Chương 4: Đêm lạnh
Mặc kệ trời nhiều mưa, hãy trồng một đóa hoa.
-- Phế Danh
Thời khóa biểu thi đấu và lịch sinh hoạt giống như ở thành phố Đán Thành, bọn họ đến thành phố S, cùng giáo viên đại học S tổ chức hội nghị buổi sáng.
Phân phát tài liệu, liên hệ lão sư, bưng trà rót nước, những chuyện nhỏ nhặt này đều do Tô Nam phụ trách , sau khi hội nghị buổi sáng kết thúc, Giang Minh Khiêm dẫn giáo viên đi ăn nhà hàng, cô phải ở lại sửa sang, sấp xếp số ghế cho buổi trưa.
Hên là có cặp lồng cơm, cá rán, gà xé phay, đậu phộng rang, lúc đưa tới đã có chút lạnh. Giang Minh Khiêm đưa giáo viên đi ăn xong sau đó chính mình đi tìm phòng ăn của đại học S, ăn chùa, cả đại sảnh to chỉ còn lại mình Tô Nam.
Có máy nước nóng, Tô Nam rót cho mình một ly nước, thuận tiện len lén ăn chút đồ ăn vặt của hội nghị buổi sáng, một mình ngồi trong góc của hội trường ăn một bữa trưa.
Ngày hôm qua ngủ muộn, sáng sớm chưa đến sáu giờ liền rời giường, vốn là ngủ không đủ, ánh mặt trời buổi trưa chiếu một cái, cơn buồn ngủ nổi lên, vừa nhìn trời vẫn còn sớm, định đặt đồng hồ báo thức sau nửa tiếng, nằm xuống ngủ.
Mơ mơ màng màng, nghe có tiếng bước chân tiến đến, Tô Nam giật mình, đột nhiên thức tỉnh, ngẩng đầu lên, đối diện một ánh mắt, sợ đến mức hô hấp dừng lại, hoang mang rối loạn vội vàng đứng lên,
“... thầy Trần. “
“Sao lại ở đây ngủ?”
“Trở về khách sạn quá phiền phức, một hồi còn phải kiểm tra thiết bị.” Tô Nam giơ tay lên sờ soạng mép môi một cái. Động tác này hoàn toàn là vô ý thức. Đầu óc cô còn có chút mơ hồ, bởi vì gối đầu lên ống tay áo len, trên mặt bị đè ra mấy bệt màu đỏ.
Trần Tri Ngộ nhìn thoáng qua, chợt nửa người khom xuống.
Tô Nam cơ hồ là vô ý thức tránh sang một bên, đã thấy Trần Tri Ngộ vươn tay cánh tay từ ngăn kéo trong chỗ ngồi móc ra một cái đĩa mềm -- cô ngồi chỗ ngồi buổi sáng của anh.
Lúng túng.
Tô Nam sờ lỗ mũi một cái, âm thầm dời túi sách của mình sang vị trí bên cạnh.
“Không có việc gì, em ngồi đi, buổi chiều thầy không tới.”
Cô sửng sốt một chút, “Thầy có việc? “
Anh đem đĩa mềm nhét vào túi, nhướng mày cười cười, “Alice, đi chơi đi.” (Alice trong phim Alice trong thế giới kỳ bí)
Anh xoay người đi ra ngoài, tới cửa lại ngừng bước, nhìn nàng cười, dặn dò: “Thay thầy giữ bí mật.”
Cô kinh ngạc gật gật đầu.
Ba bốn giờ buổi chiều, trời cả ngày trong veo tự nhiên trở ên âm u, lúc tan họp trời bắt đầu mưa. Các giáo sư đã lên kế hoạch đi ngâm suối nước nóng, cơm nước xong chỉ đành ở lại khách sạn cho hết thời gian.
Tô Nam mệt đến ngất ngư, nhưng ở chung phòng với một vị giảng viên của trường, trở về phòng cũng không dám lỗ mãng.
Từ trong túi sách móc ra quyển sách, ngồi bên giường, giả bộ khuông mẫu mở sách ra xem, tâm tư đã sớm không biết đi đâu rồi. Điện thoại di động chợt rung động, cô nhanh nhìn xem màn hình, Giang minh khiêm gởi tới, hỏi cô buổi tối có muốn hay không đi dạo một chút trên đường phố bên cạnh trường học.
Tô Nam không chút do dự từ chối, vừa nhất mắt lại thấy vị giảng viên ở chung đang mở máy vi tính làm việc, bầu không khí nặng nề, thực sự không chịu được, thẳng thắn mượn lý do này đi xuống lầu.
Bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích, Tô Nam hỏi khách sạn mượn cây dù.
Sân trường đại học S rất nhỏ, phía nam một mảnh kiến trúc dân quốc, hai năm trước có bộ phim thần tượng thời dân quốc lấy chỗ này làm bối cảnh, gây ra một cơn sốt.
Bóng cây trong đêm mưa nặng nề, ngói đen gạch xanh, một góc mái hiên ẩn trong lá cây.
Tô Nam đi tới dưới mái hiên, thu ô lại.
Trong mưa nổi lên sương mù, xa xa đường nét thành thị chỉ như hình cắt, ngọn đèn đường mơ hồ, ngắt mở giống nhau. Gió có chút mát mẻ, một luồn khí ẩm sau cơn mưa.
“Thu ý nùng... “ cô chợt nghĩ đến một ca khúc, không tự chủ hát nhẩm, “Rời lòng người bên trên thu ý nùng, một ly rượu, tâm tình vạn chủng ly biệt nhiều... “ không nhớ ra được những ca từ phía sau, dứt khoát chỉ ngâm nga giai điệu. Bốn câu từ, hát đi hát lại nhiều lần.
“Có thể hát khúc đầu không?”
Tô Nam sợ đến hô hấp dừng lại, men theo âm thanh nhìn qua, lúc này mới phát hiện tòa nhà bên cạnh, không biết từ lúc nào có người đứng.
Người nọ ngừng lại một chút, cất bước đi về phía bên này.
Trong bóng đêm bóng dáng càng phát ra rõ ràng, nhanh đến trước mặt lúc, tâm tình cô phức tạp hô một tiếng: “... Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ đi tới bên cạnh cô, sờ sờ túi quần, đốt thuốc, “Làm sao chạy tới nơi này?”
“... Tùy tiện đi dạo một chút. “
Trần Tri Ngộ yên lạnh, chậm rãi hút một hơi, lấy ngón tay chỉ một chỗ phía trước trong bóng đêm, “Đó là một nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, có thể thấy không?”
“Dạ “
“Bằng hữu thầy thiết kế.”
Cô không biết vì sao Trần Tri Ngộ đối với cô nói cái này, không biết đáp lại như thế nào, trầm mặc mấy giây, tựa hồ đợi qua thời cơ thích hợp để trả lời, thẳng thắn không có hé răng.
Lại nghe người cạnh nói: “Chỗ này phạm vi nhìn tốt, từ nơi này nhìn sang, đỉnh chóp nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật tạo hình giống con diều. “
Tô Nam nhìn qua theo, thật có điểm giống.
Trần Tri Ngộ trầm mặc, cách màn mưa dày, ngắm nhìn một góc nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật.
Anh hút thuốc rất chậm, phảng phất có tâm sự.
Tô Nam vô cùng không được tự nhiên, không biết nên đi hay nên ở lại, càng không biết có nên hay không lên tiếng hỏi mình nên đi hay nên ở lại.
Qua hồi lâu, Trần Tri Ngộ như rốt cục nhớ tới bên cạnh còn có một người, đem điếu thuốc lá chưa hút xong dập tắt, đằng hắng cổ họng, tựa như tìm chuyện để nói, “Em người ở nơi nào? “
“Túc Thành.”
“Túc thành... “ bỗng nhiên tim Trần Tri Ngộ đập mạnh và loạn nhịp, “... Chổ đó mùa thu rất đẹp, mưa một tháng trời, thích hợp tìm một chỗ uống rượu xem cảnh cây phong. “
Giọng nói có chút không rõ cũng không tả rõ được ý tứ.
Tô Nam quay đầu nhìn anh, “Thầy Trần đã đi qua?”
“Đã đi qua,“ Trần Tri Ngộ cười rất nhạt, “Thật nhiều năm trước rồi.”
“Bây giờ không có những cây phong rồi, mấy năm trước sửa đường, hết thảy cây phong trên đường đều bị chặt hết, chỉ có trên núi còn lại một ít.”
“Đáng tiếc.” anh giọng nói rất bình thản, nghe không ra tâm tình.
Tô Nam dừng một chút, “Điện thoại di động em có ảnh chụp, thầy muốn xem không? “
Nước mưa đập vào trên mái hiên, tí tách.
Trần Tri Ngộ: “Được “
Tô Nam đặt cây dù trên mặt đất, từ trong túi móc điện thoại di động ra, mở ra album. Trong khoảng khắc, đem điện thoại di động đưa tới, “Lui về phía sau kéo, phía sau mấy tấm đều là nó. “
Trần Tri Ngộ tiếp nhận, hướng về phía màn ảnh nhìn thoáng qua.
Cây hòe xanh mướt cây phong đỏ rực, dọc theo đường núi kéo dài vài dặm, lập lòe như muốn đốt cháy.
Ngón tay anh kéo về phía sau, dừng ở một bức hình , cây cầu gỗ màu đem khẽ cong trên dòng suối, “Cây cầu kia còn ở đây?”
“Vâng... Bất quá bây giờ không ai hướng phía dưới này đi, cây cầu cũng bỏ hoang.”
“Bỏ hoang cũng tốt, cây cầu kia không an toàn.”
Tô Nam luôn cảm thấy ngày hôm nay Trần Tri Ngộ có chút kỳ quái, bên ngoài như thân thiết với người mới quen, nhưng trong lời nói luôn giống như than thở chuyện cũ.
Trần Tri Ngộ nhìn xong ảnh chụp, trả điện thoại di động lại cho cô, “Cảm ơn.”
Tô Nam lắc đầu, đưa điện thoại di động nhét trở về trong túi.
Trong chốc lát an tĩnh lại, chỉ có thể nghe tiếng mưa rơi, tích tí tách xuyên lá.
Khóe mắt cô liếc thoáng qua anh, trong bóng đêm bóng dáng của anh tự dưng khiến người ta cảm thấy tịch liêu, không giống những này qua, cô gặp một Trần Tri Ngộ thẳng thắn nói toạc ra, tùy ý.
Lại đợi nửa phút, Tô Nam nhẹ nói: “thầy Trần, em về trước “
Trần Tri Ngộ ánh mắt không biết rơi tới nơi nào, dường như không nghe thấy.
Tô Nam động tác nhẹ lui ra phía sau, khom lưng nhặt lên chiếc ô trên đất , cước bộ chậm rãi đi. Đi tới chỗ khúc quanh, nàng quay đầu liếc nhìn. Trần Tri Ngộ lại châm điếu thuốc, như một ngọn đèn dầu, lúc sáng lúc tối.
Trở lại Đàn Thành, bình an vô sự.
Thứ năm Tô Nam học xong, lúc dọn dẹp dụng cụ, Trần Tri Ngộ mang tới sách tham khảo cùng ly nước để xuống trước mặt cô, “Giúp thầy mang tới phòng làm việc, chờ thầy một hồi, có việc nói với em.”
Phòng làm việc Trần Tri Ngộ ở lầu ba, phía nam, có tầm nhìn tố nhất, ngày mùa hè vừa mở cửa sổ chính là toàn màu xanh lá cây ấm áp. Chỉ là cuối mùa thu lá rơi cây mục nát, gặp thêm trời mưa, lại cảm thấy hiu quạnh.
Tô Nam đem sách cùng ly trà thả ở trên bàn làm việc, đứng ở bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, học sinh vội vội vàng vàng đi ngang qua, nhiều cây dù tụ họp vào trong mưa.
Phía sau “Cùm cụp” vừa vang lên, Tô Nam quay đầu, “thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ để cửa mở, đi thẳng tới sau bàn làm việc, từ trên giá sách lấy ra một xấp tư liệu, “Dựa theo đây viết ra, hỗ trợ thầy đem những tài liệu này thu tập.”
“... Làm một bài văn tóm tắt?”
“Không cần, chỉ cần tìm được những điểm tương quan, viết lại là được. Có những phần nhỏ, coi dựa theo số lượng từ.” Trần Tri Ngộ liếc nhìn nàng một cái, cười nói, “Cũng không cần viết đủ số lượng, thầy sẽ kiểm tra sau. “
Nàng lúng ta lúng túng trả lời: “... Sẽ không. “
“Lấy về chậm rãi làm a ! trong ba tháng, có thể viết được bao nhiêu là bao nhiêu. Mỗi tuần hồi báo cho thầy một lần là được. “
Cô không dám có ý kiến “... Lần đầu tiên thông báo ch thầy là thứ sáu tuần này sao? “
“Thứ bảy...” Trần Tri Ngộ lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, “Tuần này thứ sáu không cần, thầy trở về Sùng Thành. Cuối tuần bắt đầu. “
Nhưng mà vào lúc tám giờ tối, Trần Tri Ngộ nhận được email Tô Nam gởi tới, một cái văn bản, hai nghìn chữ, hỏi hắn liền dựa theo cách thức sấp xếp này được chưa. Văn bản quy củ tinh tế, vừa xem hiểu ngay.
Anh hồi âm: Còn có thể nghiêm túc hơn một chút sao?
Hừng đông, máy vi tính vừa vang lên, họp thư lại có tin nhắn trả lời.
May mắn Trần Tri Ngộ vừa tắm ra, mở ra xem, suýt chút nữa không nhịn cười được.
Tô Nam gửi văn bản phần thứ hai, so với phần thứ nhất càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ, phía sau ủy ủy khuất khuất kèm theo một câu: thầy Trần, theo yêu cầu của thầy lại làm một lần nữa, như vậy được không?
Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra nhắn tin trên wechat cho Tô Nam.
Không lâu sau anh thấy trên wechatt hiện ra dòng “đối phương đang gõ”, cuối cùng liền văng ra hai chữ: thầy Trần...
Anh vui vẻ, giơ tay lên lấy gói thuốc lá trên bàn sách, vừa rút ra một điếu, một bên trả lời cô: Nghe không hiểu lời nói trái ý? Ý thầy là tùy tiện chỉnh là được, không cần nghiêm túc như vậy. Tài liệu này mai một tự thầy còn chỉnh sửa một lần nữa.
Tô Nam trả lời: em biết rồi.
Anh yên tâm, cúi đầu châm lửa, dựa lưng vào bàn học chờ nàng trả lời: Đi ngủ sớm một chút a! liền giao cho em làm, nhưng không đáng để cho em thức đêm hao tâm.
Trong khoảng khắc, Tô Nam trả lời: em biết rồi.
Người này, cũng không biết là thành thật hay ngốc. Anh cười một tiếng, đem điện thoại di động vứt xuống một bên, đứng dậy rót cho mình ly nước nóng.
Sáng thành trời thu nhiều mưa, phảng phất không dứt.
Anh nằm trên giường, nghe mưa rơi một hồi lâu, không có cách nào ngủ.
Trong lòng rầu rĩ, quanh quẩn khó dứt. Có lẽ là do thiếu rượu, còn thiếu chút cảnh cây phong.
Hết chương 4