Phúc Thiểu đi rồi, không còn ai tới gây phiền toái nữa, Tô Dũng cùng đám người Trương Đại Thiểu coi như là vui vẻ. Lúc ra về, Tô Dũng bí mật lôi kéo Trương Đại Thiểu, nhưng lại bị Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng từ chối.
Trao đổi cách thức liên lạc xong, Tô Dũng quay về quân khu của mình, Trương Đại Thiểu lại mang theo hai mỹ nữ về biệt thự.
Tính toán ngày, khoảng cách đến hội đấu giá còn bảy ngày, tiền trên
người mình chỉ còn lại hơn một trăm vạn, muốn ở hội đấu giá giành được
Huyết bồ đề không quá khả quan. Xem ra mình phải nghĩ biện pháp kiếm ít
tiền.
- Làm sao bây giờ?
Trương Đại Thiểu ngồi ở trong phòng trầm tư, bảy ngày, tự mình kiếm tiền thì có thể không kịp.
Trước mắt có một cách là luyện đan dược đi bán, nhưng cách này không
được, lần trước có thể gặp được Tống Giai là một vận may. Đừng nói hiện
tại thời gian cấp bách không có cách nào khác luyện chế ra đủ đan dược,
mặc dù có cũng không chắc có người mua.
Càng nghĩ Trương Đại Thiểu liền buông tha cho ý tưởng kiếm tiền này, cầm lấy di động gọi điện cho Trịnh Thiệu Minh, hắn muốn mượn Trịnh Thiệu
Minh ít tiền.
Vốn Trịnh Thiệu Minh rất tôn thờ Trương Đại Thiểu, hơn nữa Trương Đại
Thiểu còn có ơn cứu mạng với hắn, nghe vậy không nói hai lời trực tiếp
đưa cho Trương Đại Thiểu năm trăm vạn.
Có số tiền này, trong lòng Trương Đại Thiểu xem như có chút yên tâm,
Huyết bồ đề đối với mình mà nói là quý báu vô cùng, nhưng đối với người
bình thường mà nói đơn giản chỉ là một gốc cây hoa lan hiếm gặp, năm
trăm vạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể lấy được.
Vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, Trương Đại Thiểu lại phiền lòng vì một chuyện, Long Thiên Tôn đã điều tra ra mình.
Hắn tất nhiên không sợ Long Thiên Tôn, nhưng ngộ nhỡ lão già đó nhân lúc mình tham gia đấu giá giở trò bịp bợm thì cũng phiền toái.
Suy nghĩ một chút, Trương Đại Thiểu gọi điện thoại cho Tôn Đại Phúc.
Giờ phút này, Tôn Đại Phúc đang ở trên giường cùng một mỹ nữ, ở thời khắc mấu chốt thì đầu giường vang lên tiếng đi động.
- Con bà nó, ai vậy.
Tôn Đại Phúc không kiên nhẫn mắng một tiếng, một tay tắt điện thoại, vỗ
một cái bốp lên cặp mông trắng như tuyết kia, để “súng” lên trên.
Còn chưa có tiến vào, điện thoại lại vang.
Tôn Đại Phúc nhiều lần bị cắt ngang, có chút giận, mắng:
- Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử, mặc kệ là ai, lão tử thế nào cũng phải xử đẹp mày.
Đây là số riêng của Tôn Đại Phúc, người biết số này cũng không nhiều,
ngoại trừ người trụ cột trong bang phái, cũng chỉ có ít ỏi vài người.
Người này gọi đi gọi lại nhiều lần, Tôn Đại Phúc khẳng định là có chuyện, tuy rằng không muốn nhưng hắn vẫn cầm điện thoại lên.
- Phúc ca, đừng có dừng lại mà.
Mỹ nữ đang rất hứng, lúc này Tôn Đại Phúc bỗng nhiên dừng lại, cô có chút không muốn.
- Đừng ồn ào.
Tôn Đại Phúc gỡ tay người đẹp ra, vừa thấy dãy số trên di động thì thân
mình chấn động, kích động vô cùng, lập tức leo từ trên giường xuống,
thân thể kéo căng.
Tuy rằng mới cầm điện thoại lên nhưng trên mặt Tôn Đại Phúc hiện vẻ cung kính vô cùng, hắn hít sâu một hơi, ấn nút nghe điện:
- Dạ, anh Trương!
Người đẹp được Tôn Đại Phúc bao là một ngôi sao, cô cho tới bây giờ còn
chưa thấy Tôn Đại Phúc có thái độ như vậy đối với ai. Cô vô cùng kinh
ngạc nhìn chằm chằm Tôn Đại Phúc, đối với người đầu dây bên kia rất là
tò mò.
- Tôn Đại Phúc, đang làm việc gì mà không thể nghe điện thoại của tao?
Trong điện thoại vang lên âm thanh thấu hiểu của Trương Đại Thiểu.
Tôn Đại Phúc ha ha cười nói:
- Anh Trương, anh thật sự là liệu sự như thần.
Trương Đại Thiểu cũng cười ha ha, hỏi:
- Các bang phái Bắc Nhai, mày đều thu phục hết rồi chứ?
- Anh Trương, ít nhiều có sự hỗ trợ của anh, sự tình gần như đã xử lý xong.
- Ừ, tốt, đúng rồi, ngày hôm qua Long Thiên Tôn phái người tới giết tao, mấy ngày nay mày hãy chú ý, điều ra rõ cho tao, còn nữa biệt thự mày
phái người bảo vệ, đừng để Long Thiên Tôn ra tay với bọn họ ...
- Anh Trương, anh yên tâm, em nhất định sẽ không để anh thất vọng.
Tôn Đại Phúc cao giọng nói.
Cúp điện thoại xong, Tôn Đại Phúc không để ý tới mỹ nữ nằm trên giường,
nhanh chóng mặc quần áo, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Giao việc cho Tôn Đại Phúc chuẩn bị xong, Trương Đại Thiểu xem như yên
lòng, hắn rất tin tưởng năng lực của Tôn Đại Phúc, nếu không, hắn cũng
không nâng đỡ Tôn Đại Phúc như vậy.
Tôn Đại Phúc cũng không làm cho Trương Đại Thiểu thất vọng, ở ngày thứ
tư hắn đã điều tra rõ mọi việc, là Tứ Thiểu và Long Thiên Tôn bàn bạc,
Long Thiên Tôn mới muốn giết Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu giật mình, từ lúc hắn tới Tĩnh Hải, ở trên xe lửa ngẫu
nhiên gặp Liễu Thanh Thanh, lúc sau lại cứu Liễu Thanh Thanh khỏi tay Tứ Thiểu, Tứ Thiểu này coi như là đã trở thành kẻ thù.
Hơn nữa ở bữa tiệc mình còn đánh Tứ Thiểu vài cái, Tứ Thiểu không gây
phiền toái cho mình mới là lạ, vốn đang thấy khó hiểu vì sao Tứ Thiểu
lại im ắng như vậy, thì ra đang âm thầm làm chuyện lớn.
Mọi người đều nói Tứ Thiểu có quan hệ với Long lão đại, thì ra không phải là giả, Tứ Thiểu này vẫn là người có tài.
Nhưng mà Trương Đại Thiểu cũng không có sợ hãi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Tứ Thiểu, cứ phóng ngựa tới đây đi.
Vừa mới thất bại một lần, Tứ Thiểu càng thêm cẩn thận, cũng không có
hành động nào nữa, gió êm sóng lặng qua ba ngày. Hội đấu giá đã bắt đầu
rồi.
Hôm nay, cao ốc Cửu Châu có thể nói là náo nhiệt phi thường, những nhân vật có máu mặt ở Tĩnh Hải đều đổ xô đến nơi này.
Bãi đỗ xe của cao ốc đã chất đầy những chiếc xe đắt giá như Maserati,
Ferrari, Jaguar, nếu lái một chiếc BMWs đến đây cũng thấy thật xấu hổ.
Bên trong bên ngoài cao ốc đã bố trí mạng lưới bảo an dày đặc, những người mặc trang phục bảo vệ đi qua đi lại.
Bọn họ cũng không phải bảo vệ bình thường mà là bảo vệ dùng giá cao thuê về từ những công ty bảo vệ, đều là những cao thủ.
- Chào mừng đến dự!
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, ngoài cửa cao ốc sắp xếp hai cô gái
mặc quần đùi ngắn, lộ ra cặp đùi trắng bóng đang mỉm cười tiếp khách,
nhiệt tình tiếp đón khách quý đi vào cao ốc.
Tới đây hôm nay quả thật là khách quý.
Đối với mấy cô gái đó đây là cơ hội ngàn năm mới có một lần, ngộ nhỡ
được vị khách quý nào đó coi trọng thì sẽ lập tức biến thành phượng
hoàng. Các cô ra sức ném ra ánh mắt quyến rũ.
Bỗng nhiên, ánh mắt các cô tiếp tân sáng rỡ, thậm chí có người lén lút
kéo cổ áo sâu xuống, hận không thể để lộ cả ngực của mình ra.
Trong mắt của các cô xuất hiện hình ảnh của hai người trẻ tuổi ở cửa cao ốc, hai người kia cũng không bình thường, họ đến từ Yến Kinh!
- Chào mừng đến dự!
Nhóm tiếp tân cúi người chín mươi độ, đem phong cảnh ở trước ngực khoe
hết trước mắt hai người trẻ tuổi, các cô đều có khát vọng được hai người trẻ tuổi này chú ý.
Một trận tiếng bước chân vang lên, một người vội vàng từ đại sảnh đi
tới, chính là người chủ trì của Hội đấu giá, anh B, người này ngay cả
tam công tử đến cũng không ra đón mà giờ lại ra đón hai người trẻ tuổi
này.
- Lý Thiểu, Lưu Thiểu, hai vị đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, mời vào bên trong.
Trên mặt anh B tràn đầy tươi cười nhiệt tình, nhiệt tình bắt tay một người trẻ tuổi.
- Anh B thật là khách khí, làm sao dám làm phiền anh tự mình ra đón chứ.
Người kia tuy nói khách khí nhưng ngữ khí lại ngạo mạn vô cùng, giống như anh B làm như vậy là một chuyện rất lớn.
Không riêng gì người trẻ tuổi kia, tất cả mọi người đều thấy như vậy.
Người ở cao ốc thấy anh B có cơ hội tự mình ra đón tiếp người này, đều
biểu hiện ra bộ dáng ghen tị.
Người trẻ tuổi kia, chính là Lý Sát.