Đi tới đường Mã Gia,
thần thức Trương Đại Thiểu đảo qua, phát hiện nơi này không khác gì long đàm hổ
tuyệt (nơi cực kì nguy hiểm).
Từng căn nhà trong con
đường này vừa nhìn qua thì không có gì khác lạ, thế nhưng lại không thể nào gạt
được ánh mắt của Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu vừa
nhìn qua thì liền phát hiện có rất nhiều cao thủ của Lý gia ẩn nấp ở nơi này, cải
trang thành cư dân thông thường.
- Thảo nào Lý quản gia
không hề sợ hãi, lão già này đang muốn mình tự đi tìm cái chết đây mà.
Trương Đại Thiểu khẽ lắc
đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường.
Lý quản gia ngồi đằng
sau, thoạt nhìn vẻ mặt hắn không có gì thay đổi nhưng hắn vẫn đang quan sát phản
ứng của Trương Đại Thiểu qua kính chiếu hậu. Lúc này nhìn thấy Trương Đại Thiểu
cười nhếch mép thì hắn bồn chồn lo lắng:
- Chẳng lẽ tiểu tử này
đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Tuy nhiên Lý quản gia
rất nhanh gạt đi suy nghĩ này:
- Không thể, Trương
Thiên tuyệt đối không biết được điều bí mật ở đây.
Xe chạy đến cuối đường,
dừng trước một cánh cửa, vừa lúc đó có tiếng mở cửa, hai người đàn ông cầm đao
bước ra ngoài, nhìn lướt qua xe thì nhất thời biến sắc.
- Xẹt xẹt!
Hai ánh sáng lóe lên,
hai gã đó vung hai thanh đại đao sắc bén lên.
- Lui ra!
Trương Đại Thiểu còn
chưa kịp phản ứng thì Lý quản gia đã quát khẽ một tiếng với hai người kia, hai
người cẩn thận nhìn Trương Đại Thiểu rồi thu đao với ánh mắt nghi hoặc, một
trái một phải đến mở cửa xe.
Mở cửa xe bước xuống,
Trương Đại Thiểu không thèm liếc mắt đến hai gã kia.
- Lý quản gia, đây là
chỗ ở của ông à?
Trương Đại Thiểu quay
đầu lại nhìn Lý quản gia, cười ha ha nói:
- Lý quản gia đúng là
chịu cực khổ rồi.
Lý quản gia không trả
lời, duỗi cánh tay phải ra, nói:
- Trương Thiên, mời
vào bên trong.
Trương Đại Thiểu quay
đầu lại, thoải mái đi vào bên trong sân. Trong nháy mắt khi Trương Đại Thiểu vừa
xoay người đi thì Lý quản gia cũng nâng tay phải lên ra dấu, lực lượng mai phục
bốn phía liền thu hồi súng lại, đợi chỉ thị của Lý quản gia.
Đi tới giữa phòng, đập
vào mắt là một không gian phong cách cổ xưa, lư hương đang có khói bốc nhè nhẹ,
trên bàn trà có một cái ly Tử Sa Hồ quý giá khiến cho người ta có cảm giác gần
gũi.
Không thể ngờ là một
Lý quản gia lợi hại mà lại sống đơn giản như vậy.
- Ai đó, đứng lại!
Trương Đại Thiểu đang
định nhấc chân bước vào thì bị hai người có bộ mặt hung dữ, đôi mắt sắc như
chim ưng chặn lại, hai người như hai cột sắt đứng gác cửa, sát khí đằng đằng tập
trung chặn Trương Đại Thiểu lại.
- Chỉ bằng hai người
mà cũng đòi ngăn cản ta à?
Trương Đại Thiểu hừ lạnh
một tiếng rồi xuất thủ nhanh như điện, thoáng cái đã nắm lấy gáy của hai gã đàn
ông cao to, xách hai gã đó như xách hai con gà con vậy.
Hai gã đó sợ hãi, vẻ mặt
biến sắc, hai người họ được Lý quản gia bỏ tiền ra thuê về làm việc, vậy mà đứng
trước tên thanh niên này họ ngay cả phản kháng cũng không được.
Hai tiếng "bịch"
vang lên, Trương Đại Thiểu tiện tay ném hai gã đó ra ngoài, ngang nhiên đi vào
nhà, ngồi ở ghế của Lý quản gia ở giữa nhà, cái ghế được phủ lớp vải màu đỏ.
- Trương Thiên, mày
bây giờ và trước đây đúng là hai người khác nhau.
Đối với tất cả chuyện
này hình như Lý quản gia cũng không hề nổi giận mà giống như tự nói với bản
thân mình, rồi cũng bước vào bên trong nhà.
Động tĩnh vừa rồi đã sớm
kinh động cao thủ của Lý quản gia, từ hai bên phòng lập tức có nhiều người chạy
đến để ra tay với Trương Đại Thiểu.
Lý quản gia ngẩng đầu
lên đảo qua một lượt, trong mắt lóe sáng lên rồi vụt tắt, phất tay một cái thì
tất cả mọi người đều lui xuống.
- Lý quản gia, nếu đã
đến đây rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa.
Đợi Lý quản gia quay đầu
lại thì Trương Đại Thiểu ung dung nói:
- Ân oán của tôi và Lý
gia ra sao tôi không muốn nói thêm nữa, ai đúng ai sai tôi tin chắc là Lý quản
gia cũng biết rõ rồi. Tôi chỉ đến để nói với Lý quản gia một câu là hãy dừng
tay lại, bằng không hậu quả khôn lường đấy.
Lý quản gia không khỏi
ngẩn người ra, nhìn Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới, lão không thể tin được
là người thanh niên này lại ngông cuồng đến như vậy, sao hắn lại có thể hô mưa
gọi gió ở Tĩnh Hải được?
Tuy nhiên Lý quản gia
cũng không suy nghĩ nhiều, ở một nơi nhỏ như Tĩnh Hải thì cũng chỉ giống như một
giọt nước trong đại dương mà thôi, đừng nói là Trương Thiên, ngay cả Long Thiên
Tôn trước kia cũng chỉ là một cái rắm mà thôi. Với thân phận của Lý quản gia
thì lão không thèm để tâm đến.
- Trương Thiên, mày
còn quá trẻ tuổi.
Khóe miệng lão hé ra một
nụ cười khinh thường:
- Mày nghĩ là mày và Cục
trưởng Triệu có thể lừa được tao sao? Chỉ là tao không ngờ lão già đó lại có
gan lớn như vậy thôi. Tuy nhiên chuyện đó cũng không quan trọng, ngày hôm nay tất
cả cũng xong xuôi rồi, tao không có hứng chơi với mày nữa. Tam gia đặc biệt dặn
dò nhất định phải diệt trừ mày ngay tại Tĩnh Hải, báo thù thay cho cậu chủ Lý
Sát.
Trong ánh mắt Trương Đại
Thiểu lóe lên:
- Lý quản gia, là cả
Lý gia muốn giết tôi hay chỉ có cha con Lý Sát muốn giết tôi?
Chuyện này Trương Đại
Thiểu phải biết.
- Có gì khác nhau sao?
Lý quản gia vỗ nhẹ hai
tay, từ bên trong nhà có một nhóm cao thủ lập tức lao ra khiến ngôi nhà nhỏ chật
cứng.
Mặc dù Lý quản gia
không trả lời nhưng Trương Đại Thiểu đã sớm có đáp án. Lý quản gia vốn nghĩ bắt
được mình thì sẽ thay mặt cha con Lý Sát xử tử mình là hoàn thành nhiệm vụ.
- Ai da, hai cha con
này...
Trương Đại Thiểu thở dài
trong lòng.
- Trương Thiên, mày gây
cho Lý gia một nỗi nhục lớn, ngày hôm nay mày phải lấy máu tươi để trả nợ.
Lý quản gia chậm rãi đứng
dậy, đi tới trước mặt nhóm cao thủ, nhìn Trương Đại Thiểu bằng ánh mắt lạnh
lùng, không có ý định ngăn cản nhóm cao thủ.
Đợi Lý quản gia nói xong
thì lúc này Trương Đại Thiểu mới ung dung nói:
- Lý quản gia, người hiểu
rõ thời thế mới là người tài giỏi, bây giờ ông dừng tay lại vẫn còn kịp đấy.
- Ha ha ha!
Lý quản gia ngửa mặt lên
trời cười phá lên.
- Đúng là một đứa không
biết trời cao đất dày, lúc này mà còn dám mạnh miệng.
- Lớn gan!
Những người ở đây thấy
Trương Đại Thiểu vô lễ với Lý quản gia thì đều biến sắc, có một người đàn ông
có khuôn mặt dài, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng bên Lý quản gia hét lớn một tiếng,
bước tới trước một bước và thẳng chân đá vào ngực Trương Đại Thiểu.
- Bốp!
Một tiếng động nhỏ vang
lên, chân của gã mặt dài cứ như vậy dừng ở trên không, cũng không có chút chuyển
động nào. Cổ chân của hắn đã bị tay của Trương Đại Thiểu chụp lấy.
Trong nháy mắt gã mặt dài
đổ mồ hôi ướt đầu, cảm thấy bàn tay kia cực kì mạnh mẽ, chân của mình có thể bị
bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Đó là một loại cảm giác
nguy hiểm cực độ mà lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại.
Trương Đại Thiểu thoáng
cái đã áp chế được gã mặt dài, điều này khiến cho sắc mặt mọi người đại biến,
không khí tại đây lập tức căng thẳng đến cực điểm.
- Keng keng!
Ánh sáng của đao xẹt qua,
tất cả mọi người lấy vũ khí ra, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh sát khí
ngập trời, bức bách nhãn cầu người nhìn.
- Ồ, đáng để ta để mắt tới
đấy.
Trương Đại Thiểu thản
nhiên nhìn lướt qua "đại quân" của Lý gia, cười nói, tay nắm chặt, một
tiếng rắc vang lên, chân của gã mặt dài bị Trương Đại Thiểu bẻ gãy.
Hắn đá một phát vào gã mặt
dài, gã đó bay vào bên trong đám người.