CHƯƠNG 615: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN NGHẸN KHUẤT (8)
Âu Dương Lăng Thiên nhìn viên đan dược trong tay nữ tử, không hề do dự cầm lên ăn vào, đan dược vừa vào miệng liền hóa thành một dòng nước chảy xuống yết hầu.
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lăng Thiên.
Nếu nàng thật sự là gian tế của gia tộc khác vọng tưởng muốn mưu hại tính mạng của gia chủ, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bắt nàng!
Đột nhiên, trên dung nhan tái nhợt của Âu Dương Lăng Thiên xẹt qua một tia đỏ như máu, hắn há miệng phun ra một ngụm máu đen nhánh, tỏa ra mùi tanh hôi.
“Phụ thân!”
Âu Dương Vân Cẩm vội vàng tiến lên đỡ lấy Âu Dương Lăng Thiên, ánh mắt có chút lo lắng. Không đợi hắn mở miệng, phía sau đã truyền đến một tiếng thét phẫn nộ: “Ta đã sớm nói nữ nhân này không có ý tốt, vọng tưởng muốn lấy mạng phụ thân, người tới, nhanh bắt lấy nữ nhân này cho bổn thiếu gia!”
Âu Dương Vân Thư chỉ vào Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng phân phó.
Những người khác thấy thế liền bao vây nữ tử, nhưng mà nàng lại thờ ơ, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Dừng tay!” Một thanh âm phẫn nộ chợt vang lên, ngăn cản hành động của mọi người.
Âu Dương Lăng Thiên xuyên qua đám người, không thèm để ý ánh mắt Âu Dương Vân Thư, trực tiếp đi về phía Mộ Như Nguyệt, cúi gập người, cảm kích nói: “Mộ cô nương, đa tạ ngươi trị hết ngoan tật nhiều năm cho ta, ta cũng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, từ nay về sau, Âu Dương gia nguyện trung thành với ngươi!”
“Phụ thân?” Âu Dương Vân Thư sửng sốt.
Nha đầu thúi kia thật sự chữa hết bệnh cho phụ thân? Sao nàng có thể có năng lực này? Phải biết rằng, vị thủ tịch đan dược sư của Đông Phương gia kia cũng chưa chắc đã có năng lực như vậy.
Đặc biệt là phụ thân còn muốn Âu Dương gia nguyện trung thành với nàng!
Tâm tư Âu Dương Vân Thư bách chuyển, hít sâu một hơi nói: “Phụ thân, cho dù nữ nhân này cứu ngươi nhưng ngươi cũng không thể bán đứng gia tộc a, ai biết nàng là người thế nào, lỡ như nàng đẩy gia tộc vào vực sâu, đến lúc đó ngươi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông Âu Dương gia?”
“Câm miệng!” Âu Dương Lăng Thiên nhanh chóng ngắt lời hắn, “Đây là quyết định của ta, bất kì ai cũng không được có dị nghị gì, nếu không, kết cục của Âu Dương Đơn chính là kết cục của kẻ đó.”
Nghe vậy, Âu Dương Vân Thư dù bất mãn cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng càng làm hắn khó chịu chính là, phụ thân vì một người ngoài mà muốn trục xuất hắn khỏi gia tộc!
Xem ra phụ thân ngày càng hồ đồ!
Hắn tuyệt đối sẽ không để Âu Dương gia rơi vào tay người ngoài.
“Gia chủ, không tốt”, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó mọi người nhìn thấy một hạ nhân vội vã chạy vào, thở hổn hển nói, “Người Đông Phương gia tới.””Đông Phương gia?” ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên trầm xuống, “Xem ra Đông Phương gia này tới cũng thật nhanh, Đông Phương Tuấn xảy ra chuyện ở Âu Dương Thành, người đầu tiên hắn nghi ngờ là Âu Dương gia chúng ta! Bất quá chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Đông Phương gia, cho nên cứ mời bọn họ vào đây đi.”
“Vâng, gia chủ!” Hạ nhân cung kính đáp, rồi lui ra.
Một lúc sau, một thân ảnh cao lớn lọt vào tầm mắt mọi người, toàn thân hắn mang khí thế sắc bén.
Nam nhân này khoảng chừng 50 tuổi, nét mặt có chút tương tự Đông Phương Tuấn, thân hình cao lớn uy mãnh, khiến người đối diện hắn có cảm giác áp bách.
Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, đảo qua nam nhân kia một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
__________________________________________
CHƯƠNG 616: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN NGHẸN KHUẤT (9)
Âu Dương Vân Cẩm khẽ nheo mắt: “Đông Phương Lượng, phụ thân của Đông Phương Tuấn, cũng chính là gia chủ Đông Phương gia, Đông Phương Lượng này tương đối háo sắc, có vô số tiểu thiếp, nhi nữ cũng không đếm xuể, nhưng Đông Phương Tuấn là người được lòng hắn nhất, cho nên lần này hắn tự mình tìm tới cửa muốn đòi công đạo cho nhi tử.”
Đối với lai lịch của Đông Phương Lượng, không ai biết rõ ràng lắm, tất nhiên cũng biết hắn nhất định không có ý tốt.
“Âu Dương gia chủ, nói vậy, ngươi đã biết rõ mục đích hôm nay ta tới!” Sắc mặt Đông Phương Lượng âm trầm, khi nhìn thấy tình huống của Âu Dương Lăng Thiên, hắn nhíu mày.
Không thể nào!
Rõ ràng lão nhân này năm đó bị phụ thân đánh trọng thương, dù không chết cũng sẽ không sống tốt, tại sao hiện tại nhìn hắn giống như căn bản không bị thương gì?
“Đông Phương gia chủ ngoại trừ đến đòi công đạo cho Đông Phương thiếu chủ thì còn có chuyện gì?” Âu Dương Lăng Thiên cũng không phủ nhận, nếu nói không biết cũng quá dối trá đi, “Bất quá, Âu Dương gia quả thật không biết, Đông Phương gia hẳn là nên tìm hung thủ chân chính!”
“Hừ!” Đông Phương Lượng hừ lạnh một tiếng, “Ở nơi này, ai dám can đảm đụng đến người Đông Phương gia, trừ người Âu Dương gia các ngươi thì còn ai vào đây? Chẳng những đánh con ta trọng thương, còn làm hắn đoạn tử tuyệt tôn! Hành vi tàn nhẫn độc ác như thế, ta nhất định không bỏ qua!”
“Đông Phương gia chủ, ngươi cho rằng Âu Dương gia chúng ta ngu ngốc đến mức đó sao? Động thủ với thiếu chủ Đông Phương gia ngay trên địa bàn Âu Dương gia? Dù muốn động thủ cũng tuyệt đối không ở trong Âu Dương thành, chắc chắn có người muốn hãm hại Âu Dương gia, khơi mào tranh chấp giữa hai gia tộc.”
Âu Dương Lăng Thiên cười nhạt.
Hắn quả thật không biết là ai ra tay, nếu như biết, hắn nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ một phen.
Tiểu tử thúi của Đông Phương gia kia cuối cùng cũng bị phế đi, làm sao hắn có thể không thoải mái? Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, cho nên hắn cũng muốn biết rốt cuộc là ai làm.Nghe vậy, Đông Phương Lượng trầm ngâm.
Lời của Âu Dương Lăng Thiên không phải không có đạo lý, dù Âu Dương gia muốn đả thương con hắn cũng không ngu ngốc ra tay trên địa bàn Âu Dương gia. Như vậy khác nào nói thẳng với Đông Phương gia, nhi tử nhà ngươi chính là do ta đánh.
Lúc đầu, hắn cũng vì tranh phong với Âu Dương gia nên mới hoài nghi Âu Dương gia.
Nhưng ngoài Âu Dương gia, còn ai có thể làm chuyện này?
Nam Cung gia? Hay là Điền gia?
Nam Cung gia là đối tượng liên hôn với Đông Phương gia, nếu bọn họ làm như thế cũng sẽ tổn thương tình cảm của Tuấn Nhi và Nam Cung Tử Lan, cho nên tuyệt đối không thể là Nam Cung gia.
Nói vậy, chỉ còn một khả năng, chính là Điền gia!
Đúng vậy, nhất định là Điền gia làm!
Điền gia muốn khơi mào chiến tranh giữa Đông Phương gia và Âu Dương gia, chờ hai bên lưỡng bại câu thương, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi, chiếm được thế thượng phong.
Nghĩ đến đây Đông Phương Lượng toát mồ hôi lạnh.
Thật đáng sợ! Điền gia luôn luôn không để ý đến tranh chấp giữa các gia tộc, vậy mà lại có ý tưởng đáng sợ như vậy, hắn còn suýt chút nữa mắc mưu.
“Âu Dương gia chủ, là ta quá mức xúc động”, Đông Phương Lượng ôm quyền, áy náy nói, “Ta xin lỗi vì hành vi của mình hôm nay, hiện tại ta có việc phải cáo từ trước, hôm khác lại đến bái phỏng!”
Dứt lời, hắn xoay người đi ra cửa.
Nhìn thân ảnh Đông Phương Lượng đi xa, Âu Dương Lăng Thiên nhịn không được cong khóe môi, cười nhạt nói: “Đông Phương gia hoài nghi Điền gia, kế tiếp có trò hay để xem rồi.”
______________________________________________
CHƯƠNG 617: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN NGHẸN KHUẤT (10)
Âu Dương Vân Cẩm khẽ cau mày: “Điền gia? Phụ thân, ngươi nói Điền gia làm chuyện đó sao?”
So với Điền gia, hắn càng tin tưởng là Mộ Như Nguyệt báo thù cho Khiếu Nguyệt hơn. Hơn nữa, ngoài nữ nhân này, có lẽ không còn ai dám làm chuyện như vậy.
“Ha ha” Âu Dương Lăng Thiên cười to hai tiếng, “Ta cũng không biết là ai làm, nhưng ta có thể khẳng định không phải Điền gia làm.”
Âu Dương Vân Cẩm đột nhiên ngẩn ra: “Tại sao?”
“Rất đơn giản”, Âu Dương Lăng Thiên hơi nâng mắt, nhàn nhạt nói, “Điền gia khác với ba gia tộc khác, người trong gia tộc bọn họ đều thích sống ẩn cư, rất ít người của Điền gia qua lại trên đại lục, bọn họ càng không muốn kết thù kết oán với bất kì ai, cũng không muốn phát sinh tranh chấp, chỉ muốn ẩn cư tu luyện, với tính cách như vậy, Điền gia tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa, chuyện này có quá nhiều sơ hở, nếu muốn vu oan khiến Âu Dương gia và Đông Phương gia tranh chấp, vậy sẽ nhanh chóng suy đoán đến Điền gia, bọn họ còn không ngu ngốc đến mức lộ ra sơ hở rõ ràng như thế.”
“Vậy chuyện này...” Âu Dương Vân Cẩm quét mắt qua Mộ Như Nguyệt thần sắc lạnh nhạt, lại dời mắt về phía Âu Dương Lăng Thiên.Âu Dương Lăng Thiên cười nói: “Chỉ đơn thuần là trả thù thôi, không có âm mưu gì đáng nói, phỏng chừng là do Đông Phương Tuấn ở ngoài trêu chọc nữ nhân nào đó khiến nữ nhân kia hận đến mức đêm hôm khuya khoắt đến phế hắn, đương nhiên, những việc này không liên quan gì đến chúng ta, nếu Đông Phương gia và Điền gia đấu đá nhau, chúng ta sẽ có thêm một đồng minh...”
Trên đời này trước giờ không có người tốt, chỉ có lợi ích mà thôi.
Có thể ngồi ngư ông đắc lợi, sao hắn có thể không vui vẻ?
Đông Phương Lượng cũng không lưu lại Âu Dương thành lâu, mang theo Đông Phương Tuấn nửa sống nửa chết quay về Đông Phương gia, nhưng chuyện Đông Phương Tuấn bị phế mệnh căn được hắn giữ kín, nếu như để Nam Cung gia biết được chuyện này, hậu quả thế nào có thể đoán trước được.
Trong phòng, Đông Phương Lượng nhíu mày nhìn nam tử trên giường, hỏi: “Tuấn Nhi, ngươi thật sự không nhìn thấy rõ là ai đánh ngươi sao?”
Đông Phương Tuấn lắc lắc đầu, thần sắc bi thống nói: “Tốc độ của người kia quá nhanh, căn bản không thể nhìn thấy được.”
“Vậy ngươi có biết ai có khả năng làm chuyện này không?” ánh mắt Đông Phương Lượng càng thêm âm trầm, bất luận là ai, dám hại huyết mạch Đông Phương gia đoạn tử tuyệt tôn, hắn nhất định không bỏ qua.
Lúc đó, trong đầu Đông Phương Tuấn hiện lên một dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng, nhưng lại bị hắn nhanh chóng phủ nhận.
Nữ nhân kia tuyệt đối không có thực lực cường đại như vậy, lúc hắn còn chưa nhìn rõ đối phương là ai đã đánh hắn thành đầu heo, còn phế đi mệnh căn của hắn.
“Ta không biết, ta cũng không trêu chọc cường giả nào như vậy, hơn nữa, người có thể có thực lực như vậy phỏng chừng chỉ có tứ đại gia tộc mới có, Nam Cung gia sẽ không làm chuyện này, chẳng lẽ là Âu Dương gia?”
Đông Phương Tuấn giật mình.
Đúng vậy, Âu Dương gia có thực lực này, nếu bọn họ muốn xả giận thay cho nữ nhân kia, khẳng định có thể làm ra chuyện này.
“Không phải Âu Dương gia”, Đông Phương Lượng lắc lắc đầu, “Nếu Âu Dương gia muốn ra tay với ngươi thì sẽ chờ ngươi rời khỏi Âu Dương thành, tuyệt đối sẽ không động thủ trên địa bàn của mình, cho nên ta suy đoán, Điền gia muốn làm Đông Phương gia và Âu Dương gia khai chiến, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi, Tuấn Nhi, ngươi yên tâm, thù này, vi phụ sẽ báo cho ngươi!”
____________________________________________
CHƯƠNG 618: DẠ VÔ TRẦN XẤU KHÔNG THỂ GẶP NGƯỜI? (1)
Sắc mặt Đông Phương Tuấn âm trầm, hắn nắm chặt nắm đấm, gằn từng chữ một: “Điền gia, ta nhất định sẽ khiến các ngươi trả giá đắt!”
Đoạn tử tuyệt tôn chẳng khác nào làm hắn mất đi tư cách có được hạnh phúc, sau này còn có mặt mũi nào dây dưa với Khiếu Nguyệt?
Nghĩ đến nữ tử ưu nhã mỹ lệ kia, trái tim Đông Phương Tuấn bất giác đau đớn.
“Tuấn Nhi, bất luận thế nào ngươi cũng phải cưới được Nam Cung Tử Lan, chờ sau khi nàng vào Đông Phương gia, gia tộc chúng ta mới có thể yên ổn được.” Ánh mắt Đông Phương Lượng tối tăm, trầm giọng nói.”Nhưng mà, phụ thân, bộ dáng ta bây giờ đã như vậy, Nam Cung gia sao có thể gả Tử Lan cho ta? Vậy không phải là hại nàng mất đi hạnh phúc cả đời sao?”
“Cho nên không thể để Nam Cung gia biết chuyện này”, Đông Phương Lượng trầm ngâm nửa ngày, nói, “Ta sẽ dùng bí pháp của Đông Phương gia để Âu Dương gia ngậm miệng, việc này nếu Âu Dương gia không nói ra, Nam Cung gia dĩ nhiên sẽ không biết, còn về phần Điền gia, không cần lo lắng, bọn họ sẽ không ngốc đến mức làm như vậy, nếu không thì có khác gì thừa nhận mình là hung thủ?”
Đông Phương Tuấn không nói gì, cam chịu quyết định của Đông Phương Lượng...
Đối với bí pháp Đông Phương gia chủ đưa tặng, Âu Dương gia tất nhiên thu nhận, đây là Đông Phương gia bồi thường Âu Dương gia để không tiết lộ việc này, nếu không Nam Cung gia sẽ không liên hôn với Đông Phương gia nữa, có điều, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ không nói ra mà thôi.
Lúc này, trong đình viện Âu Dương gia, lá rụng tán loạn.
Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, dời mắt nhìn nam nhân bên cạnh: “Nghe nói Âu Dương Lâm đã chết?”
“Ân.” Dạ Vô Trần không cho là đúng, cũng không để ý những lời này.
Ý cười trong mắt Mộ Như Nguyệt càng đậm: “Là bị chàng hành hạ đến chết, Vô Trần, ta không tin chuyện này không liên quan đến chàng.”
Nghe vậy, Dạ Vô Trần mới thu hồi tầm mắt.
Đôi mắt tím bình tĩnh nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên tia sáng khác thường: “Nàng ta vũ nhục nàng...”
Người nào vũ nhục nàng, hắn quyết không buông tha, chỉ vì khi đó Mộ Như Nguyệt có tính toán của nàng, cho nên hắn vẫn chưa ra tay.
Nhưng như vậy không có nghĩa hắn nguyện ý buông tha nữ nhân kia.
“Vô Trần, chàng không cần phải làm mấy chuyện khiến máu tươi ô uế tay mình như vậy.” Mộ Như Nguyệt cầm lấy tay nam nhân, hai mắt chứa ý cười.
Dạ Vô Trần cười tà khí: “Yên tâm, ta không tự mình động thủ, tất nhiên sẽ có người đi làm, tay của ta là dùng để ôm nàng, chứ không phải để máu tươi của những người đó làm bẩn.”
Trái tim Mộ Như Nguyệt run lên, cười nói: “Vô Trần, hiện tại quyền thế của Âu Dương gia ngày càng mạnh, thông qua đan dược đã bồi dưỡng ra vô số cường giả, còn có quân đội của Dịch Thiếu Thần cũng có thanh danh vang dội, chúng ta cũng nên nghĩ cách rời khỏi nơi này.”
Tiến vào thì dễ, nhưng đi ra thì khó.
Bây giờ bọn họ cần phải tìm cách rời khỏi nơi này...
“Mộ tỷ tỷ, cha tìm ngươi có việc thương lượng.”
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy từ phía sau hai người vang lên.
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Âu Dương Thiến, khẽ gật đầu: “Được, ta đi tìm hắn.”
Trong thư phòng, ánh mặt trời chiếu vào thân ảnh đỉnh đạc của nam nhân, ánh mắt hắn nhìn về phía thiệp mời trên bàn, khẽ cau mày, có lẽ nhận thấy người bên ngoài đã tới, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: “Mộ cô nương, Quỷ Vương gia, các ngươi đã tới?”
“Ân”, Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, “Ngươi tìm ta có việc?”
_________________________________________
CHƯƠNG 619: DẠ VÔ TRẦN XẤU KHÔNG THỂ GẶP NGƯỜI? (2)
“Là thế này”, đáy mắt Âu Dương Vân Cẩm xẹt qua tia sáng khác thường, “Mấy ngày nữa sẽ đến đại hội tứ đại gia tộc.”
“Đại hội tứ đại gia tộc?”
“Đúng vậy, mục đích của đại hội này là lựa chọn ra người dẫn dắt bốn gia tộc, cho dù tứ đại gia tộc không hòa hợp, nhưng nếu có ngoại lực xâm phạm thì còn có một người dẫn dắt liên hợp thế lực cùng nhau đối kháng kẻ địch, trước đây, người dẫn dắt đều là người của Đông Phương gia, cho nên...”
“Cho nên ngươi muốn nhân cơ hội này trở thành người dẫn dắt?”
Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, ngữ khí đạm mạc như gió.
Âu Dương Vân Cẩm mỉm cười: “Ngươi nói rất đúng, đây là một cơ hội để Âu Dương gia đứng đầu tứ đại gia tộc, ta không thể bỏ qua, nhưng nếu Mộ cô nương muốn thu phục tứ đại gia tộc, như vậy còn chưa đủ, dù sao mấy năm trước đều là Đông Phương gia đứng đầu nhưng tứ đại gia tộc vẫn không ngừng tranh chấp, chỉ có cách khiến Nam Cung gia và Điền gia đều thần phục ngươi thì mới có thể thành công.”
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói: “Ta đã biết, khi nào đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức?”
“Nửa năm sau, tổ chức ở Đông Phương gia.”
“Tốt.” Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, “Âu Dương thiếu chủ, ta phải rời khỏi Âu Dương gia một thời gian, nửa năm sau, ta sẽ trực tiếp đến đó.”
Âu Dương Vân Cẩm hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì: “Lúc đó, ta sẽ ở Đông Phương gia chờ ngươi.”
Nhìn Âu Dương Vân Cẩm lần cuối, Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Nàng ngửa đầu duỗi cái eo lười, cười nhạt nói: “Vô Trần, mấy hôm trước Mặc Khê nói cho ta biết, gia gia hắn muốn gặp ta, cho nên ta muốn đi sơn mạch ma thú một chuyến.”
Từ khi lập khế ước với Mặc Khê, sơn mạch ma thú đã cảm nhận được quan hệ khế ước của hai người, hiện tại còn thời gian nửa năm, đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội này đến sơn mạch ma thú một chuyến.”
Dạ Vô Trần dời mắt về phía nữ tử bên cạnh, dung nhan dưới mặt nạ bạc nở nụ cười dịu dàng: “Ta đi cùng nàng.”
Sơn mạch ma thú quá nguy hiểm, sao hắn có thể để nàng đi một mình được?
Mộ Như Nguyệt lập tức đồng ý, nàng biết hiện tại Dạ Vô Trần sẽ không cho nàng đi sơn mạch ma thú một mình.
“Đi thôi, nửa năm sau chúng ta phải đến Đông Phương gia dự đại hội, thời gian cấp bách, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi...”
Sơn mạch ma thú nằm phía đông Vô giới, nơi này ma thú tung hoành, nguy hiểm hơn nhiều so với những nơi khác ở Vô giới, loáng thoáng có thể cảm nhận được hơi thở cường đại ở nơi này.
Lúc này, trên sơn mạch ma thú có ba người đang đi.
Trong đó có một bạch y nữ tử dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, trên môi là nụ cười nhàn nhạt. Nam nhân bên cạnh một thân trường bào màu tím, đeo mặt nạ bạc, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống thân hình thon dài của nam nhân. Nam nhân này có một đôi mắt tím tà mị, đẹp đến mức khiến người ta không thể không chìm đắm. Cuối cùng là một thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu.
Thiếu niên một thân cẩm y hoa phục, làn da trắng nõn, môi hồng phấn khẽ nhếch, đôi mắt đen sáng ngời, lóa mắt như sao đêm.
Có lẽ vì về đến nhà mình, nụ cười đáng yêu luôn trường trực trên môi.
Nhưng khiến người ta kì quái chính là, ba người này đi một đường thông thuận, không có bất kì ma thú nào gây phiền toái cho bọn họ....