CHƯƠNG 505: TRỞ VỀ THÁNH CẢNH (2)
Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Vũ: “Ngươi nhìn xem cha dạy nàng cái gì a? Những lời này mà cũng nói ra được...”
“Khụ khụ!” Tiêu Thiên Vũ có chút xấu hổ, lão nhân nhà mình là một lão ngoan đồng chính hiệu, cái gì cũng có thể nói được.
Chẳng qua...
Hắn khẽ nheo mắt, cười lạnh.
Muốn dụ dỗ nữ nhi Tiêu gia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người kia!
“Uyển Nhi, ngươi còn nhớ rõ bộ dáng hắn không?”
Tiêu Uyển dùng đầu ngón tay điểm điểm môi, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ lắm, Uyển Nhi chỉ biết trên cằm hắn có một nốt ruồi đen thật xấu xí, khó coi chết đi được, Uyển Nhi thích người đẹp như ca ca, tỷ tỷ, còn có phụ thân, mẫu thân, mới không cần đi với nam nhân xấu như vậy đâu.”
Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhất thời đen mặt.
Hóa ra tiểu gia hỏa này vẫn luôn đi loạn bên ngoài? Nếu như gặp được mỹ nam, vậy có phải nàng sẽ đi cùng người nọ hay không?
Tiểu gia hỏa này trưởng thành nhất định sẽ dễ bị mỹ nam dụ đi.
“Ngọc Nhi, ta có một việc muốn thương lượng với nàng.” Tiêu Thiên Vũ bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Thánh Nguyệt phu nhân rất ít khi nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ nghiêm túc như vậy, sửng sốt một chút: “Chuyện gì?”
“Là thế này, chúng ta nhanh kêu Nguyệt Nhi và Vô Trần trở về, dung mạo hai đứa nó đều tuyệt thế vô song, chúng ta để bọn họ tiếp xúc nhiều với Uyển Nhi, miễn cho về sau nữ nhi chúng ta nhìn thấy một nam nhân hơi tuấn mỹ một chút liền bị hắn dụ đi, trên đời này người có dung mạo vượt qua bọn họ không nhiều lắm, cho nên nếu nhìn quen rồi, những người khác trong mắt nàng đều là tiểu sửu bát quái...”
Hắn cũng không muốn Nguyệt Nhi vừa mới bị lừa đi, Uyển Nhi cũng đi theo nam nhân khác.
“Vũ ca, ta cảm thấy ý kiến này không tồi, về sau phải hảo hảo nâng cao ánh mắt Uyển Nhi.” Thánh Nguyệt phu nhân gật gật đầu.
Bất luận thế nào, vị hôn phu của nữ nhi nàng cũng không thể quá kém.
Bất quá Thánh Nguyệt phu nhân cũng không lo lắng nữ nhi sẽ gả cho một nam nhân tam thê tứ thiếp.
Dù là nàng và Tiêu Thiên Vũ hay Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đều là cả đời một đôi, tình cảm tốt đẹp, cho nên, Uyển Nhi nhìn quen rồi thì sẽ tuyệt đối không yêu nam nhân có vô số nữ nhân.
Loại nam nhân như vậy không xứng với nữ nhi Tiêu gia.
Tiêu Uyển ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, hiển nhiên không hiểu cha mẹ đang nói chuyện gì? Bất quá nghe thấy Mộ Như Nguyệt trở về, nàng thật vui vẻ, lập tức cười hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, khi nào tỷ tỷ về nhà? Uyển Nhi đã hai năm không được gặp tỷ tỷ.”
“Chuyện này...” Tiêu Thiên Vũ trầm mặc, mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiêu Uyển, “Bọn họ sẽ nhanh chóng về nhà.”Lời này có lẽ là đang an ủi Tiêu Uyển, cũng có lẽ là muốn trấn an bản thân, dù sao Mộ Như Nguyệt đi lâu như vậy mà không hề có tin tức gì, làm sao bọn họ có thể không lo lắng?
Đại lục Trung Châu đông đảo cường giả, thiên tài vô số, lỡ như có chuyện gì thì phải làm thế nào cho phải? Nếu có thể tìm được Dạ Vô Trần, có lẽ bọn họ không cần quá lo lắng.
Nam nhân kia nhất định sẽ bất chấp tất cả bảo vệ nàng.
Đang nói, cách đó không xa có một cỗ hơi thở quen thuộc truyền đến làm Tiêu Thiên Vũ hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ vẻ vui sướng.
“Là Nguyệt Nhi, bọn Nguyệt Nhi đã trở về!”
“Cái gì?” Thánh Nguyệt phu nhân hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, mấy bóng dáng quen thuộc liền lọt vào tầm mắt nàng.
______________________________________
CHƯƠNG 506: TRỞ VỀ THÁNH CẢNH (3)
Đột nhiên, nàng giơ tay bụm kín môi, nước mắt kích động từ khe hở ngón tay chảy xuống, thân thể run lên nhè nhẹ, ánh mắt ôn nhu không chớp mắt nhìn mấy người đang đi đến.
Là bọn họ... bọn họ rốt cuộc đã trở về!
Trời biết mấy năm nay nàng nhớ bọn họ cỡ nào, hai năm trời không có tin tức gì, hiện tại gặp lại nhau làm sao có thể không kích động.
Một thân ảnh bạch y chậm rãi đáp xuống trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân.
Thanh âm nữ tử mang theo kích động không thể tự kiềm chế, lại cố gắng đè nén: “Nương, ta đã trở về...”
Đúng vậy, nàng đã trở về.
Xa cách hai năm sao có thể không nhớ? Nhưng chưa tìm được đại ca, nàng quyết không trở về Tiêu gia, mà sau khi tìm được hắn lại xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới kéo dài tới hai năm...
“Nguyệt Nhi!” Thánh Nguyệt phu nhân ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, nói không ngừng: “Trở về thì tốt, trở về thì tốt...”
Tiêu Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, cuối cùng cũng an tâm, hắn dời mắt sang Diêu Vân Thanh và Tử Thiên Cảnh, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tử Thiên Cảnh và Dạ Vô Trần có chút giống nhau...
Tên kia sẽ không phải là nhi tử tư sinh của Dạ Vô Trần đi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thiên Vũ trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn Dạ Vô Trần: “Không biết hai vị này là ai?”
Dạ Vô Trần nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc, hắn không rõ mình trêu chọc nhạc phụ đại nhân lúc nào...
“Cha”, Mộ Như Nguyệt buông Thánh Nguyệt phu nhân ra, khẽ cười nói, “Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Diêu Vân Thanh, là bằng hữu ta kết giao ở Trung Châu học phủ, cũng là đại tẩu tương lai của ta.”
Đại tẩu?
Hai chữ này giống như thiên lôi đánh vào lòng mọi người.
Thánh Nguyệt phu nhân nhìn Diêu Vân Thanh một lượt từ trên xuống dưới, thật sự là càng xem càng vừa lòng, mặc kệ thế nào đều tốt hơn nữ nhân Ngô gia kia rất nhiều.Nàng mỉm cười tiến lên cầm tay đối phương, ôn nhu nói: “Diêu Vân Thanh phải không?”
Diêu Vân Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười tươi đẹp: “Vâng, bá mẫu.”
“Nha đầu này, sắp trở thành con dâu rồi còn kêu bá mẫu cái gì? Cứ giống Phong Nhi, gọi ta là mẫu thân đi, Phong Nhi thật có phúc khí, tìm được một tức phụ vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp như vậy.”
Mặt Diêu Vân Thanh đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Nguyệt Nhi cũng chưa nói với nàng bá mẫu nhiệt tình như vậy....
“Nguyệt Nhi, không biết tiểu tử này là ai?” Tiêu Thiên Vũ khẽ nheo mắt, “Không phải là nhi tử tư sính của Vô Trần chứ? Nếu không sao lại giống nhau đến vậy?”
“...”
Dạ Vô Trần lập tức không biết nói gì, khó trách nhạc phụ đại nhân không cho hắn sắc mặt tốt, thì ra là vì Tử Thiên Cảnh...
“Cha, ngươi tưởng tượng cái gì, vậy cũng nên là huynh đệ, ngươi cho rằng Vô Trần có thể có nhi tử lớn vậy sao?” Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, Tiêu Thiên Vũ mới hồi phục tinh thần.
Cũng đúng, Dạ Vô Trần cùng lắm mới hơn 20 thôi, cho dù 10 tuổi đã có con cũng không thể lớn như vậy, xem ra mình thật sự hiểu lầm hắn...
“Vậy không biết hắn là...”
“Hắn tên Tử Thiên Cảnh”, Mộ Như Nguyệt nhìn qua Tử Thiên Cảnh, cười nói, “Cụ thể thế nào chúng ta trở về rồi giải thích, đúng rồi, còn có vài người tới Thánh Cảnh, các vị trưởng lão Tiêu gia, các ngươi có thể ra rồi...”
_______________________________________
CHƯƠNG 507: THẲNG THẮN (1)
Vừa dứt lời, một đám người từ phía sau Mộ Như Nguyệt đi tới.
Ánh mắt Tiêu Thiên Vũ lóe lóe, với thực lực của hắn hiện giờ dĩ nhiên có thể cảm nhận được những người này đều là cao thủ, tại sao bọn họ lại đến Tiêu gia?
“Cha, mẹ, ta biết các ngươi có nhiều nghi vấn nhưng vẫn là chờ đến lúc gặp Tiêu lão ta sẽ nói cho các ngươi.” Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Tiêu Thiên Vũ nuốt nghi hoặc trong miệng vào bụng, khẽ gật đầu: “Được, hiện tại Tiêu lão đang bế quan ở từ đường, ta liền đi tìm hắn.”
“Không cần, chúng ta cùng đi từ đường đi”, Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, hàn ý lạnh lẽo, “Cũng nên để bọn họ nhìn thấy bài vị Tiêu Vân...”
Tiêu Thiên Vũ và Thánh Nguyệt phu nhân hai mặt nhìn nhau rồi cùng quay sang nhìn vẻ mặt xấu hổ của mấy lão giả, nhất thời cũng không biết Mộ Như Nguyệt đang làm cái quỷ gì...
Trong từ đường, lão giả đang nhắm mắt khoanh chân bỗng mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ngoài phòng.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Sau khi nhìn thấy bạch y thiếu nữ bước vào, ánh mắt hắn nao nao: “Nguyệt Nhi nha đầu, ngươi đã trở về?”
“Phải”, Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, cười nói: “Lần này ta mang theo vài người tới gặp ngươi.””Nga?” Tiêu Lão nhướng mày, theo ánh mắt nàng nhìn về phía ngoài cửa.
Thời điểm hắn nhìn thấy mấy lão nhân đi vào, toàn thân chấn động, cả người lộ ra khí thế sắc bén: “Là các ngươi?”
Đám người này là những người lúc trước đã hại Tiêu Vân!
Dù dung mạo đã già nua, hắn cũng tuyệt đối không quên bọn họ!
Nghĩ đến chuyện năm đó, đáy mắt Tiêu lão lập lòe lửa giận, phẫn hận hỏi: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Cõ lẽ thường ngày Tiêu Lão cho người ta cảm giác bình tĩnh trầm ổn, cho nên đám người Tiêu Thiên Vũ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng cảm thấy cực lì nghi hoặc, tại sao Tiêu Lão lại xúc động như vậy?
Dù sao Tiêu lão chỉ nói chuyện năm đó với một mình Mộ Như Nguyệt, ngay cả lão gia chủ cũng không biết ân oán năm đó...
“Tiêu Lão”, Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt quét mắt mấy vị trưởng lão, cười lạnh nói, “Bọn họ đến đây để xin lỗi ngươi và Tiêu Vân, hơn nữa còn tự nguyện mặc đồ tang giữ đạo hiếu với Tiêu Vân, dùng danh nghĩa hậu bối để thiên táng.”
Nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, tâm tình Tiêu lão chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng hàn ý trong đáy mắt vẫn không chút nào che giấu.
Hắn vĩnh viễn không quên, chính vì những người này mà Tiêu Vân mới bị buộc phải rời khỏi Trung Châu, đến Thánh Cảnh an cư....
“Này... Nguyệt Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Thiên Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
“Đây là người của Tiêu gia ở Trung Châu.” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ngữ khí không nóng không lạnh.
Tiêu Thiên Vũ kinh ngạc: “Tiêu gia Trung Châu? Vậy Tiêu gia Trung Châu kia có quan hệ gì với Thánh Cảnh chúng ta sao?”
“Đương nhiên có quan hệ, tổ tông của Tiêu gia Thánh Cảnh là người xuất thân từ Tiêu gia Trung Châu, mà những người này là những nhân vật đồng trang lứa với Tiêu Vân, đại khái khoảng 150 tuổi, đều là đỉnh thiên phú.”
Đỉnh thiên phú, điều này đại biểu cho cái gì, không ai không biết!
Ở đây chính là năm người đỉnh thiên phú a, ở Thánh Cảnh, phỏng chừng ngoài trừ đan tôn giả của dược tông thì không còn đỉnh thiên phú nào khác...
Tiêu Thiên Vũ càng cau mày chặt hơn, ánh mắt đảo qua các vị trưởng lão sắc mặt có chút xấu hổ kia: “Nhân vật đồng trang lứa với Tiêu Vân? Vậy tại sao lại đến nơi này?”
“Cái này thì phải nói đến một hồi tranh cãi.” Ý cười bên môi Mộ Như Nguyệt càng sâu, đáy mắt lại đầy lãnh ý....
___________________________________
CHƯƠNG 508: THẲNG THẮN (2)
“Năm đó Tiêu Vân thiên phú trác tuyệt, bị chi thứ Diêu gia nhìn trúng muốn hắn ở rể, những người đó vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nhưng vẫn bị Tiêu Vân cự tuyệt, sau đó liền hạ độc hắn làm hắn cả đời không thể đột phá, đó cũng chính là lý do mấy người này trục xuất Tiêu Vân khỏi Trung Châu.”
Càng nghe, những người đó càng cúi đầu thấp xuống, vẻ mặt hổ thẹn.
Ai ngờ hơn một trăm năm sau, Tiêu Vân còn có một hậu nhân ưu tú như vậy...Đột nhiên một vị trưởng lão trong số đó quỳ gối trước mặt Tiêu lão, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Năm đó là chúng ta có lỗi với hai người các ngươi, là chúng ta ghen ghét Tiêu Vân, lại nghe lời Thạch Lam châm ngòi cho nên mới làm ra loại chuyện đó, nhiều năm qua chúng ta vẫn luôn lương tâm bất an, hiện giờ mới tới khẩn cầu các ngươi tha thứ.”
“Tha thứ?” Tiêu Lão đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười thê lương vang vọng cả từ đường, “Các ngươi có biết, chuyện năm đó vẫn luôn là tâm bệnh trong cuộc đời Tiêu Vân! Nếu không, làm sao hắn chết sớm như vậy? Một câu xin lỗi của ngươi có thể đổi lấy mạng hắn sao? Ha ha! Cũng quá buồn cười đi.”
Không ai biết, năm đó Tiêu Vân rời khỏi Trung Châu với tâm tình gì.
Rồi sau đó, tại nơi này dốc sức tạo nên một mảnh trời riêng...
Trước nay hắn chưa từng quên, những ngày đó là khoảng thời gian thống khổ nhất cuộc đời Tiêu Vân.
“Các ngươi biết Tiêu Vân chết như thế nào không? Với thực lực của hắn, sống một hai trăm năm không có vấn đề gì, huống chi ở nơi này cũng không ai có thể giết hắn! Là Thạch Lam, là tên hỗn đản kia phái người tới giết Tiêu Vân! Cũng may người nọ còn có nhân tính, không diệt cả Tiêu gia, nếu không thì làm sao còn có quang cảnh như vậy giờ?”
Lúc này, đừng nói những người khác, các vị trưởng lão cũng hoảng sợ.
Nói thật, lúc ấy bọn họ đều tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi không phục Tiêu Vân, bởi vậy mới dễ bị người khác châm ngòi, mấy năm nay quả thật cũng từng hối hận nhưng lại không ngờ, người giết Tiêu Vân lại Thạch Lam!
Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, đột nhiên cảm thấy lóc thịt Thạch Lam cho chó ăn có chút đơn giản, hẳn là nên khiến hắn sống không bằng chết!
“Tiêu lão, ngươi yên tâm đi, lão tổ tông cũng có thể an nghỉ”, Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, “Bởi vì Thạch Lam đã chết, còn là tươi sống bị xẻo thịt cho chó ăn, là Cảnh Nhi tự mình chấp hành, tử trạch của hắn cực kỳ thê thảm, hơn nữa còn hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh.”
Tiêu lão ngẩn ra, nửa ngày mới ngửa đầu cười phá lên.
“Thạch Lam đã chết, tên hỗn đản kia rốt cuộc đã chết, Tiêu Vân đại nhân, ngươi thấy được không? Ngươi năm đó hại ngươi cuối cùng cũng xuống địa ngục xin lỗi ngươi, ha ha!”
Cười cười, nước mắt chảy ra.
Giờ phút này, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có...
Mộ Như Nguyệt cũng không nói nhiều nữa, cùng đám người Tiêu Thiên Vũ yên lặng lui ra ngoài, lúc ra khỏi từ đường, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thiên Vũ và Thánh Nguyệt phu nhân, nhướng mày nói: “Cha, nương, thông báo gia gia đến đi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi...”
Hai người nghi hoặc nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu.
Ngày đó, nàng thẳng thắn kể với người thân chuyện kiếp trước kiếp này và thân phận của Tử Thiên Cảnh, bởi vì người tu luyện đạt tới một trình độ nhất định, chỉ cần linh hồn chưa tan biến thì có thể trọng sinh, điều này Tiêu lão gia chủ cũng từng nhìn thấy trong sách cổ, dù quả thật rất khiếp sợ nhưng hiển nhiên không phải thần thoại....Lần này trở về, ngoài chuyện mang Diêu Vân Thanh về gặp cha mẹ, giúp Tiêu lão luyện đan dược tăng tuổi thọ, nàng còn cần đi gặp sư phụ.
______________________________________
CHƯƠNG 509: THẲNG THẮN (3)
Không thể nghi ngờ, sau khi xuyên đến đây, sư phụ đã giúp nàng rất nhiều.
Dù hiện giờ thực lực của sư phụ không bằng nàng, nhưng những chuyện sư phụ đã trợ giúp nàng thì không thể quên được...
Thanh Vân Môn tọa lạc trên một ngọn núi cao, bốn mùa như xuân, khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng còn không đợi hai người bước vào cửa, liền bị ngăn lại.
Người ngăn cản bọn họ là một thanh y nam tử, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, lạnh giọng nói: “Các ngươi biết nơi này là nơi nào không? Thanh Vân Môn không phải là nơi các ngươi có thể tự ý xông vào!”
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày: “Ta tới tìm Vô Ngu.”
“Vô Ngu đại sư?” Nam nhân nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc, “Vô Ngu đại sư cấu kết với người ngoài, muốn mưu hại môn phái chúng ta, đã bị giam lại, hôm nay sẽ chấp hành hỏa hình với hắn, các ngươi tới tìm hắn nhầm thời điểm rồi!”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, ánh mắt băng hàn quét qua nam nhân trước mắt.
Không biết vì sao, bị ánh mắt nàng nhìn như vậy, nam nhân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo chạy từ đầu đến chân, khiến hắn run cầm cập.
Nhưng rất nhanh, hắn hồi phục lại tinh thần, vì phản ứng của mình vừa rồi mà cảm thấy buồn cười.
Đây chỉ là một tiểu nha đầu chừng 20 tuổi mà thôi, mình vậy mà lại bị một tiểu nha đầu dọa sợ, nói ra không biết sẽ bị bao nhiêu người nhạo báng...
“Ngươi...”
Nam nhân còn chưa nói gì đã bị một cỗ khí thế cường đại nện vào người, lập tức văng ra ngoài.
“Vô Trần, chúng ta đi!”
Mộ Như Nguyệt không nói hai lời, nhanh chân đi vào.
Giờ phút này, sắc mặt nàng âm trầm đáng sợ, giống như mưa rền gió dữ kinh người. Quanh người nàng bao phủ một tầng hàn khí lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần....
Trên quảng trường môn phái, lão giả bị trói trên cây cột, ánh mắt bi ai nhìn đám người trước mặt.
Đây chính là Thanh Vân Môn mà hắn nguyện trung thành? Vậy mà vì một vài lời bịa đặt, quyết định xử quyết hắn, buồn cười cỡ nào?
Lão giả nở nụ cười tràn ngập bi thống.
“Ngươi cười cái gì? Vô Ngu, ta cũng không thể không bội phục ngươi, chết đến nơi mà còn cười được!”
Một lão nhân xấu xí lên tiếng, nuốt ruồi trên khóe miệng càng làm hắn thêm chanh chua, ánh mắt lộ ra một tia âm hiểm.
Vô Ngu không nói gì, hắn chỉ dời mắt về phía thiếu nữ bên cạnh Hầu lão, cười khổ nói: “Y điệp, ta tự nhận mình chưa từng bạc đãi ngươi, vì sao ngươi muốn liên hợp với những người đó hãm hại ta?”
Thân thể Y Điệp khẽ run, lông mi hơi rũ xuống.
Chuyện này thật sự không thể trách nàng....
Nàng rất cảm kích Vô Ngu đại sư đã thu lưu nàng khi nàng bơ vơ không nơi nương tựa, cho nàng trở thành một dược đồng nho nhỏ, nhưng mà nhiều năm qua, hắn chưa từng dạy nàng luyện chế đan dược, cũng không thu nàng làm đồ đệ, hắn chỉ để ý một mình nữ nhân kia...
“Vô Ngu đại sư”, Y Điệp nâng mắt, lông mi khẽ run rẩy, “Tại sao ngươi không muốn dạy ta thuật luyện đan? Ta tin chắc nếu ngươi chịu dạy ta, ta có thể không thua kém bất luận kẻ nào!”
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn thông tuệ hơn người, tuổi còn nhỏ đã đạt đến võ giả cấp 7, ở môn phái cũng là thiên tài số một số hai.
Nhưng mà Vô Ngu đại sư lại cố tình không muốn dạy nàng luyện đan, như vậy sao nàng có thể chịu phục? Dựa vào thiên phú của nàng, nếu đại sư nguyện ý chỉ dạy, nàng nhất định sẽ không thua kém nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia!
“Y Điệp, ngươi quá cao ngạo, quá nôn nóng, không cam lòng thất bại, không dạy ngươi thuật luyện đan là vì tốt cho ngươi, tâm tính ngươi như vậy làm sao có thể luyện chế ra đan dược hoàn mỹ?”
(Ôiiii... lại thêm một con não nhũn.... haizzz.... edit mấy đoạn này cũng phát mệt, nó còn chiếm của chúng ta thêm 4 chap nữa lận hu hu hu...)