CHƯƠNG 625: DẠ VÔ TRẦN XẤU KHÔNG THỂ GẶP NGƯỜI? (8)
Đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức ở Đông Phương thành, hiện tại trong Đông Phương thành đã chật kín người, khắp nơi trên đường phố đều có thể gặp võ giả cường đại.
Ngoài cửa thành, Mộ Như Nguyệt dừng chân, ngửa đầu nhìn cửa thành trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
“Giá!”
“Giá giá!”
Bỗng nhiên, tiếng quất ngựa từ xa truyền đến.
Phía sau, bụi bay mù mịt, một hồng y nữ tử ngồi trên tuấn mã, tay cầm trường tiên hung hăng quất ngựa, ngạo nghễ quát: “Mau tránh ra!”
“Là Đông Phương gia Đông Phương Anh.”
Mọi người cả kinh, vội vàng dạt ra hai bên đường.
Trước cửa thành chỉ còn lại hai người....
Hai người kia tựa như không nghe thấy động tĩnh phía sau, vẫn đứng yên ở đó, nhìn thấy tuấn mã sắp đụng phải, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay hai người kia.
“Cút ngay!”
Đông Phương Anh liếc nhìn hai người phía trước, nhưng cũng không ghìm cương ngựa, hét lớn một tiếng, phi nhanh như bay.
Phanh!
Đúng lúc này, chân ngựa tựa như bị một vật gì đó đánh trúng, người trên lưng ngựa ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
Không biết ai bất cẩn cười một tiếng, hoàn toàn chọc giận Đông Phương Anh, ánh mắt nàng lạnh lẽo đảo qua đám người, vung trường tiên quấn lấy cổ một người, vẻ mặt lãnh diễm nói: “Vừa rồi là ngươi cười?”
Người nọ bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.
Đông Phương Anh khẽ nheo mắt, trường tiên dùng lực một chút, đầu người nọ đã lộc cộc lăn vào trong đám người.
Tĩnh....
Tất cả mọi người đều an tĩnh, sợ hãi không dám nói lời nào, thậm chí không dám phát ra một thanh âm nào.
Người nọ bất quá chỉ cười một tiếng liền bị giết, người Đông Phương gia cũng quá bá đạo đi?
Đông Phương Anh hung hăng vung trường tiên, âm trầm nói: “Đây là kết cục của kẻ dám cười nhạo ta! Người tới, vứt thi thể này cho chó ăn, miễn ở chỗ này bẩn mắt ta!”
Dứt lời, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.
“Vừa rồi ta bảo các ngươi cút ngay, chẳng lẽ các ngươi điếc không nghe thấy sao?”
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Đông Phương Anh, cười nhạt nói: “Xin lỗi, ta không nghe thấy tiếng người nói, nhưng lại nghe thấy tiếng một con súc sinh đang tru lên.”
Súc sinh?
Đông Phương Anh trợn tròn mắt, nữ nhân này dám nói nàng là súc sinh?
Những người khác cũng dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, phải biết rằng nơi này là địa bàn của bọn rắn độc Đông Phương gia, mà Đông Phương Anh này trời sinh bá đạo, lại là nữ nhi Đông Phương gia, muội muội ruột của Đông Phương Tuấn, ai dám nói chuyện với nàng như vậy?Không phải là chán sống sao?
“Ngươi vừa nói ta là súc sinh?” Đông Phương Anh tức xanh mặt, ánh mắt âm trầm, không ngờ nữ nhân này dám mắng nàng!
“Xin lỗi, hình như ta cũng không chỉ tên nói họ ngươi là súc sinh, là ngươi tự thừa nhận thôi.” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vận đạm phong khinh nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Phương Anh thay đổi mấy lần, vung trường tiên về phía Mộ Như Nguyệt.
Có vài người không đành lòng nhìn cảnh này, nhịn không được nhắm mắt lại, bọn họ tựa hồ đã tưởng tượng ra tình cảnh đầu của tiểu cô nương xinh đẹp này rơi xuống đất...
Đối địch với Đông Phương Anh không phải muốn chết sao? Nàng bá đạo như vậy, sao có thể bỏ qua cho cô nương này?
______________________________________________
CHƯƠNG 626: DẠ VÔ TRẦN XẤU KHÔNG THỂ GẶP NGƯỜI? (9)
Thời điểm trường tiên sắp tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, nam nhân bên cạnh khẽ động, chắn trước người nàng, ngay sau đó, không ai nhìn thấy hắn ra tay thế nào, Đông Phương Anh đột nhiên văng ra ngoài, rơi vào giữa đám người.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, tựa như không dự đoán được nam nhân này lại động thủ, nếu Đông Phương gia chủ biết được chuyện này, hai người kia chỉ có kết cục bầm thây vạn đoạn...
“Ngươi dám động thủ với ta?” Đông Phương Anh giận run, từ trên mặt đất bò dậy, lau vết máu bên môi, phẫn nộ quát, “Tiểu tử thúi, có bản lĩnh thì dùng mặt thật gặp người, đeo mặt nạ làm gì? Bất quá ta thấy không phải ngươi có gì thần bí mà là dung mạo quá xấu không thể gặp người! Một khi đã như vậy, ta liền tháo mặt nạ ngươi xuống xem ngươi rốt cuộc có bộ dáng gì!”
Nàng không hề nhìn thấy ánh mắt tối tăm của nam nhân, vung trường tiên muốn tháo mặt nạ bạc kia xuống, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc.
Nếu không phải vì quá xấu, tại sao phải đeo mặt nạ? Vậy nàng sẽ vạch trần dung mạo xấu xí của hắn trước mặt mọi người!
Ngay tại thời điểm Đông Phương Anh sắp động thủ, một tiếng cười nhạo vang lên: “Thì ra đây là tố chất của Đông Phương gia, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Phanh!
Một đạo kình phong bắn tới, hất trường tiên của Đông Phương Anh sang một bên.
Đông Phương Anh thu hồi trường tiên, híp mắt nhìn hai người đang đi tới, ánh mắt tối tăm: “Điền Phi, Cố Oanh Oanh!”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng nhịn không được quay đầu nhìn hai người đang tới.
Nam nhân tay cầm quạt xếp, trên mặt là nụ cười ôn hòa, một thân cẩm y càng tôn lên khí chất cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Bên cạnh là một nữ tử áo vàng, khí chất cao nhã, thanh âm giống như chim hoàng oanh, thanh thúy động lòng người, trên gương mặt trái xoan xinh đẹp đầy ý cười, mắt phượng hơi nhướng lên.
Người vừa mở miệng nói chuyện chính là vị nữ tử Cố Oanh Oanh này.
“Cố Oanh Oanh, ngươi muốn xen vào chuyện người khác?” Ánh mắt Đông Phương Anh âm trầm, lạnh giọng hỏi.”Không không không”, Cố Oanh Oanh lắc đầu, “Sao lại nói là xen vào chuyện người khác? Ta chỉ đơn thuần là chướng mắt Đông Phương gia các ngươi thôi, đúng không? Phu quân.”
Điền Phi mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh, ôn nhu nói: “Phu nhân nói gì cũng đúng, nếu phu nhân chướng mắt bọn họ, vậy ta cũng chướng mắt đám người Đông Phương gia bọn họ.”
Nghe nam nhân nói vậy, hai mắt Cố Oanh Oanh cong lên, tràn đầy ý cười: “Người của Đông Phương gia không ai là thứ tốt, không phải dối trá khiến người ta ghê tởm thì chính là thích đoạt phu quân người khác.”
Đông Phương Anh hoàn toàn biến sắc.
Nàng nhìn nụ cười ôn nhu của Điền Phi, đáy lòng dâng lên đố kị mãnh liệt, ánh mắt sắc như kiếm trừng Cố Oanh Oanh.
Chuyện năm đó nàng điên cuồng theo đuổi Điền Phi cũng không phải bí mật gì, mà Đông Phương gia và Điền gia cũng coi như môn đăng hộ đối, cố tình lại chui ra một Cố Oanh Oanh này, không quyền không thế, nhưng lại được Điền Phi yêu thương, cho đến nay nàng vẫn không cam lòng chuyện này.
Hiện giờ, Cố Oanh Oanh còn dám ngấm ngầm vũ nhục nàng.
Trong mắt nàng, nữ nhân này mới là tiện nhân đoạt phu quân người khác! Năm đó nếu không có nữ nhân này thì nàng đã là thê tử của Điền Phi rồi....
____________________________________________
CHƯƠNG 627: DẠ VÔ TRẦN XẤU KHÔNG THỂ GẶP NGƯỜI? (10)
“Cố Oanh Oanh, ngươi nói cái gì?”
Đông Phương Anh đã sớm vứt Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần ra sau đầu, phẫn nộ trừng mắt Cố Oanh Oanh: “Rốt cuộc là ai đoạt nam nhân của ai còn chưa biết được, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Cố Oanh Oanh cười nói: “Phu quân, chàng nói cho ta biết, là ai đoạt nam nhân của ai?”
Điền Phi lạnh nhạt quét mắt Đông Phương Anh một cái, sau đó lại nhìn Cố Oanh Oanh, ôn nhu cười nói: “Từ đầu đến cuối, ta đều chỉ là nam nhân của một mình nàng, Đông Phương Anh vẫn luôn tự cho mình là vị hôn thê của ta, nhưng lúc đó ta cũng lười để ý, cho đến khi nàng xuất hiện, ta mới không muốn nàng có bất kì hiểu lầm gì, đối với nữ nhân này cứ trực tiếp làm lơ là được, nàng muốn đoạt nam nhân cũng phải xem ta có cho nàng cơ hội đoạt hay không.”
Cố Oanh Oanh cười cười, ôm chặt eo Điền Phi, ánh mắt đầy ý cười nhìn Đông Phương Anh sắc mặt xanh mét, giống như đang khoe ra.
Ai bảo trong vòng nửa năm này Đông Phương gia thường xuyên động thủ với Điền gia, vài đệ tử Điền gia vừa ra ngoài đã bị Đông Phương gia bắt nhốt hoặc đánh trọng thương, ngay cả mỏ khoáng thạch cũng bị phá hủy, cho nên nàng dĩ nhiên muốn hung hăng đả kích nữ nhân Đông Phương gia.
Nhìn hành động thân mật của hai người, trong mắt Đông Phương Anh phun trào lửa giận, ánh mắt kia tựa như muốn bầm thây vạn đoạn nữ nhân đáng chết kia!
“Điền Phi”, Đông Phương Anh ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của Điền Phi, “Năm đó ngươi lựa chọn nữ nhân này, sau này nhất định sẽ hối hận!”Chờ đến khi ta hoàn toàn thống nhất tứ đại gia tộc, mà không phải chỉ là người dẫn dắt trên danh nghĩa, không sợ Điền Phi khóc lóc tới cầu nàng gả cho hắn!
Lúc đó, nàng sẽ nói Điền Phi làm thịt nữ nhân đáng chết Cố Oanh Oanh này!
Đến lúc đó nàng chết trên tay nam nhân mình yêu, càng thống khổ hơn mình mấy năm nay, nếu không như vậy, khó tiêu trừ mối hận trong lòng mình....
Cố Oanh Oanh bĩu môi, không cho là đúng: “Nếu chọn ngươi, hắn mới hối hận đó, loại nữ nhân bá đạo dã man như ngươi, động một chút liền giết người, phu quân mới sẽ không thích, những người này lại không làm gì sai, tại sao muốn giết bọn họ? Đương nhiên, nếu là mấy chuyện nhàn rỗi khác, Cố Oanh Oanh ta cũng lười xen vào, cố tình là chuyện liên quan đến Đông Phương Anh ngươi, vậy ta liền không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Đông Phương Anh hừ lạnh một tiếng: “Nơi này là địa bàn Đông Phương gia, hắn ở địa bàn của ta cười nhạo ta, ta giết hắn thì có gì không đúng? Những người này chặn đường ta đều phải chết! Như vậy cũng không thể trách ta, chỉ đổ thừa bọn họ không có thực lực! Trên thế giới này, người không có thực lực chỉ có con đường chết! Cho nên ta không cho rằng mình làm sai cái gì!”
Ánh mắt Cố Oanh Oanh ám trầm, loại người vô duyên vô cớ giết người như nàng, phu quân thích mới là lạ, thế giới này dù cá lớn nuốt cá bé, nhưng hành vi của Đông Phương Anh thật sự rất quá đáng!
“Đông Phương Anh, ngươi đã quên, hiện tại là đại hội tứ đại gia tộc, làm sao ngươi biết người trước mắt ngươi không có bối cảnh gì? Nói không chừng hai người kia là người Nam Cung gia hoặc Âu Dương gia.”
“Nam Cung gia và Âu Dương gia? Ha ha!” Đông Phương Anh cười điên cuồng, châm chọc nói, “Ngươi cho rằng ai cũng có thể tham dự đại hội tứ đại gia tộc? Người có thể tới tham gia đều là dòng chính của các gia tộc, ta biết rất rõ dòng chính của các gia tộc, trong số đó không có hai người này, trừ phi bọn họ là hộ vệ, đương nhiên, hai đại gia tộc kia sẽ không vì hai hộ vệ nho nhỏ mà đối địch với Đông Phương gia...”
_____________mỏi tay quá ╮(╯▽╰)╭_____________
CHƯƠNG 628: ĐƯA NỮ NHÂN CHO DẠ VÔ TRẦN (1)
Cố Oanh Oanh cười như không cười, đảo mắt qua vẻ mặt kiêu ngạo của Đông Phương Anh, châm chọc nói: “Xem ra tố chất của Đông Phương gia bất quá chỉ như vậy...”
“Ngươi...”
Hai mắt Đông Phương Anh phun hỏa, đáy mắt âm trầm.
Nhưng dù sao Cố Oanh Oanh cũng là người Điền gia, huống chi bên cạnh còn có Điền Phi, so thực lực, nàng căn bản không phải đối thủ của Điền Phi!
“Cố Oanh Oanh, nể mặt Điền gia hôm nay ta tạm tha cho ngươi, chờ sau này lại tính sổ với ngươi”, Đông Phương Anh hung tợn trừng mắt Cố Oanh Oanh một cái, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, hừ lạnh nói, “Hai người các ngươi đã có gan chặn đường ta thì nên tự có giác ngộ thừa nhận lửa giận của ta!”
Trường tiên lần nữa vung về phía mặt nạ trên mặt Dạ Vô Trần.
Hiện tại trong lòng nàng nghẹn một bụng lửa giận, cần có chỗ phát tiết, cố tình không thể động đến Cố Oanh Oanh, chỉ có thể trút giận lên hai gia hỏa đáng chết này.Huống chi, chuyện này vốn do bọn họ gây ra.
Nam nhân đứng yên không có bất kì động tác gì, thậm chí tay cũng không nâng, quanh thân hắn nổi lên một trận cuồng phong, tóc đen bay múa, quyến rũ tà mị không nói nên lời.
Đông Phương Anh hơi ngây người, còn chưa hoàn hồn đã nghe 'oanh' một tiếng, một cỗ lực lượng cường hãn có thể phá hủy lục phủ ngũ tạng nàng hung hăng đánh tới, thân thể nàng lập tức bay ra ngoài, tạo thành một vòng cung đẹp mắt trên không trung rồi nện thật mạnh xuống đất.
Bụi đất bay đầy trời, bao phủ dung nhan diễm lệ của Đông Phương Anh, nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vì đau đớn mà trắng bệch.
Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là thực lực của nam nhân...
Thực lực như thế, thật sự chỉ là hộ vệ của một gia tộc sao? Gia tộc nào có thể có hộ vệ cường hãn như vậy?
Điền Phi khẽ cau mày, quét mắt về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc, đáy mắt xẹt qua tia sáng không dễ phát giác.
Nam nhân này.... không đơn giản....
“Ngươi... các ngươi chờ đó cho ta!” Đông Phương Anh từ trên mặt đất bò dậy, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần, nhưng lại không dám có bất kì hành động nào.
Nàng ngay cả roi cũng không kịp nhặt, chạy như bay vào trong thành.
Cho đến khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất, đám dân chúng xung quanh với phát ra tiếng cười, tiếng bàn tán xôn xao...
“Hai vị”, Cố Oanh Oanh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, mỉm cười tiến lên phía trước, “Các ngươi đắc tội Đông Phương Anh, nàng nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi, bất quá nếu nàng đến tìm ngươi, ngươi có thể tìm ta hỗ trợ, tục ngữ nói kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.”
Cố Oanh Oanh cười nhạt, nụ cười kia rất đẹp, tựa như một đóa bách hợp lay động trong gió.
“Đa tạ.”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nghĩ đến chuyện mình đánh Đông Phương Tuấn tàn phế khiến Đông Phương gia ngộ nhận là Điền gia làm, trong lòng nàng có chút áy náy.
Trong nửa năm này, Đông Phương gia và Điền gia đã như nước với lửa, chỉ cần đệ tử hai bên nhìn thấy nhau là xông vào chiến đấu kịch liệt, nếu không phải nơi này là ngoài cửa Đông Phương thành, nàng có thể cam đoan Cố Oanh Oanh nhất định sẽ không dễ dàng để Đông Phương Anh rời đi như vậy...
“Phu quân, chúng ta đi thôi”, Cố Oanh Oanh quay đầu nhìn Điền Phi, cười nói, “Ta muốn nhìn xem Đông Phương gia chiêu đãi Điền gia chúng ta thế nào....”
____________________________________________
CHƯƠNG 629: ĐƯA NỮ NHÂN CHO DẠ VÔ TRẦN (2)
Điền Phi dịu dàng gật đầu, trước khi đi lơ đãng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, khóe môi nhàn nhạt cong lên.
Hắn có cảm giác, Điền gia và nam nhân này về sau nhất định có liên quan...
Trong Đông Phương thành, tiếng người cười nói ồn ào, cực kì náo nhiệt.
Mộ Như Nguyệt dựa theo thông tin Âu Dương Vân Cẩm để lại, tìm được khách điếm, bởi vì trên đường đi quá tiêu hao tinh lực cho nên hai bên gặp nhau xong, liền về phòng nghỉ ngơi.
Bất quá, Mộ Như Nguyệt tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Dạ Vô Trần, có một nam nhân tinh lực tràn đầy như lang như hổ bên cạnh, nàng có thể nghỉ ngơi được mới lạ....
Đêm tối không trăng, yên lặng, tĩnh mịch.
Trong Đông Phương gia đèn đuốc sáng trưng, thanh âm ầm ĩ cũng phá vỡ bóng đêm yên tĩnh...
“Là bọn họ!”
Đông Phương Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người trong đám đông, đáy mắt hiện lên lệ khí: “Hai người kia còn dám xuất hiện ở Đông Phương gia, bất quá nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như là người Âu Dương gia...”
Dòng chính Âu Dương gia cũng chỉ có Âu Dương Vân Cẩm và Âu Dương Vân Thư, Âu Dương Vân Cẩm cũng chỉ có một nữ nhi là Âu Dương Thiến, nữ nhi của Âu Dương Vân Thư mấy năm trước đã bệnh chết, cho nên bọn họ cũng không phải là dòng chính. Có điều, thực lực của nam nhân kia quá mạnh, nếu là chi thứ, nam nhân có thiên phú cao như vậy, nàng không thể không biết.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dời sang Mộ Như Nguyệt.
Ban ngày vẫn chưa tinh tế quan sát, bây giờ xem ra, dung nhan nữ nhân này khuynh quốc khuynh thành, nàng vốn cho rằng Cố Oanh Oanh đã đủ diễm lệ, hiện tại có người còn đẹp hơn nàng.
Nếu nói Cố Oanh Oanh kiều diễm động lòng người, thì Mộ Như Nguyệt lại đẹp như hàn trúc, đẹp ở khí chất.
Mỹ nhân trên đời này rất nhiều, nhưng mỹ nhân có khí chất lại rất ít, ngay cả Khiếu Nguyệt mà đại ca thích cũng không sánh bằng nàng...
“Thì ra là thế!”
Đông Phương Anh cười lạnh: “Nữ nhân này hẳn là chi thứ của Âu Dương gia, còn hắn là nam nhân của nàng, dung mạo nữ nhân này đúng là hấp dẫn được rất nhiều cường giả, nhưng mà như vậy thì Âu Dương gia cũng quá vô sỉ đi, còn lấy nữ nhân đi câu dẫn cường giả gia nhập!”
Chỉ có lý do này mới có thể nói rõ vì sao nam nhân kia cường đại như vậy mà nàng cũng không biết.
“Anh Nhi, làm sao vậy?” Đông Phương Lượng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Đông Phương Anh, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đứng giữa Âu Dương gia thì hơi ngừng lại.
Nữ nhân kia, không phải là người Âu Dương gia sao?
Anh Nhi quen biết nàng?
“Cha, ban ngày ở ngoài cửa thành là nàng cho người đả thương ta” Đông Phương Anh hừ lạnh, “Nếu không phải Cố Oanh Oanh cũng ở đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai người kia.”
Nói tới đây, Đông Phương Anh hận nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện hôm nay đúng là sỉ nhục lớn nhất đời nàng từ lúc chào đời đến giờ!
Bất luận là hai người Âu Dương gia này, hay là Cố Oanh Oanh đều phải chết!
Đông Phương Lượng cau mày, ánh mắt lạnh lùng: “Anh Nhi, hai người kia là người Âu Dương gia, hiện tại chúng ta và Điền gia như nước với lửa, tuyệt đối không thể cùng lúc khiêu chiến cả hai gia tộc, mọi việc chờ đại ca ngươi cưới Nam Cung Tử Lan rồi nói sau.”
Hắn suy tính không tồi, nhưng lại không nghĩ tới Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho Đông Phương Tuấn, dù nàng gả cho hắn, nếu biết được nhân phẩm tồi tệ của Đông Phương Tuấn, còn hủy hoại hạnh phúc cả đời Nam Cung Tử Lan, sao Nam Cung Liệt có thể dễ dàng tha cho Đông Phương gia?