Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 133: Chương 133: Một thế hệ kiêu hùng ngã xuống.​




- Ha ha ha, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý nha!

Một tiếng cười to già nua truyền đến, Long Thiên Tôn trên mặt đất nhìn Trương Đại Thiểu, bên trong tiếng cười có chút cô đơn, có chút thê lương, cũng có một loại cảm thán không thể nói nên lời.

Kết quả là, chính mình vẫn là thua ở trên tay Trương Đại Thiểu, chính mình tung hoành cả đời, xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy ở trong thế giới ngầm thành phố Tĩnh Hải, vẫn là công dã tràng.

Trương Đại Thiểu lắc lắc đầu, cảm thán một tiếng:

- Long Thiên Tôn, sai lầm lớn nhất của ông chính là chọn sai đối thủ.

- Chọn sai đối thủ.

Long Thiên Tôn thì thào lặp lại, lần thứ hai ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, có vẻ rất không cam lòng.

- Đúng vậy, cơ nghiệp cả đời của tôi, tất cả đều hủy ở trên tay cậu, nếu có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ không trêu chọc cậu, đáng tiếc, người sống không thể làm lại nữa.

Trương Đại Thiểu không có nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu với Long Thiên Tôn, điều hắn muốn làm đều đã làm, kế tiếp để để cho Tôn Đại Phúc giải quyết tốt hậu quả.

Tôn Đại Phúc hiểu ý, lập tức sải bước tiến đến, cao giọng nói với mọi người:

- Các vị, lão tặc Long Thiên Tôn này cấu kết với quân đội, mưu đồ bắt hết các bang phái ở thành phố Tĩnh Hải, độc bá Tĩnh Hải, may mắn Nhân Nghĩa bang đúng lúc phát hiện âm mưu này. Dưới sự dẫn dắt của đại ca tôi, người Nhân Nghĩa bang chúng tôi hao hết tâm tư cùng Long bang tiến hành điều đình, cùng thiếu bang chủ Long bang A Mao tiên sinh đạt thành hiệp nghị thành công, trong ứng ngoài hợp, lúc này mới phá hủy quỷ kế của Long Thiên Tôn! Tôi cho rằng, vị trí lão đại Long bang, lão tặc này đã không xứng để ngồi nữa, nên để Mao tiên sinh tiếp quản Long bang! Vốn tôi là người ngoài, không nên nhúng tay vào chuyện của Long bang, nhưng sự tồn tại của Long Thiên Tôn đối với chúng ta là một uy hiếp rất lớn, bởi vậy tôi có quyền lên tiếng, mọi người cũng có quyền lên tiếng! Mọi người nói xem, phải xử lý Long Thiên Tôn thế nào đây?

Nếu không có Trương Đại Thiểu đuổi đực quân đội đi, hậu quả tất cả các lão đại ở đây không thể nào tưởng tượng được. Sau khi trải qua việc này, để xác định lại vị trí của Long bang trong giới xã hội đen cần một người thay thế.

Tôn Đại Phúc vừa nói xong lập tức được nhiều người ủng hộ!

Lúc này A Mao cũng xuất hiện kịp thời, vô cùng đau đớn công bố sự đáng giận của Long Thiên Tôn, thuận nước đẩy thuyền lên làm lão đại của Long bang.

Làm xong hết thảy mọi việc, A Mao mới chỉ một ngón tay vào Long Thiên Tôn, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh:

- Mọi người nói xem, nên làm gì với lão già này đây?

- Giết hắn!

- Giết hắn!

Tất cả mọi người muôn miệng một lời, không có thanh âm thứ hai, tất cả mọi người hô to phải xử lý Long Thiên Tôn, dù sao, Long Thiên Tôn thiếu chút nữa đã xử lý tất cả mọi người.

Long Thiên Tôn biết đại thế đã mất, không thể vãn hồi, hắn biết chắc chắn mình phải chết, nhưng lại bình tĩnh, không có vẻ mặt phẫn nộ tuyệt vọng hay điên cuồng, ngược lại càng trở nên bình tĩnh.

Long Thiên Tôn giờ phút này trở thành người già, đều nhìn thấu mọi việc bể dâu trên thế gian.

- Long Thiên Tôn, ông cũng thấy đấy, tất cả mọi người đều muốn ông chết.

A Mao lấy ta súng của mình, khéo khóa cạch một cái, chậm rãi giơ cánh tay lên.

- Tới thời điểm rồi, cũng đừng oán trách tôi.

Ánh mắt A Mao có vẻ dữ tợn mà lãnh khốc, hắn rốt cuộc cũng đợi đến thời khắc này, chỉ có chính tay giết Long Thiên Tôn hắn mới an tâm.

- A Mao à!

Long Thiên Tôn xác định đã coi thường sống chết, ánh mắt của hắn cũng không nhìn tới cây súng trong tay A Mao mà nhìn thẳng vào A Mao.

- Con là do một tay ta nuôi lớn, lòng dạ của con độc ác cũng đều do ta dạy dỗ, kết cục hôm nay coi như là báo ứng của ta đi. Hiện tại ta chỉ có một yêu cầu hy vọng con có thể thỏa mãn ta.

- Lão già kia, chết đến nơi rồi mà còn dong dài gì nữa.

A Mao không kiên nhẫn nhíu nhíu mày.

Long Thiên Tôn chỉ vào Trương Đại Thiểu:

- Ta hy vọng, ta có thể chết ở trong tay hắn, Long Thiên Tôn ta tung hoành cả đời, nếu có thể chết trên tay một thiếu niên như vậy, coi như là tôn nghiêm mà chết.

Vẻ mặt khinh thường cùng vui sướng biến thái của A Mao nháy mắt biến mất, liên lụy đến Trương Đại Thiểu hắn không dám sơ suất.

Mọi việc hôm nay là do Trương Đại Thiểu một tay tạo thành, ngoại trừ Tôn Đại Phúc, không ai so ngoài hắn cảm thấy được Trương Đại Thiểu đáng sợ thế nào.

A Mao từ nội tâm kính sợ Trương Đại Thiểu, hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu nghe vậy quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Long Thiên Tôn.

- Người anh em, tôi biết chúng ta cũng không phải bạn bè, nhưng xin cho phép tôi được gọi cậu là người anh em.

Long Thiên Tôn nhìn Trương Đại Thiểu, bên trong ánh mắt là sự chân thành.

- Cả đời tôi không có bạn bè, mặc dù A Mao là con nuôi, nhưng cũng không phải là bạn bè của tôi, bởi vì bọn họ không xứng, ở Tĩnh Hải này không ai xứng làm bạn bè của tôi!

Lời nói của Long Thiên Tôn tuy cuồng vọng vô cùng, nhưng tại giờ khắc này, là một người già sắp chết, mọi người cũng không có gì phẫn nộ. Có lẽ, đây là những lời phát tiết của Long Thiên Tôn, mọi người nghĩ như vậy.

- Long Thiên Tôn tôi hai mươi mốt tuổi đi ra giang hồ, hai mươi bảy tuổi thống nhất xã hội đen Tĩnh Hải, ba mươi tuổi trở thành lão đại chân chính của xã hội đen Tĩnh Hải.

Thanh âm của Long Thiên Tôn không vui không buồn.

- Cái gọi là lão đại của Tĩnh Hải, người nào thấy tôi cũng phải nơm nớp lo sợ. Nhưng giấc mộng của tôi không phải là trở thành lão đại của một Tĩnh Hải nho nhỏ này mà là bá chủ của một phương! Đáng tiếc, tôi xuất thân thấp hèn, không có bối cảnh gì, muốn ra khỏi Tĩnh Hải nói dễ hơn làm. Đại thọ năm mươi hôm nay là tôi tỉ mỉ bày mưu đã lâu, nếu không có cậu, khoảng cách đến giấc mơ của tôi có lẽ đã gần hơn. Nhưng cậu lại cố tình xuất hiện, haizz, có lẽ đây là số phận của tôi!

- Thực xin lỗi, tôi không thể thỏa mãn nguyện vọng của ông.

Trương Đại Thiểu lắc lắc đầu.

- Nhưng, tại thời khắc này, tôi là bạn bè của ông.

Long Thiên Tôn nghe vậy trong mắt hiện lên một chút vui mừng.

Pằng!

Tiếng súng vang lên, Trương Đại Thiểu ngắm ngay giữa trán Long Thiên Tôn mà bóp cò.

Một thế hệ kiêu hùng như vậy ngã xuống, Trương Đại Thiểu trong lòng có chút tiếc nuối.

- Đại Phúc, hậu táng Long Thiên Tôn, lấy danh nghĩa của tôi.

Trương Đại Thiểu đưa súng cho A Mao, không để ý người này cúi đầu khom lưng với mình, tùy tiện phân phó một tiếng với Tôn Đại Phúc, xoay người đi ra cửa.

- Xong việc tới tổng bộ Long bang tìm tôi.

Nơi Trương Đại Thiểu đi qua, tất cả mọi người theo bản năng nhường đường, trong lòng bọn họ Trương Đại Thiểu là hết sức quan trọng.

Long Thiên Tôn đã chết, A Mao thành công tiếp quản Long bang, sau khi giải quyết tốt hậu quả ở nơi này cũng không còn việc gì Tôn Đại Phúc có thể làm nữa. Sau khi chào hỏi A Mao, Tôn Đại Phúc cũng đứng dậy rời đi.

- Anh Phúc đi thong thả!

A Mao vẻ mặt vui vẻ tiễn Tôn Đại Phúc rời đi, hắn là người hiểu lòng người, Trương Đại Thiểu trên danh nghĩa là cao nhất, nhưng trên thực tế lại biến mình thành con rối của Tôn Đại Phúc.

Đương nhiên sau khi Tôn Đại Phúc rời đi, sắc mặt A Mao lập tức trở nên âm trầm.

Tôn Đại Phúc đi rất nhanh vào tổng bộ Long bang, cung kính đứng bên người Trương Đại Thiểu, đơn giản báo cáo một chút tình hình nội bộ bang phái.

Trương Đại Thiểu bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Đại Phúc, cậu cảm thấy A Mao này là người như thế nào?

Tôn Đại Phúc ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã trả lời:

- Anh Trương, em cảm thấy người này năng lực xuất chúng, nhưng cũng không thể tín nhiệm.

Trương Đại Thiểu gật gật đầu:

- Đợi cho hoàn toàn nắm được Long bang, hãy tìm cơ hội diệt trừ hắn đi.

Ngay cả cha nuôi mình cũng giết, Trương Đại Thiểu không có khả năng hợp tác với loại người này, coi như hắn giúp Long Thiên Tôn làm một việc cuối cùng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.