Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 136: Chương 136




CHƯƠNG 585: SAO NÀNG KHÔNG LAU GIÚP TA (1)

Hoàng đế biến sắc, phẫn nộ quát lớn: “Hoàng hậu, đứa cháu sớm ba chiều bốn tiểu thiếp kia làm sao xứng đôi với nàng?”

Huống chi cô nương này là Âu Dương Vân Cẩm nhìn trúng, cháu nàng làm sao có thể xứng đôi?

Hoàng đế cẩn thận nhìn về phía Âu Dương Vân Cẩm, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt đối phương trầm xuống, trong lòng lộp bộp.

“Bệ hạ”, Hoàng hậu cắn môi, đáy mắt tối tăm, “Cháu trai thần thiếp tuy có vô số tiểu thiếp nhưng mà nam nhân nào không có nhiều tiểu thiếp? Có nhiều nữ tử nguyện ý đi theo hắn chứng tỏ hắn rất có mị lực, huống chi cháu ta là thiếu niên anh tài, để nàng trở thành thê tử của hắn cũng không ủy khuất nàng.”

Ngụ ý là, người chịu ủy khuất không phải Mộ Như Nguyệt mà là cháu nàng...

Hoàng hậu nương nương ngước mặt nhìn Mộ Như Nguyệt, ưu nhã cười nói: “Mộ cô nương, không biết ngươi có nguyện ý gả cho hắn không? Dù ngươi dung mạo tuyệt sắc, nhưng trên đời này chú trọng nhất là thân phận, ta biết ngươi và Thần Nhi có quan hệ không rõ, nhưng dù sao hắn cũng là Thái tử, nếu muốn trở thành thế tử phi, nhất định phải có gia thế cường đại.”

Lời nàng nói rất rõ ràng, gia thế ngươi không xứng với Thái tử, còn Quỷ Vương bên cạnh lại bị nàng bỏ qua.

Tuy hai người đến cùng nhau nhưng cũng không nói lên được điều gì, huống chi trên phố đã sớm có lời đồn đãi Quỷ Vương chỉ thích nam sắc, sao có thể động tâm với nữ tử?

Quan trọng hơn là Quỷ Vương bất quá là một Vương gia khác họ thôi, dù thế nào cũng không thể lớn hơn hoàng quyền.

Cho nên, Hoàng hậu rất tự tin, nữ nhân này tuyệt đối không dám cãi lại ý chỉ của nàng, muốn gả cho Thái tử, muốn câu dẫn bệ hạ, đúng là người si nói mộng!

Hoàng đế tức xanh mặt, nhất thời không nói được lời nào.

Nguyên nhân là vì hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cứ như vậy, Hoàng hậu liền cho rằng bệ hạ cũng không có ý ngăn cản, trong lòng vui vẻ, phân phó: “Người tới, truyền ý chỉ của bổn cung, tứ hôn Mộ Như Nguyệt cho Liễu gia Liễu Lâm.”

Nghe được lời Hoàng hậu nói, đáy mắt Liễu Ngọc xẹt qua một tia sáng.

Chỉ cần nữ nhân kia bước vào Liễu gia, nàng có rất nhiều biện pháp khiến nàng ta sống không bằng chết!

Chát!

Một âm thanh thanh thúy vang lên giữa yến hội.

Hoàng hậu chấn động, che mặt mình, ánh mắt không dám tin nhìn Hoàng đế.

Mấy năm gần đây dù bệ hạ không thích nàng nhưng vẫn tôn trọng như khách, bây giờ lại vì một nữ nhân mà đánh nàng...

Nàng cắn môi, vội vàng quỳ xuống, hai mắt rưng rưng nói: “Bệ hạ, thần thiếp biết sai!”

“Biết sai?” Hoàng đế cười lạnh, “Không biết Hoàng hậu sai ở chỗ nào?”

“Ta...”

Hoàng hậu ngẩn ra một chút, nói thật, nàng cũng không biết mình làm sai cái gì, nếu nói lý do bệ hạ đánh mình, vậy chính là không muốn Mộ Như Nguyệt gả cho Liễu Lâm.Nói vậy, hắn thật sự thích con hồ ly tinh kia?

Nghĩ đến kết quả này, trong lòng Hoàng hậu đau xót, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng hít sâu một hơi, cắn chặt môi không nói tiếng nào.

“Hoàng hậu, xem ra ngươi thật sự không biết mình sai ở đâu!” Ánh mắt Hoàng đế âm trầm, nghiêm túc nói, “Tuyên ý chỉ của trẫm, hủy bỏ tư cách làm mẫu hậu của Hoàng hậu, chuyển tên Thái tử điện hạ trở về là nhi tử của Mẫn quý phi quá cố, lột bỏ mũ phượng của Hoàng hậu, biếm vào lãnh cung, còn Mẫn quý phi phong làm Mẫn Hiếu Hoàng hậu!”

Toàn thân Hoàng hậu đông cứng, kinh ngạc trợn to mắt, thân thể hung hăng run rẩy, nước mắt chảy dài trên dung nhan tinh xảo.

_________________________________________

CHƯƠNG 586: SAO NÀNG KHÔNG LAU GIÚP TA (2)

“Bệ hạ, rốt cuộc thần thiếp đã làm sai điều gì mà ngài đối xử với thần thiếp như vậy? Thần thiếp bất quá chỉ tìm một nơi quy túc tốt cho Mộ cô nương mà thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Nàng chỉ là một nữ nhân được Thần Nhi nhặt về thôi, không có bất kì thân phận gì, có thể gả cho công tử Liễu gia là vinh hạnh của nàng, với thân phận của nàng, chẳng lẽ còn muốn gả cho Thái tử, hoặc vào cung làm phi?”

Lột bỏ mũ phượng, biếm vào lãnh cung, bốn chữ này mãnh liệt kích thích Hoàng hậu, khiến một Hoàng hậu trước nay ung dung cao quý nhịn không được điên cuồng rống to, thân thể run rẩy kịch liệt.

Sắc mặt Hoàng đế ngày càng âm trầm, còn không đợi hắn nói tiếp, một đạo cuồng phong màu đen đã phóng về phía Hoàng hậu, khiến nàng bay ra giữa yến hội.

Mọi người đều bị biến cố này làm sợ ngây người, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thân ảnh màu tím kia, đáy lòng lạnh lẽo.

Kia chính là Hoàng hậu nương nương!

Mặc dù không biết vì sao nàng đắc tội bệ hạ, nhưng hiện tại nàng vẫn là Hoàng hậu.

Nhưng Quỷ Vương lại ngang nhiên động thủ với Hoàng hậu nương nương giữa yến hội? Cho dù bệ hạ có nể mặt hắn vài phần, nhưng hắn làm như vậy là đại bất kính, coi thường hoàng tộc!

Quỷ Vương khẽ nâng mắt, quanh thân dày đặc lệ khí, hắn nhìn về phía Hoàng hậu nằm trên đất không dậy nổi, thanh âm lạnh lẽo như cuồng phong thổi quét: “Trên đời này, chỉ có người không xứng với nàng, không có người nàng không xứng!”

Giờ khắc này, ngữ khí nam nhân lạnh băng, trong đôi mắt tím mang theo khí thế cường đại.

Mọi người sợ ngây người.

Trên đời này, chỉ có người không xứng với nàng, không có người nàng không xứng...

Rốt cuộc có bao nhiêu tự tin mới có thể nói ra lời nói cuồng vọng như thế?

Những nữ tử có mặt ở đây đều biến sắc, lời nói của Dạ Vô Trần tương đương với việc đặt Mộ Như Nguyệt lên vị trí tối cao, điều này làm sao các nàng có thể chịu đựng được?

Chỉ bằng loại nữ nhân có dung mạo không có bối cảnh này, đừng nói là những nam nhân ưu tú khác, dù là Liễu Lâm, nàng cũng không xứng!Hoàng hậu nương nương chỉ có ý tốt muốn nâng thân phận nàng lên, cho nàng một tương lai tốt hơn, ai ngờ nàng còn không biết điều như vậy...

“Ngươi làm càn!” Hoàng hậu ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, dung nhan vặn vẹo, phẫn nộ nói: “Quỷ Vương, ngươi bất quá chỉ là một Vương gia khác họ mà thôi, dám ra tay với bổn cung, người tới, bắt Quỷ Vương nhốt vào thiên lao cho bổn cung!”

Lúc này, sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, tóc tai hỗn độn, nghiễm nhiên giống như một bà điên.

Nàng tức giận chỉ vào Dạ Vô Trần, không hề nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoàng đế...

Nhưng mà nàng vừa dứt lời, liền nhìn thấy một bóng dáng màu tím lóe lên, xuất hiện trước mặt nàng. Ngón tay nam nhân thon dài bóp chặt cổ nàng, sắc mặt nàng lập tức nghẹn đỏ bừng, cuối cùng cũng không dám nói thêm chữ nào....

Thì ra nam nhân này đáng sợ đến thế.

Ánh mắt âm trầm đầy hàn khí như đến từ địa ngục làm người ta không rét mà run, đặc biệt là đôi mắt tím kia, âm lãnh khiến người ta sợ hãi.

Khóe môi nam nhân cong lên, lạnh giọng nói: “Dù bổn vương giết ngươi, thì thế nào?”

Phanh!

Hắn vung tay lên, thân thể Hoàng hậu hung hăng đập vào tường, một vệt máu dài từ sau đầu chậm rãi chảy xuống trên vách tường trắng muốt, nhìn thấy ghê người.

Hồng y nữ tử vừa rồi mở miệng vũ nhục Mộ Như Nguyệt giờ phút này cảm thấy mình vạn phần may mắn, may mắn Quỷ Vương chỉ mắt lạnh nhìn nàng một cái. Dù chỉ là một cái liếc mắt đã dọa nàng sợ vỡ mật, nhưng còn tốt hơn kết cục của Hoàng hậu nương nương.

___________________________________________

CHƯƠNG 587: SAO NÀNG KHÔNG LAU GIÚP TA (3)

Hơn nữa, Hoàng đế cư nhiên trơ mắt nhìn Quỷ Vương đả thương Hoàng hậu mà không ngăn cản, tựa như chuyện không liên quan đến mình.

Mọi người sửng sốt, trong lòng lại âm thầm cân nhắc thân phận của Quỷ Vương...

“Lau tay đi.” Mộ Như Nguyệt lấy một cái khăn đưa cho Dạ Vô Trần.

Dạ Vô Trần nhìn cái khăn trước mắt, khẽ nhíu mày, cũng không tiếp nhận.

“Tay chàng bẩn rồi.”

Ngụ ý là cổ Hoàng hậu nương nương rất bẩn, cho nên mới bảo Dạ Vô Trần lau tay...

Liễu Ngọc vốn cực kì ghen ghét Mộ Như Nguyệt, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Hoàng hậu, trong lòng càng thêm hận Mộ Như Nguyệt.

Trong suy nghĩ của nàng, mình có kết cục như vậy đều là do nữ nhân này châm ngòi trước mặt Dịch Thiếu Thần, cho nên Thiếu Thần ca ca mới tàn nhẫn với nàng như vậy.

Cho nên, hiện tại nhìn thấy cơ hội tốt như vậy, nàng nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Quỷ Vương ghét bỏ khăn của ngươi bẩn, cho nên không nhận, ngươi còn mặt dày nhét vào tay hắn, Mộ Như Nguyệt, ngươi có biết xấu hổ hay không?”

Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời Liễu Ngọc nói, ngước mắt nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc.

Liễu Ngọc hừ lạnh một tiếng, vừa định nói tiếp, lại nhìn thấy nam nhân chợt giãn mày ra, sâu kín nói: “Sao nàng không lau giúp ta?”Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Dạ Vô Trần lại nói tiếp: “Lúc trước, nàng giúp nam nhân khác lau tay...”

Nghĩ đến chuyện kia, trong lòng Dạ Vô Trần vẫn cảm thấy ghen tỵ.

“Đó không phải nam nhân khác, đó là....”

Nhi tử của chàng!

“Mặc kệ hắn là ai, chỉ cần là nam nhân thì không thể thay thế được vị trí của ta trong lòng nàng”, ánh mắt Dạ Vô Trần u oán, “Nếu nàng giúp hắn lau tay, vậy tại sao không giúp ta lau?”

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của nam nhân, Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy tay Dạ Vô Trần, nghiêm túc lau sạch.

Nhìn hành động của nàng, nam nhân mới hài lòng nở nụ cười, nụ cười cực kì thỏa mãn, đôi mắt tím nhìn nàng không dời mắt.

Nhất thời, mọi người trừng to mắt tựa như chứng kiến một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nam nhân đầy mặt u oán, ủy khuất, rồi lại vì đối phương thuận theo là cười thỏa mãn, thật sự là Quỷ Vương thần bí khủng bố?

Là bọn họ hoa mắt? Hay là Quỷ Vương bị ai nhập?

Sắc mặt Liễu Ngọc càng thêm tái nhợt, thân thể gầy yếu run lên.

Nàng không cam lòng!

Nhưng mà không cam lòng thì thế nào?

Một nam nhân nguyện ý ghen vì ngươi, làm nũng với ngươi, chứng tỏ ngươi có địa vị tối cao trong lòng hắn, đặc biệt, nam nhân làm nũng kia còn là Quỷ Vương âm trầm, ngoan độc, khó đoán...

Rất khó tưởng tượng, nam nhân này cũng sẽ có một mặt trẻ con như vậy.

Đông Phương Tuấn khẽ nheo mắt, mắt lạnh đảo qua hai người.

Xem ra nữ nhân này không nói sai, nàng quả thật đã gả chồng, nhưng vậy thì thế nào? Ai có thể cam đoan vị hôn phu của nàng sẽ chung thủy với nàng cả đời?

Nam nhân đều là sinh vật háo sắc, không ai nguyện ý chỉ yêu một nữ nhân cả đời.

Mà hắn, cũng muốn làm nàng tận mắt nhìn thấy nam nhân  của nàng nạp thiếp, như vậy mới có thể đập nát sự thanh cao, lạnh nhạt của nàng...

Ánh mắt Đông Phương Tuấn hơi lóe lên, nở nụ cười âm hiểm.

“Tuấn ca ca, làm sao vậy?” Nam Cung Tử Lan chớp chớp mắt, nhìn Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn lắc lắc đầu, nhấp một ngụm rượu, nói: “Không có việc gì, Tử Lan, chờ khi chúng ta trở về liền thành thân đi.”

Mặt Nam Cung Tử Lan đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu: “Tuấn ca ca quyết định là tốt rồi.”

___________________________________

CHƯƠNG 588: SAO NÀNG KHÔNG LAU GIÚP TA (4)

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sẽ nhanh chóng gả cho Tuấn ca ca, trong lòng Nam Cung Tử Lan vô cùng ngọt ngào, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hai người thành kết hôn.

Lúc này Đông Phương Tuấn đang cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, chỉ có âm trầm, nhưng Nam Cung Tử Lan đang chìm trong ngọt ngào hạnh phúc nên không nhìn thấy điểm này...”Nguyệt Nhi”, môi Dạ Vô Trần xẹt qua vành tai Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cười nói: “Ở đây chờ ta, ta còn có một số chuyện cần xử lý.”

“Vô Trần...”

“Nguyệt Nhi, nàng là thê tử của Dạ Vô Trần, ta sẽ không để nàng chịu bất kì ủy khuất gì! Tuy nàng không thèm để ý đến lời người khác nói nhưng ta tuyệt đối không chịu được! Hiện tại nàng chỉ cần đứng sau lưng ta, mọi việc đều có ta xử lý...”

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, khóe môi khẽ cong lên.

Dạ Vô Trần không nói thêm gì nữa, ánh mắt dời qua phía Liễu Ngọc sắc mặt tái nhợt.

Toàn thân Liễu Ngọc lập tức chấn động, kinh hoảng la lớn: “Thiếu Thần ca ca, cứu ta, mau cứu ta, chỉ cần ngươi cứu ta, bảo ta làm nô tì cho ngươi cũng được!”

Không!

Nàng còn chưa muốn chết!

Nam nhân này dù không giết nàng nhưng cũng tuyệt đối không cho nàng sống dễ chịu.

Dịch Thiếu Thần lạnh lùng đảo mắt qua vẻ mặt kinh hoảng của Liễu Ngọc, nở nụ cười ôn nhuận, không hề có ý muốn ra tay.

Hắn đã từng tha cho nữ nhân này một lần, chẳng qua chỉ làm bẩn nàng mà thôi, ai ngờ nàng còn không biết điều, một khi đã như vậy, hảo hảo giáo huấn nàng một trận cũng không tồi...

Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nhưng đối với Liễu Ngọc, thái độ của Dịch Thiếu Thần còn khiến nàng thống khổ hơn.

Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, dù nam nhân này không yêu nàng, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm, nhưng mà, thời khắc này, hắn mặc kệ sự sống chết của nàng.

Thì ra trong lòng hắn, mình chẳng là gì cả...

Tim Liễu Ngọc đau đớn, lại càng ghen ghét Mộ Như Nguyệt, vì sao nữ nhân này có thể được nam nhân thật lòng yêu thương, còn nàng trả giá nhiều như vậy mà vẫn không có được trái tim Thiếu Thần ca ca...

“Thiếu Thần ca ca, ngươi thật sự nhẫn tâm vậy sao?”

Lông mi Liễu Ngọc run rẩy, bộ dạng hoa lê đái vũ.

Nàng còn ôm một tia hi vọng cuối cùng...

Nhưng cái nàng chờ đợi được vẫn chỉ là sự trầm mặc.

Tâm Liễu Ngọc chìm vào đáy cốc, bỗng nhiên cười điên cuồng, cười đến chảy nước mắt, ánh mắt bi thống nhìn nam nhân mình yêu.

Nếu có thể sống lại, nàng thật sự hi vọng mình sẽ không yêu nam nhân lương bạc này!

“Quỷ Vương có phải quá vô lý rồi không.”

Bỗng nhiên, một thanh âm trào phúng vang lên.

Nhưng không thể không nói, thanh âm này đối với Liễu Ngọc chính là tiếng trời...

Đông Phương Tuấn thưởng thức ly sứ trong tay, cười nhạt nói: “Nàng bất quá chỉ nói mấy câu mà thôi, ngươi liền muốn ra tay với nàng, như thế cũng quá không có phong độ nam nhân đi, tốt xấu gì nàng cũng là một nữ nhân!”

Nam Cung Tử Lan có chút nghi hoặc nhìn Đông Phương Tuấn.

Trong cảm nhận của nàng, Tuấn ca ca luôn luôn không thích xen vào việc của người khác, tại sao bây giờ lại nói giúp nữ nhân kia? Đương nhiên, Nam Cung Tử Lan không cho rằng Tuấn ca ca thích Liễu Ngọc.Bởi vì từ đầu đến cuối, Đông Phương Tuấn đều không thèm liếc Liễu Ngọc một cái, mà thường xuyên nhìn về phía bạch y nữ tử tuyệt sắc bên cạnh Quỷ Vương.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, Nam Cung Tử Lan cảm thấy Đông Phương Tuấn tựa hồ... chán ghét nàng?

Vì sao?

Nam Cung Tử Lan khẽ cau mày, rất là khó hiểu....

_________________________________________

CHƯƠNG 589: SAO NÀNG KHÔNG LAU GIÚP TA (5)

“Phong độ?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Cho dù Khiếu Nguyệt chỉ là một ma thú nhưng cũng là một nữ tử, Đông Phương gia các ngươi tập thể công kích nàng, đánh nàng đến mức trọng thương không thể khôi phục hình người, mà ngươi lại yếu đuối, nhát gan, thờ ơ lạnh nhạt, vì sao lúc đó không nói đến phong độ?”

Răng rắc!

Ngón tay Đông Phương Tuấn đột nhiên dùng sức, ly sứ trong tay bị bóp nát, sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nhìn vẻ mặt tươi cười của nữ tử kia.

“Khiếu Nguyệt tỷ tỷ?” Nam Cung Tử Lan sửng sốt, “Tuấn ca ca, không phải ngươi nói Khiếu Nguyệt tỷ tỷ tự rời khỏi Đông Phương gia sao? Lời vị cô nương này nói là có ý gì?”

Đông Phương gia tập thể đánh trọng thương Khiếu Nguyệt tỷ tỷ?

Làm sao có thể?

Tuấn ca ca thiện lương ôn hòa như thế, sao có thể ngồi yên nhìn Khiếu Nguyệt tỷ tỷ bị những người khác đánh trọng thương? Huống chi quan hệ của bọn họ tốt như vậy, Tuấn ca ca cũng nói coi Khiếu Nguyệt như muội muội của mình, sao có thể không giúp nàng?

Nam Cung Tử Lan có chút không rõ.

Nhưng nghe ngữ khí của vị cô nương kia cũng không giống như đang nói dối a.

“Tử Lan, ngươi đừng nghe nàng nói bậy”, Đông Phương Tuấn hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, xoay người cầm lấy tay Nam Cung Tử Lan, “Ngươi phải tin tưởng ta, Đông Phương gia chúng ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy.”

Nam Cung Tử Lan cắn môi, nàng rất yêu Tuấn ca ca, cho nên nàng muốn tin tưởng hắn một lần....

“A!” một tiếng cười khẽ truyền đến.

Âu Dương Vân Cẩm nở nụ cười trào phúng, đáy mắt lộ vẻ khinh thường: “Nam Cung tiểu thư, ta có thể chứng thực lời Mộ cô nương nói, lúc ấy Khiếu Nguyệt bị thương được Âu Dương gia nhặt về, hơn nữa đã hấp hối thoi thóp, nàng dựa vào nghị lực kiên cường mới có thể từ quỷ môn quan sống sót trở về.”

Nếu nói Nam Cung Tử Lan không hiểu rõ Mộ Như Nguyệt cho nên không tin lời nàng nói, nhưng nàng lại hiểu rất rõ cách làm người của Âu Dương Vân Cẩm.

Nam nhân này căn bản khinh thường nói dối, lời hắn nói tuyệt đối là sự thật.

Nhớ lại thái độ của Khiếu Nguyệt đối với Đông Phương Tuấn, trong lòng Nam Cung Tử Lan lộp bộp, chẳng lẽ năm đó Khiếu Nguyệt rời đi, thật sự là vì Đông Phương gia đánh trọng thương?

Nàng có chút do dự.

Tuấn ca ca trước này đều rất ôn hòa thiện lương, lại có khí khái nam nhi, vì nàng mà không tiếc vào sâu trong sơn mạch ma thú bắt được tiểu bạch hổ cho nàng, cũng chính vì dũng khí của hắn làm nàng cảm động, sau đó yêu thương hắn.

Nhưng Tuấn ca ca như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn Khiếu Nguyệt bị người khác đả thương mà thờ ơ?

Rốt cuộc, Nam Cung Tử Lan vẫn quá đơn thuần.

Tiểu bạch hổ là ma thú ở sâu trong sơn mạch ma thú, nhưng chưa chắc là Đông Phương Tuấn tự mình động thủ, hắn chỉ cần dùng một vài nhân lực là có thể tiến vào rừng sâu, sau đó giả bộ vì bắt được tiểu bạch hổ mà bị trọng thương, dễ dàng làm Nam Cung Tử Lan động tâm...

Có lẽ cũng vì sự hồn nhiên này, Khiếu Nguyệt mới có hảo cảm với nàng, lúc gặp nhau ở Đông Phương gia, quan hệ hai người khá tốt, nàng rời đi một thời gian Nam Cung Tử Lan còn thường xuyên đến Đông Phương gia tìm hiểu tình huống của nàng.

“Tuấn ca ca, Khiếu Nguyệt tỷ tỷ rời đi thật sự có liên quan đến Đông Phương gia sao?” Nam Cung Tử Lan khẽ nâng mắt, đôi mắt to tròn đáng yêu chăm chú nhìn Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn hoảng hốt: “Tử Lan, ta thật sự không có! Quan hệ của ta và Khiếu Nguyệt tốt như vậy, sao có thể tổn thương nàng?”

“Phải không?” Nam Cung Tử Lan mỉm cười ngọt ngào, hai mắt cong cong thành hình trăng non.

Lúc này, nàng vẫn chưa nói tin tưởng hắn, nhưng nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, Đông Phương Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.