Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 213: Chương 213: Tôi từ nhỏ đã uống thuốc này để lớn lên




Thấy Trương Đại Thiểu uống cạn chén rượu kia, sắc mặt Mẫu Đơn bắt đầu thay đổi, lo lắng, hối hận, tự trách, rất phức tạp.

Về phần trong lòng Mẫu Đơn nghĩ thế nào, Trương Đại Thiểu cũng không biết, hắn không dùng Ma Đồng Thuật đọc tư tưởng của Mẫu Đơn, Trương Đại Thiểu chỉ làm vậy đối với kẻ thù mà thôi, mà Mẫu Đơn, chính là bạn hắn.

- Mẫu Đơn, cô cho cái gì vào rượu vậy?

Trương Đại Thiểu trực tiếp mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mẫu Đơn:

- Lúc cô cho thuốc, tôi đã thấy.

- A!?

Mẫu Đơn lắp bắp, với tính tình của cô mà còn phải thét lên kinh hãi, lại trách cứ chất vấn Trương Đại Thiểu:

- Vậy tại sao anh còn uống?

- Tôi tin cô sẽ không hại tôi.

Trương Đại Thiểu mỉm cười.

Mẫu Đơn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu không nói ra lời, bỗng nhiên run run bả vai khóc rống lên, mắng:

- Anh là đồ ngốc! Anh biết tôi bỏ thuốc anh mà còn uống!?

Nói xong cũng không nói tiếp được nữa là oa oa khóc lớn lên, ngẩng đầu, rưng rưng nói:

- Là, là xuân dược! Ngoài cửa còn có phóng viên.

Thì ra là có chuyện như vậy! Trương Đại Thiểu bừng tỉnh hiểu ra, đây là có người muốn chỉnh mình nha!

Không thể không nói, chiêu này cũng thật tuyệt, một năm trước Trương Đại Thiểu cũng là vì vậy mới phải chật vật chạy trốn khỏi Yến Kinh, một năm sau trở về Yến Kinh lại bị dụ vào khách sạn hãm hại nữ sinh để đưa ra ánh sáng, người kia đã biết trước là đừng hòng ở lại Yến Kinh nữa.

Nghĩ nghĩ một hồi, Trương Đại Thiểu bình tĩnh hỏi:

- Là Lưu Cảnh Thần sao?

Trương Đại Thiểu điềm tĩnh, vô luận là ai bày ra chuyện này, hắn cũng phải để hắn ta tự ra mặt.

Nhưng Trương Đại Thiểu đã có thể khẳng định chắc chắn, đó chính là Lưu Cảnh Thần.

Kỳ thật Trương Đại Thiểu đoán chuẩn lắm, hắn mới tới Yến Kinh, ngoài xung đột với anh em Lưu Cảnh Thần ra, chỉ có xung đột với sòng bạc Hanh Thông, sòng bạc Hanh Thông kia chính là tranh giành lợi ích với sòng bạc Đế Vương, khả năng đối phó với mình là không lớn.

Chỉ cần từ điểm này, đoán ra Lưu Cảnh Thần không khó, hơn nữa Lưu Cảnh Thần đã từng cùng mình ăn cơm trong một phòng, chính mắt thấy Mẫu Đơn đối với mình không giống người thường, ai là chủ mưu liền rõ ràng.

- Trương Thiên, thực xin lỗi.

Mẫu Đơn lại bụm mặt khóc, Trương Đại Thiểu chính là ân nhân lớn nhất của mình, chính mình lại đi hại hắn, cô nức nở nói:

- Nếu tôi không làm như vậy, hắn nói hắn sẽ giết cha tôi!

- Không có việc gì đâu, tôi không trách cô.

Trương Đại Thiểu thở dài, hắn có thể hiểu được sự khó xử của Mẫu Đơn.

- Tôi, tôi thật sự xin lỗi anh.

Giờ phút này Mẫu Đơn đã khóc thành một đoàn, đầu óc ong lên, căn bản là không biết Trương Đại Thiểu đang nói cái gì.

- Không có việc gì đâu Mẫu Đơn, tôi thật sự không sao.

Trương Đại Thiểu đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người Mẫu Đơn, hai tay vươn ra.

- Cô ngẩng đầu nhìn tôi xem, bộ dạng giống có việc gì lắm sao?

Mẫu Đơn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trương Đại Thiểu hơi thở vững vàng, sắc mặt bình thản, giống như là không có việc gì, làm sao ăn xuân dược còn có bộ dáng này? Lúc ăn xong chẳng phải sẽ phát tình giống heo mẹ sao?

- Anh, anh thực sự không có việc gì chứ?

Mẫu Đơn lau nước mắt, vừa mừng vừa sợ hỏi han, Trương Đại Thiểu không có việc gì, trong lòng cô cảm thất rất thoải mái.

Trương Đại Thiểu cười gật đầu với Mẫu Đơn, lại chậm rãi đi về chỗ của mình ngồi xuống, cả quá trình bình thường đến không thể bình thường hơn, Mẫu Đơn tỉ mỉ đánh giá một hồi lâu cuối cùng mới tin tưởng.

- Nhưng chính tôi tận mắt thấy anh uống chén rượu kia mà!

Trên mặt Mẫu Đơn vẫn còn vương nước mắt, trừng mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên.

- À!

Trương Đại Thiểu gãi đầu:

- Tôi thật sự uống rồi, nhưng từ nhỏ tôi đã ăn cái đó mà lớn lên, cho nên một chút như vậy thì không có ảnh hưởng gì.

- Từ nhỏ uống cái đó mà lớn lên?

Anh mắt Mẫu Đơn trợn thật to, đơn thuần như cô vậy mà cũng có chút tin lời của Trương Đại Thiểu.

- ...

Trương Đại Thiểu không còn lời gì để nói, sau đó nói với Mẫu Đơn một tiếng.

- Đi thôi, yên tâm, bất luận là ai, tôi sẽ không để hắn làm hại cha cô.

Nghe thấy câu nói đó của Trương Đại Thiểu, Mẫu Đơn trong lòng kiên định, gật đầu thật mạnh một cái.

Trương Đại Thiểu đi đến trước cửa, một phen đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy bên ngoài phòng đứng bốn năm phóng viên. Những phòng viên này theo bản năng nghe thấy động tĩnh là giơ camera lên, nhưng chưa có kịp chụp thì đã sửng sốt đứng đó, trên mặt không che giấu được ngoài ý muốn.

Sao lại thế này, bên trong sao lại không xảy ra chuyện gì?

- Này, tôi cũng không phải là một ngôi sao, cũng không thể tưởng tượng là có cả đội chó săn đi theo.

Trương Đại Thiểu nhếch miệng cười, không để ý đến những phóng viên đang ngây người kia, nghênh ngang rời đi.

Mẫu Đơn không nói một lời, gắt gao đi theo phía sau Trương Đại Thiểu.

Đứng ở một đầu hành lang, Lưu Cảnh Thần cũng sửng sốt, lập tức nhíu mày lại, sắc mặt không tốt chất vấn người đàn ông tóc húi cua bên cạnh:

- Sao lại thế này? Cậu không phải nói mọi chuyện đều làm thỏa đáng rồi sao?

Người đàn ông tóc húi cua giờ này đầu đổ đầy mồ hôi, bị Lưu Cảnh Thần răn dạy mà run run, ngay cả nói cũng không xong:

- Lưu Thiểu, dạ, là đã làm thỏa đáng, người đàn bà thối kia rõ ràng là đồng ý rồi.

- Vậy bây giờ chuyện gì xảy ra? Bọn họ sao vẫn còn tốt đẹp thế kia?

Lưu Cảnh Thần thấp giọng quát lớn, âm thanh không lớn nhưng lửa giận bên trong câu nói ai cũng có thể nghe ra.

- Cái này, cái này ...

Người đàn ông tóc húi cua trán đổ đầy mồ hôi lạnh:

- Tôi cũng không biết!

- Đợi chút nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!

Lưu Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn hai người Trương Đại Thiểu cùng Mẫu Đơn đang đi tới, hừ lạnh một tiếng, trên mặt cũng thể hiện bộ dáng vừa mới thấy Trương Đại Thiểu.

- Trương Thiên, thật là trùng hợp.

Lưu Cảnh Thần cười ha hả nói.

- Đúng vậy.

Trương Đại Thiểu cũng nhiệt tình chào hỏi Lưu Cảnh Thần.

Quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn, chỉ thấy người Mẫu Đơn run lên nhè nhẹ, môi gắt gao cắn chặt, đang vô cùng oán độc nhìn chằm chằm người đàn ông tóc húi cua bên cạnh Lưu Cảnh Thần.

- Là hắn?

Trương Đại Thiểu chỉ chỉ người đàn ông tóc húi cua.

- Chính là hắn!

Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi nói thật lớn.

- Lưu Cảnh Thần, người anh em này có phải do anh sai đi làm việc không?

Trương Đại Thiểu nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh Thần, nhỏ giọng hỏi.

Lưu Cảnh Thần làm sao có thể thừa nhận, làm bộ như không thể giải thích, nói:

- Trương Thiên, cậu đang nói cái gì vậy? Hai ngày nay hắn đều đi theo bên người tôi, không làm bất cứ chuyện gì cả.

- Được rồi.

Trương Đại Thiểu gật gật đầu, bỗng nhiên duỗi tay ra trực tiếp nắm lấy cổ áo của người đàn ông tóc húi cua, lôi người đàn ông tóc húi cua lên.

Người đàn ông tóc húi của là một người cao lớn thô kệch, vóc dáng ước chừng cao hơn Trương Đại Thiểu nửa cái đầu, nhưng lại bị Trương Đại Thiểu nắm lấy giống như một con cừu nhỏ, hai chân đạp loạn nhưng thế nào cũng không thể giãy ra.

- Nếu anh không biết điều, tối sẽ lấy mạng của anh.

Trương Đại Thiểu áp sát bên tai người đàn ông húi cua, lặng lẽ nói.

- Trương Thiên, ý của cậu là gì?

Trương Đại Thiểu không coi ai ra gì, một chút cũng chưa từng để Lưu Cảnh Thần vào mắt, Lưu Cảnh Thần bị lơ đi không khỏi tức giận quát.

- Trong lòng anh hiểu rõ mà.

Trương Đại Thiểu nói:

- Tôi cũng nhắc nhở anh, ngàn vạn lần đừng làm bậy, bằng không, tự mình gánh lấy hậu quả đấy.

Tay vừa nhấc đã lập tức ném người đàn ông tóc húi cua ra ngoài.

Rầm!

Người đàn ông tóc húi cua cường tráng như vậy lại bị Trương Đại Thiểu trực tiếp ném ra xa bốn thước, ngã thật mạnh trên mặt đất, đầu váng mắt hoa không đứng dậy nổi.

- Mẫu Đơn, đi thôi.

Trương Đại Thiểu nói với Mẫu Đơn một tiếng, không thèm liếc mắt nhìn Lưu Cảnh Thần lấy một cái đã nghêng ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.