Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 146: Chương 146




CHƯƠNG 635: ĐƯA NỮ NHÂN CHO DẠ VÔ TRẦN (8)

Lúc trước, Đông Phương Lượng nói một câu, ai có được Nam Cung Tử Lan, người đó sẽ là gia chủ đời kế tiếp, cho nên hắn mới không tiếc vứt bỏ Khiếu Nguyệt để có được thân phận thiếu chủ này...

“Mộ cô nương, Dạ công tử, đã lâu không gặp.” Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía hai người, cười như không cười nói.

Đông Phương Lượng nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Tuấn Nhi, ngươi quen những người này?”

“Đã từng gặp qua”, Đông Phương Tuấn cười cười, “Chẳng qua hình như hai vị có chút hiểu lầm ta, hiện tại ta có chuẩn bị cho hai vị một phần đại lễ, nhận lỗi với hai vị, người tới, đưa đại lễ lên.”

Dứt lời, một người cầm một cái hộp đi đến trước mặt Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, vung tay lên, nói: “Đi xuống đi!”

“Vâng, thiếu chủ!” Người nọ yên lặng lui xuống.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đông Phương Tuấn, có lẽ vì không hiểu tại sao Mộ Như Nguyệt phế Đông Phương Anh mà Đông Phương Tuấn còn muốn đưa lễ vật cho Mộ Như Nguyệt đi.

Có điều, từ lúc Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, Mộ Như Nguyệt liền không cách nào dời mắt được...

“Huyễn ưu thảo!”

Không sai, trong cái hộp kia là huyễn ưu thảo! Chỉ cần ngửi được mùi hương này, nàng liền đoán ra loại dược liệu...

Huyễn ưu thảo là một loại dược liệu mê huyễn, nghe nói nếu cho một người dùng, hắn sẽ quên mất người mà hắn yêu nhất, hơn nữa sẽ yêu người khác phái đầu tiên mà hắn nhìn thấy.

Đương nhiên, đối với Mộ Như Nguyệt, huyễn ưu thảo không chỉ có một công hiệu này, bởi vì muốn luyện đan dược thiên giai trung cấp cần dùng loại dược liệu này.

Không ngờ bây giờ lại có người đưa tới tận cửa...

Có điều, Đông Phương Tuấn đưa huyễn ưu thảo cho bọn họ có mục đích gì?

Trong lúc Mộ Như Nguyệt còn đang trầm ngâm, Đông Phương Tuấn cười ôn hòa, nói: “Mộ cô nương, Dạ công tử, các ngươi đi đường cũng mệt nhọc vất vả rồi, hình như Âu Dương gia không mang theo nha hoàn tới, nếu đã như vậy ta liền đưa nha hoàn của ta cho hai vị, hi vọng các ngươi sẽ tiếp nhận ý tốt của ta.”

Trong mắt Đông Phương Tuấn xẹt qua một tia sáng, phân phó: “Vũ nương, từ nay về sau, ngươi sẽ hầu hạ Dạ công tử và Mộ cô nương.”

Hắn vừa dứt lời, một làn hương thơm ngát đã ập tới trước mặt, một nữ tử quyến rũ từ trong đám người đi ra.

Nữ tử này kinh diễm tuyệt luân, khóe mắt lông mày hàm xuân, dáng người khiến nam nhân huyết mạch phun trào, đặc biệt là làn váy quá ngắn, khi bước đi lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn nà, có vài người không chịu được cảnh tượng hương diễm này, hạ thân trực tiếp có phản ứng.

“Không được xem!”

Cố Oanh Oanh nhéo nhéo tay Điền Phi, bá đạo nói.

Điền Phi cười nhạo nói: “Loại nữ nhân phóng đãng này làm sao so được với phu nhân? Chỉ sợ lúc này Đông Phương Tuấn...”Nam nhân kia nhìn thế nào cũng không giống đồ háo sắc.

Bất luận ở nơi nào, trong mắt hắn chỉ có vị bạch y nữ tử kia, cho nên Đông Phương Tuấn lập kế hoạch muốn dùng Vũ Nương câu dẫn nam nhân kia chỉ sợ sẽ ngâm nước nóng...

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt Đông Phương Tuấn, phát hiện ý cười lạnh trong mắt hắn, lại nhớ đến dược liệu vừa rồi, nhất thời hiểu ra.

Thì ra hắn có chủ ý này!

Nghĩ kỹ ý đồ của đối phương, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi lạnh xuống, khóe môi gợi lên độ cong lạnh băng, đôi mắt đen xẹt qua hàn ý...

____________________________________________

CHƯƠNG 636: ĐƯA NỮ NHÂN CHO DẠ VÔ TRẦN (9)

Đây xem như đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần trước mặt nàng? Xem ra mặt ngoài Đông Phương Tuấn cũng không làm tốt như nàng nghĩ...

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mấy người kia.

Sao bọn họ có thể không nhìn ra ý nghĩ chân thật của Đông Phương Tuấn?

Dù sao ở đây có nhiều người như vậy, hắn không đưa nha hoàn cho những người khác mà cố tình đưa cho đôi phu thê kia, nói không có âm mưu gì, ai mà tin được.

Huống chi, nữ tử quyến rũ kia giống nữ tử thanh lâu hơn chứ sao có thể là một nha hoàn? Bọn họ chưa từng gặp nha hoàn nào phóng đãng yêu mị như thế.

“Dạ công tử.”

Vũ Nương khẽ khom người, lộ ra cái cổ trắng tuyết, loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn...

Thanh âm dụ hoặc, nũng nịu chọc người yêu thương.

Nếu bị nàng dùng thanh âm như vậy kêu gọi, phỏng chừng chân bọn họ đều nhịn không được mềm nhũn, sau đó bất chấp tất cả mà nhào lên....

Lập tức, có nam nhân dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dạ Vô Trần, vì sao hắn có vận khí tốt như vậy, bên cạnh đã có một thê tử tuyệt sắc, bây giờ còn có thêm một nữ tử quyến rũ tận xương, chỉ nhìn dáng người là biết công phu trên giường của nữ tử này cực tốt, có thể khiến nam nhân dục tiên dục tử.

Còn Mộ Như Nguyệt, nhất thời hoàn toàn bị bỏ qua một bên.

Cho dù nàng là người Âu Dương gia cũng không thể ngăn cản phu quân mình nạp thiếp, thế giới này vốn là như thế, mặc kệ nữ nhân có thực lực cỡ nào đều phải coi phu quân là trên hết, nếu ngăn cản phu quân cùng nữ nhân khác ân ái triền miên sẽ bị coi là ghen tị, đố phụ.

Huống chi nam nhân này còn là một cường giả.

Là cường giả đương nhiên sẽ có nhiều nữ nhân hơn người khác.

Xem ra có trò hay để nhìn....

“Dạ công tử?”

Thấy nam nhân này từ đầu đến cuối không hề nhìn mình, trong lòng Vũ Nương có chút khó chịu, mấy nam nhân trước đây nàng chỉ cần nói một câu liền lên giường, không phải Đông Phương Tuấn cũng vậy sao? Hơn nữa, Đông Phương Tuấn còn khen nàng công phu trên giường cực tốt, hầu hạ hắn thật thoải mái, cũng vì thế mà Vũ Nương càng tự tin hơn.Nhưng mà nam nhân trước mắt lại không thèm nhìn nàng, lúc nàng hành lễ cũng không đỡ nàng lên...

Một khi đã như vậy, nàng nhất định phải câu dẫn được hắn, làm hắn hưởng thụ mị lực của nàng trên giường...

Đặc biệt là, tuy nam nhân này xấu xí nên phải đeo mặt nạ nhưng dáng người thon dài kia rất tốt, nam nhân sao, lên giường rồi thì đều giống nhau, nàng đều có thể ăn hết.

Có điều, không biết tinh lực trên giường của hắn thế nào, nàng cũng muốn nếm thử một chút...

“Ai yêu! Đầu ta choáng váng, công tử giúp ta...”

Vũ Nương nâng tay đỡ trán, thân thể yêu kiều tận xương ngã về phía Dạ Vô Trần...

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người có thể tưởng tượng ra thần sắc nam nhân kia khi ôm cái thân thể mềm mại kia, nhưng Vũ Nương này cũng thật lớn mật, câu dẫn phu quân người ta trước mặt đối phương như vậy cũng hơi quá đáng.

Bất quá, Vũ Nương quả thật là cố ý!

Nàng không phục trong mắt Dạ Vô Trần không có nàng, càng muốn khiêu chiến, Mộ Như Nguyệt đúng là rất đẹp, nhưng lại quá ngây ngô, sao có thể quyến rũ bằng nàng?

Quan trọng hơn là Đông Phương công tử đã giao nhiệm vụ cho nàng, phải phá hư quan hệ của hai người bọn họ, chỉ cần nàng làm được điều đó, sẽ đảm bảo nàng cả đời sống sung sướng.

Cho nên, nếu bây giờ Dạ Vô Trần ôm nàng, lòng tự trọng của nữ nhân kia tất nhiên sẽ không thể chấp nhận được, vậy nàng cũng coi như hoàn thành một nửa nhiệm vụ...

___________________________________________

CHƯƠNG 637: ĐƯA NỮ NHÂN CHO DẠ VÔ TRẦN (10)

Về phần Dạ Vô Trần có tiếp nhận nàng hay không, Vũ Nương rất tự tin, nam nhân vốn thương hoa tiếc ngọc, thấy mỹ nhân sắp té ngã nhất định sẽ đỡ nàng một phen...

Nhưng mà, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra...

Thời điểm Vũ Nương sắp ngã vào lòng Dạ Vô Trần, thân thể nam nhân chợt lóe, tránh sang một bên, vì thế, 'bịch' một tiếng, thân thể yêu kiều kia ngã lăn trên mặt đất...

Mọi người ngây ngẩn, nghiễm nhiên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Mỹ nhân phóng đãng yêu mị trước mắt, cho dù không động tâm với nàng, nhưng ai mà không muốn chơi một chút? Vậy mà nam nhân này lại từ bỏ cơ hội?

Hơn nữa, đỡ nàng một lần cũng không muốn?

Đầu óc Vũ Nương trống rỗng, nàng thật sự không ngờ, chiêu thức này lại mất hiệu lực đối với nam nhân này?

Nàng cắn chặt môi, không cam lòng, chẳng lẽ mị lực của nàng còn chưa thể hiện ra hết cho nên nam nhân này mới không động tâm?

“Dạ công tử, ngươi có ý gì?” Sắc mặt Đông Phương Tuấn trầm xuống, “Vũ Nương là nha hoàn ta đưa để hầu hạ các ngươi, dù nàng có gì không đúng cũng không nên đối đãi với nàng như vậy!”

Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đông Phương Tuấn sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: “Đối đãi với nàng? Không biết phu quân ta phải đối với nàng thế nào? Bản thân nàng cố ý té ngã chẳng lẽ còn phải đi đỡ nàng? Có lẽ đổi thành Đông Phương công tử, nhất định sẽ không đành lòng mà đỡ nàng một phen.”Sắc mặt Đông Phương Tuấn hơi đổi, theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: “Chuyện này quả thật là nàng sai, không thể trách Dạ công tử, một khi đã như vậy, ta sẽ để nàng qua hầu hạ các ngươi.”

Chỉ cần tiếp cận bọn họ, tìm cơ hội cho Dạ Vô Trần ăn huyễn ưu thảo, lúc đó, Dạ Vô Trần sẽ quên nữ nhân này, yêu Vũ Nương.

Mà hắn, cũng muốn khiến nữ nhân đáng chết này nếm thử tư vị yêu mà không có được!

“Là tới hầu hạ chúng ta, hay là lên giường hầu hạ phu quân ta?” Mộ Như Nguyệt cười nói, trong mắt xẹt qua hàn ý lạnh lẽo tận xương.

Dù Đông Phương Tuấn không nói rõ ràng nhưng bất kì ai đều hiểu rõ, Vũ Nương chính là nữ nhân Đông Phương Tuấn đưa lên giường Dạ Vô Trần.

“Mộ cô nương, đồng ý hay không đồng ý cũng không phải ngươi nói”, ánh mắt Đông Phương Tuấn càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói, “Phu quân ngươi là trời của ngươi, ngươi dĩ nhiên phải nghe lời hắn, chỉ cần hắn muốn, đừng nói là lên giường hầu hạ hắn, dù hưu ngươi, cưới nàng cũng là tất nhiên!”

Đông Phương Tuấn biết rõ Dạ Vô Trần rất yêu Mộ Như Nguyệt, từ ánh mắt có thể nhìn ra được. Nhưng có yêu một người đến mức nào cũng không thể kháng cự được dụ hoặc.

Cũng giống như hắn, yêu Khiếu Nguyệt, nhưng trong khoảng thời gian cùng nàng yêu nhau, hắn cũng vẫn có vài hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thỉnh thoảng còn đến thanh lâu phát tiết nhu cầu.

Cho dù Dạ Vô Trần và Vũ Nương có phát sinh quan hệ cũng không thể khiến hắn không yêu Mộ Như Nguyệt, cho nên hắn mới dùng huyễn ưu thảo, chỉ có dùng loại dược liệu này mới có thể khiến hắn quên Mộ Như Nguyệt, yêu nữ nhân khác!

Đến lúc đó, nữ nhân này nhất định sẽ đau đến tê tâm liệt phế! Như vậy có thể khiến nàng nếm chịu nỗi đau đớn khi hắn mất Khiếu Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Vô Trần, hắn nói ngươi muốn hưu ta, cưới người khác, còn nói ngươi là trời của ta, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời ngươi, là như vậy sao?”

___________________________________________

CHƯƠNG 368: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI ĐỊA NGUYÊN (1)

Bầu không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nam nhân đeo mặt nạ kia, chờ đợi câu trả lời của hắn...

Quanh người nam nhân bao phủ một tầng lệ khí, đôi mắt tím lạnh băng không có chút độ ấm, lạnh lùng đảo qua Vũ Nương, trên người chợt xuất hiện ngọn lửa màu đen mãnh liệt.

Oanh!

Ngọn lửa bắn về phía Vũ Nương, nháy mắt đã bao trùm cái thân thể kiều mị kia, đối phương còn chưa kịp mở miệng kinh hô đã bị ngọn lửa nuốt hết...

Đây... chính là đáp án của hắn!

Từ đầu đến cuối, nam nhân không nói bất kì lời nào, nhưng hành động của hắn lại càng khiến mọi người chấn động hơn.

Dù hắn không để nữ tử quyến rũ kia vào mắt, nhưng nỡ lòng nào ra tay giết một vưu vật nóng bỏng như vậy?

Bất quá, Dạ Vô Trần không nghĩ mình làm vậy có gì không đúng.Đông Phương Tuấn chẳng những đưa huyễn ưu thảo, mà còn đưa nữ nhân này cho hắn, mục đích là gì còn chưa rõ ràng sao, đối với loại nữ nhân cam nguyện bị Đông Phương Tuấn lợi dụng để phá hư tình cảm của hai người bọn họ, tại sao hắn phải buông tha?

Nếu nàng vì quyền lợi hay phú quý mà làm việc cho Đông Phương Tuấn thì nên hiểu rõ kết cục của mình sẽ thế nào!

“Quỷ Vương!” Đông Phương Tuấn biến sắc, hành vi của Dạ Vô Trần là trắng trợn tát vào mặt hắn, làm sao hắn còn tiếp tục giả bộ được nữa? Lập tức phẫn nộ quát: “Ngươi đang làm cái gì?”

Dạ Vô Trần lạnh lùng đảo mắt về phía Đông Phương Tuấn, thanh âm tràn ngập hàn ý: “Như ngươi nhìn thấy!”

“Ngươi...” Đông Phương Tuấn xanh mặt, “Thì ra Quỷ Vương là thê nô!”

Trên đời này, nam nhân hận nhất chính là bị người khác nói mình là thê nô, đối với bọn họ đây là một loại sỉ nhục.

Thân là nam nhân, yêu cầu nữ nhân phải nói gì nghe nấy, chứ không phải sợ hãi thê tử của mình.

Đông Phương Tuấn vốn cho rằng sau khi nghe mình nói lời này, bất luận thế nào Dạ Vô Trần cũng sẽ chứng minh mình không phải là thê nô, nhưng nam nhân kia lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: “Giữa chúng ta, lời nàng nói mới tính, lời của ta không tính là gì.”

Tuy thanh âm của nam nhân cũng không lớn lắm nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai mọi người.

Bọn họ có chút không thể tin vào tai mình.

Nam nhân này gián tiếp thừa nhận mình là thê nô? Chuyện này đối với nam nhân là vô cùng nhục nhã a!

Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một thanh âm lạnh lùng khác ngắt ngang: “Đông Phương công tử, cái chân thứ ba của ngươi tốt không? Lại có thể tới chỗ này gây sóng gió?”

Mộ Như Nguyệt cười như không cười quét mắt về phía hạ thân Đông Phương Tuấn, ý tứ trong mắt không nói cũng biết.

Ở đây có rất nhiều người đều là người từng trải, làm sao có thể không rõ cái chân thứ ba là ý gì? Bọn họ đều sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn hoàn toàn biến sắc!

Hắn không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ nói ra chuyện này, ánh mắt âm u: “Mộ cô nương, ta không hiểu lời này là có ý gì?”

“Có ý gì?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, “Ý của ta đương nhiên là Đông Phương Tuấn ngươi đã là một phế vật, chẳng lẽ bởi vì ngươi đã là phế vật cho nên muốn phá hoại tình cảm của người khác?”

Oanh!

Trên người Đông Phương Tuấn bộc phát lực lượng cường đại trực tiếp đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng nàng lại đứng im không động, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi dám vu hãm ta?”

____________________________________________

CHƯƠNG 639: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI ĐỊA NGUYÊN (2)

Sắc mặt Đông Phương Tuấn xanh mét, khí thế toàn thân trở nên sắc bén: “Ngươi đường đường là nữ tử, vậy mà dám nói ra mấy lời hạ lưu như vậy, không sợ người đời nhạo báng?”

“Ta chỉ nói sự thật mà thôi, không giống kẻ nào đó chuyên làm mấy chuyện hạ lưu” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không chút sợ hãi nói, “Đông Phương Tuấn, ta có bôi nhọ ngươi hay không, bản thân ngươi rõ ràng!”

Đến yến hội lần này, mục đích chủ yếu của nàng chính là khiến Đông Phương gia bị cô lập với ba gia tộc khác, tuy nói Nam Cung gia đã xem xét lại hôn sự này nhưng nếu muốn làm Nam Cung gia đối địch với Đông Phương gia thì chưa đủ.

Cần phải khiến Nam Cung gia thất vọng với hành vi của hắn.

Mà Đông Phương Tuấn giấu giếm tình huống của bản thân, tiếp tục liên hôn, đây chính là cơ hội khiến hai gia tộc trở mặt thành thù.

Còn Điền gia...

Đó hoàn toàn là Đông Phương gia tự tìm chết!

“Đông Phương công tử lại vô nhân đạo như thế? Chậc chậc, thật nhìn không ra a...”

“Hắn đã biến thành như vậy mà còn muốn cưới Tử Lan tiểu thư, vậy không phải hại người ta mất đi hạnh phúc cả đời sao?”

“Cũng chưa chắc, nói không chừng đây là âm mưu của Âu Dương gia, mục đích là muốn phá hỏng liên hôn giữa hai nhà....”

Một câu cuối cùng được rất nhiều người tán thành.

Đông Phương Tuấn sao có thể là phế vật? Nếu nói là phá hỏng liên hôn còn có khả năng...

Mộ Như Nguyệt cười ngả ngớn, lòng bàn tay bắn ra một đạo kiếm quang, cắt đứt ống quần của Đông Phương Tuấn, lộ ta quang cảnh bị tàn phá bên trong...

Bọn nữ tử ở đây mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu không dám nhìn cảnh tượng kia.

Đông Phương Tuấn cũng ngây dại, hắn làm thế nào cũng không ngờ được Mộ Như Nguyệt dám làm chuyện lớn mật như vậy trước mặt mọi người.

Nàng vẫn là nữ nhân sao?

“Không được nhìn!” Dạ Vô Trần bá đạo kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ấn đầu nàng vào trong ngực mình.

Mộ Như Nguyệt cũng không phản kháng, tùy ý hắn ấn đầu nàng vào ngực.

“Các ngươi mau nhìn, Đông Phương Tuấn quả thật là phế vật, hắn thật sự bị phế!”

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Đám nữ tử đều tò mò quay đầu nhìn, ánh mắt kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lại đỏ bừng...

“Đông Phương gia chủ, ngươi có ý gì!” sắc mặt Nam Cung Thần trầm xuống, phẫn nộ nói, “Còn muốn muội muội ta gả cho một thái giám! Nếu nàng thật sự gả cho Đông Phương Tuấn, cả đời nàng đều bị hủy rồi! Chuyện này, ngươi phải cho chúng ta một công đạo!”

Nam Cung Thần vẫn chưa nghĩ ra cách nào thoái thác hôn sự này, hiện tại có một cơ hội tốt như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua, huống chi, Đông Phương Tuấn vốn không xứng với muội muội hắn.

“Này...” Đông Phương Lượng nhất thời sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào.

Dù sao Đông Phương Tuấn bị phế cũng là sự thật, Đông Phương gia lại không nói muốn giải trừ hôn ước, hành vi lừa gạt như thế, Nam Cung gia sao có thể không thống hận?

“Nam Cung công tử, ngươi trước hết nghe ta nói...”

Đông Phương Lượng do dự nửa ngày, hạ quyết tâm nói: “Kỳ thật ta cũng không biết rõ chuyện này, ta cũng bị Đông Phương Tuấn lừa gạt, nếu Nam Cung công tử không hài lòng, ta còn có mấy nhi tử khác đều có thể...”

“Ha ha!” Nam Cung Thần ngửa đầu cười to, “Các ngươi coi muội muội ta là cái gì? Tử Lan là bảo bối của Nam Cung gia chúng ta, bình thường còn không nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất nào, các ngươi lại dám dùng phương pháp này lừa gả! Ai biết các ngươi tìm một người khác có phải lại là thái giám hay không? Hoặc là không cẩn thận biến thành thái giám? Đông Phương gia chủ, ta thấy liên hôn giữa hai nhà đến đây là chấm dứt đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.