Tiếng bước chân vang lên hỗn độn, bốn người đàn ông nằm lăn
trên mặt đất giờ phút này đều vọt lên, mặt khác trong trang viên cũng lao đến
vài người đàn ông to cao, tất cả đều cầm súng bao quanh chiếc Hummer của Thành Hổ.
Họng súng đen ngòm toàn bộ đều nhắm vào ba người
trong xe.
Tươi cười trên mặt Thành Hổ dần dần biến mất,
chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã hai lần bị chỉa súng vào người, trong
lòng rất khó chịu, lấy di động ra nhấn một dãy số:
- Sharjah, nếu ông không biết tốt xấu, tôi sẽ
trở mặt, vạn nhất tôi giết sạch mấy người này ông cũng đừng có trách tôi.
Nói xong trực tiếp ngắt máy, chậm rãi lấy súng
ra lắp thêm ống giảm thanh. Tiểu Mã thấy thế cũng lập tức lấy súng của mình ra,
loảng xoảng một tiếng chỉ vào mặt người đàn ông ngoài cửa.
Chỉ có Trương Đại Thiểu là vẫn thảnh thơi tựa
lưng vào ghế lái, giống như hết thảy mọi việc cũng không có liên quan đến hắn.
- Bỏ súng xuống!
Thấy ba người trong xe bộ dáng kiêu ngạo, mấy
người đàn ông cũng không có chút động dung, bọn họ chính là những người sống
trong mưa bom bão đạn, không sợ chết, ai cũng đã từng thấy qua, nhưng người dưới
họng súng mà vẫn còn tùy ý như vậy thì là lần đầu tiên gặp.
Người như vậy, bình thường đều là mãnh long ở
một phương.
Lúc này Thành Hổ đã trang bị tốt bộ phận giảm
thanh, hạ cửa kính xuống, nói với mấy người đàn ông:
- Tôi không có thói quen để người khác chỉa
súng vào người, biết điều thì bỏ súng xuống, đừng có ép tôi động thủ.
- Câm miệng!
Mấy người đàn ông kinh sợ, người này thực sự
quá kiêu ngạo, không thèm để bọn họ ở trong mắt, có người không chịu nổi quát
lên chói tai.
Tại một khắc này mùi thuốc súng lại trở nên nồng
nặc. Trong mắt Thành Hổ bỗng sẹt qua một tia ngoan tuyệt quen thuộc, người của
hắn đều biết vẻ mặt này của Thành Hổ đã chứng minh sự bùng phát, là điềm báo muốn
động thủ.
- Ai da, Thành lão đệ à, hiểu lầm, hiểu lầm
chút thôi.
Một giọng nói to truyền đến, tiếng Hán lưu
loát còn mang chút phong vị phương Tây, một người đàn ông cao lớn thô kệch, râu
quai nón đi nhanh tới, đúng là Sharjah.
Thành Hổ liếc nhìn Sharjah một cái, chậm rãi hạ
súng xuống.
- Chúng mày đang làm gì vậy! Tất cả thu lại
súng cho tao!
Sharjah đến đến trước Hummer, chuyện đầu tiên
chính là lạnh mặt răn dạy mấy người đàn ông kia, còn tát bốp một cái lên mặt
người đàn ông đứng gần mình nhất.
Mấy người đàn ông nghe lệnh thành thật thu lại
súng, từ đầu đến cuối trên mặt không có biểu hiện gì. Mặc dù người đàn ông bị
tát một cái kia cũng dường như không có cảm giác.
Những người này đích thực là lực lượng hoàn mỹ
của Sharjah.
- Thành lão đệ, tôi cùng ông chủ Sài, Hắc Lão
Tam bọn họ ở cùng một chỗ nói đùa, không nghĩ tới mấy người ngu xuẩn này vậy mà
ngăn Thành lão đệ ở ngoài cổng thật, đáng chết, thật sự là đáng chết.
Sharjah lập tức lộ ra nụ cười hổ thẹn, thở dài
thở ngắn áy náy nói.
Thành Hổ cũng cười cười:
- Ông chủ Sa nói gì vậy, tôi buôn bán thuốc
phiện giờ lại muốn mua kim cương, hẳn là phải có phí vào cửa.
Nói xong, Thành Hổ lấy trong ví ra một xấp tiền
dày cộp, vung tay lên, hung hăng ném, lập tức vô số tờ tiền đỏ au gặp gió bay
lên không trung, nơi nơi đều thấy, nhìn qua thật là tráng lệ.
Khuôn mặt già nua của Sharjah lập tức trở nên
khó coi, mấy người đàn ông thuộc hạ của hắn cũng tức giận không chịu nổi. Bọn họ
có thể chịu được Sharjah đánh chửi nhưng không chịu được người khác vũ nhục.
- Anh Hổ, anh cũng thật quá lãng phí.
Trương Đại Thiểu ở một bên tấm tắc cảm thán.
Anh Hổ trợn mắt, nghiêm trang nói:
- Đây là phí vào cửa, hẳn là phải đưa cho người
a, sao có thể gọi là lãng phí.
Hai người này kẻ xướng người họa làm cho mấy
người Sharjah nhất thời mặt xám mày tro, trong lòng muốn đem mấy người Thành Hổ
bắn chết mấy lần.
Vốn nghĩ muốn cho Thành Hổ bẽ mặt một lần, ai
ngờ lại để cho hắn đại triển thần uy một lần. Trong lòng Sharjah không biết có
bao nhiêu buồn bực, vậy mà lại để cho Thành Hổ cảm nhận được.
Nhưng một chút không hài lòng trên mặt rất
nhanh liền biến mất, Sharjah bước nhanh tới, nhướng mày, lại cho một người đàn
ông một cái tát. Quát:
- Bọn mày là đồ ngu xuẩn, làm sao bây giờ hả!
Nhìn xem, Thành lão đệ vậy mà làm thật, như vậy cái mặt già của tao sao mà ra
ngoài được đây! Thành lão đệ là khách quý của tao, bọn mày còn làm chậm trễ như
vậy! Bọn mày lập tức xin lỗi Thành lão đệ ngay!
Thành Hổ lúc này cười ha ha xuống khỏi xe
Hummer, đi đến trước mặt Sharjah rồi vung tay lên, nói:
- Haizz, ông chủ Sa, xin lỗi thì không cần,
sao phải khách khí như vậy! Nếu là hiểu lầm thì sao tôi có thể để ở trong lòng
được, phá hủy mất cổng lớn của ông chủ Sa, tôi cũng rất hổ thẹn.
- Thành lão đệ thật sự là khách khí.
Sharjah cũng vô cùng nhiệt tình nở nụ cười,
hai người ông một câu tôi một câu hàn huyên, ai không biết còn tưởng họ là bạn
bè nhiều năm không gặp.
Về phần tiểu Mã cùng Trương Đại Thiểu, Sharjah
ngay cả nhìn một chút cũng không thèm, hai người này chính là người hầu của
Thành Hổ, còn không có tư cách để mình nhìn thẳng vào.
- Thành lão đệ, xin đi theo tôi, chỗ nghĩ ngơi
của cậu tôi đã chuẩn bị tốt rồi.
Hàn huyên xong, Sharjah lại nhiệt tình dẫn đám
người Thành Hổ đi đến một căn nhà lớn trong một hoa viên, biệt thự theo phong
cách Gothic điển hình, rất xa hoa.
- Thành lão đệ, mọi người trước cứ nghỉ ngơi ở
đây, đại hội phân chia ba giờ chiều sẽ bắt đầu, đến lúc đó tôi sẽ phái người đến
mời mọi người.
Chào Thành Hổ một tiếng rồi Sharjah xoay người
rời đi.
Trong nháy mắt lúc hắn xoay người lại, tươi cười
trên mặt liền biến mất.
Trong biệt thự rất thoải mái, Trương Đại Thiểu
lười biếng dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, rất nhiệt tình thưởng thức nước
trà cực phẩm màu đỏ thẩm, thích ý vô cùng.
Buông chén trà, thuận miệng hỏi:
- Anh Hổ, anh cảm thấy có thể lấy được bao
nhiêu kim cương?
Thành Hổ lắc lắc đầu, nói:
- Khó nói lắm, nhưng không quá lạc quan, tình
huống so với tưởng tượng của tôi khác rất nhiều, phí vào cửa, ngoài chủ nhà
Sharjah ra không có người khác tới nghênh đón, đây toàn bộ đều là ra oai phủ đầu.
Xem ra bọn họ đã có chung mục đích, họng súng vẫn nhằm về đây.
Dừng một chút, Thành Hổ lại hừ một tiếng:
- Đây chắc chắn là Sài Khoa Phu ở sau lưng làm
trò quỷ, buôn bán thuốc phiện thì sao chứ, tiền nào mà chả giống nhau! Tôi
không tin không trả thù được bọn họ! Lão tử hôm nay càng muốn giành về một phần
lớn!
Trương Đại Thiểu hứng thú chơi đùa với chén
trà, không nói gì, có thể đoán được chính là đại hội phân chia vào buổi chiều sẽ
là một hội nghị cực kỳ gian nan.
Nhưng trong lòng Trương Đại Thiểu thì nghĩ khó
khăn mới có hứng thú, không phải sao?
Trong lòng vừa động, Trương Đại Thiểu buông
chén trà, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, dường như đang nhìn cái gì đó. Thành Hổ bị
hành động của Trương Đại Thiểu làm cho khó hiểu, ánh mắt cũng nhìn theo điểm mà
Trương Đại Thiểu nhìn, nơi đó chỉ có vách tường.
Còn đang nghi hoặc, Thành Hổ chợt nghe một trận
tiếngc bước chân hỗn độn truyền đến, mặt khác còn có một tiếng hô lớn:
- Thành Hổ, mày ra đây cho tao!
Trương Đại Thiểu cùng Thành Hổ liếc nhìn nhau
một cái, lộ ra một nụ cười khổ thấu hiểu, xem ra, đòn phủ đầu chân chính chỉ vừa
mới bắt đầu thôi.