Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 153: Chương 153: Tôi đến để lấy mạng




- Triệu công tử, Trương Thiên, bây giờ có thể bắt đầu chưa?

Chờ Trương Đại Thiểu và Triệu Vân Đông lập khế ước xong liền thu lại, đầu bóng lưỡng nhìn hai người nói.

Sau khi hai người đồng ý, đầu bóng lưỡng tuyên bố trận đấu bắt đầu, trận chiến cược mệnh của Trương Thiên cùng Triệu Vân Đông chính thức bắt đầu!

Một chiếc xe thể thao Ferrari cao cấp, một chiếc xe taxi bám đầy bụi, ở trong vạn ánh mắt chăm chú, chậm rãi đi vào đường đua, màn đua xe này thực sự hấp dẫn.

Hai người rất nhanh đi vào chỗ của mình, tiếng gầm rú vang lên không ngừng, Triệu Vân Đông nhìn chiếc taxi tàn tạ của Trương Đại Thiểu, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo:

- Trương Thiên, mạng của mày tao nắm chắc rồi!

Giờ khắc này Triệu Vân Đông tin tưởng gấp trăm lần, nghĩ rằng một chiếc xe như vậy mà muốn thắng mình, thật sự là người si nói mộng!

- GO!

Thời điểm cô gái ném chiếc áo ngực lên không trung, Ferrari cùng xe taxi giống như tên rời cung mà xông ra ngoài.

Chẳng qua bởi vì động cơ tốt hơn, nên Ferrari lập tức vượt xa xe taxi.

- Hừ, Trương Thiên, đây chính là tự mày muốn chết!

Triệu Vân Đông nhìn trong gương chiếu hậu thấy xe taxi không ngừng nhỏ đi, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười cười nhạo.

- Không hổ là Triệu Vân Đông, có thể có được tốc độ như vậy!

Ferrari hăng hái làm cho mọi người xem thi đấu không khỏi âm thầm sợ hãi than, thần thoại bất bại của giới đua xe ngầm quả nhiên không phải là hư danh.

- Tốc độ thật nhanh!

Angelo có chút ngẩn người, vốn đã quen nhìn thấy sự mạnh mẽ bức người của Triệu Vân Đông nhưng vẫn nhịn không được mà ca ngợi:

- Anh Đông lần này đã đạt cảnh giới mới, xem ra kỹ thuật đua xe của anh Đông còn có thể có đột phá hơn nữa!

Rất nhanh, chỉ trong hai mươi giây, chiếc Ferrari của Triệu Vân Đông đã đi vào chỗ ngoặt lớn đầu tiên, Triệu Vân Đông giảm tốc độ, đi một đường xinh đẹp, đi qua khúc ngoặt một cách hoàn mỹ.

Quay đầu lại nhìn trong gương chiếu hậu, đâu đâu cũng thấy chiếc xe kia đang tốn sức đuổi theo mình, Triệu Vân Đông vui vẻ nở nụ cười:

- Không thể tưởng tượng được lúc này lại phát huy vượt xa người thường, là lần tốc độ của tao nhanh nhất, Trương Thiên, mày thua chắc rồi.

- Anh Đông cẩn thận, xe taxi bắt đầu tăng tốc!

Đang đắc ý thì trong bộ đàm vang lên giọng nói lo lắng của Angelo.

Triệu Vân Đông cười nhếch mép, cầm lấy máy bộ đàm:

- Hắn ta tăng tốc, nhưng cũng chỉ là một chiếc xe bình thường, sợ cái gì.

Lúc trước hắn xem qua trận đấu của Trương Đại Thiểu, một chiếc xe bình thường mà trong tay Trương Đại Thiểu có thể xuất ra tốc độ như vậy chính xác là rất kinh người.

Nhưng đó cũng chỉ là những tay đua hạng hai hạng ba, chỉ có thể phát huy ra năm sáu phần tính năng của động cơ xe, mình là Triệu Vân Đông! Trương Đại Thiểu dùng tốc độ xe kia đối phó với mình thì thật là miễn cưỡng, muốn đua với mình, nửa điểm cũng không thể.

Thậm chí là sau cuộc đua này xe taxi kia thể nào cũng phải phế bỏ.

- Cái gì! Hắn cũng đã lướt qua chỗ ngoặt đầu tiên?

Triệu Vân Đông vừa mới buông máy bộ đàm thì trong gương chiếu hậu hiện lên bóng dáng của xe taxi của Trương Đại Thiểu, điều này làm cho Triệu Vân Đông nhịn không được mà trong lòng run lên, điều này sao có thể!

Lại nhìn lần nữa, tròng mắt của Triệu Vân Đông suýt chút nữa thì rớt ra ngoài, sợ hãi kêu lên thất thanh:

- Điều đó không có khả năng!

Xe taxi của Trương Đại Thiểu ở phía sau, ít nhất đã đạt tới tốc độ 160km/h! Nhưng là một chiếc xe bình thường mới tinh cũng không thể đạt tới tốc độ như vậy.

Không kịp nghĩ Trương Đại Thiểu làm sao, Triệu Vân Đông cắn răng một cái, mạnh mẽ nhấn chân ga, làm chiếc Ferrari vốn đang chạy bình thượng lại phóng nhanh hơn.

Nhìn thấy chiếc xe taxi đua với mình chậm rãi cách xa, Triệu Vân Đông cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- Haizz, đây là phá xe, không được rồi.

Phía sau chiếc Ferrari, Trương Đại Thiểu thở dài một hơi.

- Xem ra, còn phải sử dụng một chút Phong Tường Thuật mới được.

Tùy tay đánh một ấn quyết, linh khí trời đất nhanh chóng tụ lại chiếc taxi, tốc độ của xe taxi cũng tăng mạnh, đi vào chỗ ngoặt thứ hai.

Trương Đại Thiểu không có ý muốn giảm tốc độ, ngược lại lại hung hăng đạp chân ga, tăng tốc đi vào chỗ ngoặt.

Triệu Vân Đông là giảm tốc độ để đi qua chỗ ngoặt, Trương Đại Thiểu thì lại tăng tốc đi vào chỗ ngoặt, đường trên núi có rất nhiều chỗ ngoặt như vậy, hơn nữa Phong Tường Thuật này lại là loại trợ giúp gian dối nghịch thiên, chiếc taxi của Trương Đại Thiểu liền giống như kỳ tích vượt qua Ferrari.

- Triệu Vân Đông, xin chào.

Trong nháy mắt hai chiếc xe gặp nhau, Trương Đại Thiểu quay đầu về phía Triệu Vân Đông rồi dựng ngón giữa của mình lên.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Vẻ mặt Triệu Vân Đông là khó tin, đối mặt với khiêu khích như thế của Trương Đại Thiểu, ngay cả tức giận cũng quên mất.

Triệu Vân Đông theo bản năng liều mạng đạp chân ga, sợ xe taxi vượt qua mình.

Mắt thấy phía trước lại xuất hiện một đoạn ngoặt, Triệu Vân Đông bắt đầu có chút nóng nảy, Trương Thiên này, hắn tại sao không giảm tốc độ? Triệu Vân Đông cắn răng một cái, cũng không giảm tốc độ.

Vài giây sau, trên đầu Triệu Vân Đông đã đổ đầy mồ hôi, mắng to một câu:

- Thằng điên!

Bắt đầu giảm tốc độ, nếu không giảm tốc độ, chính mình không thể an toàn mà đi qua chỗ ngoặt!

Ngay lúc Triệu Vân Đông giảm tốc độ, xe taxi bên người hắn cũng hành động, tốc độ tăng lên! Tăng tốc đi đến chỗ ngoặt!

- Điều này là thật sao?

Triệu Vân Đông hoàn toàn dại ra, thì thào nói, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao mà một chiếc xe bình thường có thể vượt qua Ferrari của mình.

Xem ra lần đua này, mình sợ là phải thua.

Kết quả cuối cùng không ngoài dự đoán của Triệu Vân Đông, khi hắn đuổi tới, Trương Đại Thiểu đang ngồi trên nóc xe taxi, lười biếng chờ mình.

- Cục trưởng Triệu, mày thua, mạng của mày là của tao.

Trương Đại Thiểu cười nói, nhẹ nhàng lái xe taxi đi, chỉ để lại bộ mặt dại ra của Triệu Vân Đông.

- Mẹ nó, mạng của tao mày dám lấy sao!

Triệu Vân Đông nhìn chằm chằm bóng dáng chiếc xe taxi, thật lâu sau mới mắng to một tiếng.

Trương Đại Thiểu lập tức đem xe taxi trả lại cho tài xế, rồi gọi điện thoại cho Tôn Đại Phúc:

- Đại Phúc, Cục trưởng Triệu ở chỗ nào?

- Anh Trương, Cục trưởng Triệu đang ở cùng với Phó Cục trưởng Lý, đội chuyên án bộ phận chống ma túy, chờ các lãnh đạo ăn cơm ở khách sạn Hạo Giang, con rùa đó đang ở cùng lãnh đạo các bộ ngành trao đổi cách để xử lý toàn diện Nhân Nghĩa bang chúng ta.

Tôn Đại Phúc vô cùng buồn bực nói.

- Biết rồi.

Trương Đại Thiểu bình tĩnh nói:

- Đúng rồi, bây giờ cậu phái người đến trói Triệu Vân Đông lại.

Gác điện thoại, Trương Đại Thiểu lại ngồi vào xe taxi mà mình vừa lái như gió, nói với tài xế:

- Sư phụ, đi đến khách sạn Hạo Giang.

Tài xế thái độ hiện tại đối với Trương Đại Thiểu hoàn toàn khác xa so với lúc trước, nhiệt tình vô cùng, nghe vậy không nói hai lời liền đưa Trương Đại Thiểu tới khách sạn Hạo Giang.

Thần thức đảo qua, tìm được phòng của Cục trưởng Triệu, Trương Đại Thiểu trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cuộc sống trong phòng có thể nói là tốt đẹp, oanh ca yến hót chén rượu chạm môi, miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt, Trương Đại Thiểu là khách không mời mà đến, làm cho trong phòng lập tức im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trương Đại Thiểu.

- Trương Thiên?

Cục trưởng Triệu rõ ràng sửng sốt, ảnh chụp Trương Đại Thiểu sớm đã nhìn qua, tất nhiên có thể nhận ra được, ánh mắt có chút tức giận:

- Ai cho cậu vào!

- Cục trưởng Triệu, tôi đặc biệt tới tìm ông.

Trương Đại Thiểu cười tủm tỉm nói.

- Cậu tìm tôi làm gì?

Triệu cục trưởng hừ lạnh, trong lòng cũng rất đắc ý, thầm nghĩ tiểu tử cậu rốt cuộc cũng đến xin xỏ mình.

- Đừng quên, tôi là quan, cậu là kẻ trộm!

Trương Đại Thiểu lấy khế ước kia ra, ném đến trước mặt Triệu cục trưởng, tâm bình khí hòa nói:

- Tôi đến để lấy mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.