Cửa hàng của nhà Mẫu Đơn tuy không lớn, nhưng
cũng không quá nhỏ, một đội chấp pháp uy nghiêm vô cùng chen lấn vào, trong cửa
hàng lập tức đứng đầy người, có vẻ hơi chật chội.
- Các anh, các anh muốn làm gì?
Mẹ Mẫu Đơn có chút lo lắng cùng kích động, lập
tức muốn đi lên ngăn cản những người hung tợn này nhưng bị Mẫu Đơn ngăn lại.
- Làm gì? Bà già, mắt bà mù sao, chúng tôi
niêm phong cửa hàng!
Người cầm đầu là một tên Kiểm soát viên mặt chữ
điền ngang ngược nói, ánh mắt tham lam lập tức đảo qua trên người Mẫu Đơn, ánh
mắt lộ ra sự dâm đãng, nước miếng cũng chảy xuống.
- Chúng tôi là đội chấp pháp, vừa rồi nhận được
tin báo nói chỗ này không có giấy phép kinh doanh, nhưng có hoạt động buôn bán
dâm, căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo, hiện tại niêm phong cửa hàng!
Bàn tay tên kiểm soát viên kia vung lên, lớn
tiếng quát, giống như một chiến sĩ chính nghĩa.
Hai mẹ con Mẫu Đơn đều tức giận phát run, những
người này thật đáng giận, sắc mặt Mẫu Đơn trắng bệch, chỉ vào người kia, run giọng
mắng:
- Anh nói hươu nói vượn!
- Ôi, còn cãi ngạnh, tiểu mỹ nữ, ngàn vạn lần
đừng nói rằng cô vẫn là trinh nữ.
Nụ cười trên mặt người kia đáng khinh vô cùng,
mặt khác nhóm người kia cũng bộc phát ra một trận cười.
- Anh!
Mẫu Đơn tức giận nói không ra lời, nước mắt ngấn
mi.
Trương Ngọc Thiện ở một bên ôm cánh tay xem
náo nhiệt, trên mặt toàn độ đều là tươi cười trào phúng, giống như đã nắm chắc
hết thảy mọi việc trong tay.
Hắn có thể chắc chắn, chỉ cần niêm phong cửa
hàng, Mẫu Đơn dù là cô gái cương trực cũng vô dụng, không phải sẽ ngoan ngoãn nằm
trên giường của mình sao?
- Tốt cho một thứ ỷ thế hiếp người gì đó!
Một giọng nói xa xôi truyền đến, Trương Đại
Thiểu chậm rì rì đi ra, đi từng bước lại vỗ tay một tiếng.
Người đội chấp pháp ở trong cửa hàng đang xem
kịch vui không khỏi ngẩn ra, ánh mắt tất cả đều dừng trên người Trương Đại Thiểu,
người kia là ai mà dám nói như vậy!
Tên kiểm soát viên kia mặt lập tức nghiêm lại,
trở nên lạnh lùng nói:
- Anh là ai, sao dám nói với tôi như vậy?
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là
... anh lập tức xin lỗi mẹ con Mẫu Đơn cho tôi.
Trương Đại Thiểu đã đi đến trước mặt tên kiểm
soát viên, vẻ mặt thoải mái, một ngón tay chỉ vào hai mẹ con Mẫu Đơn.
- Mẫu Đơn, bạn con đang làm gì vậy, mau gọi hắn
lại đây.
Mẹ Mẫu Đơn bị hành động cuồng vọng của Trương
Đại Thiểu dọa sợ, nghĩ thầm đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao, rồi lôi
kéo dặn dò Mẫu Đơn.
- Không sao đâu mẹ, Trương Thiên sẽ giải quyết.
Mẫu Đơn rất tin tưởng Trương Đại Thiểu, an ủi
mẹ của mình.
- Muốn tôi xin lỗi?
Tên kiểm soát viên mặt chữ điền chỉ vào mũi của
mình, giống như nghe được chuyện cười, ngửa đầu cười ha hả:
- Đầu óc anh có bị hỏng không! Cho dù tôi có đập
nát cái cửa hàng này cũng không cần phải xin lỗi, tôi đây đang chấp pháp!
- Anh không hối hận chứ?
Trương Đại Thiểu thản nhiên hỏi, nhưng không
ai chú ý tới, trong mắt của hắn có chút băng lạnh.
- Tôi phải đánh anh một chút, đây là anh tự
tìm lấy.
- Cái, cái gì, anh nói cái gì?
Tên Kiểm soát viên mặt chữ điền hoài nghi lỗ
tai mình có vấn đề, dùng ánh mắt như nhìn người thần ki khinh thường nhìn
Trương Đại Thiểu.
- Này mấy anh, hắn nói muốn đánh tôi sao? Hắn
nói muốn đánh tôi! Ai u thật sự là cười chết thôi.
- Ha ha ha!
Mấy người đội chấp pháp trong phòng cũng cười
phá lên, dù sao làm trò trước mặt cảnh sát nói đánh Kiểm soát viên, điều này
cũng thật buồn cười.
- Bốp!
Một tiếng tát tai bỗng nhiên vang lên, tiếng
cười của mọi người im bặt, biểu tình trên mặt mỗi người đều cương cứng, nhìn
Trương Đại Thiểu không thể tin.
Trương Đại Thiểu vậy mà thực sự tát Kiểm soát
viên mặt chữ điền một cái.
Trương Ngọc Thiện lại sửng sốt, không khỏi nuốt
một ngụm nước miếng, bị Trương Đại Thiểu to gan lớn mật làm khiếp sợ, nhưng đồng
thời không khỏi may mắn, may mắn lúc trước mình anh hùng bỏ qua chuyện trước mắt,
bằng không sợ rằng cũng bị đánh như vậy.
Nhưng ngay lập tức, Trương Ngọc Thiện lại lộ
ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, dám đánh Kiểm soát viên, tiểu tử mày
xong rồi!
- Mày đánh tao, tiểu tử mày đánh tao?
Kiểm soát viên mặt chữ điền bây giờ mới phản ứng
lại, ôm mặt đã sưng to, khó tin nói:
- Mày muốn chết!
Kiểm soát viên mặt chữ điền vừa nói xong câu
đó, Trương Đại Thiểu lại nâng tay lên, kéo hắn tới trước mặt như một con gà
con, lại tát cho bảy tám cái như là một phần thưởng.
- Bốp bốp bốp!
Một tiếng loạt một tiếng thanh thúy vang lên,
mọi người ở đây không khỏi lau mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Thiểu
có chút sợ hãi, người này là ai, quả thực là người điên!
Đánh một lúc, kiểm soát viên mặt chữ điền đã đứng
không vững nữa, miệng toàn là máu, lời mắng trong miệng cũng mắng không được.
Trương Đại Thiểu ngừng tay không đánh hắn nữa,
cũng dẫn theo kiểm soát viên mặt chữ điền đi đến cửa, xách Kiểm soát viên mặt
chữ điền ném ra ngoài.
Bịch!
Kiểm soát viên mặt chữ điền ngã thật mạnh trên
mặt đất, lăn mấy cái rồi giống như bị đau mà tỉnh lại, oa oa kêu to.
- Đều về hết đi! Nếu không tôi sẽ đem mấy người
các anh ném ra ngoài!
Trương Đại Thiểu đi rồi trở về, chỉ vào nhân
viên chấp pháp trong cửa hàng nói.
Mấy người đều trợn tròn mắt, kinh dị nhìn
Trương Đại Thiểu, lúc này đúng là loại người nào cũng có, ngay cả kẻ điên dám
uy hiếp chấp pháp cũng có, thế giới thật sự là càng ngày càng điên cuồng.
Mẫu Đơn cùng mẹ lại cả kinh há to
miệng, người trẻ tuổi này thật đúng là kiêu ngạo.
Trương Ngọc Thiện kinh ngạc đồng thời càng
thêm hưng phấn, nghĩ thầm tiểu tử mày cứ ném đi, tốt nhất là ném hết chấp pháp
viên ra, đến lúc đó lão tử muốn chỉnh mày thế nào cũng được.
- Uy hiếp nhân viên cảnh sát, cản trở người
thi hành công vụ! Bắt thằng nhóc này lại!
Sau một hồi kinh ngạc, một cảnh sát phẫn nộ
kêu to, bình thường chỉ có mình uy hiếp người khác, hiện tại có người dám uy hiếp
mình, thật sự là không muốn sống nữa!
- Dạ!
Mấy cảnh sát trong cửa hàng đều đồng thanh trả
lời.
- Lên cho tôi!
Mệnh lệnh của viên cảnh sát kia ban xuống thì
mấy người lấy cảnh côn ra, người đầu tiên vọt tới Trương Đại Thiểu, hơn nữa những
cảnh sát khác cũng lập tức vây Trương Đại Thiểu lại.
- Đánh!
- Đánh chết hắn cho tôi!
Một giọng nói ngoan độc cũng truyền đến.
- Mẫu Đơn, cái này, phải làm sao bây giờ?
Sự việc diễn ra đến trình độ ác liệt này làm mẹ
Mẫu Đơn lo lắng, bà tuy không tin tưởng Trương Đại Thiểu nhưng cũng không muốn
người ta vì mình mà bị đánh.
- Mẹ, con, con cũng không biết.
Hiện tại Mẫu Đơn cũng có chút kích động, cô biết
Trương Đại Thiểu là người không đơn giản, nhưng không đơn giản khi chống lại cảnh
sát cũng là chết.
Nhất là nhiều cảnh sát vây quanh cầm cảnh côn
quần ẩu như vậy, Trương Đại Thiểu sợ là còn chưa bị giải tới cục cảnh sát đã bị
đánh chết rồi.
Trong lòng Mẫu Đơn rất hối hận, nghĩ thầm
không nên để Trương Đại Thiểu tới đây.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt mấy người Mẫu Đơn lập
tức trợn to, nhất là Trương Ngọc Thiện, miệng thậm chí có thể nhét vào một cái
trứng gà.
Trương Đại Thiểu thực sự ra tay với chấp pháp
viên!
Điều này thật ra không ngoài dự đoán của
Trương Ngọc Thiện, nhưng điều Trương Ngọc Thiện trăm triệu lần không tưởng tượng được
chính là ... người thanh niên này lại lợi hại như vậy!
Đám cảnh sát này tuy rằng chỉ biết đến
tửu sắc, nhưng cũng trải qua huấn luyện chính quy của cảnh sát đó! Vậy mà trước
mặt người ta giống như là một tờ giấy vậy.
Chưa đầy nửa phút, tất cả cảnh
sát đều bị Trương Đại Thiểu đánh cho thành đầu heo. Trương Đại Thiểu cũng không
nói mạnh miệng, một tay một người, quơ tay vài cái đã ném tất cả cảnh sát ra
ngoài.