Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 115: Chương 115




CHƯƠNG 475: ÂM MƯU CỦA TIÊU GIA (5)

Ngay lúc này, mọi người đều có chung một loại cảm giác.

Một cỗ lực lượng cường đại mở rộng kinh mạch bọn họ ra. Thống khổ như thế, người thường há có thể chịu được?

Mặc dù bọn họ đã trải qua một tháng huấn luyện chiến đấu tắm trong máu tươi, hiện giờ cũng không cách nào chịu đựng được đau đớn như thế....

Cho đến nửa canh giờ sau...

Nỗi đau đớn kia mới chậm rãi bình ổn lại, nhưng mọi người đều cảm nhận được kinh mạch mình to lên gấp ba lần, tốc độ hấp thu nguyên khí cũng tăng lên.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó mừng như điên.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đảo mắt qua mọi người, nói: “Ta có một ít Nạp khí đan, có thể giúp các ngươi hấp thu nguyên khí nhanh hơn, phát cho các ngươi mỗi người một lọ, chờ đến khi các ngươi thích ứng với lực lượng hiện tại, ta sẽ giúp các ngươi đột phá.”

Thành viên chiến đội cho rằng Tạo hóa đan đã là tốt nhất rồi, hiện tại nàng nói cái gì? Còn có thể giúp bọn họ đột phá?

Nhất thời có người không tiếp thu kịp, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Lão đại, ngươi nói thật sao? Có thể giúp chúng ta đột phá?” một nam tử mặc trường bào xanh lục lên tiếng, hắn nuốt một ngụm nước miếng, có chút không dám tin, “Nhưng mà chúng ta vừa mới đột phá thiên phú trung cấp....”

“Không sai”, Mộ Như Nguyệt khẽ gật gật đầu, “Nếu các ngươi đã ký khế ước bán thân cho ta, vậy ta sẽ không tiếc bồi dưỡng các ngươi, sau này trên đại lục các ngươi dĩ nhiên sẽ có một mảnh trời riêng.”

Đây là hứa hẹn của nàng.

Chỉ cần đi theo nàng, vậy nàng tất nhiên sẽ làm bọn họ trở thành cường giả tuyệt thế.

“Chẳng qua các ngươi vừa mới đột phá thiên phú trung cấp, còn cần một thời gian để thích ứng với lực lượng này, cho nên hiện giờ không thể cho các ngươi dùng Đại hoàn đan.”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Tiêu Phong, nhướng mày nói: “Đại ca, đi cùng ta một chuyến.”

“Tốt.” Tiêu Phong khẽ gật đầu.

Trong phòng, gió nhẹ phất qua.

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nhìn nam nhân lãnh khốc trước mặt, chậm rãi nâng tay lên, cười nói: “Đây là Đại huyền đan phàm giai cao cấp, có thể giúp ngươi đột phá lên cảnh giới huyền nguyên.”

Cảnh giới huyền nguyên...

Bốn chữ này rơi vào tai Tiêu Phong làm hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Muội muội, ý của ngươi là...”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: “Đại ca, ngươi mau ăn đi, chỉ có thực lực của ngươi đủ cường đại mới có thể bảo hộ Đan tháp của chúng ta.”

Hầu kết Tiêu Phong lăn lộn một hồi, cúi đầu nhìn đan dược trong lòng bàn tay nữ tử, khàn khàn nói: “Tốt.”

Hắn không hề do dự cầm lấy đan dược nuốt vào, trong nháy mắt, cơ thể hắn xuất hiện một lực lượng cường hãn...Trên không trung hiện ra hình xoắn ốc.

Vô số nguyên khí bắt đầu khởi động, thật lâu không tiêu tan...

Các thành viên chiến đội còn chưa hồi phục lại tinh thần đã vì biến cố đột nhiên xảy ra này mà ngây ngẩn, ánh mắt kinh ngạc.

“Này... Đây là đột phá cảnh giới huyền nguyên sao?”

“Hình như là vậy, ta đã từng may mắn nhìn thấy dị tượng khi đột phá cảnh giới huyền nguyên, đúng là giống hệt cái này...”

Cảnh giới huyền nguyên, đối với người thường đã đủ cường đại.

Trong hoàng cung, Vu Sơn nhìn cảnh tượng trên không trung cách đó không xa, khẽ nhíu mày: “Xem ra lại có người đột phá cảnh giới huyền nguyên, có điều không biết người nọ là ai.”

Thân thể hắn chợt lóe, bay nhanh về phía xảy ra dị tượng...

_________________________________________

CHƯƠNG 476: ÂM MƯU BẠI LỘ (1)

Trên không trung Đan tháp, một thân ảnh già nua đứng yên, tóc bạc tung bay, khi nhìn thấy nam nhân từ trong phòng đi ra, hắn hạ xuống, vừa bước tới vừa cười lớn.

“Tiêu Phong công tử, chúc mừng ngươi tiến vào cảnh giới huyền nguyên.”

Tiêu Phong đạm mạc cười: “May mắn thôi.”

“May mắn không thể đột phá huyền nguyên”, Vu Sơn cười ha hả, “Bất quá ta không ngờ Đan tháp là thế lực huynh muội các ngươi thành lập, khó trách mấy ngày nay đến Tiêu gia không gặp được ngươi, nếu đã vậy, phiền ngươi đưa dược liệu  này cho Mộ cô nương giúp ta.”

Hắn khẽ nâng tay, một đóa hoa sen trắng muốt xuất hiện trong tay hắn. Tuyết liên tản ra tia sáng băng hàn, hàn khí như thế đủ khiến người ta toàn thân lạnh run.

“Được.” Tiêu Phong khẽ gật đầu, “Ta sẽ đưa cho nàng.”

“Vậy thì phiền ngươi, nhân tiện thay ta xin lỗi Mộ cô nương, lần đầu gặp nhau là ta có mắt không tròng, lúc ấy mới không thấy rõ tài hoa của nàng.”

Sau khi Tiêu Phong nhận tuyết liên, trong lòng lão nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần huynh muội bọn họ nhận dược liệu là được rồi, sẽ không sợ quan hệ hai bên xảy ra vấn đề gì...

Nhìn theo phương hướng lão nhân rời đi, Tiêu Phong quay về phòng đưa dược liệu cho Mộ Như Nguyệt: “Vu Sơn nhờ ta đưa đồ cho ngươi.”

“Băng sơn tuyết liên sáu ngàn năm?” trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, khẽ nhướng mày, “Đúng lúc có thể giúp Viêm Tẫn đột phá thực lực, như vậy, thế lực chúng ta càng thêm cường đại, chờ sau khi hắn đột phá sẽ lấy danh nghĩa của ta tổ chức yến hội.”

----------------------

Viêm Tẫn đột phá rất đơn giản, sau khi hấp thu dược lực của băng sơn tuyết liên xong, có thể trực tiếp đột phá cảnh giới huyền nguyên.

Sau khi hắn đột phá, yến hội Đan tháp lập tức được triển khai...

“Cha.” Trong đại sảnh Tiêu gia, một thanh âm ngọt ngào từ ngoài cửa truyền đến.Thiếu nữ một thân hồng y mỉm cười bước vào, phục sức trên người theo từng bước chân nàng vang lên tiếng chuông thanh thúy, dễ nghe.

Lúc nhìn thấy thiếu nữ, sắc mặt Tiêu Tam gia mới hòa hoãn lại, ôn hòa nói: “Tĩnh Nhi, không phải ngươi trở về nhà ngoại sao? Trở về nhanh vậy?”

Thiếu nữ cười ngọt ngào: “Cha, ta nhớ cha cho nên trở về, đúng rồi, cha, nghe nói hai hậu nhân của Tiêu Vân về Tiêu gia rồi?”

“Hừ”, sắc mặt Tiêu Tam gia trầm xuống, “Nói đến hai người kia ta liền một bụng hỏa! Thật không biết gia gia ngươi nghĩ cái gì, tại sao lại để loại người như bọn họ trở về Tiêu gia chúng ta?”

“Nhưng mà cha, thật ra ta cảm thấy rất hứng thú với hậu nhân của Tiêu Vân, không biết bọn họ có cường đại như Tiêu Vân tiền bối hay không...”

Ánh mắt thiếu nữ lập lòe vài cái, dung nhan kiều mỹ nở nụ cười ngọt ngào.

“Tĩnh Nhi, ngươi trở về đúng lúc, đêm nay ngươi cùng ta đi dự yến hội.”

Đêm, ánh trăng như nước, yên tĩnh u nhiên.

Ngoài cửa Đan tháp, Tiêu Tam gia liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Tiêu Phong cách đó không xa, ánh mắt hơi trầm xuống, đang định nói gì đó, lại thấy Vu Sơn đại sư cười lớn đi đến.

“Vu Sơn đại sư!” Hai mắt Tiêu Tam gia sáng lên, bước nhanh tới, “Vu Sơn đại sư, sao ngươi lại tới đây?”

Vu Sơn cau mày, ánh mắt âm trầm đảo qua Tiêu Tam gia: “Thế nào? Ta không thể tới đây sao?”

“Không... không phải như vậy”, Tiêu Tam gia lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo Tiêu Tĩnh bên cạnh qua, nói, “Tĩnh Nhi, còn không mau bái kiến Vu Sơn đại sư.”

________________________________________

CHƯƠNG 477: ÂM MƯU BẠI LỘ (2)

Tiêu Tĩnh chớp chớp đôi mắt to tròn, ngọt ngào nói: “Vu Sơn gia gia.”

“Hừ!” Vu Sơn hung hăng phất vạt áo, “Đừng nhận thân bừa, ta không nhận nổi.”

Dứt lời liền quay đầu nói chuyện vui vẻ với Mộ Như Nguyệt. Nhìn Vu Sơn đại sư cười nói, sắc mặt Tiêu Tam gia xanh mét, nắm chặt nắm đấm.

Tiêu Tĩnh nao nao, ánh mắt đảo qua dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, nhưng không nói gì...

“Mộ cô nương, chúng ta vào thôi.” Vu Sơn làm động tác mời, ý cười trên mặt càng sâu.

“Cũng không biết Vu Sơn đại sư uống lộn thuốc gì, lại thiên vị nữ nhân này như thế.” Tiêu Tam gia nhíu mày, cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Vu Sơn đại sư khách khí với Mộ Như Nguyệt.

Lúc này đã có không ít thế lực đến dự tiệc.

Thật ra không phải bọn họ không muốn cự tuyệt mà là vì Vu Sơn đại sư đại diện cho hoàng tộc đến dự, bọn họ dám không tới tham dự sao?

Thời điểm mọi người đi vào Đan tháp liền bị mọi thứ xung quanh hấp dẫn...

Cả Đan tháp đều rất trang nhã, chung quanh trưng bày dược liệu quý báu, một nam nhan anh tuấn ngồi ở phía trước đại sảnh, dung mạo như đao khắc, một thân áo đen càng thêm khí phách.Nam nhân này thoạt  nhìn chỉ khoảng trên dưới 20 tuổi, một tay chống đầu, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực mạnh mẽ, mê người.

Nhìn thấy nam nhân này, mọi người chỉ có một cảm giác....

Vương giả!

Nam nhân này giống như vương giả cao cao tại thượng, đôi mắt đen mang theo áp lực vô hình, bệ nghễ thiên hạ.

“Là hắn!” Tiêu Tĩnh đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc hô một tiếng.

“Tĩnh Nhi, ngươi biết nam nhân này?” Tiêu Tam gia quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, nhướng mày hỏi.

“Ân”, Tiêu Tĩnh khẽ gật đầu, “Lúc ra ngoài ta đã từng gặp hắn, bất quá là hai năm trước, cũng chỉ gặp duy nhất một lần.”

Đáng tiếc, nam nhân này rất khó tiếp cận...

Tiêu Tĩnh thở dài, hơi thất vọng rũ mắt xuống.

Lúc trước, dù chỉ gặp thoáng qua nhưng bóng dáng cao lớn của hắn đã khắc sâu trong đầu nàng, chưa từng quên, lần này trở về cũng là vì muốn cha hỗ trợ tìm kiếm nam nhân này.

Không ngờ lại gặp hắn ở đây...

“Đều tới?” Khóe môi nam nhân khẽ cong, ánh mắt khí phách đảo qua đám người, “Nếu đã tới, vậy đều ngồi xuống đi, người tới, dâng trà.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức có người dâng trà lên.

Sau khi thưởng thức trà, một người ngạc nhiên lên tiếng: “Vì sao ta cảm thấy sau khi uống trà, nguyên khí tăng lên không ít?”

Mọi người sửng sốt, cũng vội vàng uống thử.

“Không sai, nguyên khí của ta cũng tăng lên.”

“Thực lực của ta tương đối thấp cho nên tốc độ tăng nguyên khí của ta là lớn nhất...”

Viêm Tẫn híp mắt, cười như không cười nói: “Việc Đan tháp chúng ta rất nhiều đồ tốt lúc trước cũng đã nói rồi, hiện tại ta mời các vị đến đây là muốn hỏi một chuyện, có nguyện ý gia nhập Đan tháp của chúng ta hay không? Nguyện ý đương nhiên sẽ được hưởng nhiều lợi ích, nếu không muốn thì ta cũng chỉ có thể mời các ngươi ra ngoài...”

Nghe vậy, mọi người đều trở nên trầm mặc.

Trong lúc bọn họ còn đang suy tư, một thanh âm già nua vang lên: “Nếu các vị đều không tỏ thái độ, vậy để lão phu làm người đầu tiên gia nhập đi.”

Lập tức, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người nói, khi nhìn thấy lão giả thì hơi ngẩn ra.

__________________________________________

CHƯƠNG 478: ÂM MƯU BẠI LỘ (3)

“Là Vu Sơn đại sư, ngay cả Vu Sơn đại sư cũng muốn gia nhập, xem ra chuyện này là thật.”

Có lẽ vì có hắn mở đầu, những người khác do dự nửa ngày cuối cùng cũng đồng ý, chỉ có Tiêu gia vẫn luôn không tỏ thái độ...

Ánh mắt âm hiểm của hắn vẫn luôn quan sát khuôn mặt anh tuấn của Viêm Tẫn, sau đó lại nhìn qua Tiêu Tĩnh, ánh mắt lập lòe vài cái.Nếu có thể để Tĩnh Nhi gả cho hắn, vậy mình cần gì phải gia nhập Đan tháp?

Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Ý nghĩ của Tiêu Tam gia không tồi, nhưng cũng không ngẫm lại xem những người khác có muốn hay không.

---------------------

Trung Châu học phủ, sau núi, một cỗ khí thế cường đại tản ra, thân ảnh màu tím bỗng nhiên xuất hiện, đứng trên không trung.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, nhếch môi: “Bế quan đã mấy tháng, hiện giờ Nguyệt Nhi hẳn là ở đế đô, ta cũng nên đi tìm nàng.”

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chợt lạnh, con ngươi tím lộ ra hàn ý.

“Người nào?”

Gió đêm phất qua sợi tóc nam nhân, trong bóng đêm phá lệ yên tĩnh.

Dưới ánh trăng, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn, dù không thấy rõ dung nhan nữ tử nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở đau buồn, bi thương trên người nàng.

Nhưng mà trên đời này, ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, không ai có thể khiến hắn động tâm.

“Hư không truyền ảnh?” Nam nhân nhếch môi, đóa mạn đà la tà mị, lại có chút lạnh lẽo, “Tử Phượng, ngươi thông minh hơn rồi, không dùng bản thể xuất hiện trước mặt bổn vương, mà dùng hư không truyền ảnh.”

Hư không truyền ảnh là một loại năng lực có thể truyền hình ảnh của mình đến nơi khác mà thân thể vẫn ở chỗ cũ, cho nên, không thể giết được nàng....

“Tử Hoàng ca ca”, nữ tử nở nụ cười bi thương, thanh âm tràn ngập khổ sở, “Ngươi đã khôi phục kí ức, đúng không?”

Đôi mắt tím hiện lên lãnh ý, thần sắc âm trầm nhìn hư ảnh trước mắt, đột nhiên, toàn thân hắn toát ra khí thế cường hãn, như sóng cuộn biển gầm.

“Tử Phượng, năm đó ta nên giết ngươi!”

“Nhưng mà ngươi sẽ không”, nữ tử cười nói, “Bởi vì trước khi ta biểu lộ tâm ý của mình với ngươi, ta đã không chế Tử gia, như vậy ta mới có thể hoàn toàn biểu lộ tâm tư với ngươi, nếu không với tính cách tàn nhẫn độc ác của ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, cho nên, ta không thể không làm như vậy, chỉ có khống chế ngàn tính mạng Tử gia ngươi mới không thể giết ta, buồn cười chính là ta dùng Tử gia uy hiếp ngươi, ngươi lại không muốn nạp ta làm thiếp! Ta chỉ muốn làm tiểu thiếp hầu hạ ngươi thôi, cũng không có ý muốn cướp địa vị của nàng, tại sao chỉ một yêu cầu nho nhỏ mà ngươi cũng không muốn đáp ứng ta? Tử Hoàng ca ca, ngươi thật nhẫn tâm, ta ở Tử gia nhiều năm như vậy nhưng không bằng một người ngoài như nàng.”

Vì nàng, nam nhân này dù có phạm tội ngập trời cũng không tiếc...

Tử Phượng run lên, nụ cười khổ bên môi càng sâu.

Nếu như nàng có được tình yêu của Tử Hoàng ca ca, cả đời này cũng đủ rồi....

“Ta, Dạ Vô Trần, đời này kiếp này chỉ có một nữ nhân, vĩnh viễn không phản bội!”

Thanh âm nam nhân rõ ràng dễ nghe như thế, lại làm Tử Phượng run rẩy....

“Tử Hoàng ca ca, ta tới đây là muốn nói với ngươi một chuyện”, Tử Phượng đè nén nỗi đau trong lòng, ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần, “Ngươi có biết Tử gia ở đâu hay không?”

______________________________________

CHƯƠNG 479: ÂM MƯU BẠI LỘ (4)

Tử gia....

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo, hắn không quên, năm đó nữ nhân này diệt Tử gia.

“Tử gia đã biến mất.” 

Tử Phượng nở nụ cười trầm thấp: “Tử gia biến mất, ta vẫn có biện pháp làm bọn hắn tồn tại, Tử Hoàng ca ca, chỉ cần ngươi yêu ta một đêm, ta sẽ nói cho ngươi biết những người đó ở đâu, ta chỉ cần một đêm là đủ rồi....”

Dù có một tầng sương ngăn cách dung nhan nữ tử nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt chờ mong. Chút yêu cầu này cũng không quá đáng, nàng chỉ muốn có được hắn một đêm thôi, sau đó sẽ nói cho hắn biết....

Bất quá trong mắt nữ nhân kia không chấp nhận được một hạt cát, chỉ cần Tử Hoàng ca ca phản bội nàng, dù chỉ là một đêm, nàng cũng sẽ không yêu hắn nữa...

Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm âm trầm, lửa giận trong lòng bùng lên, sát khí bạo phát.

“Tử Phượng!” Hắn đột nhiên cười, nụ cười như ma thần dưới địa ngục khiến người ta cảm thấy sợ hãi, “Ngươi có biết hay không, muốn bổn vương nhìn cái thân thể ghê tởm kia của ngươi, bổn vương cũng hận không thể khoét hai mắt mình! Tử gia đã biến mất, thứ đã mất đi không thể uy hiếp được bổn vương.”

Đối với nữ nhân, sỉ nhục lớn nhất là gì? Đơn giản chính là người ngươi yêu nói với ngươi, dù chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái, hắn cũng muốn tự phế đi hai mắt mình....

Thân thể Tử Phượng chấn động, nhịn không được cười điên cuồng, càng cười nước mắt càng chảy nhiều.

“Tử Hoàng, ta vốn nghĩ chỉ cần ngươi đồng ý ở với ta một đêm, ta sẽ buông tha các ngươi, sẽ không làm bất cứ chuyện gì nữa, nhưng mà ngươi vẫn tàn nhẫn như vậy, đập nát tự tôn của ta, ta chỉ hèn mọn cầu xin ngươi một đêm mà cũng không muốn cho ta, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta vô tình!”

Nàng yêu hắn nhiều năm như vậy, cho nên dù biết muốn luyện ra phân thân cần phải có phôi thai của mình, nhưng nàng vẫn chưa từng sử dụng, nếu không lúc trước cũng sẽ không dễ dàng bị giết như vậy.

Nhưng mà, nàng vì hắn giữ thân trong sạch nhiều năm như vậy, hắn vẫn tàn nhẫn với nàng như cũ.

Tử Phượng cười khẽ, tiếng cười mang theo vô tận bi thương, thống khổ: “Tử Hoàng ca ca, ta không nhẫn tâm giết ngươi, người đáng chết hẳn là Mộ Như Nguyệt, nàng mới là người nên chết muôn ngàn lần, cho nên ta chỉ có thể khiến ngươi rời đi một thời gian, chờ tới lúc ngươi thoát ra được, ta sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy nữ nhân của ngươi hầu hạ dưới thân nam nhân khác....”

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển kịch liệt....

Dạ Vô Trần còn chưa kịp phản ứng lại, mặt đất đột nhiên sụp xuống, một lực đạo từ dưới chân truyền đến, căn bản không chờ hắn kịp bay lên, đã hoàn toàn bị kéo xuống.

“Tử Hoàng ca ca, thật lâu trước kia, ta đã đoán có một ngày ngươi sẽ tới đây, cho nên ta dùng thực lực năm đó âm thầm chuẩn bị bẫy rập, dù hiện tại thực lực của ta không bằng ngươi thì sao? Trừ phi ngươi khôi phục đến đỉnh thực lực năm đó, nếu không thì không có cách nào thoát khỏi cái bẫy của ta.....”

Tử Phượng bi thương nói: “Đừng trách ta, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới là như vậy, vì có được ngươi, ngay cả Tử gia ta cũng diệt, còn phế đi tiểu tử Tử Thiên Cảnh kia, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng!”

Trong hang động dưới mặt đất, Dạ Vô Trần nhướng mày, phảng phất như không nghe thấy những lời trên mặt đất truyền tới.

“Một cái hầm ngầm nho nhỏ mà thôi, trên đời này còn không có thứ gì có thể giam giữ bổn vương!”

Dứt lời, hắn vung trường kiếm, một tia sáng tím đập mạnh vào vách hang động....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.