CHƯƠNG 410: LAM NGUYỆT ĐÊ TIỆN VÔ SỈ (2)
Phượng Kinh Thiên ngước mắt nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt thị huyết âm trầm: “Lam Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại bịa đặt lời đồn như vậy?”
“Phượng Kinh Thiên, ngươi cầu xin ta, cầu xin ta ta sẽ nói cho ngươi biết.” Lam Nguyệt cong khóe môi, đột nhiên nàng có xúc động muốn đem tên nam nhân trước nay vẫn luôn làm lơ nàng hung hăng dẫm đạp dưới chân.
Có lẽ đây chính là vì yêu sinh hận.
Nàng hận hắn, hận hắn làm lơ, tổn thương mình, cũng hận hắn trao hết tình cảm cho nữ nhân khác!
Cho nên, nàng muốn nhìn xem nam nhân này có thể vì nữ nhân kia làm được đến mức nào...
Thân thể Phượng Kinh Thiên chấn động, hai nắm đấm run lên nhè nhẹ. Đối với hắn mà nói, rõ ràng chính là nhục nhã, khiến hắn muốn đem nữ nhân trước mắt này ra bầm thây vạn đoạn.
“Phượng Kinh Thiên, ta cho ngươi cơ hội suy xét, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ nói mục đích của ta cho ngươi biết, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội lấy lòng nàng!” Lam Nguyệt cười khinh miệt, ôn nhu nói.
Phượng Kinh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác như sói, thân thể run rẩy kịch liệt, giờ phút này hắn rốt cuộc cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ...
“Lam Nguyệt, nàng vô tội, lúc ấy ta giam cầm nàng, nàng căn bản không muốn ở lại, vì sao ngươi không chịu buông tha nàng?”
Nếu có thể, Phượng Kinh Thiên thật hi vọng mình chưa từng làm ra chuyện này. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không ích gì....
Nếu không phải tại hắn, sao nàng lại bị kéo vào vực sâu này? Tất cả đều là hắn sai...
“Phượng Kinh Thiên, ngươi cầu xin ta, ta sẽ suy xét nói cho ngươi, dù sao đi nữa ngươi cũng là người trong lòng ta, ta yêu ngươi nhiều năm như vậy, sao phải lừa gạt ngươi?” Lam Nguyệt châm chọc cười, cố ý làm khiến giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu.
“Nếu ngươi không cầu ta, kế tiếp ta sẽ còn tiến hành một số hành động, cho đến khi nàng... chết không toàn thây!”
Phượng Kinh Thiên khẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, chậm rãi cúi đầu.
“Ta... cầu xin ngươi, nói cho ta biết mục đích của ngươi, sau đó... buông tha nàng.”
Một câu này, hắn dường như dùng hết toàn bộ sức lực.
Nhưng hắn không oán không hối...
“Phượng Kinh Thiên, ta không nghe thấy ngươi nói gì, hơn nữa ngươi cũng quá không có thành ý, quỳ xuống cầu xin cho ta!”
Lam Nguyệt đè nén nội tâm run rẩy, đôi mắt lam nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
Phượng Kinh Thiên, vì một nữ nhân thật sự đáng để ngươi bỏ qua sự cao ngạo của mình sao?
Nhưng đối với Phượng Kinh Thiên mà nói, là đáng giá, huống chi nếu không phải tại hắn, Lam Nguyệt sao lại hận nàng như thế? Dù là chuộc tội, hắn cũng cần phải làm như vậy...Phanh!
Phượng Kinh Thiên quỳ xuống trước mặt Lam Nguyệt, hai nắm đấm đặt trên đùi, nắm thật chặt đè nén sự khuất nhục và không cam lòng, giọng nói run rẩy: “Lam Nguyệt, ta cầu xin ngươi, buông tha Mộ Như Nguyệt, chỉ cần ngươi buông tha nàng, muốn ta làm gì cũng được...”
Nhìn nam nhân quỳ trước mặt mình, Lam Nguyệt cũng không cảm thấy thống khoái gì, ngược lại trái tim nàng đau đớn kịch liệt, khiến nàng cười điên cuồng lên, tựa hồ như vậy mới có thể che giấu nỗi đau trong tim...
_____________________________________
CHƯƠNG 411: LAM NGUYỆT VÔ SỈ ĐÊ TIỆN (3)
“Phượng Kinh Thiên, ngươi lại vì một nữ nhân mà không tiếc quỳ xuống cầu xin ta!”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lam Nguyệt cũng không tin nổi, Phượng Kinh Thiên cao ngạo kia sẽ quỳ xuống trước mặt nàng, vì một nữ nhân mà bỏ qua tôn nghiêm của mình...
Nụ cười của nàng càng thêm chua xót, nam nhân mình yêu lại vì một nữ nhân khác không tiếc hạ thấp bản thân, hành động của hắn tựa như một lưỡi dao đâm vào tim nàng, làm nàng đau đớn muốn chết...
“Phượng Kinh Thiên, nàng đã là thê tử người khác, căn bản không thèm liếc nhìn ngươi lấy một cái, tại sao ngươi phải vì nàng mà làm như vậy? Nàng rốt cuộc có gì tốt đáng giá để ngươi yêu?”
Thân thể Phượng Kinh Thiên chấn động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cho tới hôm nay, hắn cũng không biết vì sao mình yêu nữ nhân kia...
Lần đầu quen biết là vì hắn nhận nhầm người, khiến người khác thừa cơ muốn tổn thương nàng, không ngờ nữ nhân này chính là người hắn muốn tìm.
Nữ nhân kia làm hắn lưu luyến không thôi, có lẽ bắt đầu từ khi đó, hắn đã bị nàng thu hút.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi...
Sau đó, hắn tự mình đi điều tra tất cả về nàng, sau khi nghe được những tin tức đó, hắn đau lòng vì nàng phải chịu nhiều đau khổ, hưng phấn vì nàng đã thay đổi, tra xét kĩ càng những chuyện liên quan đến nàng, hiểu biết thêm về nàng.
Nữ nhân này không giống bất kì nữ nhân nào hắn đã từng quen biết. Nàng kiên cường không nhu nhược, có gan mạo hiểm, chưa bao giờ muốn trốn tránh sau lưng nam nhân, rõ ràng có thể để Dạ Vô Trần đối phó kẻ địch nhưng cuối cùng lại lựa chọn tự mình chiến đấu. Thà bị thương cũng muốn dùng thực lực và phương thức của mình để chiến thắng.
Chính là bắt đầu từ khi đó, hắn yêu nàng.
Đó là lần đầu tiên Phượng Kinh Thiên cảm nhận tim mình đập nhanh... loại cảm giác nóng cháy khiến hắn khó có thể quên được.
Giống như một tiểu tử gặp được nữ tử mình yêu, có chút bất an, khẩn trương, còn có chờ mong...
“Lam Nguyệt, ngươi không phải ta, đương nhiên ngươi không biết vì sao ta yêu nàng”, Phượng Kinh Thiên mở mắt, nhìn về phía Lam Nguyệt, “Nàng là người ngươi vĩnh viễn không thể so được, vì nàng, cho dù phải từ bỏ tôn nghiêm thì thế nào? Huống chi, đây là ta nợ nàng. Đúng là nàng không thèm liếc nhìn ta, nữ nhân kia luôn mang thù, nàng có thể tươi cười với một người mới quen biết không lâu, cũng sẽ không mở rộng lòng với ta, bởi vì lần đầu gặp nhau, nhiệm vụ của ta là giết nàng, nếu không vì như thế, nàng cũng không đối với ta như vậy, nhưng nếu không có chuyện lần đó, ta cũng không gặp được nàng, yêu nàng... Vài lần gặp mặt sau đó, ta vô lễ với nàng, đặc biệt là, vì tư tâm mà giam lỏng nàng...”Phượng Kinh Thiên nở nụ cười yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành che giấu nỗi thống khổ trong đáy mắt: “Ta làm nhiều chuyện như vậy, làm sao nàng có thể đối đãi với ta giống những người khác? Nàng có thể tha thứ cho ta, không lạnh lùng với ta, ta đã rất thỏa mãn rồi, không cầu gì hơn nữa.”
Huống chi, bộ dáng của hắn hiện tại, sao còn có thể hi vọng xa vời? Dù là tưởng niệm cũng là vũ nhục nàng....
Nghe những lời từ tận đáy lòng đó, thân thể Lam Nguyệt khẽ run lên, kia là nam nhân nàng yêu, dù đến nông nỗi này cũng không muốn ở bên nàng...
“Ha ha”, Lam Nguyệt cười khẽ, từ trên cao nhìn xuống nam nhân quỳ trước mặt, “Phượng Kinh Thiên, không phải ngươi muốn ta nói lý do sao? Tốt, lý do chính là ta hận nàng! Dựa vào cái gì ta phải chịu đựng thống khổ còn nàng thì hưởng thụ hạnh phúc? Ta sẽ không để nàng sống thoải mái!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
CHƯƠNG 412: LAM NGUYỆT ĐÊ TIỆN VÔ SỈ (4)
“Không! Đây không phải lý do!”
Phượng Kinh Thiên từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt thị huyết gắt gao nhìn Lam Nguyệt, nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Lam Nguyệt, nói, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”
Lam Nguyệt cười lạnh: “Phượng Kinh Thiên, ngươi cho rằng ta còn có mục đích gì khác? Ta chính là không muốn nàng sống tốt, ta không có được tình yêu của ngươi, ta cũng sẽ khiến nàng không hưởng thụ được ôn nhu của phu quân, ta làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn phá hoại bọn họ, làm nàng thương tâm muốn chết, thừa nhận thống khổ, lý do này, còn chưa đủ sao?”
Nàng điên cuồng rống to, càng nói, nước mắt càng chảy nhiều, trong lòng là nỗi bi ai mãnh liệt...
Phượng Kinh Thiên, ngươi vì muốn biết mục đích của ta mà không tiếc quỳ xuống cầu xin, nhưng mà ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết!
“Lam Nguyệt!!!”
Phượng Kinh Thiên nắm chặt nắm đấm, toàn thân run lên, hai mắt đỏ như máu trừng Lam Nguyệt, tiếng rống phẫn nộ vang vọng chân trời...
“Ngươi lừa gạt ta!”
Nữ nhân này, thế nhưng lừa gạt hắn!
Nói cái gì mà ghen ghét Mộ Như Nguyệt, hắn tuyệt đối không tin đây là mục đích của nàng, nếu không có người ở sau lưng giúp đỡ, chỉ dựa vào một Lam Nguyệt thì sao có thể làm được đến tình trạng này? Người ẩn phía sau kia mới là tin tức mà Phượng Kinh Thiên muốn đạt được.
“Nói cho ta biết, mục đích của ngươi là gì!”
Phượng Kinh Thiên vươn tay hung hăng bóp cổ Lam Nguyệt, tóc đỏ tung bay như vũ điệu yêu mị, ánh mắt đỏ đầy sát khí.
“Bằng không, ta sẽ giết ngươi!”
Lam Nguyệt không có bất cứ hành động gì, chỉ tùy ý để hắn bóp chặt cổ mình, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn trên cổ mình, khóe môi nở nụ cười tự giễu.
Dù biết nàng muốn lấy mạng hắn cũng dễ như giết một con kiến, nhưng giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy tan nát cõi lòng...
“Phượng Kinh Thiên, hiện tại ngươi không phải đối thủ của ta”, nàng nâng mắt, con ngươi màu lam nhìn nam nhân đang phẫn nộ trước mặt, “Nhưng mà ta không muốn giết ngươi, giết ngươi thì quá đơn giản, ta muốn ngươi quỳ dưới chân hầu hạ ta, chỉ quỳ thôi còn chưa đủ, ta muốn đạp nát hoàn toàn tôn nghiêm của ngươi, vậy thì ngươi mới có thể biết lựa chọn của mình sai lầm cỡ nào...”
Khi nói lời này, thanh âm Lam Nguyệt khẽ run rẩy, hung hăng hất tay nam nhân ra, tuyệt tình nhìn nam nhân trước mắt.
“Mà từ nay về sau, ta đối với ngươi đã không còn yêu, chỉ có hận, những thứ ngươi muốn bảo hộ, ta đều sẽ phá hủy!”
Yêu sâu, hận càng sâu.
Nguyên nhân chính là vì lúc trước quá yêu người nam nhân này nên hiện tại mới hận hắn như vậy. Nếu... nếu hiện tại hắn nói hắn yêu nàng, có lẽ nàng sẽ buông tha hắn...
Đáng tiếc, đây chỉ là nàng hi vọng xa vời mà thôi!
“Ha ha ha!”
Lam Nguyệt ngửa đầu cười to, không liếc nhìn nam nhân phía sau thêm lần nào nữa, xoay người đi về phía ánh trăng...
“Không được đi!”
Trong lòng Phượng Kinh Thiên quýnh lên, muốn đuổi theo, đột nhiên trên người nữ tử phát ra khí thế mãnh liệt, đánh vào ngực hắn.
Thân thể hắn bay ra ngoài, nện vào một gốc đại thụ.
“Lực lượng kia...” Ánh mắt Phượng Kinh Thiên hơi trầm xuống, âm lãnh nhìn thân ảnh biến mất dưới ánh trăng, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, “Lực lượng kia quá mức phù phiếm, giống như bị mạnh mẽ rót vào trong cơ thể, Lam Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc kệ thế nào, hắn đều phải theo sát Lam Nguyệt, chỉ có như vậy mới có thể tìm ta bí ẩn...