- Chuyện này...
Liễu Thanh Thanh cảm
thấy hơi khó xử, Trương Đại Thiểu đã đặc biệt dặn dò là trong mấy ngày này phải
làm cho xong chuyện quan trọng, không có chuyện gì lớn thì đừng quấy rối hắn.
- Mau nói cho tôi biết
đi, tôi có chuyện thực sự quan trọng mà.
Hàn Mộng Di nhìn thấy
phản ứng của Liễu Thanh Thanh thì cô càng khẳng định thêm là Liễu Thanh Thanh
biết Trương Đại Thiểu đang ở đâu, cô liền kéo tay Liễu Thanh Thanh cầu xin.
- Hàn tiểu thư, xin đừng
gấp, từ từ nghe tôi nói.
Liễu Thanh Thanh vội
vàng trấn an Hàn Mộng Di, kiên nhẫn giải thích mọi chuyện.
- Không phải là tôi
không muốn nói cho cô biết, nhưng tôi thật sự không biết Trương Đại Thiểu hiện
giờ đang ở đâu.
- Tiểu thư, cô nhất định
phải nói cho tôi biết, chuyện rất gấp.
Hàn Mộng Di càng thêm
sốt ruột.
Cực chẳng đã Liễu
Thanh Thanh mới để Hàn Mộng Di cầu xin như vậy, một lúc sau thì cũng nhận thấy
hình như Hàn Mộng Di có chuyện gấp thật, cuối cùng không thể làm gì khác hơn
nên đành nói thật:
- Hàn tiểu thư, Trương
Thiên đi Mãng Sơn, điện thoại của hắn giờ cũng không gọi được, bây giờ cô không
tìm ra được hắn đâu, tôi thấy hay là cô ở đây đợi hắn đi, nói không chừng hắn sắp
về rồi đó.
Hàn Mộng Di nghe vậy
thì không khỏi thất vọng, điện thoại không gọi được, Mãng Sơn thì lớn như vậy,
biết tìm Trương Thiên ở đâu?
Tuy nhiên ngay lúc đó
Hàn Mộng Di liền nhớ tới lời Hàn Kiến Vĩ nói, Lý gia đang chuẩn bị kế hoạch diệt
trừ Trương Đại Thiểu, mình đang ốm yếu cũng phải chạy gấp tới đây báo tin cho
Trương Đại Thiểu, bất luận hắn đang ở đâu cũng phải tìm cho ra hắn, nói cách
khác hắn đang gặp nguy hiểm rất lớn.
- Làm phiền rồi.
Nói xong câu đó Hàn Mộng
Di quay đầu rời đi, mặc do Liễu Thanh Thanh gọi cũng không quay đầu lại.
- Thanh Thanh, cô ấy sẽ
đi Mãng Sơn tìm Trương Thiên thật à?
Tô Tâm Lam nhìn theo
bóng lưng Hàn Mộng Di, khó hiểu hỏi.
- Không thể nào.
Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
- Mãng Sơn lớn như vậy,
đứng nói là một cô gái, phái cả một đội cảnh sát đi tìm cũng không thể tìm ra
được dễ dàng đâu, chuyện này không phải là cô ấy không biết.
- Cũng phải.
Tô Tâm Lam gật đầu,
đóng cửa biệt thự lại.
Nhưng Tô Tâm Lam và Liễu
Thanh Thanh không thể ngờ tới là họ đã đánh giá thấp quyết tâm của Tô Tâm Lam.
- Trương Thiên, tôi nhất
định phải tìm được anh.
Trong khóe mắt Hàn Mộng
Di hiện lên sự dứt khoát, kiên nghị, đi thẳng về phía Mãng Sơn.
Ngay sau đó trong Mãng
Sơn mênh mông vô bờ xuất hiện một cô gái mặc váy, đeo một cái túi sau lưng bước
vào trong Mãng Sơn.
.....
Trương Đại Thiểu cực
kì tập trung cho việc luyện đan, tất cả thần thức đều cẩn thận điều khiển ngọn
lửa, giữ cho ngọn lửa cháy dưới Cửu Lê Hồ được ổn định, mùi hương nhẹ nhẹ bay
ra.
Cũng không biết mất
bao lâu, mùi hương trong Cửu Lê Hồ trong giây lát bạo phát, người nào ngửi phải
mùi này đều không thể chịu nổi.
Bỗng nhiên Trương Đại
Thiểu mở mắt, vui vẻ nói:
- Thành công!
Thu hồi ngọn lửa, vươn
tay ra chụp lấy, một viên đan dược nhẵn bóng có màu tím nhạt xuất hiện trong
tay, chính là một viên Phá nguyên đan nguyên chất.
- Ha ha ha! Có viên
Phá nguyên đan này thì tu vi của mình có thể tăng ngay lập tức rồi.
Trương Đại Thiểu khó
nén được sự vui mừng, ngửa đầu bật cười, há mồm nuốt Phá nguyên đan vào người.
- Vù vù!
Ngay lúc đó, cơ thể
Trương Đại Thiểu chấn động, chợt cảm thấy một nguồn linh khí thuần khiết cực kì
to lớn bùng phát trong cơ thể, suýt nữa làm vỡ tất cả kinh mạch của mình.
Trương Đại Thiểu cắn
chặt hàm răng, lập tức vận pháp quyết, dẫn cỗ linh khí khổng lồ trong cơ thể
mình đánh vào hàng rào nguồn linh khí kia.
Một ngày phá vỡ hàng
rào, lại bị bồi thêm vào, có thể là do ngưng khí tầng thứ nhất đã bước vào tầng
thứ hai.
Đây là quá trình tràn
ngập hy vọng, nhưng đồng thời cũng là một quá trình thống khổ, mỗi lần cỗ linh
khí cuồng bạo xông tới đều giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng cắt nát da
thịt người.
Không bao lâu sau toàn
thân Trương Đại Thiểu đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng hắn không rên một
tiếng nào, chỉ dẫn đạo linh khí đánh vào hàng rào, trải qua mấy giờ thì cơ thể
hắn run lên, hắn cảm giác được hàng rào trong cơ thể đã được chọc thủng.
- Ầm!
Một năng lượng cực lớn
bộc phát ở giữa người Trương Đại Thiểu, tảng đá lớn chắn cửa động trong nháy mắt
bị phá vỡ tan tành.
- Cuối cùng cũng phá
được hàng rào rồi.
Trương Đại Thiểu mở mắt,
vẻ mặt đầy vui mừng, tiếp tục dẫn đạo thiên địa linh khí rèn luyện thân thể, cô
đọng kinh mạch, cố bổn bồi nguyên.
- Chỉ cần nửa giờ nữa
là mình có thể hoàn thành việc lớn rồi.
Trương Đại Thiểu thầm
nghĩ, phần gian nan nhất đã hoàn thành rồi, phần còn lại chỉ là nhiệm vụ kết thục
mà thôi.
Người ta nói gặp được
chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái, lời này quả không sai, tâm trạng đang
vui sướng nên với Trương Đại Thiểu mà nói thì nửa giờ đồng hồ sẽ trôi qua trong
nháy mắt thôi.
- Trương Thiên, cuối
cùng cũng tìm được anh rồi!
Nhưng ngay lúc Trương
Đại Thiểu sắp thành công thì ngoài sơn động chợt vang lên một giọng nói vui mừng.
Ba ngày cực nhọc đi
tìm Trương Đại Thiểu ở núi Mãng Sơn, cuối cùng Hàn Mộng Di cũng đã tìm được
tung tích của Trương Đại Thiểu.
Ba ngày tìm kiếm không
có kết quả đã làm Hàn Mông Di sắp tuyệt vọng, nhưng vừa rồi bị tiếng nổ kia gây
chú ý, dựa vào đó đi tìm, lúc phát hiện ra Trương Đại Thiểu thì cô mừng rỡ
không gì diễn tả được.
Nhưng Hàn Mộng Di
không thể nào ngờ được là lúc này Trương Đại Thiểu không ngừng kêu khổ, hắn đã
đến được bước quan trọng nhất, không được để ai quấy rối. Vừa rồi bị kêu to một
tiếng suýt nữa khiến hắn bị phân tâm, thất bại trong gang tấc.
- Không được đến đây.
Lúc này trong đầu
Trương Đại Thiểu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó thôi.
Nhưng Hàn Mộng Di
không có cách nào nghe được điều đó, cô vô cùng kích động chạy vào trong sơn động.
- Trương Thiên, Lý gia
muốn giết anh, anh mau chạy đi!
Chỉ kêu hai tiếng
nhưng Hàn Mộng Di kinh hoàng phát hiện ra Trương Đại Thiểu không trả lời cô, chỉ
ngồi khoanh chân dưới đất như người chết.
Hàn Mộng Di luống cuống,
chạy tới vài bước, đỡ lấy vai hắn:
- Trương Thiên, anh
làm sao vậy?
Việc này làm cho bao
nhiêu ngày cực khổ của Trương Đại Thiểu trở nên công cốc, công pháp của hắn nhất
thời tán loạn, phun ra một ngụm máu tươi và từ từ ngã xuống đất.
Hàn Mộng Di bối rối,
trợn tròn mắt với tình huống trước mặt, hai tay ôm ngực, mặt trắng bệch, nhìn cô
giống như một con thỏ bị thương vậy.
- Trương Thiên, anh
làm sao vậy, anh không sao chứ?
Một lúc sau cô hoảng hốt,
vội vàng vọt tới bên người Trương Đại Thiểu, chân tay luống cuống, không biết
phải làm thế nào.
Trương Đại Thiểu mở mắt
nhìn Hàn Mộng Di, trong ánh mắt không hề có chút trách cứ nào, chỉ có cảm động.
Cô gái này ngàn dặm xa xôi đến báo tin cũng là có lòng tốt, có thể đây là tạo
hóa trêu người rồi.
- Trương Thiên, anh đừng
làm tôi sợ!
Tâm thần Hàn Mộng Di
hoảng loạn, sợ hãi, đã bắt đầu sụt sùi khóc.
- Đợi đến lúc tán công
hoàn tất cũng là lúc ta bỏ mạng.
Trương Đại Thiểu suy
nghĩ theo bản năng nhưng lại không nói ra, chuyện vừa rồi đã khiến hắn bị phản
phệ cực kì nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng.
- Lẽ nào ta cứ như vậy
mà chết đi sao?
Trương Đại Thiểu không
cam lòng nghĩ, ngơ ngác nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hàn Mộng Di trước mặt, lại mỉm
cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hàn Mộng Di.
- Có được một người
con gái khóc vì ta như vậy thì dù có chết cũng đáng mà. (Hồ Ly: Òa òa, cảm động
quá đi)
Ngay lúc đó hắn đã
nghĩ đến điều này.