Đi ra từ biệt thự của Lý Sát, Trương Đại Thiểu
đi đến chỗ của lão cha Tiện Nghi Lý thất gia.
- Trương Thiên.
Lý thất gia tỉ mỉ quan sát Trương Đại Thiểu,
khóe mắt có một chút ướt, ước mơ này của mình đã ấp ủ rất nhiều ngày.
- Ba!
Trương Đại Thiểu nhìn thấy người đàn ông khỏe
mạnh trước mặt, trên gương mặt mạnh mẽ đã có nếp nhăn nơi khóe mắt, tóc đen đã
pha một ít tóc bạc, trong lòng hắn cũng run lên, cầm lòng kêu một tiếng.
Hiện tại đối với Trương Đại Thiểu, cả Lý gia
cũng chỉ còn có một người này đáng giá để mình lưu luyến.
Nếu không phải vì người này, với tính tình của
Trương Đại Thiểu thì hắn đã xuống tay với Lý gia rồi.
- Con ngoan, sao lại gầy như vậy, ở bên ngoài
chịu khổ không ít rồi.
Lý thất gia lau nước mắt, biểu tình trên mặt
tràn đầy vui mừng.
- Đi, đi vào rồi nói chuyện với ba.
Lý thất gia kêu bảo mẫu làm một bàn đầy thức
ăn, cầm hai bình rượu đến hai người vừa ăn vừa uống, nhìn thật ấm áp tốt đẹp biết
bao.
Đối với những câu hỏi đông hỏi tây của Lý thất
gia, Trương Đại Thiểu đã chuẩn bị tốt một bộ lý do để thoái thác, nói là mình ở
thành phố Tĩnh Hải quen biết một nhân vật lớn, đi theo hắn lăn lộn một năm học
được một ít bản lĩnh.
Ánh mắt Lý thất gia sắc bén vô cùng, tất nhiên
biết con mình cố ý giấu chuyện, nhưng cũng không có hỏi nhiều. Với hắn mà nói,
con trở về là tốt rồi.
Trương Đại Thiểu ở bên ngoài lăn lộn suốt một
năm, đến giờ phút này mới tĩnh tâm lại, trò chuyện câu được câu không với Lý thất
gia mà cũng cảm thấy mũi có chút nghẹt lại.
Hai người đang ăn uống vui vẻ, một âm thanh
chói tai cắt ngang bầu không khí yên bình này, đó là tiếng chuông di động của
Lý thất gia.
Lý thất gia cúi đầu nhìn thoáng qua di động, vẻ
mặt lập tức trở nên ngưng trọng, nhưng lập tức nghĩ đến Trương Đại Thiểu còn ở
trước mặt, lập tức lại lộ ra bộ dáng bình tĩnh, nhưng hết thảy mọi việc đều
không tránh khỏi cặp mắt của Trương Đại Thiểu.
- Lão gia, không tốt rồi!
Điện thoại vừa chuyển, bên kia ống nghe đã
vang lên một giọng nói lo lắng.
- Có chuyện gì, nói từ từ thôi.
Lý thất gia liếc mắt nhìn Trương Đại Thiểu một
cái, đứng dậy đi ra ngoài cửa, mày lập tức nhăn lại thành một đường.
- Lão gia, người của Hanh Thông lại tới nữa, bọn
họ lần này tìm tới một cao thủ, chúng ta đã bị hắn thắng 50 triệu.
- Cái gì? 50 triệu!
Lý thất gia lắp bắp kinh hãi:
- Tề Phi cũng không phải là đối thủ của hắn
sao?
- Tề tiên sinh ngoại trừ đánh cờ ngang ra thì
tất cả đều thua! Bọn họ nói vài ngày nữa sẽ tới tiếp, lão gia, mau nghĩ cách
thôi, bằng không sòng bạc sẽ nguy mất.
- Ta biết rồi.
Trầm ngâm một lát rồi Lý thất gia ngắt điện
thoại.
- Ba, chuyện gì vậy?
Trương Đại Thiểu hỏi.
- Chuyện kinh doanh có chút khó khăn, không có
gì đâu, đến đây, tiếp tục tâm sự với ba nào.
Lý thất gia cười ha hả nói, giống như chưa có
chuyện gì xảy ra.
- Được ạ.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, không nói thêm
gì nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ tên Tề Phi này.
Mới vừa rồi Lý thất gia mặc dù cố ý tránh
Trương Đại Thiểu, nhưng nội dung cuộc điện thoại Trương Đại Thiểu đều nghe được
rành mạch. Hình như là sòng bạc trong tay ông ấy gặp chút khó khăn.
Trương Đại Thiểu trong lòng không khỏi cảm
thán, xem ra cha mình thật sự bị mình liên lụy, địa vị ở Lý gia xuống dốc không
phanh, lại phải xuống nước kinh doanh sòng bạc.
- Ba, ba nghỉ ngơi trước đi, con còn có chút
việc phải làm.
Sau khi cơm nước xong, Trương Đại Thiểu nói với
Lý thất gia một câu tạm biệt, mục tiêu hiện tại của hắn chính là sòng bạc trong
tay của cha.
Giới hạn trong Yến Kinh có chút đặc thù, sòng
bạc ngầm ở đây cũng không nhiều, hơn nữa cũng tương đối bí mật, nhưng với người
từ nhỏ đã có một đám hồ bằng cẩu hữu như Trương Đại Thiểu mà nói, muốn biết
cũng không phải việc gì khó.
Yến Kinh có ba sòng bạc lớn, sòng bạc Hanh
Thông, sòng bạc Nghiễm Phát, sòng bạc Đế Vương, toàn bộ đều ở phía bắc thành phố,
bởi vậy phía bắc thành phố cũng được một số dân cờ bạc coi như là Las Vegas.
Trương Đại Thiểu cũng vừa mới biết Lý gia cũng
kinh doanh sòng bạc, nhưng hắn tinh thông Ma Đồng Thuật, điều tra thật nhẹ
nhàng, sòng bạc Đế Vương đúng là sòng bạc do Lý gia kinh doanh.
Lập tức xuất phát, Trương Đại Thiểu rất nhanh
tìm được sòng bạc Đế Vương.
Từ bên ngoài nhìn vào, người bình thường dù
tìm thế nào cũng không đến được sòng bạc Đế Vương, nó được che giấu rất kỹ. Chỉ
có người lành nghề như Trương Đại Thiểu mới có thể chạm tới.
Trương Đại Thiểu trực tiếp đi vào một siêu thị
bán sỉ thứ mười bảy ở phía bắc thành phố, chủ của siêu thị không phải là một
ông cụ mà là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, bình thường nhìn thấy sẽ không
lưu lại ấn tượng gì.
Thần thức đảo qua liền phát hiện ở cửa sau
siêu thị có một cái hẻm nhỏ u tối, sau hẻm là gì thì không cần nói cũng biết.
Trương Đại Thiểu nghĩ nghĩ rồi nói thẳng:
- Bà chủ, tôi muốn vào chơi hai thanh.
Bà chủ ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Trương Đại
Thiểu, nói:
- Cậu nói cái gì?
Cô tất nhiên biết Trương Đại Thiểu nói gì,
nhưng người bình thường đến đây chơi đều là người quen, khách lạ lần đầu tới
thường sẽ đi cùng một người quen mặt, đây là quy định của bắc thành, quy định
này mọi người đều biết.
Trương Đại Thiểu không phải không biết, nhưng
hiện tại trong lòng vội vàng nên cũng không tìm khách quen của sòng bạc Đế
Vương.
Bất đắc dĩ thở dài, Trương Đại Thiểu lại nói:
- Tôi muốn vào chơi hai thanh, tôi biết nơi
này là cửa vào sòng bạc.
Bà chủ sắc mặt hơi đổi, không có tiếp tục giả
bộ ngốc nữa, trực tiếp hỏi:
- Ai giới thiệu cậu tới đây?
- Hồng Thái.
Trương Đại Thiểu nói.
Hắn đã điều tra rõ ràng, quản lý sòng bạc Đế
Vương là Hồng Thái, cha giao cho hắn toàn quyền phụ trách mọi việc lớn nhỏ
trong sòng bạc. Mà Tề Phi, cũng là cao thủ đánh bạc trấn giữ sòng bạc.
Vẻ mặt bà chủ lại thay đổi, cũng không nói gì
nữa, cầm lấy điện thoại gọi đi:
- Tiểu Tam, anh đến đây một chút.
Lập tức một người thanh niên già dặn mang theo
mấy người xuất hiện ở siêu thị.
Bà chủ đánh ánh mắt liếc nhìn Trương Đại Thiểu
một cái, tiểu Tam không nói hai lời bàn tay to vung lên, quát:
- Mang đi!
Trương Đại Thiểu cũng không phản kháng, tùy ý
để mấy người giải mình đi.
Tiểu Tam đưa Trương Đại Thiểu đến cửa sau siêu
thị, đi qua một con hẻm thật dài, đi vào một cầu thang sắt gỉ, thét to một tiếng,
ở phía sau đạp cho Trương Đại Thiểu một đạp, làm cho Trương Đại Thiểu trèo lên
cầu thanh.
Lên lầu, lại là một cửa nhỏ, hai người đàn ông
to lớn thô kệch đứng ở đó canh giữ. Nơi này giống như chốn bồng lai, một hành
lang xanh vàng rực rỡ, cuối hành lang dĩ nhiên là một quán bar, quang cảnh so
sánh với bên ngoài quả thực chính là thiên đường.
- Nhìn cái gì vậy, đi!
Tiểu Tam lại ở phía sau đá cho Trương Đại Thiểu
một cái, giúp Trương Đại Thiểu đi vào một phòng, trong phòng, năm sáu người đàn
ông mặc đồ tây đang hút thuốc thổi khói, hô to gọi nhỏ cười đùa.
Sau khi cửa bị mở ra, mấy người lập tức ngừng
lại, vứt poker lên bàn.
- Anh Hải, mang người tới rồi.
Tiểu Tam cung kính nói, anh Hải gật gật đầu,
Tiểu Tam một phen đẩy Trương Đại Thiểu tới sô pha, mặt đối mặt với anh Hải.