Đại triển thần uy một phen ở sòng bạc Hanh
Thông, Trương Đại Thiểu hoàn toàn thuyết phục Tề Phi, Tề Phi cứ quấn quít lấy
Trương Đại Thiểu đòi phải bái sư, làm cho Trương Đại Thiểu dở khóc dở cười.
- Này, Tề Phi, không phải tôi không dạy anh,
cơ sở của anh bây giờ có chút kém, chờ anh luyện hai năm nữa tôi sẽ suy nghĩ.
Trương Đại Thiểu hao hết võ mồm giống như nói
chuyện với cháu trai mới thoát khỏi dây dưa của Tề Phi.
Lúc này trời đã tối rồi, thong thả đi trên ngã
tư đường rộn ràng nhốn nháo, đèn neon ven đường có chút chói mắt, hai bên ngã
tư đường san sát những bảng màu, bên trong phát ra tiếng nhạc ầm ầm, những chiếc
xe đi vùn vụt trên đường.
Trương Đại Thiểu cảm thấy giật mình, nhìn thấy
thế giới quen thuộc trước mắt, giờ phút này đã có một loại cảm giác xa lạ.
Trong nháy mắt mà đã một năm rồi.
Trương Đại Thiểu không khỏi có chút cảm thán,
ngẩng đầu lên thấy thì không khỏi sửng sốt, quán bar Hồng Trần, đây không phải
là chỗ nữa thần quán bar, Mẫu Đơn kia hát sao, mình sao lại bất tri bất giác đi
tới đây!
- Chẳng lẽ là mình với Mẫu Đơn kia có duyên?
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng cười, đi vào quán
bar.
Đi vào quầy bar, trước mặt là một cô bartender
xinh đẹp, đội một bộ tóc giả màu vàng, mỉm cười với mình, hai bên hai lúm đồng
tiền, lông mi dài chừng 1cm, có một loại mỹ cảm nhấn mạnh. Nhất là cô ta mặc một
chiếc áo T-shirt rằn ri màu vàng, đôi gò bống đào trước ngực kia giống như muốn
phá áo chui ra.
Trên thực tế, cô bartender xinh đẹp này là người
hấp dẫn phần lớn khách trong quán bar Hồng Trần, nhất là khách hàng quen, hơn
phân nửa là đến vì cô bartender xinh đẹp này.
- Tiên sinh, xin hỏi anh uống gì?
Cô bartender xinh đẹp mở miệng, giọng nói thật
ngọt.
- Cho tôi một chén là sở trường của cô đi.
Trương Đại Thiểu tùy ý nói, hắn đến không phải
để uống rượu, chỉ là uống một loại tâm tình.
- Phấn hồng giai nhân được không?
Cô bartender xinh đẹp nháy mắt.
- Được.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu.
Phấn hồng giai nhân là rượu cocktail cơ bản nhất,
để điều chế cũng không phức tạp, nhưng động tác của cô bartender xinh đẹp lại
ngoài sức tưởng tượng, phối hợp với chiếc bao tay lụa trắng cùng với cánh tay
trắng nõn, đó là một loại mê hoặc làm cho người ta thấy xao động không thôi.
Trương Đại Thiểu thật ra không nhìn cách pha
chế rượu, hắn quay đầu nhìn xung quanh, đang tìm bóng dáng Mẫu Đơn. Không lâu
sau, hắn đã phát hiện ra Mẫu Đơn.
Giờ phút này Mẫu Đơn đang ngồi trên ghế cao,
lúc này không ai gọi hát, nhưng trong tay vẫn gắt gao cầm chiếc tỳ bà, giống
như tỳ bà là người bạn quan trọng nhất đối với cô. Biểu tình của cô vẫn thản
nhiên ai oán như trước.
- Tiên sinh, rượu của anh đây.
Cô bartender xinh đẹp vươn tay ra, đem ly phấn
hồng giai nhân vô cùng tinh xảo đến trước mặt Trương Đại Thiểu, cố ý vô tình
nháy mắt một cái.
Trương Đại Thiểu cầm lấy cốc, nhấp một ngụm,
giống như là một khúc gỗ, làm cho cô bartender buồn bực, chẳng lẽ, hắn không thấy
được tín hiệu của mình?
- Tiên sinh, lần đầu tiên anh đến đây sao?
Cô bartender xinh đẹp lại mở miệng, cô rất rõ
ràng khuôn mặt của mình, đối với đàn ông có lực hấp dẫn rất lớn.
Nhưng người thanh niên này từ lúc tiến vào
không có liếc nhìn lấy một cái, ngẫu nhiên có một hai ánh mắt cũng là bình tĩnh
như nước, căn bản không có biểu hiện gì.
Cô bartender xinh đẹp ngoài ý muốn đồng thời
cũng âm thầm phân cao thấp, lão nương không tin không hấp dẫn được anh.
- Suỵt!
Trương Đại Thiểu bỗng nhiên làm một động tác
giữ im lặng, điều này làm cho cô bartender xinh đẹp rất buốn bực.
Kế tiếp, cô bartender xinh đẹp cũng hiểu được
ý của Trương Đại Thiểu, cô nhìn theo ánh mắt của Trương Đại Thiểu, Mẫu Đơn đang
cầm lấy tỳ bà điều âm, vừa rồi có khách gọi hát một bài.
- Hừ, thì ra là vì cái con hồ ly kia! (Không
phải Hồ Ly ta đâu nha, òa òa….)
Cô bartender xinh đẹp thực sự tức giận, chu
chu miệng rời đi, không thèm đếm xỉa tới Trương Đại Thiểu nữa.
- Anh lúc đầu lơ đãng, người thiếu niên tao
nhã với em, tình duyên trên thế gian này, chỉ vì sinh mệnh ngắn ngủi không thể
kéo dài ...
Tiếng ca ai oán, cất lên có cảm giác thê lương
cùng bất đắc dĩ, là một ca khúc kinh điển "Hồng trần cuồn cuộn".
Trương Đại Thiểu lẳng lặng nghe, ca khúc kết
thúc thì lớn tiếng vỗ tay.
Mẫu Đơn nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội kia,
nhìn lại thì thấy khuôn mặt bướng bỉnh kia của Trương Đại Thiểu, gật gật đầu, mỉm
cười.
Trương Đại Thiểu giơ chén rượu lên với cô, gọi
người bồi bàn tới, nói:
- Tôi muốn nghe một khúc "Thủy thủ".
Mẫu Đơn nghe thấy Trương Đại Thiểu chỉ định ca
khúc này thì nhìn Trương Đại Thiểu thật sâu, ánh mắt cực kỳ phức tạp, có chết lặng,
có cảm động, cũng có rung động, chỉ có cô mới biết được ý của Trương Đại Thiểu
khi chỉ định ca khúc này là gì.
Tiếng ca vang lên, giọng hát Mẫu Đơn không có
chút biến hóa, vẻ lo lắng trong lòng của cô gái cũng không biểu hiện ra.
Trương Đại Thiểu buông chén rượu, nhanh chóng
rời đi, hắn không lòng dạ nào quản nhiều chuyện xưa của cô gái này, có lẽ, tôi
biết cô hát ở đây, lúc đi ngang qua thì nghe một khúc là đủ rồi.
- Người đẹp, cùng anh hát một bài được không?
Một giọng nói đột nhiên vang lên, một người
đàn ông nồng nặc mùi rượu đi thẳng tới chỗ Mẫu Đơn, đi đến trước mặt Mẫu Đơn
thì nhào vào người cô.
Mẫu Đơn đứng dậy vội vàng né tránh, người đàn
ông cũng không buông tha, ôm lấy Mẫu Đơn, kéo Mẫu Đơn tới trước microphone, tay
kia thì lấy ra một xấp tiền vỗ bồm bộp, cười ha ha nói:
- Hát với anh một bài, em không sợ thiệt đâu!
- Buông ra!
Mẫu Đơn nhíu mi, rốt cục giãy ra khỏi ngực của
người đàn ông, tiền trong tay người đàn ông rơi xuống.
- Cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ!
Người đàn ông nổi giận, tát một cái lên mặt Mẫu
Đơn.
- Sao lại thế này?
Động tĩnh ở đây quấy rầy người khác, quản lý
quán bar cuống quít đi tới.
Người đàn ông liếc mắt nhìn quản lý một cái,
nhưng không có để ý, tiếp tục chỉ vào Mẫu Đơn, trợn mắt lên quát:
- Mẹ nó, cho cô mặt mũi hát chung với lão tử,
đàn bà thối, thực sự nghĩ rằng mình có tài sao! Nhặt tiền lên, tiếp một khúc với
lão tử!
Quản lý quán bar nhanh chóng hiểu được chuyện
gì xảy ra, lớn tiếng quát Mẫu Đơn:
- Cô sao lại thế này? Khách yêu cầu chính là
tôn chỉ cao nhất đối với cô! Lập tức xin lỗi vị tiên sinh này đi!
Nói xong, quản lý quán bar cúi đầu khom lưng
trước mặt người đàn ông:
- Tiên sinh, để ông không hài lòng, chúng tôi
rất xin lỗi, Mẫu Đơn không hiểu chuyện, tôi sẽ lập tức bảo cô ấy hát chung với
ông.
Người đàn ông hừ một tiếng, nói:
- Nhanh lên, không hầu hạ cho lão tử thoải
mái, lão tử sẽ đạp nát quán bar của anh!
- Mẫu Đơn, có nghe hay không?
Quản lý quán bar xoay người sang chỗ khác, nổi
giận đùng đùng chỉ vào Mẫu Đơn.
- Cô còn đứng đó làm gì, nhanh xin lỗi đi!
Mẫu Đơn cắn chặt môi, nước mắt ngấn mi, cô nhắm
hai mắt lại, hít sâu một hơi, vô cùng không cam lòng cùng khuất nhục, chậm rãi
đi tới chỗ người đàn ông.
Nhưng lúc Mẫu Đơn đi đến bên người người đàn
ông, vừa ngẩng đầu lại phát hiện mình đứng trước mặt một người trẻ tuổi, đúng
là Trương Đại Thiểu.
- Đi theo tôi.
Trương Đại Thiểu thở dài, cuối cùng hắn vẫn
không thể giả vờ làm người xa lạ.
Mẫu Đơn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn
Trương Đại Thiểu, lòng của cô, hơi hơi rung động một chút.