CHƯƠNG 600: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (6)
“Như Nguyệt, đêm nay ta có thể ở cùng ngươi hay không?” Mặc Khê tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt, sợ hãi nói, “Tiểu Bạch hắn khi dễ ta.”
Hắn mới không cần vào thế giới đan thư nữa.
Nơi đó quá nhàm chán, còn bị con rồng kia khi dễ, mỗi lần Khiếu Nguyệt nhéo nhéo mặt hắn, Tiểu Bạch liền nổi giận nhe răng trợn mắt với hắn.
Vẫn là Như Nguyệt tốt nhất, không bao giờ khi dễ hắn.
“Không được!”
Sắc mặt Dạ Vô Trần đen sì, mắt tím lạnh lẽo, toàn thân bao phủ hàn khí làm người ta không rét mà run.
Mặc Khê bị dọa sợ, vội vàng trốn sau lưng Mộ Như Nguyệt, chỉ lộ ra một cái đầu, dè dặt nhìn Dạ Vô Trần: “Như Nguyệt, hắn thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả mấy nữ nhân muốn ăn sạch ta...”
Sao Như Nguyệt lại ở cùng với nam nhân đáng sợ như vậy? Lỡ hắn khi dễ Như Nguyệt thì phải làm sao bây giờ?
“Cha”, Âu Dương Thiến vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Mặc Khê, hai mắt phát sáng, “Ta có thể đi chơi với tiểu đệ đệ này không?”
Mặc Khê sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt như sói của Âu Dương Thiến, vội vàng nói: “Ta không muốn!”
“Vì sao?” Âu Dương Thiến chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
Mặc Khê lập tức đáp: “Bởi vì ngươi thật đáng sợ...”
Ngoài Như Nguyệt ra, nữ nhân khác đều đáng sợ, hắn mới không muốn tiếp xúc với những người đó...
Nhưng Âu Dương Thiến nghe xong lời này liền ngây dại.
Đáng sợ?
Nàng có chút rầu rĩ.
Chẳng lẽ nhìn nàng đáng sợ lắm sao? Nếu không vì sao tiểu đệ đệ kia lại sợ nàng như vậy?
Mặc Khê muốn cầm tay Mộ Như Nguyệt nhưng nhìn thấy ánh mắt âm hàn kia, lại vội vàng rụt tay lại, yếu ớt nhìn Dạ Vô Trần.
“Mặc Mặc, không cần lo lắng, có ta ở đây.”
Mộ Như Nguyệt quay đầu, tươi cười trấn an thiếu niên.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn trở nên an tĩnh lại, nở nụ cười đẹp như ánh mặt trời.
Dạ Vô Trần hừ lạnh một tiếng, bình giấm lại đổ lênh láng, hắn hung hăng ôm eo Mộ Như Nguyệt, tựa như trừng phạt, bức bách nàng thu hồi ánh mắt.
“Khụ khụ”, Âu Dương Vân Cẩm ho khan hai tiếng, “Mộ cô nương, Dạ công tử, không biết hiện tại có thể cùng ta đi gặp lão gia chủ không?”
“Tốt.” Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Âu Dương Thiến, “Âu Dương cô nương, đệ đệ của ta hơi sợ người lạ, ngươi có thể tạm thời giúp ta chiếu cố hắn một chút không?”
Âu Dương Thiến gật đầu lia lịa, ngượng ngùng nói: “Mộ tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố hắn thật tốt.”
“Như Nguyệt!”
Mặc Khê sợ tới mức nắm chặt ống tay áo Mộ Như Nguyệt, tội nghiệp nhìn nàng: “Như Nguyệt, ta không muốn đi cùng nàng...”Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay Mặc Khê, mỉm cười an ủi: “Mặc Mặc, ta còn chút chuyện cần xử lý, chờ xử lý xong sẽ đến tìm ngươi.”
“Được rồi.”
Mặc Khê chậm rãi buông tay ra, ánh mắt chờ mong: “Vậy ngươi nhất định phải nhanh tới tìm ta, đừng để ta ở chung với nàng quá lâu.”
Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, nhìn Mặc Khê một cái, sau đó đi theo Âu Dương Vân Cẩm vào đại sảnh....
Lúc này, một lão giả ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, thần sắc uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy nam nhân đang bước nhanh vào, sắc mặt hắn thả lỏng, nhàn nhạt nói: “Cẩm Nhi, ngươi đã trở về?”
Âu Dương Vân Cẩm phất trường bào, quỳ một chân xuống, khom người nói: “Phụ thân, lần này nhi tử về là muốn giới thiệu với ngài một thiên tài.”
_______________________________________________
CHƯƠNG 601: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (7)
“Nga?” Âu Dương Lăng Thiên nhướng mày: “Không biết người có thể lọt vào mắt ngươi là ai?”
“Là thế này...” Âu Dương Vân Cẩm đứng lên, “Vị này chính là Mộ Như Nguyệt cô nương mà nhi tử ở bên ngoài gặp được, số đan dược gần đây Âu Dương gia dùng là do nàng cung cấp, nhi tử và nàng đã thỏa thuận với nhau, nàng giúp Âu Dương gia đứng đầu tứ đại thế gia, còn Âu Dương gia chúng ta nguyện trung thành với nàng!”
Đám người chợt bạo động, sắc mặt mọi người đều cực kì khó coi, tựa như không ngờ Âu Dương Vân Cẩm lại tự ý quyết định như vậy.
“Hừ!” Âu Dương Vân Thư hừ lạnh, ánh mắt khinh thường đảo qua Mộ Như Nguyệt, “Đại ca, ngươi đúng là ngày càng hồ đồ, tuy sau lưng nha đầu này có một đan dược sư thần bí, nhưng ai có thể cam đoan, vị đan dược sư sau lưng nàng không phải là cái vị ở Đông Phương gia kia? Nói không chừng đây là âm mưu của Đông Phương gia! Ngươi lại chắp tay dâng toàn bộ Âu Dương gia cho nàng, hơn nữa, ngươi lấy đâu ra cái quyền này?”
Hắn không hề cho rằng số đan dược đó là chính Mộ Như Nguyệt luyện chế, dù sao với độ tuổi của nàng căn bản không thể đạt tới trình độ này.
Nói vậy, sau lưng nữ nhân này tất nhiên có một cường giả thần bí.
Mộ Như Nguyệt híp mắt, lạnh lùng đảo mắt qua bộ dáng ăn chơi trác táng của Âu Dương Vân Thư, khẽ nhếch môi: “Xem ra người Âu Dương gia, bất quá cũng chỉ được như thế.”
“Ngươi nói cái gì?” Âu Dương Vân Thư biến sắc, “Xú nữ nhân, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Muốn có được Âu Dương gia? Ngươi đúng là đang nằm mơ, đại ca hồ đồ nhưng phụ thân không hồ đồ! Cho nên kế hoạch của ngươi nhất định là ngâm nước nóng!”
Vừa dứt lời, thân thể Âu Dương Vân Thư chấn động.
Hắn cảm nhận được một khí thế cường đại đè ép về phía mình.
Âu Dương Vân Thư bất chợt ngẩng đầu lên, một cỗ hàn khí chạy thẳng từ lòng bàn chân đến trái tim, toàn thân khẽ run lên.
Từ khi có ý thức đến nay, hắn chưa từng gặp người nào có ánh mắt khủng bố đến thế.
Loại ánh mắt này đã không thể thuộc về nhân loại nữa mà tựa như tu la đến từ địa ngục, con ngươi màu tím lập lòe hàn khí lạnh lẽo, khiến cả không khí trong đại sảnh như giảm mạnh....Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc, trong lòng vô cùng chấn động...
“Khụ khụ”, Âu Dương Lăng Thiên ho khan hai tiếng, nhìn kỹ Mộ Như Nguyệt, “Cô nương, ta rất biết ơn ngươi trợ giúp Âu Dương gia, ngươi yêu cầu điều gì, Âu Dương gia nhất định sẽ thỏa mãn ngươi, bất quá, nếu muốn toàn bộ Âu Dương gia, xin thứ cho ta khó lòng đáp ứng!”
“Phụ thân!”
Âu Dương Vân Cẩm kinh hãi, trong lòng có chút nôn nóng: “Đây là chuyện ta và Mộ cô nương đã thương nghị tốt, ngươi không thể...”
Âu Dương Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, lập tức, sắc mặt hắn cứng đờ, lời nói đến cổ họng lại nuốt trở vào.
“Cô nương, ngươi có đề nghị gì xin cứ nói.” Âu Dương Lăng Thiên dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, nhàn nhạt nói.
Nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, muốn biết nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Bất luận thế nào cũng không thể giao Âu Dương gia cho một người ngoài.
“Yêu cầu của ta, chỉ có một”, Mộ Như Nguyệt nhếch môi, “Đó chính là Âu Dương gia, nếu không, ta mạo hiểm tính mạng, cố gắng lo liệu là vì cái gì? Trừ điều này ra, ta không nghĩ Âu Dương gia còn có cái gì đáng giá để ta muốn có.”
______________________________________________
CHƯƠNG 602: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (8)
Lời nữ tử nói làm mọi người ngẩn ra, tựa như không ngờ nàng sẽ nói ra lời như vậy.
Âu Dương gia không có thứ gì đáng để nàng muốn có?
Không biết nên nói nàng quá tự phụ, hay là quá cuồng ngạo...
“Cô nương, ngươi không cảm thấy mình quá vô lễ sao?” ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên trầm xuống, “Âu Dương gia đã có lịch sử hàng vạn năm, làm sao có thể thần phục người khác? Nếu để liệt tổ liệt tông biết được, sau này ta còn mặt mũi nào đi gặp bọn họ?”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt tối lại, chợt cười nói: “Đúng là ngươi sẽ rất nhanh đi gặp bọn họ, đến lúc đó, ngươi có thể hỏi ý kiến bọn họ một chút.”
“Làm càn!”
Âu Dương Vân Thư phẫn nộ đập bàn, chỉ vào Mộ Như Nguyệt điên cuồng hét lên: “Ngươi dám nguyền rủa phụ thân! Đại ca, đây là người ngươi mang về để tức chết phụ thân sao? Người tới, đuổi hai người này ra ngoài cho ta! Quyết không thể để hai kẻ lừa đảo này bước vào Âu Dương gia nửa bước.”
Cho dù lúc trước hắn không thể giết nữ nhân này, nhưng cũng không thể để nàng trợ giúp đại ca! Hiện tại chỉ có khiến phụ thân thất vọng với đại ca thì vị trí thiếu chủ mới thuộc vê hắn.
Mộ Như Nguyệt nhìn Âu Dương Vân Cẩm, cười nhạt nói: “Hình như Âu Dương gia không hoan nghênh chúng ta, nếu đã như vậy, ta cáo từ trước, bất quá ta còn muốn nói một câu cuối cùng, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi trước, gia chủ Âu Dương gia, ngươi sẽ nhanh đi gặp liệt tổ liệt tông thôi.”
“Cút!” Âu Dương Vân Thư hung hăng đập bàn một cái, dữ tợn quát.
Biểu hiện phẫn nộ của hắn gãi đúng chỗ ngứa, nể mặt Âu Dương Vận Cẩm không tính toán gì với hai người, có vẻ kính trọng huynh trưởng, còn điên cuồng phẫn nộ lại biểu lộ hiếu tâm của hắn đối với phụ thân.Nhưng từ đầu đến cuối, Âu Dương Lăng Thiên vẫn không nói câu nào, cúi đầu trầm mặc, đôi mắt khôn khéo hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn che giấu chuyện kia rất kín, ngay cả Cẩm Nhi cũng không biết, sao nàng có thể nhìn ra được?
Âu Dương Vân Cẩm có chút nôn nóng, hắn dĩ nhiên biết bản lĩnh của Mộ Như Nguyệt, nếu mất đi nàng, Âu Dương gia nhất định sẽ bị Đông Phương gia dã tâm bừng bừng thâu tóm.
“Mộ cô nương, xin dừng bước!”
Bỗng nhiên, một thanh âm già nua vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Âu Dương Lăng Thiên, ánh mắt khó hiểu.
Vì sao gia chủ lại gọi người dám nguyền rủa hắn lại?
Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, vẫn đưa lưng về phía Âu Dương Lăng Thiên, cười nhạt nói: “Không biết Âu Dương gia chủ có gì chỉ giáo?”
“Mộ cô nương có thể cùng ta vào trong nói chuyện được không?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Âu Dương gia chủ, ta không phải loại người gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, đuổi ta đi là các ngươi, gọi ta lại cũng là các ngươi, xin lỗi, bây giờ ta không còn hứng thú gì với Âu Dương gia nữa, muốn tìm người hợp tác, ta có thể lựa chọn Nam Cung gia hoặc Điền gia, hẳn là bọn họ biết cái gì có lợi đối với bọn họ nhất, Vô Trần, chúng ta đi!”
Dứt lời, nàng không thèm nhìn đám người phía sau một lần nào nữa, đi thẳng ra cửa.
Nghe lời nàng nói, Dạ Vô Trần cũng không nói thêm gì nữa, đảo mắt qua Âu Dương Lăng Thiên đang trầm tư, sau đó xoay người đi theo Mộ Như Nguyệt.
Lúc bước ra khỏi cửa, nàng thông qua linh hồn truyền âm gọi Mặc Khê trở về, sau đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
______________________________________
CHƯƠNG 603: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (9)
“Đông Phương công tử, ngươi hà tất phải như vậy?”
Trong tửu lâu xa hoa, Âu Dương Lâm nhìn nam nhân bên cạnh, cắn chặt môi đỏ mọng, nói: “Nếu nữ nhân kia không biết quý trọng nam nhân tốt như ngươi, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian với nàng? Ta biết, ta chỉ là một chi thứ của Âu Dương gia, không có quyền lực gì lớn, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi.”
Nàng ngẩng đầu, liếc mắt đưa tình với nam nhân.
Từ lần tương ngộ năm năm trước, nàng đã sinh lòng ái mộ nam nhân phong độ nho nhã ôn hòa này, nhưng trong lòng hắn chỉ có Khiếu Nguyệt, và Nam Cung Tử Lan sắp cưới.
Dù trong lòng thống khổ nhưng nàng cũng hiểu, với thân phận một chi thứ nhỏ bé như mình không xứng với nam nhân ưu tú như hắn, chẳng sợ làm thiếp nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Đông Phương Tuấn trước giờ chỉ coi nàng là bằng hữu, không có ý nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp...
Đông Phương Tuấn đột nhiên đứng lên, không nói câu lời nào vội vàng chạy xuống dưới lầu.Âu Dương Lâm ngẩn ra, cắn cắn môi liền theo sát xuống...
Trên đường phố, hai thân ảnh nắm tay nhau cùng đi bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bạch y nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, còn nam nhân đeo mặt nạ bạc, khí thế tôn quý không ai sánh bằng.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt ôn nhu.
Phảng phất như ngoại trừ đối phương, hai người này không nhìn thấy một ai khác....
“Mộ Như Nguyệt, rốt cuộc Khiếu Nguyệt ở đâu?”
Lúc Mộ Như Nguyệt quay đầu lại liền thấy một người chặn đường nàng.
Bất quá mới một thời gian ngắn không gặp, Đông Phương Tuấn hiện tại rất chật vật, cái cằm bóng loáng đã mọc râu lún phún, ánh mắt tràn ngập thống khổ.
Hắn vốn định giết nữ nhân này, như vậy Khiếu Nguyệt sẽ trở lại bên hắn, ai ngờ nàng không có ở Quỷ Vương phủ, hơn nữa, trên đường còn chui ra một Tử Thược.
Bây giờ gặp được, hắn nhất định sẽ không cho nàng rời đi!
“Trong khoảng thời gian này ta rất thống khổ, chẳng lẽ ngươi không thể thành toàn cho chúng ta sao?” Đông Phương Tuấn phẫn nộ nói, “Ngươi thật đủ nhẫn tâm, ta và Khiếu Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, vì sao ngươi cố tình chia rẽ chúng ta? Chẳng lẽ ngươi yêu ta, cho nên mới không cho chúng ta ở bên nhau?”
Giờ khắc này, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập lại.
Sau khi nghe thấy lời của Đông Phương Tuấn, đám người nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ Mộ Như Nguyệt, ánh mắt hàm chứa khinh thường.
“Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, không ngờ tâm địa rắn rết.”
“Đúng vậy, vì đoạt nam nhân của người khác, không biết đã giấu nữ tử đáng thương kia đi đâu rồi.”
“Đúng rồi, ta nhớ hình như đây là thiếu chủ Đông Phương gia, Đông Phương Tuấn, chậc chậc, Đông Phương Tuấn tướng mạo đường đường, thân phận lại tôn quý, có nữ nhân ái mộ cũng là chuyện thường, nhưng không ngờ nữ nhân này lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, bất quá nói thật, với tướng mạo của Đông Phương Tuấn, có thể vì một nữ nhân mà sa sút như thế, xem ra hắn thật lòng với nữ nhân kia, trên đời này nam nhân như vậy đã tuyệt chủng rồi, phỏng chừng chỉ còn một mình hắn...”
Đông Phương Tuấn không ngờ sẽ có người nhận ra mình, hơi hoảng hốt một chút, nếu chuyện này truyền đến tai Nam Cung gia, nhất định sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết.
________________________________________
CHƯƠNG 604: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (10)
Nhưng vì bức bách nàng thả Khiếu Nguyệt, hắn không quan tâm được nhiều như vậy.
Đông Phương Tuấn chợt quỳ xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, mọi người đều cả kinh, trợn mắt nhìn cảnh tượng khó tin này.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi có chuyện gì thì cứ nhằm về phía ta, thả Khiếu Nguyệt đi! Nàng vô tội, dù ngươi yêu ta đến điên cuồng, cũng không nên trách tội nàng!”
Giờ phút này, thanh âm nam nhân cầu xin chấn động lòng mọi người.
Có vài nữ tử đã khóc thút thít, cảm động với hành vi của Đông Phương Tuấn, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm âm trầm, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, hắn chậm rãi nâng tay lên, nhưng đúng lúc này Mộ Như Nguyệt lại cầm lấy bàn tay hắn, xúc cảm mềm mại khiến Dạ Vô Trân chấn động, con ngươi màu tím ngóng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử.
“Giao cho ta xử lý!”
Thanh âm nàng đạm nhiên như gió lại khiến Dạ Vô Trần chậm rãi buông tay xuống, nhưng ánh mắt lạnh lẽo bức người vẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Tuấn, toàn thân tỏa ra sát khí sắc bén...
“Đông Phương công tử”, lúc Âu Dương Lâm chạy tới liền nghe thấy lời cầu xin của Đông Phương Tuấn, đặc biệt là hắn lại vì nữ nhân không biết quý trọng mình mà quỳ xuống cầu xin, Âu Dương Lâm đau lòng, phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Vị cô nương này, dưa hái xanh không ngọt, Đông Phương công tử không yêu ngươi, sao ngươi cứ phải dây dưa không ngừng? Làm như vậy sẽ chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét ngươi, ta xin khuyên ngươi một câu, mau trả vị Khiếu Nguyệt cô nương kia lại cho Đông Phương công tử, nếu không Đông Phương gia và Âu Dương gia nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua lãnh ý: “Được, ta sẽ thả Khiếu Nguyệt ra, nếu nàng nguyện ý, ta tất nhiên sẽ giải trừ khế ước với nàng.”
Trong lòng Đông Phương Tuấn vui vẻ, nở nụ cười đắc ý.
Quả nhiên, hắn dùng phương pháp này là đúng, dưới áp lực của nhiều người như vậy, nữ nhân này sẽ không dám cưỡng chế Khiếu Nguyệt ở lại.
Đột nhiên một tia sáng bạc hiện lên, một thân ảnh ngân y xuất hiện trước mắt mọi người.
Tóc bạc tung bay trong gió, xẹt qua dung nhan ưu nhã tuyệt mỹ của nữ tử, nàng khẽ nâng đôi mắt màu bạc, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vui sướng của Đông Phương Tuấn.
“Khiếu Nguyệt, ngươi đừng sợ, ta tới mang ngươi rời đi.”
Đông Phương Tuấn không để ý tới vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, vươn tay muốn bắt lấy tay Khiếu Nguyệt.
Thời điểm sắp chạm đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Khiếu Nguyệt, nàng đột nhiên hất tay hắn ra, Đông Phương Tuấn bị bất ngờ, lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Khiếu Nguyệt.
“Khiếu Nguyệt, nàng đã đáp ứng rồi, sẽ giải trừ khế ước với ngươi, ngươi sẽ không bị hạn chế tự do nữa, không cần phải cự tuyệt ta.”
Đông Phương Tuấn cho rằng Khiếu Nguyệt lạnh nhạt với hắn như thế là bởi vì nữ nhân này.
Nàng bị nữ nhân này khống chế, không thể tự làm chủ.
Dù sao năm đó Khiếu Nguyệt yêu hắn như vậy, sao có thể thật sự bỏ hắn mà đi? Nhưng mà tại sao bây giờ Khiếu Nguyệt vẫn cự tuyệt hắn?
Đông Phương Tuấn căng thẳng, ánh mắt chờ mong nhìn Khiếu Nguyệt.
“Đông Phương Tuấn, ta chưa từng gặp người nào vô sỉ như ngươi!” Khiếu Nguyệt lạnh nhạt nói, “Chủ nhân của ta ưu tú cỡ nào, là trời sinh một đôi với nam chủ nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình cường đại hơn nam chủ nhân? Dù nàng bị mù mắt cũng sẽ không coi trọng ngụy quân tử như ngươi!”