Chương ( 06) sinh nhật
Lúc đó khoảng cách giữa ta và người là ba thước lẻ tám cm, nhưng thời gian còn chưa đến một phần tư nén nhan, ta đã quyết định một việc làm ảnh hưởng cả đời.
-- điện ảnh thiên hạ vô song
Sinh nhật Giang Minh Mhiêm, cậu tổ chức một bữa ăn! Cậy ấy mời một đống người đến nửa cái sân, uống rượu nói chuyện phiếm, có chút giống ồn ào như ở trong phim Mỹ.
Tô Nam hối hận vì đã đáp ứng tới, lúc này ôm cái bát xà lách có chút tay chân luống cuống. Trong TV ở những tiếc mục tiệc tùng, xung quanh ầm ĩ được không nghe rõ lời kịch. Động tác diễn viên khoa trương như kịch câm, xem một hồi cũng có thể đoán ra chút ý tứ.
Cô là ở nơi nào đều có thể trong khổ tìm vui.
Nhân vật chính cuối cùng cũng chú ý tới cô đang lóng ngóng như lạc mất đàn cừu con, chân dài bước tới hướng cô đi qua ngồi xuống bên cạnh, “Sư tỷ.” cậu có khả năng uống nhiều rượu rồi, lên mặt, lỗ tai đều hồng hồng. Đầu cúi xuống, gục trên khoanh tay.
Tô Nam sửng sốt một chút, “Cậu uống say? “
Giang minh khiêm lắc đầu, từ cánh tay gian nang ngẩng đầu, nhìn Tô Nam nở nụ cười, “Cho em chút xà lách.”
Tô Nam đưa qua cái nĩa.
Giang Minh Khiêm lại bắt lấy cổ tay cô, xiên chút rau xà lách, liền từ tay cô, cứ như vậy đút vào trong miệng. Phát giác ra Tô Nam có ý muốn rút tay ra, nhưng lại dùng chút lực, không có để cho cô rút ra thành công.
Tô Nam xấu hổ, nhưng đa phần không phải là bởi vì động tác của Giang Minh Khiêm, mà là bởi vì khi nhìn kỹ phía đối diện, cái ghế chỗ quầy bar cách chỗ cô 3-4m, có người lười biếng thả lỏng mà ngồi. Tay áo sơ mi trắng kéo lên, ngón tay nắm ly rượu, ngọn đèn chiếu sàn nhảy xoay vòng chiếu lên vẻ mặt mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng có thể nhậy thấy chút ý tứ xem trò vui.
Tô Nam thật không có phát hiện lúc Trần Tri Ngộ tới, sớm hứng thú ngồi ở nơi đó.
Giang Minh Khiêm ăn xong xà lách, hài lòng nhảy xuống ghế rời đi.
Tô Nam nắm cái nĩa, không khỏi xấu hổ.
Trong khoảng khắc, cô thấy người phía đối diện như cười như không cười, hướng cô ngoéo ... tay một cái.
Tô Nam liền lập tức cảm thấy không cầm nổi dĩa xà lách, cơ thể trầm xuống, tay như phỏng. Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đem cái nĩa ném một cái, trợt xuống chân nghế, đi tới.
Ngày hôm nay, nửa người trên cô mặc trang phục kiểu áo sơmi, nửa người dưới là cái váy nhung màu xanh đen thắt lưng cao, dài tới mắt cá chân. Tóc dài xõa ra, trên mặt trang điểm rất nhạt, son môi hồng cũng đã nhạt bới bởi vì ăn uống nãy giờ.
Trước đây không thấy cô ăn mặc qua như vậy. Ở trong trường học, nàng luôn là áo sơmi nghiêm chỉnh, cũng màu xanh đen cùng một cái áo khoác ngoài lâu lâu thay đổi. Nhìn rất giống học sinh, nhìn cũng không đoán hụt được.
Trần Tri Ngộ nhịn không được, chăm chú nhìn thêm.
Tô Nam gọi, “Thầy Trần. “
Trần Tri Ngộ ngón tay chỉ một cái cái ghế bên cạnh.
Tô Nam quấn váy, ngồi lên.
“Uống gì? “
Tô Nam ngẩng đầu nhìn thực đơn treo phía trước.
“Cho em ly nước ngọt.” Trần Tri Ngộ tự ý quyết định.
Tô Nam phản đối, “... Em đủ tuổi “
Trần Tri Ngộ trong mắt mang theo ý cười, “Có thể uống rượu sao? “
Nói chính xác là không, lúc vô đoàn có uống qua, hai chai bia không thành vấn đề, nhiều hơn nữa liền nhứt đầu.
Cô nhỏ giọng nói: “Một ly bia.”
Ngọn đèn trên quầy bar chiếu lên chai rượu óng ánh trong suốt, Tô Nam lung lay cái ly, coi nước đá nổi lên lại chìm xuống.
“Bạn trai của em?”
Tô Nam mở to mắt.
Hôm nay Trần Tri Ngộ có điểm không giống với ngày thường, có thể là vì ở bên ngoài trường.
Mấy ngày qua, cô theo thường lệ đi học, chỉnh tư liệu cho Trần Tri Ngộ, thường thường bị chộp tới làm “ huấn luyện excel “, “ huấn luyện sổ cư khố “, “ huấn luyện spss “ ... Mơ hồ kiểm tra thống kê học tập của sinh viên, bị ép nhiều hơn một lần, quả thực khổ không thể tả. Càng về sau, có chút hoài nghi Trần Tri Ngộ có phải là cố ý hay không.
Nhưng qua nhiều lần ở chung, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng của cô chậm rãi thả lỏng.
Trần Tri Ngộ không phải là khó khăn để hầu hạ, hắn chính là ngoài miệng không tha người, gặp phải việc thực sự không vừa lòng, cũng rất kiên trì giúp cô sữa đúng. Mặc kệ cô không cam tâm tình nguyện thừa nhận, cô thực sự học được không ít thứ.
Anh ngày hôm nay có điểm lạ. Đâm chọt cô liên tục vài câu đều không thấy vui vẻ.
“Không phải... Sư đệ cùng môn, lần trước cùng ngồi trên xe đi thành phố S...”
Trần Tri Ngộ cắt đứt lời cô, “Không nhớ rõ. “
Tô Nam im miệng, cúi đầu nhấp bia.
Ánh mắt Trần Tri Ngộ chuyển qua trên mặt cô, “Em mở đề luận văn thế nào?”
“Thứ tư em biện hộ mở đề. “
“Lúc nào giao bản thảo? “
“Ngày mai... Ah, tháng hai năm sau.”
“Thời gian một năm.”
“Nghiên cứu sinh trên ba năm còn phải thực tập. “
“Em có đọc sách nhiều? “
Tô Nam lắc đầu.
Trần Tri Ngộ cười, “ nếu như em đọc nhiều, có thể thi đi đại hoc Sùng Thành. “
Làm học sinh của anh thêm mấy năm? Cô chịu không nổi.
Anh như là cảm thấy nóng, cởi một nút áo sơmi.
Hai người đều đang ngồi im, động tác này của anh cô liền nhìn thấy được.
Ánh mắt nhịn không được nhìn qua, nhìn thấy một đoạn xương quai xanh của anh lộ ra ngoài, mắt như nóng lên, nhanh chóng dời ánh mắt.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu Trần Tri Ngộ không phải là thầy của cô, nếu không phải là tính khí kém như vậy, cô rất có thể ngồi thưởng thức làn da của anh. Chưa từng thấy qua nam nhân sinh ra trắng như vậy, ngũ quan lại không xấu, khiến cô nghĩ đến tình nhân Morris của Hunt Grant, nhất là lúc cười rộ lên nhìn tùy ý ngả ngớn.
Cô sớm cảm thấy trên người Trần Tri Ngộ có chút khí chất phiêu bạc, quả nhiên là bởi vì lúc ở trường học, bị một bộ dạng nghiêm túc che lại rồi. Trong trường toàn bộ học nữ sinh có mắt bị mù, sùng bái anh là Colin Feith—anh là Colin Feith trong Kiêu Hãnh và Định Kiến, hay là Charlie Firth trêu chọc gái gọi trong “Người đàn ông đơn độc” .
Trần Tri Ngộ nâng ly lên bên mép, uống một ngụm, ánh mắt nhìn qua đây, “Thầy mong nhanh thi học kỳ để nhờ em chấm bài thi dùm thầy. “
Cô sớm đã thành thói quen.
Học kỳ này anh được mời giảng bài ở dại học này, nhưng đại học Sùng Thành bên kia anh cũng có nhiệm vụ dạy học, mỗi tuần cũng phải đi tới đi lui hai nơi nhiều lần.
Chỉ mong học kỳ kết thúc sớm một chút, anh về sớm một chút, lại ở đại học Sùng Thành nhiều học sinh, là trụ cột nước nhà mà giảng dạy.
... Cô thật tâm thật ý hy vọng.
“... Học kỳ sau, nghiên cứu thảo luận và phân tích, còn phải tiếp tục làm phiền em.”
Tô Nam: “... “
Ánh mắt Trần Tri Ngộ rơi vào trên mặt cô, giống như có thể dò ra suy nghĩ trong lòng của cô, có chút chọc nghẹo.
“Học kỳ sau... em có thể không chọn tiết của thầy không? “ cô cố gắng cò kè mặc cả.
“Không thể. “
“Ah. “
Trần Tri Ngộ nhìn ly rượu của cô rống không, tự tay lấy bóp tiền.
“Thầy... Không uống? “
“Đi ra ngoài đi dạo một chút. “
Cảm tạ trời đất, cô cuối cùng cũng có thể trở về chỗ ngồi cũ rồi. Có thể thưởng thức tiết mục ti vi câm và ăn xà lách còn có ý tứ hơn.
Trần Tri Ngộ tiếp nhận lấy thẻ nhét vào bóp, nhảy xuống ghế quầy bar, lấy áo khoác đặt ở một bên, nói với Tô Nam: “Đi. “
Tô Nam: “... sinh nhật sư đệ của em, em phải ở lại. “
“ Có chút trùng hợp,“ Trần Tri Ngộ lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, trong thanh âm lẫn vào chút ý cười, nghe không ra thật giả, “Ngày hôm nay cũng là sinh nhật thầy. “
Ngày hôm qua trời vừa mới mưa, ngày hôm nay nhiệt độ có điểm thấp. Gió đêm từ cửa sổ xe thổi vào, mang theo mùi thuốc lá đánh ở trên mặt. Tô Nam lạnh đến mức thụt lui cổ.
Trần Tri Ngộ nhìn thoáng qua, dập đầu thuốc lá, đóng cửa sổ.
Xe đi thẳng con đường phía trước, lái đi được vài trăm thước, Trần Tri Ngộ lắc đầu, quay đầu lại ngã tư mới vừa rồi vượt qua, quẹo trái.
Tô Nam nhìn qua với ánh mắt nghi ngờ.
“Lúc đầu muốn đi xem triển khai tảng đá, giờ không đi. “
“Bây giờ đi chỗ nào? “
Cô ngay cả tại sao cuối cùng bị đẩy lên xe đều mơ mơ hồ hồ.
“lên núi. “
Lái một hồi, dòng xe cộ càng ngày càng thưa thớt, xa hơn một chút, ra khu vực thành thị, hướng vùng ngoại thành chạy tới.
Đường xa, Trần Tri Ngộ mở nhạc xe.
“if you miss the train i 'm on
You can hear the whistle blow
A hundred miles
...”
“nhạc đệm cơn say dân gian “
“Em xem qua rồi? “
“điện ảnh của anh em Coen coi rất khó hiểu, nhất là lão già cùng the big lebowski , coi xong một lần là hoài nghi có phải hay không ánh mắt mình có vấn đề. Thế nhưng cơn say dân gian em rất thích, không quá giống tác phong của bọn họ... “
Trần Tri Ngộ cười một tiếng, quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Gió thổi làm cho tóc rối loạn, gương mặt cùng mũi hiện lên điểm hồng hồng. Thật không tính là xinh đẹp vạn người mê, nhưng giữa lông mày, có một loại khí chất.
“Không có gì có thể hoài nghi, thầy cũng thích nhất cơn say dân gian . “
Tô Nam sửng sốt một chút, rồi lại cười. Đèn đường ngoài cửa sổ lóe lên một cái rồi biến mất. Đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt.
“Có vài phim điện ảnh, coi xong thấy ngột ngạt, phải suy nghĩ nhiều. Thầy thích phim điện ảnh có thể dễ dàng chỉ ra một chút điểm tục trong cuộc đời. Phim thiên hạ vô song , thầy hàng năm đều xem một lần. “
Cô có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, thiên hạ vô song chính là một loại phim tình yêu sến sũa.
“Đó không phải là tác phẩm tốt nhất của Lưu Trấn Vĩ. “
“em có thích Tây Du ký”
“... không thích. Có thể vì khoảng cách tuổi tác, em coi quá muộn.”
Trần Tri Ngộ liếc nàng một cái, “em thích gì? “
“ cá lớn . “
“Phim 0đó cũng không phải phong cách của Tim Burton. “
“vâng,“ Tô Nam cười một cái, “... Em hay thích những thứ không bình thường “
Xem như từ khi quen nhau đến nay, lần này hai người trò chuyện từ chủ đề này sang chủ đề khác.
Trọng tâm câu chuyện bắt đầu tại điện ảnh, kết thúc ở văn học, một giờ lặng yên trôi qua, lúc lấy lại tinh thần, xe đã lái vào phạm vi vùng núi.
Trần Tri Ngộ ngừng xe, dẫn Tô Nam đi khu nghỉ ngơi mua ly thức uống nóng.
Ly sữa ca-cao nóng, uống một hớp, toàn thân đều ấm lên.
Trần Tri Ngộ chỉ chỉ phía trước, “Đài thiên văn. “
Bậc thang kéo dài lên, bóng cây nặng nề, lộ ra một góc đài.
Tiếng bước chân một trước một sau, một nhẹ một nặng.
“Buổi tối đóng cửa, vào không được. “ Trần Tri Ngộ đứng ở bậc thang, xoay người.
Xa xa, ngọn đèn trên nhà cao tầng chiếu vào đáy mắt, xuyên qua sương mù mỏng manh ban đêm.
Gió rất lạnh, đung đưa mà thổi tới, mang theo trong rừng tiếng lá xột xoạt.
Trần Tri Ngộ trực tiếp ngồi xuống ở bậc thang, lấy ra bao thuốc lá, ngậm trong miệng một điếu, bật lửa cúi thấp đầu, đốt điếu thuốc.
“Thầy Trần. “ Trần Tri Ngộ ngẩng đầu.
Tô Nam đứng ba bật thang dưới, ánh mắt cùng anh ngang bằng, “Ngày hôm nay thực sự là sinh nhật thầy? “
Trần Tri Ngộ cười một tiếng, “Cái này gạt em làm cái gì?”