- Hàn bá bá, cháu cũng chỉ là nghe một người bạn
nói qua mà thôi.
Trương Đại Thiểu bình tĩnh trả lời, nhưng
trong lòng có chút xấu hổ, "Pha lê tình yêu" kia, hắn không biết chút
gì, những điều hắn vừa nói chỉ là hắn đọc được trong ý nghĩ của Hàn Kiến Vĩ mà
thôi.
Bởi vậy có thể thấy được, Hàn Kiến Vĩ quả thật
là một ngưu nhân.
- Có thể có bạn bè như vậy, cậu thật là may mắn.
Hàn Kiến Vĩ rất khó để gật đầu, nhưng lại có ý
khen ngợi Trương Đại Thiểu.
Nếu nói Trương Đại Thiểu không lấy chi phiếu của
mình đã làm cho Hàn Kiến Vĩ nhìn thẳng vào Trương Đại Thiểu, thì biểu hiện vừa
rồi của Trương Đại Thiểu lại làm cho Hàn Kiến Vĩ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, người thanh niên này,
chính mình còn nhìn không thấu!
- Ba! Thế nào, Trương Thiên lợi hại chứ?
Hàn Mộng Di càng giống như được ăn mật, con mắt
cười thành một sợi chỉ, dường như người được Hàn Kiến Vĩ khích lệ không phải
Trương Đại Thiểu mà chính là cô.
- Đừng đưa anh lên cao như vậy, anh chỉ là
trùng hợp nghe nói thôi.
Trương Đại Thiểu thật là có chút xấu hổ không
dám nhận, dù sao mình cũng là làm bừa mà thôi.
Giờ phút này Lưu Cảnh Thần miễn bàn có bao
nhiêu xấu hổ, tay cầm vòng cổ cương cứng trên không trung, đưa ra cũng không phải,
lấy lại cũng không được, tay còn lại không ngừng gãi đầu, không biết làm thế
nào mới tốt.
Cuối cùng vẫn là Hàn Kiến Vĩ giúp Lưu Cảnh Thần
giải vây, nói với Hàn Mộng Di:
- Mộng Di, thất thần làm gì, đó là tâm ý của
tiểu Lưu, còn không mau nhận lấy.
Hàn Mộng Di có chút không muốn, nhưng lúc này
lại từ chối thì sẽ làm cho Lưu Cảnh Thần xấu hổ vô cùng, cầm lấy vòng cổ, miệng
còn không quên cong lên châm chọc hai câu:
- Tuy là đồ giả, nhưng vẫn cảm ơn anh!
- Thật sự là ... ngại quá!
Lưu Cảnh Thần vuốt vuốt cái mũi của mình để
che giấu sự xấu hổ.
- Để cho Hàn bá bá chê cười rồi.
- Cháu nói cái gì vậy, đây cũng là món quà rất
quý, tâm ý của cháu, ta với Mộng Di đều nhận.
Hàn Kiến Vĩ cười ha hả nói.
Thấy Hàn Kiến Vĩ cũng không có ý cười nhạo
mình, Lưu Cảnh Thần cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa quay đầu lại,
thoáng nhìn thấy Hàn Mộng Di cùng Trương Đại Thiểu lại liếc mắt đưa tình, trên
mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc, lại tức giận.
- Một đôi cẩu nam nữ!
Ở trong lòng Lưu Cảnh Thần mắng to một tiếng,
trên mặt lại lộ vẻ tươi cười:
- Mộng Di, lần này, à không, lần sau anh sẽ tặng
cho em một món quà tốt, dù sao anh cũng thích ngồi máy bay đi đây đi đó, giống
như Mát-xcơ-va, San Francisco, anh đi đều có chút buồn chán, nếu em thích anh có
thể đưa em cùng đi.
Nói tới đây Lưu Cảnh Thần lại nhìn qua Trương
Đại Thiểu, mới vừa rồi bị Trương Đại Thiểu làm mất hết mặt mũi, Lưu Cảnh Thần
muốn lấy lại mặt mũi, lại ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể mang cậu theo.
Cảm giác ở nước ngoài cũng có chút thích thú.
Ý của hắn ai nghe cũng có thể hiểu được, đây
là muốn châm chọc Trương Đại Thiểu không đi qua những nơi đó, không giống như
mình là một người thượng lưu, trước mặt mình vẫn kém một bậc.
Lúc Lưu Cảnh Thần nói mãi không ngừng, Trương
Đại Thiểu vẫn cứ nhìn Hàn Kiến Vĩ. Giờ phút này ngẩng đầu lên, tự tin cười nói:
- Lưu công tử, anh nói đúng, tôi chính xác
chưa đi qua Mát-xcơ-va, à thực xin lỗi, đây là cách gọi của xã hội thượng lưu,
tôi chắc cũng phải nói như anh là San Francisco. Tôi không đi qua Mát-xcơ-va bởi
vì sau khi Sa Hoàng chết Mát-xcơ-va sẽ không có quý tộc. Tôi chỉ đi qua
Whistler - Canada ở Bắc Mỹ để trượt tuyết hoặc đi săn ở thảo nguyên tại Trung
Phi. Không đáng để nhắc tới.
Những lời này nói ra, Lưu Cảnh Thần lại một lần
nữa trợn tròn mắt.
Trương Thiên này, lúc ở Yến Kinh có tiếng là
nhị thế tổ, không thể nào được Lý gia đối đãi như vậy, tiền tiêu vặt mỗi tháng
nhiều như vậy cũng bị hắn ăn uống, chơi gái, bài bạc hết còn gì.
Lúc ở Tĩnh Hải cũng là làm công cho nhà người
ta, chỉ là làm bảo vệ. Dù sao ngoại trừ ăn uống, chơi gái, bài bạc thì hắn
không làm được tích sự gì cả.
Nhưng một nhị thế tổ như vậy, sao có loại trải
nghiệm này! Mình vừa rồi khoe khoang giống như là nhảy nhót diễn một vở hài kịch
vậy!
Lưu Cảnh Thần giống như là bị người hung hăng
tát một cái, chỉ cảm thấy hai má nóng lên, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui
vào.
Ánh mắt Hàn Kiến Vĩ nhìn về phía Trương Đại
Thiểu lại càng thêm vài phần thâm sâu, người thanh niên này lại một lần nữa làm
cho mình bất ngờ.
Trong ánh mắt Hàn Mộng Di chỉ có sự sùng bái,
Trương Thiên lại trải nghiệm rộng lớn như vậy!
Lưu Cảnh Thần liên tiếp ăn hai đòn, cũng một lần
nữa xem kỹ Trương Đại Thiểu, xem ra lời đồn là thật, vốn là người chơi bời lêu
lổng không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, không biết tại sao lại
xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế này.
Trong nháy mắt đã tới giờ ăn cơm trưa, Hàn Kiến
Vĩ giữ Lưu Cảnh Thần cùng Trương Đại Thiểu ở Hàn gia ăn cơm. Nhưng Lưu Cảnh Thần
lại rất nhiệt tình, thu xếp mời khách đi ra bên ngoài ăn.
- Đứa nhỏ này, còn khách khí như vậy.
Hàn Kiến Vĩ ha hả nở nụ cười.
- Lão già này sẽ không phụ ý tốt của cháu, vậy
nghe theo sắp xếp của cháu đi.
Lưu Cảnh Thần mừng rỡ, lúc này phải đi lấy xe,
nhưng lần này có cha con Hàn Mộng Di, hơn nữa còn có Trương Đại Thiểu, tổng cộng
bốn người, ngồi một xe là đủ.
Còn chưa lên xe, Lưu Cảnh Thần hứng thú hừng hực
nói:
- Hàn bá bá, Mộng Di, tôi vừa rồi đã gọi điện
thoại đặt chỗ ở khách sạn Tân Nguyệt, chúng ta giờ sẽ đến đó.
Hàn Kiến Vĩ mỉm cười gật gật đầu, Hàn Mộng Di
cũng chu chu miệng, đi xe chừng nửa giờ, mấy người đã đi đến khách sạn Tân Nguyệt,
nhưng lúc đi vào đại sảnh lại được cho biết, phòng vừa đạt đã bị người khác chiếm
mất.
- Cái gì, bị người chiếm?
Lưu Cảnh Thần thiếu chút nữa tức xịt máu mũi,
hận không thể tát chết tiếp tân, cha vợ tương lai cùng vị hôn thể đều đang
nhìn, đúng là mất mặt.
- Gọi quản lý tới đây!
Lưu Cảnh Thần cả giận nói, đã không còn sự tao
nhã vốn có nữa.
- Xin ngài chờ một lát.
Tiếp tân trường hợp gì đều đã trải qua, bị mắng
chửi cũng là chuyện như cơm bữa, thật không có nhiều khủng hoảng sốt ruột, rất
nhanh nhẹn liên hệ với quản lý đại sảnh.
- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Lưu công tử.
Quản lý đại sảnh vẻ mặt nhiệt tình đi tới.
- Quản lý Ngô, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Phòng tôi đã đặt sao ông lại để cho người khác?
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần rất khó coi, giọng nói
có chút chất vấn.
- Cái này.
Ngô quản lý gãi đầu, trưng ra bộ mặt khó xử.
- Lưu công tử, phong kia vốn giữ cho anh nhưng
ai ngờ Tiễn công tử bỗng nhiên gọi điện thoại đến, nói lập tức sẽ dùng, trực tiếp
chỉ định phòng, tôi cũng không có cách nào khác.
- Phòng kia, là bị Tiễn công tử chiếm sao?
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần càng thêm khó coi, vội
vàng nhỏ giọng hỏi, tại sao lại bị nhân vật như Tiễn công tử chiếm như vậy chứ?
- Tiểu Lưu, làm sao vậy?
Hàn Kiến Vĩ thấy Lưu Cảnh Thần hình như gặp
chút khó khăn, vì thế mở miệng hỏi.
- Không có việc gì đâu ạ, chờ một lát là được.
Lưu Cảnh Thần xoay người cười trừ với Hàn Kiến
Vĩ, quay đầu đi lại là một bộ mặt u sầu.
- Lưu công tử, Tiễn công tử đã đến, nếu không,
anh nói chuyện với anh ta đi?
Ngô quản lý lúc này vỗ vỗ bả vai Lưu Cảnh Thần,
chỉ chỉ một thanh niên vừa mới đi vào đại sảnh, Tiễn công tử.
Lưu Cảnh Thần còn có lựa chọn nào khác nữa,
chuyện tới nước này rồi thì đành phải kiên trì đi tới chỗ Tiễn công tử, lộ ra một
bộ mặt tươi cười:
- Đây không phải là Tiễn công tử sao, thật là
trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm sao?
Tiễn công tử mặt không chút thay đổi nhìn
thoáng qua Lưu Cảnh Thần, chỉ gật đầu ừ một tiếng, xem như không nghe thấy gì,
bước chân vẫn không ngừng lại mà đi về phía trước.