Thấy hắn hành động như vậy bất ngờ nàng có chút kinh ngạc, nhưng mà sói đội lốt cừu nàng đây phải trang mọi nơi mọi lúc.
Hazzzzz, đúng là khổ nàng mà.
Âm thầm thở dài thay cho số phận hẩm hiu nàng định tiếp tục giả cừu sao đó ăn hắn nhưng rồi bỗng nhớ tới gì đó mặt nàng bỗng hoảng hốt.
Nàng không còn trong trắng nữa a, nam nhân cổ đại rất quan trọng truyện này nha/
Mà hắn chỉ vừa mới bắt đầu yêu nàng, nếu như hắn biết được chuyện nàng không còn trong sạch sẽ vẫn tiếp tục yêu nàng chăng, hay sẽ cho rằng nàng là kĩ nữ?
Oa... oa, nàng không muốn để lại án tượng xấu với hắn đâu nha.
Vì như vậy, nàng vội ngăn cản hắn dùng chút pháp thuật gọi lí trí hắn dậy.
Nếu ăn hắn nàng phải chờ trong 3 ngày nữa đã, 3 ngày sau nàng mới có thể hồi phục màng trinh, bây giờ thì không thể.
Nàng đành phải ăn chay thôi
Lí trí hắn bắt đầu thanh tỉnh lại. Nhìn cảnh nàng ở dưới thân mặt hắn đỏ như trái cà chua không biết bây giờ phải đối mặt với nàng ra sao a.
- Băng nhi, là ta... thất lễ... mong nàng... tha... thứ.( thay đổi cách xưng hô nhanh chút nha)(~_~!!!)
Hắn muốn khóc quá, bình thường trong mọi trường hợp không bao giờ làm lay đông tới sự bình tĩnh của hắn, còn hôm nay... hắn muốn khóc quá a.
Nhận thấy sự khó sử trong mắt hắn nàng nhanh nhẹn nói:
- Ân, không sao ta không hớ gì cả, huynh đừng suy nghĩ nhiều chi cho mệt.
Với đôi hắn long lanh sắp khóc tới nơi, hắn mừng như hài tử được cho kẹo.
- Th... thật không, ân, ta sẽ không nghĩ nhiều nữa hi vọng nàng đừng rời xa ta.
- Ân, yên tâm ta sẽ không rời xa ngươi.
Lòng mỗ sắc nữ nàng âm thầm bồi thêm 1 câu “khi ta chưa được ăn ngươi”
Rất nhanh 3 ngày sau trôi qua....
Nàng đã giăng bẫy xong xuôi, giờ nàng chỉ cần con mồi sa vào lưới, hắc hắc.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười nham hiểm.
Ở trong phòng, đột nhiên hắn rùng mình 1 cái. Hôm nay trời bỗng trở lạnh a.
Uống 1 liều xuân dược hạng nặng. Nàng cố tình rên rỉ thật lớn cho hắn nghe.
Dù sao thì phòng nàng cũng sát bên phòng hắn nên rất nhanh hắn sa bẫy chạy vào phòng của nàng.
Khi vừa vào phòng nàng, cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là nàng đang nằm trên giường cả người đỏ như con tôm luột. Thân thể ngọc ngà không ngừng cảy mồ hôi, mồ hôi lang tràn thấm ước tấm nệm trên chiếc giường.
Có lẽ vì quá nóng mà nàng đã cởi gần hết các lớp áo, chỉ còn lại cái yếm và tiết khố.
Nhìn nàng thật hấp dẫn khiến hắn không khỏi nổi lên phản ứng. Hình như nàng đã bị hạ xuân dược còn bị rất nặng nữa.
Hắn nhanh chóng đến bên cạnh “ giúp nàng giải tỏa”
- Xin lỗi, ta chỉ muốn giúp nàng.
Vừa nói xong hắn đã nhanh tay lột sạch quần áo của hai người.
Hắn đưa làn môi xinh hôn lên cánh môi anh đào của nàng, cái lưỡi của hắn ầy điêu luyện cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho sau đó ra sức mút mát mật ngọt của nàng, đến khi hai người sắp ngừng thở vì thiếu ô_xi hắn mới buông tha cái miệng nhỏ tội nghiệp của nàng
Hắn đưa lưỡi từ xương quai xanh liếm xuống tới cặp tuyết lê
(T/G: da gà da vịt đều dựng đứng hết)
Lấy lữơi miết miết nhẹ đỉnh hồng đáng yêu rồi ra sức hút lấy day day đỉnh hồng khiến nó dựng đứng.
Hai tay của hắn cũng không rảnh rỏi, 1 tay hắn ra sức đù giỡn bên tuyết lê mê người còn lại, 1 tay bắt đầu đi vào chỗ cấm giữa hai chân nàng, ngón tay lướt nhẹ trên lông tơ mềm mại, khi tìm được tiều huyệt thì nhanh chóng đưa 1 ngón tay vào hang động chật hẹp ẩn ướt rồi hắn điêu luyện mà chọc ngoáy làm nàng nhịn không được rên rỉ.
- ÂN... a... kiệt... nhanh.(ta khiếp về sự biến thái càng ngày càng cao đáng kể của mình quá)
Khi thấy nó đã đủ ẩm ướt hắn đẩy nhanh tiểu Kiệt Kiệt đã sớm ngóc đầu dậy đang đòi hỏi được phục vụ của hắn.
- Aaaaaa... đau.
Sau tiếng rên của nàng dòng máu xử nữ cũng bắt đầu thuận theo chảy ra bên ngoài.
Nhìn đến dòng máu xử nữ hắn vừ lo vừ vui, lo vì đã làm nàng đau, vui vì đây là lần đầu tiên của nang.
Sau khi cơn đau đi khoái cảm cùng cảm giác ngứa ngáy ập đến khiến cho nàng nhìn không được chủ động đưa đẩy.
- A... tiểu yêu... tinh.
Khi nhận được sự nhiệt tình của nàng hắn bắt dầu đưa đẩy nhanh hơn nữa, chiếc giương theo nhịp đưa đẩy của 2 người tạo nên âm thanh “kót két”
Còn tên ám vệ đáng thương đứng trên trần nhà không biết nên ở hay đi, lòng thầm khóc ròng mà kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe.
( tác giả ta thấu kêu ta đi)
Cuối cùng hai người cũng đến cao trào. Hắn gầm nhẹ bắn mầm móng vào trong huyệt động của nàng.
Cứ thế hai người làm đến ban trưa, khi nàng đã quá mệt mà ngất.