Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 132: Chương 132




CHƯƠNG 560: QUỶ VƯƠNG DẠ VÔ TRẦN (5)

Nói đến đây, Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, nói tiếp: “Còn một việc khác, thiếu chủ Âu Dương gia, Âu Dương Vân Cẩm đã nói từ nay về sau sẽ không can thiệp vào hoàng quyền, các hoàng tử sẽ dựa vào bản lĩnh của mình, Dịch Thiếu Thần, với năng lực của ngươi hẳn là không cần ta hỗ trợ, giao dịch của chúng ta đến đây là kết thúc.”

Lúc trước hắn giao dịch với nàng bất quá là muốn đối phó Âu Dương gia thôi, bây giờ Âu Dương gia không can thiệp vào chuyện hoàng tộc nữa, dĩ nhiên không cần phải tiếp tục giao dịch.

“Không”, Dịch Thiếu Thần cười khẽ, thanh âm ôn nhuận như nước, “Giao dịch của chúng ta không kết thúc mà là thành công mỹ mãn, ta có thứ ta muốn, ngươi cũng tìm được tin tức mình cần, không phải sao?”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Dịch Thiếu Thần, có muốn làm một giao dịch khác không?”

“Chăm chú lắng nghe.” Dịch Thiếu Thần cười nhạt, trong mắt lại lương bạc như cũ.

“Tẩy tủy đan! Ta cho ngươi Tẩy tủy đan, ngươi huấn luyện cho ta một quân đội hùng hậu!”

Thời gian ở Vô giới khác với ở đại lục, ở nơi này có được ưu thế rất lớn, mà nàng rồi cũng có một ngày trở về đại lục, đến lúc đó, nói không chừng sẽ cần dùng đến người ở đây.

“Ngươi nói cái gì?” Tim Dịch Thiếu Thần run lên, nụ cười trên mặt cũng biến mất, ánh mắt khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt, “Tẩy tủy đan có thể giúp người ta tu luyện?”

“Đúng vậy”, Mộ Như Nguyệt gật đầu, “Nhưng tuổi của các ngươi hiện tại đã khá lớn, phải dùng đan dược mới có thể bắt đầu tu luyện, hơn nữa, ta sẽ luyện chế bất lão đan cho các ngươi, bất lão đan có thể bảo trì dung mạo bất biến, phương diện chức năng các bộ phận trong cơ thể cũng bất biến, nếu không, chờ các ngươi già rồi, tốc độ tu luyện cũng sẽ chậm lại.”

Dịch Thiếu Thần hít sâu một hơi, đáy mắt lộ vẻ phức tạp: “Ngươi không sợ ta sẽ phản bội ngươi?”

Nữ nhân này, vì sao lại tin tưởng hắn như vậy?

Bọn họ bất quá là bèo nước gặp nhau thôi...

“Vậy tại sao ngươi lại ăn đan dược của ta? Không sợ ta hạ độc?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Đây là đạo lý tương đồng, Dịch Thiếu Thần, ta tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi có thể huấn luyện cho ta một đội thiết kỵ, còn ta sẽ cung cấp đan dược cho các ngươi.”

Mặc dù Âu Dương gia thần phục nàng, nhưng bản chất giữa quân đội và võ giả là khác nhau, nàng cần cả hai thế lực này.

Hơn nữa nhân số của quân đội quá nhiều, nếu sau này mang vào Trung Châu, nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn!

Dịch Thiếu Thần nở nụ cười, nụ cười này ít đi một phần xa cách, lộ ra vài phần chân thật: “Mộ cô nương, ta thật sự không nhìn lầm người, ta đồng ý yêu cầu của ngươi, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ huấn luyện cho ngươi trăm vạn thiết kỵ!”

Trong phố xá sầm uất, Tiểu Bạch tung tăng vui sướng trong đám người, trên gương mặt thiếu niên ngây ngô tràn đầy tò mò đối với mọi vật xung quanh.Khiếu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, con rồng này đã tiến vào thời kỳ trưởng thành mà tính nết vẫn giống như tiểu hài tử, thật không biết chủ nhân làm sao chịu được hắn.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng hơi co rụt lại, nhìn về phía dung nhan anh tuấn kia....

Đối phương dường như cũng phát hiện ra nàng, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Thiên Lang Khiếu Nguyệt, sao nàng lại ở đây?”

Đúng lúc này, Tiểu Bạch chạy đến trước mặt Khiếu Nguyệt, bắt lấy cánh tay nàng, cười sáng lạn: “Tiểu Lang, chúng ta đi mau, nơi này có rất nhiều đồ chơi, chúng ta mua về cho mẫu thân được không?”

________________________________________

CHƯƠNG 561: QUỶ VƯƠNG DẠ VÔ TRẦN (6)

Khiếu Nguyệt cắn chặt môi, khuôn mặt ưu nhã tái nhợt, nàng buộc mình thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Khiếu Nguyệt!”

Nháy mắt, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt Khiếu Nguyệt, thanh âm nam nhân lãnh khốc mang theo phẫn nộ.

Đông Phương Tuấn liếc nhìn Tiểu Bạch, hừ lạnh nói: “Hắn là ai?”

“Tiểu Bạch, chúng ta đi.”

Khiếu Nguyệt nắm lấy tay Tiểu Bạch, xoay người muốn rời đi, ai ngờ một thân ảnh nhanh chóng chắn trước mặt nàng, hai tay gắt gao đè bả vai nàng lại.

“Buông Tiểu Lang ra!”

Sắc mặt Tiểu Bạch trầm xuống, khí thế toàn thân bạo phát, giống như cuồng phong.

Đông Phương Tuấn bị bức phải lui về phía sau vài bước, ánh mắt khiếp sợ: “Cường giả thiên nguyên!”

Thiếu niên ngây ngô này lại là cường giả thiên nguyên?

Hắn khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua hàn ý: “Không biết vị tiểu huynh đệ này là người của thế lực nào? Theo ta được biết, trong tứ đại gia tộc không có nhân vật nào như thế.”

Khiếu Nguyệt khẽ cau mày, theo bản năng chắn trước người Tiểu Bạch.

Nhìn nàng bảo hộ thiếu niên kia như thế, ánh mắt Đông Phương Tuấn càng thêm âm trầm, còn có chút thống khổ: “Khiếu Nguyệt, ngươi thật sự muốn đối với ta như vậy?”

Khiếu Nguyệt đã sớm bình tĩnh lại, ưu nhã cười nói: “Đông Phương công tử nói đùa, năm đó ta bị trọng thương, thực lực xuống dốc không phanh, còn bị loài người đuổi giết, may mắn được công tử cứu giúp, nhưng sau đó ta cũng đã liều mình cứu mạng công tử, xem như trả lại ân cứu mạng lúc trước, sao công tử lại nói lời này?”

“Khiếu Nguyệt!”

Đông Phương Tuấn muốn kéo tay nàng, lại bị nàng né tránh, lập tức thân thể chấn động, vẻ mặt tràn đầy bi thống.

“Ngươi còn trách ta?”

Lông mi Khiếu Nguyệt khẽ run rẩy, cười nói: “Sao ta lại trách công tử? Ta chỉ là một ma thú, Đông Phương gia không chấp nhận ta cũng là chuyện đương nhiên, dù cuối cùng ta trọng thương không thể biến thành hình người, Đông Phương công tử đứng về phía gia tộc cũng là lẽ thường, tại sao ta phải trách ngươi?”Từng câu từng chữ nàng nói tựa như cái gai đâm vào lòng hắn, máu chảy đầm đìa.

Hắn sai rồi, thật sự sai rồi...

Năm đó vì muốn quyền thế, hắn không muốn phụ thân bất mãn với mình, cho nên trơ mắt nhìn Khiếu Nguyệt bị bọn họ đánh trọng thương cũng không ngăn cản.

Nhưng hôm nay hắn đã trở thành thiếu chủ Đông Phương gia, nhưng lại không có nàng bên cạnh, dù đứng trên cao cũng không có ý nghĩa gì...

“Khiếu Nguyệt, năm đó phụ thân ta cũng nói, nếu ngươi kí khế ước với ta thì có thể ở lại Đông Phương gia, dù không thể trở thành thê tử của ta, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, nhưng tại sao ngươi không đồng ý? Còn muốn tra tấn mình như thế?”

Nụ cười trên mặt Khiếu Nguyệt biến mất, ánh mắt cũng trầm xuống: “Khiếu Nguyệt ta vĩnh viễn chỉ có một chủ nhân, vì nàng, ta đã đợi nhiều năm như vậy, cho dù có ruồng bỏ tất cả ta cũng sẽ không ruồng bỏ nàng, chỉ có nàng mới đáng để Khiếu Nguyệt hi sinh tất cả!”

“Ai?” Đông Phương Tuấn phẫn nộ rống to, “Chẳng lẽ người kia trong lòng ngươi còn quan trọng hơn ta sao? Ta muốn nhìn xem ai có thể cướp ngươi đi! Ta nhất định sẽ giết hắn!”

Không có bất kì kẻ nào có thể cướp nữ nhân của Đông Phương Tuấn này!

Tuy Tiểu Bạch không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng hắn có thể cảm nhận được Khiếu Nguyệt bi thương, đặc biệt là nam nhân kia, còn muốn giết mẫu thân hắn!

_______________________________________

CHƯƠNG 562: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN VÔ SỈ (1)

Ánh mắt Tiểu Bạch hơi trầm xuống, bộc phát sát khí, làm toàn thân hắn sắc bén như lưỡi đao, làm sao còn vẻ ngây ngô đáng yêu lúc trước?

“Tiểu Bạch!” Khiếu Nguyệt biến sắc, vội vàng cầm tay Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, giao cho ta.”

“Ân.”

Tiểu Bạch gật gật đầu, nhìn Khiếu Nguyệt, sau đó mới từ từ thu liễm sát khí lại.

Khiếu Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân phía trước, cười lạnh, ánh mắt tựa như đang nhìn một người lạ qua đường, không còn chút quyến luyến yêu thương nào.

Đông Phương Tuấn đau lòng.

Hắn lựa chọn như vậy không phải cũng vì nghĩ cho tương lai bọn họ sao? Tại sao Khiếu Nguyệt không hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn? Nếu hắn có thể trở thành gia chủ Đông Phương gia, hắn sẽ có đủ quyền lợi quyết định chuyện của mình.

Ẩn nhẫn nhất thời mới có thể thành đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết?

“Khiếu Nguyệt...”

Đông Phương Tuấn muốn kéo tay Khiếu Nguyệt, nhưng lúc tay hắn sắp chạm vào tay nàng, nàng đột nhiên hất tay hắn sang một bên.

“Đông Phương Tuấn, nếu ngươi muốn giết chủ nhân của Khiếu Nguyệt, vậy phải bước qua thi thể ta, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng không thể tổn thương nàng dù chỉ một chút!”

Lời nữ tử nói giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào tim hắn.

Cho đến giờ phút này Đông Phương Tuấn mới phát hiện, thì ra nữ nhân này trong lòng hắn lại quan trọng đến thế...Nhưng nàng lại bảo hộ một nam nhân khác trước mặt hắn!

Đông Phương Tuấn không hề biết Mộ Như Nguyệt là nữ tử, trong lòng hắn, có thể khiến Khiếu Nguyệt bảo hộ như vậy nhất định là một nam nhân có được trái tim nàng!

“Khiếu Nguyệt, ta thật sự sai rồi, lần này ta ra ngoài cũng vì muốn tìm tung tích của ngươi, ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội nữa sao? Coi như ta cầu xin ngươi trở lại bên cạnh ta, được không?”

Đông Phương Tuấn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu.

Tim Khiếu Nguyệt run lên, nàng chậm rãi nhắm mắt lại...

Đối với nam nhân nàng từng yêu sâu đậm này, làm sao có thể dễ dàng quên được? Nhưng mà nàng càng không quên năm đó người của Đông Phương gia nhục nhã nàng thế nào.

Nàng cũng chưa từng quên, Đông Phương gia được tôn sùng đứng đầu tứ đại gia tộc đã tra tấn nàng đến mức không thể biến thành hình người.

Lúc ấy, nam nhân nàng yêu dù có tâm muốn ngăn cản, nhưng lại không có can đảm làm như vậy.

Đông Phương Tuấn yêu nàng, nàng rất tin tưởng không hề nghi ngờ, nhưng một nam nhân không có dũng khí như thế sao có thể đáng giá cho nàng dựa vào?

Khiếu Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, trong mắt đã không còn thống khổ nữa, thay vào đó là sự lạnh nhạt.

“Đông Phương Tuấn, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có nguyện ý cưới ta hay không?”

Đông Phương Tuấn sửng sốt: “Khiếu Nguyệt, ngươi cũng biết, nếu ma thú cấp bậc linh nguyên kết hợp với loài người thì hài tử sẽ thừa kế huyết mạch loài người, nhưng ngươi rõ ràng không được, Đông Phương gia sẽ không để một ma thú trở thành chính thê, cho nên...”

“Cho nên, ngươi muốn ta làm tiểu thiếp, hoặc là tình nhân?” Khiếu Nguyệt cười lạnh, nàng đã biết đáp án này ngay từ đầu.

Người và thú kết hợp hoàn toàn khác với việc hai chủng tộc ma thú kết hợp, tỷ như, nếu nàng và Tiểu Bạch ở bên nhau, ai có thực lực mạnh hơn thì hài tử sẽ kế thừa huyết mạch người đó.

Nhưng con người thì khác.

Trừ phi đột phá đến cảnh giới linh nguyên, nếu không sinh con ra sẽ là nửa người nửa thú...

“Đông Phương Tuấn, Khiếu Nguyệt ta cao ngạo thế nào? Bảo ta trở thành tiểu thiếp của ngươi, ngươi cho rằng có khả năng sao?”

_______________________________________

CHƯƠNG 563: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN VÔ SỈ (2)

“Nhưng mà như vậy, chúng ta sẽ được ở bên nhau, không phải sao?” Đông Phương Tuấn ngẩng đầu nhìn dung nhan lạnh nhạt của nữ tử, thanh âm cầu xin, “Khiếu Nguyệt, ta thật sự không thể không có ngươi, cùng ta trở về đi, không phải năm đó ngươi đã nói có thể vì ta mà bỏ qua tự tôn sao? Tại sao hiện tại lại không muốn? Vì ta, ngươi thật sự không thể ủy khuất một chút sao?”

Tựa như nghe được chuyện cười, Khiếu Nguyệt cười phá lên.

Tiểu Bạch có chút khẩn trương nắm tay nàng, Khiếu Nguyệt tựa như cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, nàng dần dần bình tâm lại.”Năm đó, ta quả thật vì ngươi mà từ bỏ tự tôn, vì được ở bên ngươi, ta đã chịu nhục nhã mà ở lại Đông Phương gia, Khiếu Nguyệt ta đã khi nào phải chịu khuất nhục như vậy? Vì ngươi, ta nhẫn nại, nhưng cuối cùng thì sao? Đông Phương Tuấn, ta nói cho ngươi biết, cho dù tùy tiện kết hợp với một ma thú khác cũng sẽ không làm tiểu thiếp của ngươi!”

Khiếu Nguyệt nói không sai, nàng đã từng đứng bên người Nguyệt Tôn và Tử Hoàng, hưởng thụ vạn người kính ngưỡng.

Đã khi nào phải chịu nhục nhã như vậy, hơn nữa còn nhẫn nhịn, quả thật là chuyện hiếm thấy.

Nhưng sự thật cho thấy, nam nhân này không đáng để nàng phải nhẫn nhịn vì hắn.

Đông Phương gia, nàng sẽ không bao giờ trở lại nơi đó...

“Khiếu Nguyệt!” Đông Phương Tuấn xanh mặt, rống lớn.

Hai chữ 'kết hợp' kia khiến tim hắn đau đớn.

Chỉ cần nghĩ đến nữ tử mỹ lệ ưu nhã này gả cho ma thú khác, loại cảm giác ghen ghét phẫn nộ này làm trái tim hắn như bị thiêu đốt.

Không!

Hắn tuyệt đối không cho phép!

Nữ nhân này vĩnh viễn là của hắn! Không được phép gả cho bất kì kẻ nào ngoài hắn!

“Tiểu Lang”, Tiểu Bạch nắm chặt tay Khiếu Nguyệt, cười ngây ngô, sáng sủa như ánh mặt trời, phảng phất như có thể chiếu sáng lòng người, “Ta sẽ bảo hộ ngươi, giống như cha Vô Trần bảo hộ mẫu thân vậy, không để ngươi chịu bất kì ủy khuất gì.”

Không biết vì sao, nghe Tiểu Bạch nói lời này, trong lòng Khiếu Nguyệt ấm áp.

“Vậy ngươi nhanh trở nên cường đại đi, chờ ngươi cường đại rồi, có thể bảo vệ ta.”

Tiểu gia hỏa này vẫn còn quá nhỏ....

Khiếu Nguyệt mỉm cười, sự bi thống mà Đông Phương Tuấn mang lại giống như bị nụ cười như ánh mặt trời của Tiểu Bạch xua tan, trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái.

Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, kích thích Đông Phương Tuấn, hắn vừa định nói gì đó, bỗng nhiên có một thanh âm yêu kiều truyền đến.

“Tuấn ca ca, ngươi ở đây làm gì?”

Sắc mặt Đông Phương Tuấn hơi đổi, nuốt lời định nói xuống.

Khiếu Nguyệt nhướng mày, dời mắt về phía thân ảnh kia.

“Nam Cung gia Nam Cung Tử Lan?”

Khiếu Nguyệt vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận đối phương.

Lý do vì sao nhận ra nàng, đó là vì Nam Cung Tử Lan là vị hôn thê mà Đông Phương gia chọn cho Đông Phương Tuấn, chẳng qua là vì một chút chuyện mà trì hoãn.

Nam Cung Tử Lan đã 26, 27 tuổi nhưng nhìn cứ như thiếu nữ 17, làn da bảo dưỡng vô cùng tốt, mịn màng trắng nõn như ngọc, đặc biệt là gương mặt kia càng có vẻ trẻ tuổi mỹ mạo.

Quan trọng hơn là, Nam Cung Tử Lan là ái nữ của gia chủ Nam Cung gia, tính tình lãng mạn, hoạt bát đáng yêu, cho nên cũng có rất nhiều người theo đuổi.Nhưng nàng vẫn luôn chung tình với Đông Phương Tuấn tính tình ôn hòa...

Nam Cung Tử Lan cười khẽ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt thiên chân thuần khiết, nhìn khiến người ta yêu thích.

Đột nhiên, ánh mắt nàng dời qua Khiếu Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc, tựa như không ngờ nàng sẽ xuất hiện ở đây.

______________________________________

CHƯƠNG 564: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN VÔ SỈ (3)

“Không phải ngươi là Thiên Lang Khiếu Nguyệt sao? Lúc trước ta nghe nói ngươi rời khỏi Đông Phương gia, hiện tại sao lại ở chỗ này? Đúng rồi, Khiếu Nguyệt, vì sao ngươi phải rời đi?”

Khiếu Nguyệt cười lạnh: “Vì sao ta rời đi? Hẳn là phải hỏi Đông Phương Tuấn chứ?”

Nam Cung Tử Lan hơi sửng sốt.

Sao Khiếu Nguyệt lại gọi cả họ tên Tuấn ca ca? Không phải nàng vẫn luôn gọi hắn là Đông Phương công tử sao? Hơn nữa, hình như Tuấn ca ca và Khiếu Nguyệt có khế ước, vậy tại sao lại để nàng rời đi?

Bắt gặp ánh mắt Nam Cung Tử Lan nhìn mình, Đông Phương Tuấn biến sắc, nhưng lập tức trở lại bình thường: “Tử Lan, Khiếu Nguyệt chỉ tạm thời rời đi một thời gian thôi, sẽ nhanh chóng trở về.”

Đúng vậy.

Hắn tin tưởng, chỉ cần mình kế thừa vị trí gia chủ, nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn, còn nữ nhân Nam Cung Tử Lan này chỉ là công cụ liên hôn mà thôi.

Nếu Đông Phương gia muốn thống nhất Vô giới thì nhất định phải kéo Nam Cung gia về phe mình.

Chờ đến khi mọi chuyện xong xuôi cũng không cần thiết giữ lại Nam Cung Tử Lan nữa, đến lúc đó có thể thuận lợi để Khiếu Nguyệt thượng vị, coi như cho nàng một công đạo...

“Thật sao?” hai mắt Nam Cung Tử Lan sáng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Khiếu Nguyệt, cười tủm tỉm nói, “Khiếu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nhất định phải trở về a, chờ sau khi ta gả cho Tuấn ca ca, ngươi phải trở về Đông Phương gia bồi ta đó.”

Lúc này, Khiếu Nguyệt cũng không rút tay lại.

Đối với Nam Cung Tử Lan, nàng thật ra rất có hảo cảm, nhưng càng đồng tình nhiều hơn, tiểu cô nương này là người tốt, đáng tiếc lại gặp phải một tên tra nam như Đông Phương Tuấn...

“Tử Lan, yên tâm đi, nàng nhất định sẽ trở về.”

Đông Phương Tuấn làm như không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Khiếu Nguyệt, cười nói.

Tử Lan có vẻ rất thích Khiếu Nguyệt, vậy sau này muốn Khiếu Nguyệt trở thành thiếp của hắn, có lẽ nàng sẽ không ngăn cản, nếu Tử Lan có thể tự nguyện thoái vị, nói không chừng hắn sẽ lưu lại nàng một mạng, an nhàn hưởng phúc, nếu không, hắn cũng chỉ có thể hạ sát thủ...

“Nam Cung tiểu thư”, Khiếu Nguyệt liếc mắt Đông Phương Tuấn, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Ta vốn không muốn xen vào chuyện người khác nhưng có một câu muốn nhắc nhở ngươi, đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là nam nhân!”

Nam Cung Tử Lan chớp chớp đôi mắt to tròn, nghi hoặc nhìn Khiếu Nguyệt.

Nàng nói vậy là có ý gì? Là bảo nàng cẩn thận Tuấn ca ca sao? Nhưng Tuấn ca ca yêu nàng như vậy, vì nàng mà tiến vào sâu trong sơn mạch ma thú bắt một con tiểu bạch hổ cho nàng chơi, Tuấn ca ca đối với nàng rất tốt, sao có thể tổn thương nàng?Biết Nam Cung Tử Lan không nghe lời mình khuyên, Khiếu Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, lắc lắc đầu thu hồi ánh mắt: “Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Bạch gật đầu, ánh mắt đầy sát khí đảo qua phía Đông Phương Tuấn.

Ánh mắt Đông Phương Tuấn nhìn chằm chằm tay hai người đang nắm chặt, hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt răng ứa ra máu tươi.

Nỗi ghen ghét khiến hắn hận không thể dẫm nát tay thiếu niên kia.

Nhưng mà vì có Nam Cung Tử Lan ở đây, hắn không thể làm như vậy...

“Tuấn ca ca, ngươi làm sao vậy?” Nam Cung Tử Lan quay đầu nhìn Đông Phương Tuấn, quan tâm nói, “Vì sao sắc mặt khó coi như vậy?”

Đông Phương Tuấn thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu: “Ta không sao, Tử Lan, chúng ta trở về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, dù sao nơi này là địa bàn của Âu Dương gia, nếu để bọn họ phát hiện chúng ta xuất hiện ở đây chỉ sợ sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.”

“Tuấn ca ca!” Nam Cung Tử Lan bỗng nhiên gọi hắn lại.

__________________________________________

CHƯƠNG 565: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN VÔ SỈ (4)

Đông Phương Tuấn ngẩn ra, quay đầu hỏi: “Tử Lan, làm sao vậy?”

“Không có gì”, Nam Cung Tử Lan lắc đầu, cắn chặt môi, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, “Tuấn ca ca, ngươi có lừa gạt ta hay không? Có thể yêu ta cả đời không?”

Tim Đông Phương Tuấn run lên, trên mặt lại tươi cười, hắn vươn tay xoa đầu Nam Cung Tử Lan, sủng nịnh nói: “Tử Lan, sao ta nỡ lừa gạt ngươi chứ? Cả đời này, ta vẫn sẽ yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không phụ tình yêu của ngươi.”

Nghe vậy, Nam Cung Tử Lan tựa đầu vào ngực Đông Phương Tuấn, tươi cười hạnh phúc.

Nhưng nàng lại không hề nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của nam nhân...

Về đến nhà, Khiếu Nguyệt trực tiếp nhốt mình trong đan thư khiến Mộ Như Nguyệt có chút mơ hồ, nàng nhíu mày, quay đầu nhìn Tiểu Bạch phía sau.

“Tiểu Bạch, các ngươi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Bạch chần chờ nửa ngày mới kể chuyện hôm nay mình nghe được cho Mộ Như Nguyệt.

Càng nghe, sắc mặt Mộ Như Nguyệt càng âm trầm.

Nàng vốn cho rằng Khiếu Nguyệt bị Nam Cung Tử Phượng đả thương, lại không ngờ rằng Đông Phương gia cũng có phần.

Còn muốn Khiếu Nguyệt làm thiếp? Cho dù là vị trí đương gia chủ mẫu của Đông Phương gia cũng không xứng với thân phận Khiếu Nguyệt!

“Đông Phương gia phải không? Bọn họ sẽ phải trả giá đắt vì chuyện năm đó!” Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua lãnh ý, thuận miệng hỏi, “Vị hôn thê của Đông Phương Tuấn là thân phận gì?”

“Không biết”, Tiểu Bạch lắc lắc đầu, “Hình như nghe Tiểu Lang gọi nàng là Nam Cung Tử Lan.”

“Nam Cung Tử Lan?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, “Xem ra là người Nam Cung gia, Tiểu Bạch, ngươi vào trong đan thư bồi Tiểu Lang đi, ta đi tìm Âu Dương Vân Cẩm một chuyến.”Nàng vốn không muốn quản chuyện tứ đại gia tộc nhưng bây giờ không thể đứng ngoài cuộc được nữa....

Hai người Âu Dương gia ở trong hoàng thành, vì bọn họ đã sớm phân phó trước cho nên Mộ Như Nguyệt đi thẳng một đường không ai ngăn cản.

Lúc này, Âu Dương Vân Cẩm đang nói gì đó với Âu Dương Tĩnh, bỗng nhiên nhìn thấy nữ tử đi tới, hơi ngẩn ra một chút: “Thật là khách quý a, Mộ cô nương sao lại đến tìm chúng ta? Dược liệu ngươi cần còn chưa vận chuyển đến hoàng thành.”

Mộ Như Nguyệt cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Đông Phương gia muốn liên hôn với Nam Cung gia, ta muốn biết chi tiết chuyện này.”

Âu Dương Vân Cẩm cười nói: “Từ khi nào mà ngươi thích quản chuyện người khác?”

“Âu Dương thiếu chủ”, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Âu Dương Vân Cẩm, nhàn nhạt nói, “Đừng nói với ta, ngươi không biết chuyện Thiên Lang Khiếu Nguyệt đã từng bị Đông Phương gia đánh trọng thương.”

Âu Dương Vân Cẩm không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, khẽ cười nói: “Thiên Lang vốn dĩ là ma thú của Âu Dương gia chúng ta, nghe nói là của một cường giả trước kia để lại, người có thể thuần phục nó dĩ nhiên có bản lĩnh rất lớn, cho đến nay, Thiên Lang thà chết chứ không nguyện trung thành với bất kì ai, ngươi là một ngoại lệ.”

Lúc nói lời này, Âu Dương Vân Cẩm như vô tình cố ý liếc nhìn Mộ Như Nguyệt: “Bất quá theo ta biết, lúc đầu Thiên Lang Khiếu Nguyệt cũng không phải bị Đông Phương gia gây thương tích, khi Âu Dương gia nhặt được nó thì đã bị thương rồi, sau đó nó ở Âu Dương gia nhiều năm, về sau lại chạy trốn, được Đông Phương Tuấn cứu, nể mặt Đông Phương Tuấn nên Âu Dương gia chúng ta cũng không tiếp tục truy bắt nó nữa, ai ngờ Đông Phương gia lại ngược đãi nó, cuối cùng nó bị trọng thương được chúng ta nhặt trở về...”

____________________________________________

CHƯƠNG 566: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN VÔ SỈ (5)

“Ngươi không biết bộ dáng nó lúc đó, hơi thở thoi thóp, ta còn cho rằng nó sắp chết, nhưng mà lại nghe nó nói một câu, chưa chờ được chủ nhân đến đón nó thì tuyệt đối không thể chết được, sau đó chỉ dựa vào nghị lực mà kiên trì sống tiếp, lần này ta mang nó tới đây cũng là vì thời gian trước nó bồn chồn bất an, khăng khăng nói chủ nhân của nó đến nơi này, một hai phải đến đây tìm chủ nhân của nó.”

Mộ Như Nguyệt đau lòng, sát khí toàn thân không hề che giấu, ánh mắt lạnh băng: “Đông Phương gia, thật đáng chết!”

Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng thê thảm của Khiếu Nguyệt, nàng liền đau lòng, đặc biệt là Thiên Lang ưu nhã mỹ lệ vì chờ nàng, mà từ quỷ môn quan trở lại.

Phải có nghị lực lớn thế nào mới có thể làm được như vậy?

“Lúc trước chuyện của Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt bị che giấu, các gia tộc khác chỉ biết là có một Thiên Lang Khiếu Nguyệt tồn tại nhưng không biết bọn họ có tình cảm, Âu Dương gia chúng ta vẫn luôn chú ý tình huống của Khiếu Nguyệt nên mới có thể biết rõ ràng chi tiết.”Cũng chính vì vậy hắn mới biết được Thiên Lang Khiếu Nguyệt cao quý mỹ lệ lại vì Đông Phương Tuấn mà cam nguyện vứt bỏ tự tôn, chịu hết khuất nhục cũng chỉ vì muốn ở lại bên cạnh hắn, ai có thể ngờ tới cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy...

“Hơn nữa, ngươi không biết, Đông Phương Tuấn kia trơ mắt nhìn Khiếu Nguyệt bị ngược đãi mà không hỗ trợ, vì có được thân phận thiếu chủ, đối với hắn mà nói, từ bỏ một nữ nhân thì có là gì?”

Mộ Như Nguyệt híp mắt, nói: “Ngươi đang châm ngòi?”

“Không”, Âu Dương Vân Cẩm lắc đầu, cười nhạt, “Không phải ta châm ngòi, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

“Nói cho biết tình huống của Nam Cung gia.”

“Nam Cung gia?” Âu Dương Vân Cẩm cười nói, “Nam Cung gia cũng không tệ lắm, chẳng qua mấy lão gia hỏa đó đều quá yêu thương Nam Cung Tử Lan, mà Nam Cung Tử Lan lại thích Đông Phương Tuấn, cho nên cũng chỉ có thể chiều theo ý nàng, ta dám cam đoan sau khi Nam Cung Tử Lan gả cho Đông Phương Tuấn, Đông Phương Tuấn lợi dụng nàng xong sẽ vứt bỏ, chậc chậc, lại một nữ nhân đáng thương bị nam nhân kia tổn thương, nếu ngươi muốn phá hư cuộc liên hôn này, ta đề nghị ngươi đến gặp lão nhân Nam Cung gia chủ, hắn tương đối khôn khéo, sẽ suy xét lời ngươi nói.”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Âu Dương thiếu chủ, ta nghĩ, chúng ta nên nhanh chóng tiến hành kế hoạch, đạt được mục đích, Đông Phương gia, ta nhất định sẽ giẫm đạp dưới chân!”

Khiến bọn họ hối hận vì hành vi của mình lúc trước!

“Ta rất chờ mong.” Âu Dương Vân Cẩm cười nói.

Có được thông tin mình muốn, Mộ Như Nguyệt lập tức trở về Thần Vương phủ, nhưng vừa vào cửa đã có người đến bẩm báo nói có người chờ nàng ở đại sảnh.

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, có chút nghi hoặc, ở Vô giới này có ai đến tìm nàng?

Trong đại sảnh, một nam nhân đứng quay lưng về phía cửa, thân hình thon dài thẳng tắp.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, hắn chậm rãi quay đầu lại...

Đó là một dung nhan anh tuấn, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, có thể hình dung bằng bốn chữ 'ngọc thụ lâm phong' nhưng không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt cảm thấy rất không thoải mái.

Giả!

Không sai, nam nhân này mang đến cho người khác một cảm giác rất dối trá, giống như cố tình ngụy trang...

“Ngươi là chủ nhân của Khiếu Nguyệt?” Đông Phương Tuấn mỉm cười.

Hắn vốn tưởng rằng chủ nhân của Khiếu Nguyệt là một nam nhân, không ngờ lại là một nữ tử, còn là một nữ tử trẻ tuổi như vậy....

_________________________________________

CHƯƠNG 567: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN VÔ SỈ (6)

“Đông Phương gia?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, “Ta không ngờ các ngươi có được tin tức nhanh như vậy, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

Đông Phương Tuấn cười nhạt, nói: “Ta muốn ngươi và Khiếu Nguyệt giải trừ khế ước!”

Không phải thương lượng mà là mệnh lệnh!Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Lý do là gì?”

“Bởi vì ta có thể bồi dưỡng Khiếu Nguyệt tốt hơn”, Đông Phương Tuấn khẽ nâng cằm, cố tình làm mình từ trên nhìn xuống nữ tử trước mắt, “Ngươi không thể làm được gì cho nàng, giữ nàng lại cũng chỉ hại nàng mà thôi, Đông Phương gia chúng ta có đan dược sư đỉnh phàm giai, còn ngươi thì sao?”

Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, nàng rất muốn nói một câu, nàng cũng là đan dược sư đỉnh phàm giai...

“Ta sẽ không giải trừ khế ước với nàng!” Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, gằn từng chữ một.

Sắc mặt Đông Phương Tuấn lập tức trở nên âm trầm, cười lạnh nói: “Mộ cô nương, ngươi thật sự muốn đối địch với Đông Phương gia? Đối địch với chúng ta sẽ không có kết quả tốt, như vậy đi, ta có thể cho ngươi một viên huyền khí đan phàm giai cao cấp, coi như mua Khiếu Nguyệt.”

Còn vì sao là phàm giai cao cấp mà không phải đỉnh phàm giai, là bởi vì muốn luyện chế đan dược cấp bậc này cũng không phải dễ, hắn căn bản không thể có được dan dược này...

Có thể có, cũng chỉ là phàm giai cao cấp...

“Ta khó có thể đáp ứng”, sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, toàn thân bao phủ hàn khí, “Khiếu Nguyệt không phải đồ vật, dù ngươi lấy cả thiên hạ tới đổi ta cũng sẽ không đáp ứng!”

Đông Phương Tuấn sửng sốt, ngước mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử.

Giờ khắc này, nữ tử trước mắt khí phách như thế, dù hắn là nam nhân cũng phải bội phục. Nhưng dù như thế, hắn nhất định phải có được Khiếu Nguyệt!

“Mộ cô nương, ta thật lòng với Khiếu Nguyệt, tại sao ngươi phải đánh bổng uyên ương, khăng khăng chia rẽ chúng ta?” Đáy mắt Đông Phương Tuấn hiện lên phẫn nộ.

Giống như Mộ Như Nguyệt chính là ác nhân bức bách chia rẽ bọn họ.

“Thật lòng?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Nếu ngươi thật lòng thì sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị đánh mà thờ ơ, nếu ngươi thật lòng thì sẽ không cưới nữ nhân khác! Nếu thật lòng thích một người, đời này kiếp này ngoại trừ nàng sẽ không chấp nhận được bất kì kẻ nào khác chen chân vào, đừng nói với ta là ngươi bất đắc dĩ, đó căn bản chỉ là cái cớ, cái cớ cho lòng tham và sự yếu đuối của ngươi! Trừ phi ngươi có thể cưới nàng làm vợ, cả đời chỉ có một mình nàng, nếu không ở đâu ra thật lòng?”

Sắc mặt Đông Phương Tuấn như mưa rền gió dữ: “Mộ cô nương, ngươi đang nói đùa sao? Dù ta cưới người khác thì thế nào, chỉ cần trong lòng ta có nàng là đủ rồi. Nếu ta có thể khống chế Đông Phương gia, đối với nàng chỉ có lợi chứ không có hại, còn ngươi nói cả đời cả kiếp chỉ có một mình nàng, căn bản không có khả năng! Ta là nam nhân, nam nhân nhất định là có tam thê tứ thiếp, dù sau này ngươi gả chồng, phu quân ngươi cũng sẽ có tiểu thiếp, chuyện này không liên quan đến dục vọng mà là quy củ, cho nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng có tâm tư này, nếu không sẽ không có nam nhân nào dám cưới một đố phụ như ngươi.”

Khó trách Khiếu Nguyệt sẽ rời đi mà không muốn ở lại bên cạnh hắn, thì ra là do nữ nhân này dạy dỗ, Khiếu Nguyệt của hắn ưu nhã mỹ lệ như thế, tuyệt đối sẽ không ghen ghét đố kị như nàng!Sau này ai cưới loại nữ nhân này nhất định gia đình không yên!

“Vậy thì không đúng rồi...” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Ta đã gả chồng, hơn nữa phu quân ta chỉ có một mình ta, điều ngươi nói chỉ sợ không thể thành hiện thực rồi.”

____________________________________________

CHƯƠNG 568: QUỶ VƯƠNG TRỞ VỀ (1)

Nhìn vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt của nữ tử, sắc mặt Đông Phương Tuấn xanh mét, nắm đấm kêu rôm rốp, hắn hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên hàn ý kinh người.

“Xem ra ngươi thật sự không muốn giải trừ khế ước với Khiếu Nguyệt”, hắn ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo khủng bố, “Một khi đã như vậy, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì quyết định này!”

Dứt lời, hắn không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, hung hăng phất ống tay áo xoay người rời đi.

“Đông Phương gia...” Mộ Như Nguyệt cười cười, “Ta muốn nhìn xem cuối cùng ai sẽ là người hối hận, đừng nói là tiểu thiếp, dù là đương gia chủ mẫu cũng không xứng với thân phận Khiếu Nguyệt, nàng đáng giá được một nam nhân tốt yêu thương.”

Nếu là lúc mới xuyên tới đây, Mộ Như Nguyệt phỏng chừng sẽ xúc động lấy mạng Đông Phương Tuấn ngay tại đây. Chẳng qua mấy năm nay trải qua  nhiều chuyện, nàng đã không còn xúc động như trước nữa.

Nếu phải ra tay với Đông Phương gia, nàng tất nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, nếu bây giờ giết Đông Phương Tuấn, đối với nàng cũng không có bất kì lợi ích gì.

Muốn tiêu diệt thì phải diệt cỏ tận gốc, không để cho bọn chúng có cơ hội nảy mầm trở lại.

Nếu không thì phải ẩn nhẫn!

“Cũng không biết khi nào Âu Dương gia mới đưa dược liệu tới”, Mộ Như Nguyệt cười đạm mạc, “Nếu như để cho người của Âu Dương gia đi vận chuyển dược liệu thì sẽ đỡ tốn thời gian hơn, nhưng mà Âu Dương gia không thể hành động quá công khai sợ các gia tộc khác biết, cho nên mới kêu Dịch Thiếu Thần phái người đi làm chuyện này, dựa vào tốc độ của người bình thường đương nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều.”

Nhưng tính toán thời gian, hiện tại cũng nên tới rồi....

“Đứng lại, các ngươi đang làm gì?”

Ngoài cổng thành, thủ vệ canh gác dẫn một đội nhân mã chặn lại, ánh mắt hắn lạnh nhạt đảo mắt qua đoàn xe phía sau, lạnh giọng nói: “Kiểm tra!”

“Vâng, tướng quân!”

Lập tức có hai binh lính nhanh chóng mở cái rương phía sau xe ngựa, lộ ra một rương dược liệu trước mắt hắn.

Nam nhân trung niên dẫn đầu đoàn xe có chút bất mãn, hắn giơ tay lên, một khối ngọc bội xuất hiện trong tay hắn, đưa ra trước mặt vị tướng quân kia.

“Chúng ta là người Thần Vương phủ!”

Vị tướng quân kia cười lạnh một tiếng: “Bản tướng quân mặc kệ các ngươi là ai cũng không thể mang nhiều dược liệu như vậy vào hoàng thành, ai biết dược liệu đó có dùng để luyện chế độc dược hại người hay không? Người tới, nâng số dược liệu này xuống cho ta, không được mang một rương nào đi vào!”Nam nhân trung niên biến sắc, ánh mắt âm trầm nói: “Ngươi không phải đan dược sư, cũng không phải đại phu, làm sao biết chúng ta vận chuyển độc dược? Chưa nghiệm chứng đã ngậm máu phun người, đây là thủ hạ của Hiên Vương phủ?”

Thật ra hắn đoán không sai.

Hiên Vương và Thần Vương không hợp nhau là chuyện mọi người đều biết, tướng quân này lại là người của Hiên Vương, bọn họ đã sớm biết người của Thần Vương vận chuyện dược liệu vào hoàng thành, dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này lấy lòng Hiên Vương.

“Bản tướng quân nói nó là độc dược thì nó chính là độc dược!” vị tướng quân kia cười châm chọc, khinh thường nói, “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép mang dược liệu vào thành, ngươi có bản lĩnh thì kêu Thần Vương tới lấy a.”

Nam nhân trung niên nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.

Vị tướng quân này dám can đảm như vậy còn không phải vì có Hiên Vương ở sau chống lưng? Mà Hiên Vương lại là người được Âu Dương gia ủng hộ, dù năng lực Thần Vương có mạnh cũng không đấu lại Âu Dương gia.

Cho nên hắn mới ỷ thế hiếp người như vậy.

“Vương đại nhân...”

Sắc mặt những người phía sau đều trở nên khó coi, nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của nam nhân trung niên.

_______________________________________

CHƯƠNG 569: QUỶ VƯƠNG TRỞ VỀ (2)

Nam nhân trung niên được xưng là Vương đại nhân kia không nói gì, trong mắt ẩn chứa lửa giận, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, binh lính thủ vệ cổng thành đã bắt đầu lấy dược liệu của bọn họ xuống.

“Lâm tướng quân, đồ của Thần Vương không dễ lấy như vậy, lát nữa sẽ khiến các ngươi nhổ ra toàn bộ, chúng ta đi!”

Hắn lạnh lùng đảo mắt qua vẻ mặt đắc ý của vị tướng quân kia, không quay đầu lại, đi về phía trong thành...

“Phi!” Vị tướng quân kia không hề có hình tượng nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nổi giận mắng: “Ngươi là thứ gì? Bất quá là một con chó săn của Thần Vương thôi, thứ tốt đương nhiên phải hiếu kính Hiên Vương của chúng ta, chỉ có hắn mới xứng có được nhiều dược liệu trân quý như vậy, bất quá không thể không nói, Thần Vương cũng thật có tiền, nhìn này, thiên sơn tuyết liên, nhân sâm vạn năm, toàn là đồ đại bổ a, nếu đưa dược liệu này cho Hiên Vương gia, hắn nhất định sẽ đề bạt ta, không cần phải ở chỗ này gác cổng thành nữa.”

Tựa như nhìn thấy tương lai sáng lạn của mình, Lâm tướng quân nhịn không được cảm thấy tâm viên ý mãn...

Trong Thần Vương phủ, Dịch Thiếu Thần nghe Vương đại nhân bẩm báo xong, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc vẫn không có biến hóa gì, hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói một câu: “Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”

Vương đại nhân sửng sốt, hắn không hiểu vì sao Dịch Thiếu Thần nghe xong chuyện này cũng không buồn bực, bất quá cũng không hỏi nhiều, xoay người ra khỏi phòng.

Cho đến khi hắn rời đi, sắc mặt Dịch Thiếu Thần mới trầm xuống: “Dịch Thiếu Hiên, xem ra hắn vẫn là tính tình không kiềm chế được như thế...”

Số dược liệu đó là của Âu Dương gia, thủ hạ của Dịch Thiếu Hiên làm như vậy cũng coi như chọc giận Âu Dương gia, mặc dù trên danh nghĩa, Thần Vương phủ mới là người vận chuyển dược liệu.

Vì vậy, hành vi này chính là quang minh chính đại tát vào mặt hắn!

“Đáng tiếc, ngươi vô dụng, chọn thủ hạ cũng vô dụng, không hề biết chuyện này sẽ đẩy hắn vào con đường chết.”

Dịch Thiếu Thần nở nụ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, một đôi mắt đào hoa đầy hàn ý.

Hắn không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi thư phòng...

Ánh nắng mong manh chiếu vào phòng, lúc này nữ tử đang ngồi trên giường, nhắm mắt khoanh chân, một tầng nguyên khí nhàn nhạt bao quanh người nàng.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, tầng nguyên khí vốn mỏng manh trở nên nồng đậm hơn, bao phủ toàn bộ thân thể nàng...

Mộ Như Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía thân ảnh cao lớn ngoài cửa.

Nam nhân đưa lưng về phía ánh mặt trời, phong độ nho nhã, ôn nhuận như ngọc, trên môi là nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt đào hoa sáng ngời.

“Dịch Thiếu Thần?” Mộ Như Nguyệt sửng sốt, khẽ cau mày, “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?”

Dịch Thiếu Thần cười nhạt nói: “Dược liệu của Âu Dương gia bị người ta tịch thu.”

“Ai?”

“Dịch Thiếu Hiên.”

“Dịch Thiếu Hiên?

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, nói: “Nếu dược liệu của Âu Dương gia bị tịch thu, vậy cứ để Âu Dương gia tự xử lý đi, bây giờ ta đi tìm bọn họ.”

Dứt lời, nàng cũng không tiếp tục tu luyện nữa, đứng bật dậy, đi ra phía ngoài cửa.

“Như Nguyệt!”

Lúc Mộ Như Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa phòng, một thân ảnh từ phía trước vọt tới, hung hăng đâm vào ngực nàng.

Mặc Khê chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, hàng mi dài chớp động, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.