- Các vị mời ngồi.
Ngô quản lý đưa mọi người vào trong phòng, vẻ
mặt nhiệt tình, mỉm cười:
- Các vị xin chờ một lát, bồi bàn lập tức sẽ tới
phục vụ.
- Ngô quản lý khách khí, ông đi làm việc của
ông đi.
Lưu Cảnh Thần cũng chào hỏi với Ngô quản lý,
nhưng lại phát hiện, ánh mắt Ngô quản lý không ở trên người mình, mà nhìn chằm
chằm vào người bên cạnh mình, Trương Đại Thiểu!
Khóe miệng Lưu Cảnh Thần không khỏi run rẩy một
chút, lúc này mới phản ứng lại, ở trong mắt Ngô quản lý, phòng là do Trương Đại
Thiểu lấy về, hiện tại chủ nhân không phải là mình, mà là Trương Đại Thiểu!
Trương Đại Thiểu gật đầu cười với Ngô quản lý:
- Cám ơn, ông có việc gì thì đi làm đi.
Lúc này Ngô quản lý mới cười rời đi.
Mấy người Hàn Kiến Vĩ ngồi xong, một cô bồi
bàn xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu đỏ đi vào rất nhanh, mấy người gọi vài
món, Trương Đại Thiểu cũng không chú ý nhiều lắm.
Trên bàn cơm, Lưu Cảnh Thần thao thao bất tuyệt,
miệng lưỡi lưu loát, thiên văn địa lý quân sự chính trị dường như đều có thể
nói được 2 câu, học thức uyên bác, nền nã khéo léo, thấy Hàn Kiến Vĩ liên tiếp
gật đầu, đối với đứa nhỏ này của Lưu gia vừa lòng nói không nên lời.
Trương Đại Thiểu còn lại là làm nền, lén lút mờ
ám với Hàn Mộng Di.
Đến lúc ăn gần xong, cửa phòng bị đẩy ra, Ngô
quản lý đi vào.
- Các vị khách quý, hôm này khách sạn rất vinh
hạnh mời được tay cầm Mẫu Đơn đến hát, các vị có hứng thú nghe hay không?
- Ngô quản lý, có phải là nữ ca sĩ ở quán bar
rất nổi tiếng trên mạng, được gọi là nữ thần quán bar Mẫu Đơn hay không?
Hàn Mộng Di bộ dạng rất có hứng thú, thích thú
hỏi.
Cũng giống như mấy đứa bé, Hàn Mộng Di cũng
thích mấy thứ này.
- Đúng vậy, Mẫu Đơn hiện tại rất khó mời,
khách sạn chúng tôi phải ra giá rất lớn mới có thể mời cô ấy tới đây.
Ngô quản lý dường như cũng rất vui vẻ, tình
hình này khách hỏi như vậy, trên cơ bản là rất có sức hấp dẫn.
- Ba, giọng hát của Mẫu Đơn nghe rất hay, hát
một bài cũng mất 300 đồng, chúng ta mời cô ấy đến hát một bài được không?
Hàn Mộng Di dường như sợ Hàn Kiến Vĩ không
vui, lập tức kéo tay Hàn Kiến Vĩ.
Hàn Kiến Vĩ ngẩng đầu ha hả nở nụ cười, hắn đối
với loại chơi đùa này đương nhiên không có hứng thú, nhưng con gái thích, hắn
đương nhiên vui vẻ, nói:
- Di nhi, cũng không phải là ba mời khách, con
nhìn ba làm gì.
- Ngô quản lý, mau đưa Mẫu Đơn đến đây đi.
Lưu Cảnh Thần vội vàng khoát tay áo nói với
Ngô quản lý.
Ngô quản lý bị kích động, một ca khúc cũng mất
bốn năm phút, 300 đồng đã tới tay rồi, đúng là cây hái ra tiền.
Rất nhanh dưới sự dẫn dắt của Ngô quản lý, một
cô gái mặc một chiếc váy hoa màu xanh lam, bộ dạng thanh tú, ôm một chiếc tỳ
bà, khoảng hai ba hai tư tuổi xuất hiện trước mặt mọi người, đúng là nữ thần
quán bar Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn bộ dạng cũng không phải đẹp, cũng chỉ
thuộc hạng trung, nhưng cũng thật giống Lâm Đại Ngọc, dường như chỉ một cái
nhíu mày cũng mang theo một loại ưu thương, là một loại khí chất làm người khác
muốn yêu thương che chở.
- Mẫu Đơn, cô ở ngoài so với trên mạng còn đẹp
hơn!
Hàn Mộng Di cũng bị khí chất của Mẫu Đơn hấp dẫn,
nhịn không được mở miệng khen.
- Cám ơn.
Mẫu Đơn nói, ngẩng đầu lên, con ngươi sáng ngời
dường như mang theo sự lo lắng.
Trương Đại Thiểu cảm thấy đây là một người có
nỗi lòng.
- Các vị ăn vui, chơi vui!
Ngô quản lý chào mọi người một tiếng rồi đi
ra.
- Không biết các vị muốn nghe khúc nào?
Mẫu Đơn đứng ở trước mặt mọi người, đầu lại
hơi cúi thấp, dường như đang sợ hãi, cô vừa chỉnh dây đàn vừa nói.
- Trước hết hát ca khúc do cô sáng tác đi,
"Mộng ảo thiên đường".
Hàn Mộng Di kêu lên đầu tiên.
Mẫu Đơn không nói gì, chỉ hơi hơi cúi thấp người,
ngón tay nhanh nhẹn nhẹ nhàng phủ lên dây đàn, tiếng đàn như tiếng trời vang
lên.
Khẽ mở hàm răng, tiếng ca thanh nhã lại mang
theo một chút ưu thương vang lên, còn có nhạc đệm tự nhiên, làm cho người ta
nghe xong cũng có một loại cảm giác thương cảm.
- Hát thật hay quá!
Một khúc hát xong, Hàn Mộng Di nhịn không được
lớn tiếng vỗ tay khen hay. Một ca khúc có sức cuốn hút như vậy, thật sâu thuyết
phục Hàn Mộng Di.
- Tôi nói này Mẫu Đơn, có thể hát một khúc vui
vẻ một chút không?
Lưu Cảnh Thần cũng nhíu nhíu mày, cùng vị hôn
thê đến ăn cơm, cô đàn một khúc giống như là cả nhà chết vậy, rất kỳ cục.
Nhưng ca khúc là do Hàn Mộng Di yêu cầu, Lưu Cảnh
Thần cũng không tiện nói nhiều.
- Tiên sinh, anh muốn nghe khúc nào?
Mẫu Đơn giống như là một cái máy hát, bị Lưu Cảnh
Thần quát lớn mà mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
- Cô chọn đi, tóm lại vui vẻ một chút là được.
Lưu Cảnh Thần cau mày nói, lại đặc biệt cường
điệu một chút.
Mẫu Đơn nghĩ nghĩ, nói:
- Vì ngài tôi sẽ hát một khúc "Siêu thanh
sáng bóng"
Lưu Cảnh Thần lúc này mới gật gật đầu, nhưng
còn chưa nghe được mấy câu, mày đã nhíu lại, nhịn không được mà vỗ bàn, nói:
- Dừng!
Mẫu Đơn ngừng lại, trên mặt vẫn là biểu tình
ai oán thản nhiên.
- Mẫu Đơn.
Lưu Cảnh Thần có chút không hài lòng, nói:
- Chúng tôi tới đây ăn cơm, đến tiêu khiển hưởng
thụ, không phải là đến để bị áp lực. Cô đừng có mang bộ dạng sầu khổ như thế được
không, như vậy sẽ ảnh hưởng đến vị giác của người ta.
- Tiên sinh, nếu anh không hài lòng, tôi có thể
đổi một ca khúc khác.
Mẫu Đơn ngẩng đầu lên. Đờ đẫn nhìn Lưu Cảnh Thần,
lại đờ đẫn cúi đầu xuống.
Nhưng một ca khúc nữa lại chưa hát xong lại bị
Lưu Cảnh Thần cắt ngang.
- Cô sao thế hả?
Lưu Cảnh Thần vẻ mặt không hài lòng, nhưng vì giữ
gìn hình tượng của mình, trong nháy mắt đã dẹp đi bộ dạng mất kiên nhẫn của
mình đi.
- Lưu Cảnh Thần, Mẫu Đơn vừa rồi bị ca khúc của
Mộng Di gợi lên chuyện thương tâm, anh cũng đừng làm khó người ta.
Trương Đại Thiểu ở một bên thấy có chút không
đành lòng, mở miệng nói.
Mẫu Đơn từ lúc vào tới giờ vẫn luôn cúi đầu
trong lòng bỗng nhiên run lên, không khỏi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Trương
Đại Thiểu.
- Hát khúc "Thủy thủ" đi.
Trương Đại Thiểu nhìn thấy ánh mắt của Mẫu
Đơn, cười nói.
- Tiên sinh, khúc này coi như tôi hát tặng
anh, không cần tiền.
Tâm thần Mẫu Đơn một trận dao động, cảm giác
được đáy lòng nổi lên gợn sóng.
Ở quán bar hát nhiều năm như vậy, mình giống
như là một cái xác không hồn. Giờ phút này bị Trương Đại Thiểu liếc mắt một cái
đã nhìn thấu, cái loại cảm giác này, cái loại xúc động này, không từ nào có thể
diễn tả được.
Điều này làm cho mấy người Hàn Mộng Di một trận
sửng sốt, ý của Mẫu Đơn là gì? Mà lại trực tiếp miễn phí cho Trương Đại Thiểu,
chẳng lẽ đúng như lời Trương Đại Thiểu nói, người ta có tâm sự? Nhưng dù như thế
cũng không thể miễn phí chứ.
Nhẹ nhàng khẩy dây đàn, nhưng lại hát một bài
bát mang theo cảm giác thê lương.
Trương Đại Thiểu không khỏi thở dài, xem ra
tâm sự của Mẫu Đơn rất nhiều. Hắn yêu cầu "Thủy thủ" chỉ để cổ vũ Mẫu
Đơn nói ra niềm lo lắng, nhưng xem ra, lo lắng của Mẫu Đơn nhiều lắm.
- Trương Thiên, sao anh biết người ta có tâm sự?
Hàn Mộng Di ở một bên nhỏ giọng hỏi:
- Phong cách của cô ấy là vậy, chỉ là giả vờ
thôi. Hiện tại xã hội này, muốn tiền thưởng đều phải như vậy.
Trương Đại Thiểu mỉm cười lắc lắc đầu không
nói gì, Hàn Mộng Di sẽ không hiểu.
Lưu Cảnh Thần còn lại là trở mình xem thường,
nghĩ thầm giả vờ cái gì chứ, cố ý ra vẻ thôi.
Trong lòng cũng thật sự giận, hiện tại có nhiều
người đều giả bộ điềm đạm đáng yêu, mang bộ dáng khóc lóc tới sao, mọi người đều
như vậy.
Đã nói là tiết mục tài năng, trong nhà cô chết
mấy người cũng không biết xấu hổ mà tham gia. Mẫu Đơn này, cũng là người thâm
trầm, nhưng là một người đã lỗi thời, biết rồi mới nói, đây là một việc quá
bình thường.
Nhưng Trương Thiên mở miệng nói một câu mà người
ta đã miễn phí một ca khúc, mặt mũi của mình đã có thể vứt đi nơi khác rồi.