Đây là một trận đấu mạo hiểm, không kể là quân
khu Nam Sơn hay quân khu J mọi người đều âm thầm nắm chặt nắm đấm, căng thẳng
nhìn chằm chằm hai người họ.
Chỉ thấy phản ứng của hai người giờ phút này
khác nhau rất lớn, Hoắc Đô vẻ mặt nghiêm túc, Trương Đại Thiểu thì không thèm để
ý chống đối.
Mọi người nhịn không được nói thầm, tiểu tử
này không biết lợi hại thế nào mà bình tĩnh như vậy? Không phải muốn chết chứ?
Trên sàn thi đấu hai người cứ giằng co như vậy,
sau khi Trương Đại Thiểu biểu diễn thuật bắn súng mười phát trúng cả mười kia,
Hoắc Đô không dám có chút khinh thường nào với Trương Đại Thiểu, hắn đang chờ đợi
thử thách.
- Hoắc Đô, nói cho mày biết, nếu tao nổ súng
thì mày sẽ không còn cơ hội đâu, mày bắn trước đi, nhưng mày cũng không cần gấp,
tao sẽ chờ mày.
Trương Đại Thiểu vẻ mặt không hề gì, an ủi Hoắc
Đô, làm cho Hoắc Đô ở phía đối diện và người của quân khu Nam Sơn tức giận tới
chết.
Miệng nói phải đợi Hoắc Đô nổ súng, Trương Đại
Thiểu quả thật cũng làm như vậy, liền lười biếng đứng ở đó, vẫn không nhúc
nhích, thấy vậy mấy người Trầm Vạn Tài long lắng vô cùng, tiểu tử này là một
nhân tài, tại sao lại không đứng đắn như vậy, viên đạn không có mắt, đây là lúc
để đùa giỡn sao?
Rốt cục, Hoắc Đô đợi đến thời cơ tuyệt hảo,
trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, động thủ, một tiếng pằng bắn về phía
Trương Đại Thiểu, cùng lúc đó hai chân hắn trên mặt đất cũng chạy đi, để phòng
ngừa Trương Đại Thiểu bắn trả.
- A!
Tiếng súng vang lên, tiếng kinh hô cũng vang
lên, mọi người chỉ nhìn thấy Hoắc Đô nả một phát súng, Trương Đại Thiểu thế
nhưng vẫn đứng ngây ra đó, cũng không trốn cũng không tránh, giống như bị dọa
choáng váng.
Pằng!
Tim mọi người vẫn treo trên cuống họng, bỗng
nhiên thấy cánh tay Trương Đại Thiểu giơ lên, hắn nhẹ nhàng hướng họng súng về
một phương hướng, đặt tay vào cò súng. Sau đó hắn cũng không dừng lại, bắn ra
hai phát súng, một phát hướng về phía Hoắc Đô.
Keng! Bộp!
Ở giữa không trung giữa Trương Đại Thiểu và Hoắc
Đô bỗng nhiên lóe lên một ánh lửa, cùng lúc đó trên mặt đất cũng xuất hiện hai
viên đạn đã biến dạng, Hoắc Đô thì kêu lên sợ hãi, súng trong tay hắn cũng trực
tiếp rơi trên mặt đất.
Hai phát súng như vậy qua đi, hiện trường hoàn
toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trương Đại Thiểu, một
vẻ mặt không thể tin được.
Bởi vì bọn họ thấy được cảnh tượng chỉ trong
phim mới thấy: Trương Đại Thiểu bắn một phát trúng viên đạn của Hoắc Đô, sau đó
lại bắn một phát đánh rớt súng của Hoắc Đô, Hoắc Đô ngay cả phản ứng cũng không
có!
Một hồi đối bắn chấn động lòng người liền chấm
dứt trong im lặng như vậy, tất cả mọi người đều không đoán trước được điều này.
Trương Đại Thiểu nhìn người giống như kẻ ngốc ở
phía đối diện, Hoắc Đô rõ ràng còn chưa hồi phục tinh thần lại, nói:
- Đã nói từ trước là mày không xứng với Đông Lệ
Lệ rồi, về sau còn dám nói loại bạn gái cái gì đó, đừng trách tao không khách
khí với mày!
Hoắc Đô bị Trương Đại Thiểu dạy dỗ như vậy
nhưng cũng không mở mồm phản bác lại.
Hắn giờ phút này, trong lòng có một cơn bão,
làm sao nghe được Trương Đại Thiểu nói gì. Nhưng hành động ở trên sàn đấu cũng
lọt vào mắt mọi người, đã hung hăng kích thích tim mọi người.
Nhất là người của quân khu J, giờ phút này hận
không thể xông lên tung Trương Đại Thiểu lên, người này quả thực là phúc tinh
trên trời phái xuống, lấy lại mặt mũi của quân khu J.
Tiểu tử này không chỉ hung hăng đàn áp Binh
vương của quân khu Nam Sơn, xong việc lại nói ra lời răn dạy, Binh vương lại
không dám cãi lại, thật sự là quá sung sướng.
Vài giây sau trôi qua, bên trong sàn vật lại
vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, lúc này thậm chí một ít người của quân
khu Nam Sơn cũng nhịn không được khen hay, kỹ thuật bắn súng thần kỳ của Trương
Đại Thiểu dường như đã làm khuất phục bọn họ.
Trầm Vạn Tài trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu,
trong lòng tất cả đều là rung động, âm thầm nghĩ: rốt cuộc Tô Dũng tìm được
quái vật này từ đâu?
Thoáng nhìn qua Tề Quân Bình nghẹn họng nhìn
trân trối bên người, Trầm Vạn Tài, vô cùng đắc ý nói:
- Lão Tề, anh cũng là người sáng suốt, biết
thuật bắn súng của Trương Thiên xuất quỷ nhập thần, vì thế cho hắn một cơ hội
bày ra tài năng, cảm ơn, cảm ơn!
Khóe miệng Tề Quân Bình run rẩy, vẻ mặt xấu hổ,
nhưng không nói được một lời phản bác.
Thấy Trầm Vạn Tài làm Tề Quân Bình á khẩu,
nhóm lãnh đạo của quân khu J đều vui sướng phá lên cười.
Trận đấu kế tiếp là thi đấu vật lộn tự do, người
hai quân khu khiêu chiến với nhau, ai là người đầu tiên đứng lên chấp nhận
khiêu chiến thì lại luân phiên như vậy.
Trên một lần quân khu Nam Sơn để Hoắc Đô làm
chủ chiến, ở trên sàn đánh ba trận bất bại, có thể nói là ra hết bản lĩnh.
Đương nhiên, chủ chiến đánh một hồi thì có thể
lựa chọn xuống đài, nhưng Hoắc Đô làm sao có thể lựa chọn xuống đài, lại vẫn tiếp
tục đánh, đánh cho tới khi quân khu J không có người dám lên khiêu chiến nữa, rất
mạnh.
Lúc này đây, chủ chiến của quân khu J đứng lên
tiếp nhận khiêu chiến, Trầm Vạn Tài không nghĩ nhiều, trực tiếp phái Tô Dũng
lên.
Tô Dũng tuy chỉ mới có hai mươi sáu tuổi,
nhưng vật lộn cũng là một người nổi trội, toàn quân không ai có thể so sánh. Tỷ
thí đợt trước cũng chỉ bại trong tay Hoắc Đô nửa chiêu mà thôi, tóm lại là thực
lực rất mạnh.
Sau khi Trầm Vạn Tài bày mưu tính kế xong, Tô
Dũng bước lên tiếp nhận khiêu chiến, vật lộn tự do lại bắt đầu.
Quân khu Nam Sơn mới vừa rồi rối tinh rối mù ở
trận đấu bắn bia giờ phút này lại phấn chấn tinh thần, lại bắt đầu hò hét.
Vẻ mặt Tề Quân Bình cũng khôi phục, hắn cười
có chút sâu xa khó hiểu, hơi hơi híp hai mắt, giống như là thần tiên nắm mọi việc
trong tay, nói:
- Lão Trầm, lúc nãy chúng tôi nhường các anh một
lần, lần này chúng tôi sẽ không khách khí nữa, để xem người của anh bị người của
tôi đánh bại như thế nào đi.
Nghe lời nói của Tề Quân Bình xong tất cả mọi
người đều thầm mắng vô sỉ, ngươi thua là thua, còn nhường cho một lần, lời như
vậy mà ngươi cũng có mặt mũi mà nói ra.
Sắc mặt Trầm Vạn Tài trở nên có chút khó coi,
hắn nhìn lướt qua Tề Quân Bình, hừ nói:
- Lão Tề, cảm ơn sự thẳng thắn của anh, trận
này các anh muốn hay không cũng không nhường cho tôi? Ai bị đánh ngã còn chưa
biết đâu!
Tề Quân Bình tràn đầy tự tin nói:
- Chờ xem đi, đến lúc đó người xấu hổ nhất định
không phải chúng tôi.
- Hoắc Đô, đi lên đấu một trận!
Lúc này Tô Dũng hét to một tiếng với Hoắc Đô,
lần trước hắn thua Hoắc Đô nửa chiêu, lúc này hắn nhất định phải thắng lại.
Ai ngờ Hoắc Đô có chút châm chọc nhìn Tô Dũng,
đứng ở tại chỗ ôm cánh tay không hề động đậy:
- Tô Dũng, đối phó với mày, còn chưa cần đến
tao.
Tiếp theo tùy tay chỉ vào một sĩ binh, nói:
- Hầu Tử, anh lên đi, chơi đùa cho tốt với
Binh vương của người ta.
Thái độ kiêu ngạo của Hoắc Đô lại lần nữa chọc
giận Tô Dũng cùng người của quân khu J, tại sao có người khinh người như vậy,
Tô Dũng nắm chặt nắm tay.