- Mày, mày rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Cổ tiên sinh tái nhợt, run lẩy bẩy chỉ vào người Trương Đại Thiểu, lắp bắp.
Đoàn ca là một cao thủ, khi hắn nổi điên lên thì thực lực có thể tăng
lên gấp ba lần! Nhưng vẫn bị thằng nhóc kia một cước đạp bay, tên này
đúng là đáng sợ.
Ngẫm lại mình không biết tốt xấu thế nào lại đi khiêu chiến một cao thủ
như vậy, Cổ tiên sinh cảm thấy sợ hãi vì Trương Đại Thiểu còn trẻ như
vậy mà đã là một cao thủ rồi.
Trương Đại Thiểu nghe vậy thì có chút bất mãn cười, không thèm trả lời Cổ tiên sinh.
- Này, sao người này lại lợi hại như vậy chứ?
Tứ Thiểu bị sốc, thấp giọng tự hỏi, hắn biết Trương Đại Thiểu lợi lại,
thế nhưng lại không thể nào chấp nhận được việc Trương Đại Thiểu lợi hại đến mức này.
Thậm chí ngay cả hai tâm phúc có thực lực ngang với bộ đội đặc chủng cũng không chịu nổi một cú đá của hắn.
- Làm sao mà tên tiểu tử đó lại lợi hại như vậy?
Tròng mắt Phúc Thiểu thiếu chút nữa là rơi ra ngoài, ngơ ngác nhìn chằm
chằm Trương Đại Thiểu, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể tin được những
gì vừa diễn ra trước mắt.
Lúc này trong lòng Phúc Thiểu đầy khiếp sợ, thậm chí quên cả việc mình vừa bị Trương Đại Thiểu đánh.
- Tứ Thiểu, không phải là mày muốn ném tao ra ngoài sao?
Trương Đại Thiểu giễu cợt nói, trong khi đó Tứ Thiểu đứng ngây người.
- Thủ hạ của mày đều bị tao đánh ngã rồi, mày có muốn tự mình xông lên không?
Tứ Thiểu nhiều lần phái người đến đối phó với mình, mặc dù bởi vì mình
phá rối chuyện của hắn, nhưng Trương Đại Thiểu cũng chẳng có cảm tình gì với hắn, nếu không thì Liễu Thanh Thanh có thể gặp nguy hiểm.
Đừng xem người này là con chó không biết nghĩ gì, thực ra hắn nguy hiểm
hơn những người khác. Cho dù Trương Đại Thiểu không dùng Ma đồng thuật,
không hiểu thấu được ý nghĩ trong lòng người, nhưng lúc này hắn cũng có
thể nhìn ra được là Tứ Thiểu muốn giết mình.
Đây chính là con rắn độc nhất.
Tuy nhiên Trương Đại Thiểu lại không hề sợ hãi, nếu con rắn độc này dám cắn mình thì mình cũng không ngại mà bẻ nanh của nó.
Lúc này Tứ Thiểu đã hồi phục lại tinh thần, sắc mặt có chút khó coi,
ngẫm lại nhưng lời lúc nãy vừa nói với Trương Đại Thiểu, vậy mà chỉ
trong chớp mắt tất cả người của mình đều bị đánh ngã lăn quay trên mặt
đất, Tứ Thiểu thấy mình bị mất mặt.
Từ nhỏ đến lớn Tứ Thiểu chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.
- Trương Thiên, ở Tĩnh Hải này, người dám làm như vậy với tao chỉ có mình mày.
Giọng nói của Tứ Thiểu càng trở nên lạnh lùng.
- Tao bảo đảm là mày sẽ hối hận.
- Woa, vậy à?
Trương Đại Thiểu cười khẩy, giơ nắm đấm lên.
- Như thế này với mày cũng là lần đầu à?
Bỗng nhiên Tứ Thiểu có cảm giác không ổn, lúc hắn còn chưa thể nghĩ ra
được lời Trương Đại Thiểu nói là có ý gì thì đã bị một đấm của Trương
Đại Thiểu đánh trúng vào bụng hắn.
Một quyền này của Trương Đại Thiểu thiếu chút nữa đã khiến cơm trong
bụng hắn từ đêm qua nôn hết ra ngoài, Tứ Thiểu đau đớn quỳ rạp trên mặt
đất, ôm bụng y hệt con tôm.
Hắn không thể tin được, thở hổn hển, nổi giận chỉ tay vào Trương Đại Thiểu rồi gào lên:
- Mày, mày dám đánh tao?
Trương Đại Thiểu phun một bãi nước bọt, nói:
- Tao đánh mày đấy.
Sau đó Trương Đại Thiểu đấm đá liên tục vào người Tứ Thiểu, coi như là
trả thù cho Liễu Thanh Thanh và vô số các nữ sinh bị hắn hại.
Không lâu sau Tứ Thiểu đã biết thành một cái đầu heo, bị đánh đến trợn trắng mắt.
Tất cả mọi người đều giật giật cơ mặt, theo bản năng lánh xa Trương Đại
Thiểu, người này là người điên à, đến ngay cả Tứ Thiểu cũng dám đánh,
tốt nhất là không nên đến gần.
Lúc này Trương Đại Thiểu vỗ vỗ tay giống như là phủi bụi, nói:
- Tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp, đừng tưởng rằng mày đẹp trai
thì tao không dám đánh, uy hiếp tao thì đến Thiên Vương tao cũng đánh.
Phúc Thiểu há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Lúc mình bị đánh hắn thấy khó tin, nhưng giờ hắn lại thấy
bình thường, Trương Đại Thiểu dám đánh cả Tứ Thiểu, chỉ có thể là một kẻ lập dị thôi.
- Trương Thiên, tao sẽ khiến mày chết không có đất chôn.
Tứ Thiểu lảo đảo bò dậy, mặt mũi bầm dập, oán độc chỉ vào Trương Đại
Thiểu, toàn bộ khí chất, phong độ của hắn đã hoàn toàn biến mất.
- Vốn tưởng hôm nay có thể tha cho mày, nhưng mày lại không biết điều, đừng oán trách tao.
Trương Đại Thiểu không nói thêm lời nào mà lập tức đánh ngã Tứ Thiểu, vừa đánh vừa oán trách:
- Lão tử là một người lịch sự, mày đã làm cho lão tử phải ra tay, cho mày chết.
Nghe được những lời này thì mọi người xung quanh lại trố mắt thêm lần
nữa, một tên lưu manh đúng nghĩa như hắn mà lại dám tự xưng mình là
người lịch sự sao?
- Tứ Thiểu, mày muốn tao chết không tử tế à?
Sau khi đánh xong, Trương Đại Thiểu đắc ý hỏi.
Lần này Tứ Thiểu không mở miệng nữa mà sát ý hiện lên trong đáy mắt, ai cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng Trương Đại Thiểu lại không thèm để ý đến, trong lòng hắn cũng muốn xử tử hình Tứ Thiểu rồi.
- Ha ha ha, Trương Thiên, lần này mày nhất định chết rồi.
Trong lòng Lưu Minh Viễn cười như điên, âm trầm nhìn sắc mặt oán độc của Tứ Thiểu, Lưu Minh Viễn nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến.
- Tứ Thiểu, anh không sao chứ?
Lưu Minh Viễn chạy đến trước mặt Tứ Thiểu, vẻ mặt nịnh hót giống như một tên thái giám nhìn thấy Hoàng thượng vậy.
Những người chung quanh nhìn thấy không khỏi lộ ra ánh mắt khinh bỉ, mặc dù bọn họ có phần ghen tỵ.
- Bốp!
Tứ Thiểu tức cành hông, đúng lúc tên Lưu Minh Viễn này xuất hiện trước
mặt mình, Tứ Thiểu không nghĩ ngợi gì mà liền tát hắn một cái, trừng
mắt, quát:
- Mày thấy tao như thế này mà dám hỏi có sao không à?
Tứ Thiểu đúng là bị Trương Đại Thiểu làm cho phát điên rồi, không còn
một chút gì gọi là phong độ cả, trước mặt đông người mà liên tục nổi
điên lên.
Mặc dù Lưu Minh Viễn cũng nổi nóng nhưng không dám nói câu nào, chỉ thầm mắng mình óc heo, tự dưng rước họa vào thân. Khuôn mặt Tứ Thiểu bị đánh cho bầm dập mà còn lại hỏi là có sao không, đây không phải ngu thì là
gì?
- Lưu Minh Viễn, gọi điện báo cảnh sát.
Lúc này Tứ Thiểu đã hồi phục lại tinh thần, tức giận ra lệnh cho Lưu Minh Viễn:
- Nhanh lên! Ở đây có người đánh người khác bị thương, báo cảnh sát nhanh lên.
Lưu Minh Viễn mắng thầm trong bụng, mẹ nó, vừa rồi là hắn muốn đánh
người, ai mà dám báo cảnh sát, ai mà biết người của hắn lại không chịu
nổi một cước của Trương Đại Thiểu chứ.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Lưu Minh Viễn không dám thể hiện ra, lập tức cúi đầu khom lưng lấy điện thoại ra, bấm số gọi:
- Tiểu Triệu à, ở tiệc rượu Hào Tước có một tên tội phạm đánh người, nhanh dẫn người đến đây.
Trịnh Thiệu Minh thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi, mọi chuyện đã phát triển đến mức không thể nắm trong lòng bàn tay nữa rồi.