Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 142: Chương 142: Tình người ấm lạnh​




Trương Đại Thiểu vừa mới trở lại chỗ ngồi của mình, tomboy liền quay đầu qua, phun ra một ngụm khói, tò mò đánh giá Trương Đại Thiểu:

- Trương Thiên, cuối cùng anh là ai?

Trương Đại Thiểu mỉm cười nói:

- Tôi không là ai cả, chính là một người không có việc làm.

Trương Đại Thiểu không hề nói dối, lúc đầu còn là bảo vệ của đại học Yên Hoa, nhưng đã từ chức được mấy tháng, nhàn rỗi ở nhà, không phải là không có việc làm sao?

- Không có việc làm mà lại quen biết một nhân vật lớn như Trịnh Thiểu sao?

Tomboy liếc cặp mắt trắng dã nhìn Trương Đại Thiểu một cái, cô bắt đầu phát hiện Trương Đại Thiểu có chút bí hiểm, tinh tế cân nhắc rồi hiểu ra:

- Tôi biết rồi, anh là một viên kim cương!

- ...

Trương Đại Thiểu không nói gì liếc mắt nhìn tomboy một cái, không biết nói gì hơn.

- Ai da Thanh Thanh.

Lúc này Thiệu Tuấn Lãng cầm ly rượu đi tới, giọng nói có chút trách cứ:

- Cô thật không đúng nha, một người bạn trai vĩ đại như vậy sao không giới thiệu cho chúng tôi biết chứ?

Bạn gái Mã Lệ Toa ở bên người Thiệu Tuấn Lãng, vẫn như con chim nhỏ nép vào bên người hắn, nhưng đôi mắt luôn chớp chớp không ngừng với Trương Đại Thiểu, bên trong ánh mắt từ khinh thường đã biến thành cuồng nhiệt.

Trải qua chuyện lúc trước, Liễu Thanh Thanh đã hết hứng thú với cái gọi là bạn học, vẻ mặt cô không chút thay đổi nhìn Thiệu Tuấn Lãng, không mặn không nhạt nói:

- Trương Thiên là một người thất nghiệp, tôi sao lại không biết xấu hổ mà giới thiệu cho mọi người chứ!

- Thanh Thanh, cô khiêm tốn quá.

Thiệu Tuấn Lãng giống như là không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Liễu Thanh Thanh, ngược lại càng trở nên nhiệt tình:

- Trương Thiên tuấn tú lịch sự, ngay cả đại nhân vật như Trịnh Thiểu cũng quen biết, thật sự làm cho người ta khâm phục.

- Đúng vậy Liễu Thanh Thanh.

Ánh mắt Mã Lệ Toa từ đầu đến cuối không rời khỏi người Trương Đại Thiểu, hiện tại cô càng nhìn lại càng cảm thấy Trương Đại Thiểu một người quần áo vỉa hè cũng có một khí chất khác.

- Cô tìm bạn trai còn hơn Thiệu Tuấn Lãng nhiều lắm. Nào, tôi mời cô một ly.

- Ha ha.

Trương Đại Thiểu cầm ly rượu cười cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không có thể hiện ra bộ dáng khinh thường hay cao cao tại thượng.

Tình người ấm lạnh, đây là sự thật, Trương Đại Thiểu cũng không mặn mà gì.

Sau khi hai người Thiệu Tuấn Lãng cùng Mã Lệ Toa mời rượu xong, các bạn học khác cũng chạy tới mời rượu, thái độ của đám người này, người không biết còn tưởng đây toàn bộ đều là bạn tri kỷ của Trương Đại Thiểu nữa.

Lúc trước là bàn rượu quạnh quẽ nhất bữa tiệc, nhưng bởi vì Trương Đại Thiểu lại trở nên náo nhiệt dị thường. Người liên quan như tomboy hay em gái Việt Nam đều là thành phần bần nông và trung nông, cũng trở thành nhân vật đứng đầu được mời rượu.

- Haizz, những người này thật là.

Tomboy trong lúc chạm cốc với người ta, trong lòng cũng than thở không thôi.

Đối với những người đến mời rượu, Trương Đại Thiểu ai đến cũng không từ chối đều cùng bọn họ uống một ly.

Vương Bằng lúc trước rất được chào đón, hiện tại lại trở thành một người cô đơn, một người bưng chén rượu giải sầu, nhìn qua rất thê lương.

- Hừ, không phải là vận cứt chó, đúng dịp quen biết Trịnh Thiểu thôi sao?

Vương Bằng hung hăng uống một ngụm rượu, phẫn hận không thôi nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu giống như là mặt trăng được các vì sao vây quanh.

- Có gì đặc biệt hơn người chứ!

Đối với việc cấp trên vì mình mà bị Trịnh Thiểu sa thải, Vương Bằng tuy buồn bực, nhưng cũng không lo lắng.

Vương Bằng có một anh vợ rất có lực uy hiếp, cũng là người có danh dự uy tính nhất thành phố Tĩnh Hải, chính là lão đại của Tương bang bang phái lớn thứ hai, anh Thường!

Vương Bằng cảm thấy được thân phận này không quá lớn, lúc này mới nịnh bợ Chu Tiễn, giờ phút này Chu Tiễn xong đời rồi, Vương Bằng trong lòng cũng không có áp lực gì, cùng lắm thì mình tìm Cửu ca nương tựa.

- Tiểu tử, hưởng thụ cho tốt đi, mày hưởng thụ không được bao lâu nữa đâu!

Vương Bằng trong lòng hừ nói, đặt mạnh chiếc cốc ở trên bàn, lớn tiếng nói với mọi người:

- Tất cả mọi người ăn uống xong rồi, tôi đã đặt một phòng tốt ở KTV Kim Bảng, chúng ta sẽ tiếp tục đi chơi.

KTV Kim Bảng cách khách sạn Thiên Lý rất gần, không lâu sau mọi người đã đi vào phòng Vương Bằng đặt trước, có điều các cô gái lập tức đi lên khoe giọng hát của mình trước mặt Trương Đại Thiểu.

- Trương Thiên, anh không trổ tài một chút sao?

Liễu Thanh Thanh ngồi ở trên sô pha, cười nhạo nhìn Trương Đại Thiểu.

- Tôi không biết hát.

Trương Đại Thiểu thành thực lắc lắc đầu.

- Thật hay giả vậy?

Tomboy nhìn với ánh mắt hoài nghi, nhưng lại nhìn Trương Đại Thiểu một thân quần áo vỉa hề, cô lại bắt đầu tin.

- Các bạn học!

Lúc này Vương Bằng vẻ mặt hưng phấn cầm micro xoay người lại, mặt hướng về Trương Đại Thiểu:

- Tôi đề nghị, để cho bạn trai của Liễu Thanh Thanh hát cho chúng ta nghe một bài có được không?

Mọi người vừa nghe đều ồn ào, tất cả đều muốn nghe Trương Đại Thiểu hát một bài.

Nói hiện tại ai nổi bật nhất, ai thần bí nhất đáng để cho mọi người nịnh bợ, không thể nghi ngờ chính là Trương Đại Thiểu, Vương Bằng vừa nói xong chính là cho mọi người một cơ hội, trong phòng náo nhiệt thiếu chút nữa là không khống chế được.

- Ngại quá mọi người, tôi không biết hát.

Trương Đại Thiểu cười khoát tay với mọi người, tỏ vẻ từ chối:

- Mọi người cứ chơi đi.

Mọi người lại ồn ào một lát, thấy Trương Đại Thiểu thực sự không muốn hát, cũng sẽ không miễn cưỡng.

- Trương Thiên, không phải anh chứ.

Vương Bằng vẫn như trước không có buông tha, thâm ý nói:

- Chúng tôi nhiều người như vậy mời anh hát, anh cũng không hát, không phải là anh không nể mặt mọi người sao?

Trong phòng karaoke trở nên im lặng, tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc súng trong lời nói này.

Trương Đại Thiểu không khỏi nhíu mày, Vương Bằng này, rõ ràng muốn gây phiền phức cho mình, mình không so đo với hắn thì hắn thực sự nghĩ mình sợ hắn sao?

Lập tức không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

- Anh không có lầm đâu, tôi chỉ không để mặt mũi cho anh thôi.

Tất cả mọi người ngẩn ra, Vương Bằng lại bị Trương Đại Thiểu mạnh mẽ công khai cho một tát vào mặt. Nhưng ngẫm lại lúc trước Chu Tiễn cũng không được Trương Đại Thiểu để vào mắt, mọi người đều bình thường trở lại.

Mọi người cuối cùng cũng hiểu được bạn trai của Liễu Thanh Thanh là một người quả quyết, mạnh mẽ.

- Trương Thiên, mày!

Vương Bằng nhất thời chán nản, nhiều ánh mắt nhìn như vậy mà mình là bị Trương Đại Thiểu răn dạy không lưu tình, miễn bàn có bao nhiêu mất mặt, sau một lúc lâu hắn mới phun ra một câu:

- Anh là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy!

- Ai nha.

Ánh mắt Thiệu Tuấn Lãng chớp động, đúng lúc đi ra hòa giải.

- Đùa thôi mà, làm gì mà căng vậy, không có việc gì không có việc gì, mọi người tiếp tục chơi đi!

Âm nhạc vang lên, Mã Lệ Toa cầm lấy micro hát bài "Nhật bất lạc", KTV lại trở nên huyên náo.

- Mẹ nó Trương Thiên, mày có gan lắm!

Vương Bằng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Đại Thiểu một cái, mở cửa đi ra ngoài, lập tức đi vào căn phòng thứ nhất bên tay trái, sửa sang quần áo, thật cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.