Từ khi nào mà Sài Khoa Phu lại bị người ta chỉ vào mũi mắng như
vậy, tức giận đến mức cả người run lên, chiếc ghế trúc đang ngồi cũng răng rắc
một tiếng, gãy vụn.
Một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng rít gào:
- Tiểu tạp chủng, tao phải giết mày!
Vèo!
Bóng người chợt lóe, Trương Đại Thiểu dùng tốc
độ nhanh đến không thể giải thích được vượt qua cái bàn đi tới trước mặt Sài
Khoa Phu, mọi người ở đây đều không có ai phản ứng kịp.
Bốp!
Một tiếng tát chói tai vang lên, thân hình cao
lớn của Sài Khoa Phu lập tức bị đánh bay, quay cuồng vài vòng trên mặt đất.
Trương Đại Thiểu lúc này mới tâm bình khí hòa
hoạt động cổ tay:
- Đã sớm
nói với ông nên ngoan ngoãn một chút rồi, còn cố tình nói nhiều, cố tình làm
cho lão tử ra tay đánh.
Yên lặng, một mảnh yên lặng, hiện trường lặng
ngắt như tờ, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở!
Mọi người hô hấp không thông nhìn một màn trước
mắt, giống như là bị sét trên bầu trời đánh trúng, ngoại trừ rung động là chấn
động.
Đường đường là lão đại của Nga - Sài Khoa Phu,
dậm chân một cái thì thị trường châu báu của Nga đều chấn động, vậy mà lại bị một
người tát cái bay mất!
Mọi người cảm thấy đầu óc của mình có chút
không đủ dùng, trong lúc nhất thời đều không có phản ứng.
Một âm thanh loảng xoảng vang lên, thì ra là
lão già Sharjah nhẹ buông tay làm chén trà rơi trên mặt đất, hắn ngạc nhiên
không nhận ra, vẫn há mồm nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, tay phải vẫn duy trì
tư thế cầm chén trà.
- Giết hắn cho tao!
Tiếng rống giận đến khàn cả giọng của Sài Khoa
Phu lập tức đánh tan không khí yên lặng, lão già này bị đánh đến thất điên bát
đảo, thắt lưng hắn suýt nữa là gãy. Khi lão đại này đứng lên thì bên khóe miệng
vậy mà lại chảy máu.
Rốt cuộc lão già kia nhịn không được phát ra một
tiếng rít gào.
Bốn bảo vệ vừa nghe thấy không nói gì liền nhắm
tới chỗ Trương Đại Thiểu, mấy người này đều đã giết người vô số, tuy không mang
vũ khí nhưng lại ra chiêu rất hiểm ác.
Giết người đối với bọn họ mà nói thì không có
vũ khí cũng không sao, cái gì cũng có thể trở thành vũ khí giết người.
- Làm càn!
Lúc này Thành Hổ cũng ngồi không yên, đứng dậy
đá chiếc ghế trúc lên.
Rầm!
Ghế trúc hướng đến đầu một bảo tiêu lại bị tên
kia dùng tay chặn lại, cái ghế lập tức bị gãy. Nhưng chỉ trong tích tắc như vậy
Thành Hổ cũng đã lao tới, mở rộng trận thế chiến đấu, trong trúc lâu một mảnh rối
loạn.
Trương Đại Thiểu thờ ơ ứng phó với hai người,
cùng với Thành Hổ nữa, hai người đối phó với bốn người.
Đương nhiên, nếu muốn thì Trương Đại Thiểu
trong nháy mắt có thể làm cho người kia ngừng đánh, nhưng mà ở đây đều là người
mạnh mẽ, không thể để lực lượng của mình bại lộ khoa trương như vậy được.
Còn nữa, hắn còn có một nguyên nhân khác để
làm như vậy, ngộ nhỡ mọi người biết được thì chơi sẽ không vui nữa.
- Dừng tay! Dừng tay lại hết!
- Tất cả mọi người bớt dận, có chuyện gì từ từ
nói!
Nhóm lão đại ở đây đều đứng lên khuyên can,
đương nhiên nói là khuyên can nhưng trên thực tế chủ yếu là khuyên Sài Khoa
Phu. Bên kia Thành Hổ cùng Trương Đại Thiểu hai người mạnh mẽ liên thủ, đánh
cho mấy người kia sợ chết đi được.
Sharjah lại tự mình cầm tay Sài Khoa Phu, thấp
giọng nói:
- Lão Sài, trước hết đừng có kích động, hai
người này có thực lực, hiện tại ông xung đột với họ sẽ không có lợi. Đợi cho tới
lúc đại hội phân chia kết thúc, chúng ta thu thập hắn cũng không muộn.
Sài Khoa Phu sao lại không biết đạo lý này,
nhưng tức giận trong lòng hắn nhất thời sao có thể nuốt xuống được, dưới sự
khuyên bảo của mấy người Sharjah hắn rốt cuộc cũng khôi phục lý trí, nhưng
trong mắt lại hiện lên sát khí.
- Dừng tay!
Rốt cục Sài Khoa Phu quát to một tiếng, lúc
này thủ hạ của hắn mới dùng lại, im lặng trở lại chỗ của mình.
Hai người Thành Hổ cùng Trương Đại Thiểu vỗ vỗ
quần áo của mình, giống như là không có việc gì, lại kéo qua một cái ghế ngồi
xuống.
Sau khi Sharjah phân phó người thu dọn trúc
lâu xong hội nghị mới tiếp tục.
Đầu tiên liếc mắt nhìn Sài Khoa Phu một cái,
sau khi xác nhận người này không sao Sharjah mới mở miệng, nhìn Trương Đại Thiểu
nói:
- Trương tiên sinh, cậu có chủ ý gì vậy, nói
nghe chút đi, nếu chủ ý của cậu được hơn nửa số người đồng ý thì chúng tôi sẽ
quyết định dùng phương pháp của cậu để tiến hành phân phối.
Sharjah mới nói xong, tất cả các lão đại đều
ngồi thẳng lưng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, có mười phần
là ý tứ uy hiếp cùng cảnh cáo, mỗi người đều có ý giống nhau, giống như nói, cậu
nếu dám phân cho tôi ít tôi sẽ giết chết cậu.
Trương Đại Thiểu thờ ơ liếc nhìn ánh mắt uy hiếp
của nhóm lão đại một lượt, vẫn giữ nguyên bộ dạng lười biếng nói:
- Phương án của tôi rất đơn giản, người ngồi
đây có mười, kim cương có 4000 viên, 4000 chia cho mười, mỗi vị lão đại có 400
viên.
Lời còn chưa nói xong Sài Khoa Phu đã hừ lạnh:
- Phép chia ngay cả trẻ con cũng biết, còn cần
mày dạy sao? Thật là buồn cười.
Nhóm lão đại ở đây vừa nghe cũng lộ ra vẻ mặt
khinh bỉ.
Vốn họ cảm thấy thân thủ Trương Đại Thiểu hơn
người, là người to gan lớn mật, nhưng lại nói ra lời nói ngây thơ như vậy không
khỏi làm người ta khinh thường, chia như vậy cũng có thể sao? Cậu thật sự nghĩ
không có đắc tội ai nhưng lập tức lại đắc tội tất cả mọi người.
Lão đại nhỏ mọn Bát Minh Hoàng của Nhật Bản
cũng bắt đầu cười nhạo:
- Tiểu tử, cậu lấy chúng tôi ra trêu đùa, não
tàn thì cũng đừng có mở miệng, không ai nói là cậu câm đâu.
- Ngậm cái miệng chó đáng khinh của ông lại, đồ
nhỏ mọn đáng khinh!
Trương Đại Thiểu hung hăng trừng mắt nhìn hắn,
mắng:
- Tôi phân phối thế nào là chuyện của tôi, cần
ông đánh rắm sao!
Sắc mặt Bát Minh Hoàng lập tức thay đổi, không
thể tưởng được ngay cả mình mà người này cũng dám mắng.
Mấy vị lão đại cũng dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc
để nhìn Bát Minh Hoàng, nghĩ thầm kẻ nhỏ mọn ông là một tên ngốc, người ta ngay
cả Sài Khoa Phu cũng đánh, ông còn ở đây giả vờ, không phải bị coi thường sao,
đây là tự mình tìm mắng.
Vốn đại hội phân chia vất vả lắm mới bình ổn,
ông chỉ chớp mắt một cái chọc giận sát tinh, đại hội này còn chưa mở thì đầu
ông đã lìa rồi. Ông không phát hiện người ở đây tuy không hài lòng nhưng mở miệng
thì rất cẩn thận sao? Đồ ngốc!
Người Nhật Bản bị nhiều người xúc phạm đến tức
giận.
- Buồn cười!
Bát Minh Hoàng lại còn không nhận ra, đỏ mặt
tía tai vỗ bàn đứng dậy.
Còn chưa vỗ lên bàn Thành Hổ cũng đã đập xuống
trước, đối với Bát Minh Hoàng thoải mái mà thóa mạ:
- Ông làm gì, muốn đánh nhau à? Về nhà trông
coi thuốc phiện của ông cho tốt đi, nhìn bộ dạng chó má của ông giống như người
chơi thuốc phiện rồi, đừng ở chỗ này để mất mặt xấu hổ.
Bát Minh Hoàng thấy Trương Đại Thiểu cùng Thành
Hổ hai người đều nổi khùng lên mới nhớ tới lúc người ta đại triển thần uy, hai
người này đều coi trời bằng vung.
Không khỏi có chút rụt rè, nhìn Thành Hổ nói:
- Cậu, cậu làm sao lại mắng chửi người, mọi
người đều công bằng, phương pháp của tiểu tử này vốn rất nhược trí (trí óc
kém), còn không cho tôi nói?
Càng nói càng cảm thấy mình nói có lý, không
khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng nói của trở nên đúng lý hợp tình. Chờ mọi người
vì mình mà chủ trì công đạo, hung hăng dạy dỗ hai người điên kia.
- Được rồi đồ nhỏ mọn, ông có để yên không hả!
Nếu không câm miệng lại lão tử cũng không biết sẽ làm gì ông.
- Đồ nhỏ mọn, ông nói nhảm cái gì đó, muốn bị
đánh có phải không?
Bát Minh Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối, hai
người kiêu ngạo Trương Đại Thiểu cùng Thành Hổ không có việc gì làm, lại lấy
mình ra làm đối tượng để oanh tạc.