CHƯƠNG 645: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI ĐỊA NGUYÊN (8)
Gió thu lạnh run.
Trên lôi đài, nữ tử đứng thẳng tắp, tóc đen bay múa, một thân bạch y như tuyết liên nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng càng khiến người ta khó dời mắt chính là khí thế ngạo nghễ của nữ tử, tựa như nàng mới là vương giả của thế giới này, duy ngã độc tôn, bệ nghễ thiên hạ!
Rất khó có thể tưởng tượng, khí thế như vậy lại xuất hiện trên người một nữ tử...
“Tốt!” Đông Phương Lượng cười lạnh, “Nếu ngươi đồng ý, ta cũng không thể nói thêm gì nữa, bất quá ta nói trước, đao kiếm không có mắt, trong lúc tỷ thí nếu bất cẩn mất mạng, vậy cũng chỉ có thể trách ngươi thực lực quá kém, chẳng trách được ai.”
Âu Dương Vân Cẩm biến sắc, căm tức nhìn Đông Phương Lượng: “Đông Phương gia chủ, lời này của ngươi có ý gì? Ý ngươi là, trong lúc tỷ thí không quan tâm sống chết? Bọn họ nhiều người như vậy, Mộ cô nương chỉ có một mình, yêu cầu này đối với nàng là quá không công bằng!”
Đông Phương Lượng cười lạnh nói: “Đây là chính nàng quyết định, cũng không ai bức bách, dù muốn cuồng vọng cũng phải có tư cách để cuồng vọng, nàng bất quá là đánh bại Anh Nhi thôi đã cho rằng mình thiên hạ vô địch, không có đối thủ, nữ nhân như vậy sớm muộn cũng sẽ gây họa, ta khuyên Âu Dương gia các ngươi vẫn nên sớm phân rõ giới hạn với nàng thì tốt hơn, miễn gặp tai ương bất ngờ bị diệt vong, như thế lại mất nhiều hơn được.”
Âu Dương Vân Cẩm không nói gì, ánh mắt lại càng thêm âm trầm, đáy mắt tựa như có cuồng phong kinh người...
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nói lời nào, thần sắc đạm mạc, tự tin, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Đông Phương Lượng.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta hay không?”
Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Lượng: “Tốt, chỉ mong... ngươi không hối hận!”
Chỉ mong... ngươi không hối hận!
Tim Âu Dương Vân Cẩm đột nhiên run lên, hắn nhớ rõ lúc trước Mộ Như Nguyệt cũng nói với Âu Dương Đơn câu này, kết quả chính là, Âu Dương Đơn hối hận...
Chẳng lẽ, tình huống này cũng giống lúc đó?
Đột nhiên Âu Dương Vân Cẩm có chút không nhìn thấu nữ nhân này, nàng tựa như rất thần bí, bất luận thế nào cũng không thể hiểu rõ...
“Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không hối hận”, Đông Phương Lượng cười lạnh, quay đầu nhìn thanh y nam nhân phía sau, trong lòng bình ổn lại, “Bất quá, ta có một yêu cầu, trong trận đấu này, không cho phép dùng ma thú hỗ trợ.”
Đêm qua hắn đã nghe Đông Phương Tuấn nói Khiếu Nguyệt nhận nữ tử này là chủ nhân, hắn biết rõ sức chiến đấu của Khiếu Nguyệt, cho nên cần phải loại trừ khả năng này trước.
Hắn tuyệt đối không thể để nàng thắng!
Đáy mắt Đông Phương Lượng tối tăm, cười lạnh....”Tốt.” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, “Ta đồng ý!”
Đồng ý?
Nữ nhân này đồng ý yêu cầu của Đông Phương Lượng...
Đám người xôn xao, chấn động, ngay cả Điền Phi và Cố Oanh Oanh cũng kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa.
Nàng rốt cuộc có át chủ bài gì mà có thể tự tin như thế? Nếu đổi lại là một người khác, tuyệt đối sẽ không chọn cách này để chứng minh thực lực của mình...
“Hừ!” Đông Phương Tuấn hừ lạnh, nhảy lên lôi đài.
Hắn nghĩ tới tình cảnh đêm qua, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
____________________________________________
CHƯƠNG 646: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI ĐỊA NGUYÊN (9)
Người của các thế lực khác cũng nhanh chóng lên lôi đài, bao vây xung quanh Mộ Như Nguyệt, mọi người đều nghĩ rằng Dạ Vô Trần sẽ lên đài trợ giúp thê tử của mình, nhưng tình huống hoàn toàn ngược lại.
Hắn cũng không có bất kì động tác gì khác, đôi mắt tím hàm chứa ý cười nhìn nữ tử trên lôi đài....
Xôn xao!
Đông Phương Tuấn rút kiếm ra, mũi kiếm lạnh băng nhắm thẳng vào yết hầu Mộ Như Nguyệt.
Thân thể hắn trên không trung như cuồng phong phóng thẳng tới trước mặt đối phương, ngay tại thời điểm này, Mộ Như Nguyệt lấy vũ khí của mình ra...
Lúc này, nàng không dùng Cửu thiên long viêm kiếm mà dùng đan đỉnh phượng hoàng!
Mọi người lập tức bị kinh diễm...
Nữ tử lẳng lặng đứng trên lôi đài, trong tay cầm một đan đỉnh thật to tỏa ra ánh sáng đỏ, làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ.
Đan đỉnh phượng hoàng lớn hơn nàng gấp mấy lần, nhưng lúc này lại được nàng dễ dàng cầm trên tay, hình ảnh không hài hòa như thế khiến mọi người chấn động thật sâu...
“Đó là thứ gì?” Đông Phương Tuấn sửng sốt, vội vàng ngừng chân, ánh mắt kinh ngạc.
Nhưng Mộ Như Nguyệt căn bản không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, hung hăng nện đan đỉnh phượng hoàng xuống, 'phịch' một tiếng, những người đó còn chưa kịp rút vũ khí ra đã bị đan đỉnh phượng hoàng càn quét rơi xuống khỏi lôi đài...
Trong nháy mắt, mọi người đều bị kinh sợ, hoàn toàn hoảng sợ không nói nên lời....
Trên lôi đài chỉ còn lại ba người, Nam Cung Thần, Đông Phương Tuấn, và Điền Phi.
Những người khác chưa kịp phản kháng đã bị đánh bại...
“Khụ khụ!”
Đông Phương Tuấn ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt hắn vặn vẹo, phẫn hận gầm lên một tiếng rồi đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
“Nữ nhân đáng chết, đi chết đi cho ta!”
Khiếu Nguyệt vứt bỏ, nỗi thống khổ đoạn tử tuyệt tôn, ánh mắt trào phúng châm chọc của mọi người,.... Trong nháy mắt này, tất cả mọi cảm xúc phẫn nộ trong đáy lòng Đông Phương Tuấn đều bạo phát, hiện giờ hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là, bất chấp tất cả giết nữ nhân này...”Không tốt!”
Thấy khí thế toàn thân Đông Phương Tuấn tăng lên, Âu Dương Vân Cẩm biến sắc: “Hắn vận dụng bí thuật của Đông Phương gia để tăng thực lực!”
Oanh!
Một ngọn lửa bao trùm thanh kiếm trong tay hắn, hình thành một trận cuồng phong hung hăng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nháy mắt đã bao trùm hết thân thể nàng...
Nhìn nữ tử bị ngọn lửa cắn nuốt, trong lòng mọi người có chút tiếc hận.
Một nữ tử vừa rồi còn tỏa sáng trước mắt mọi người cứ như vậy chết trong ngọn lửa sao? Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy mà chết, thật sự là một tổn thất lớn...
Sắc mặt Âu Dương Vân Cẩm tái nhợt, cuối cùng hắn vẫn chưa kịp cứu người, nàng đã bị Đông Phương Tuấn giết ngay trước mắt mình...
Bỗng nhiên, tình thế xảy ra biến hóa.
Ngọn lửa trên lôi đài dần dần giảm xuống, giống như bị hấp thu, giờ khắc này mọi người không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm tình huống trên lôi đài...
Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng xem đã xảy ra chuyện gì đã thấy trên lôi đài tỏa ra luồng sáng chói lóa, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra...
PS: Tóm tắt lại các cấp bậc võ giả: Hoàng nguyên (cấp 1-9), Huyền nguyên, Địa nguyên, Thiên nguyên, Chân nguyên, Linh nguyên, Vô thượng, Thần...
______________________________________________
CHƯƠNG 647: ĐAN DƯỢC SƯ THIÊN GIAI, LÔI KIẾP (1)
Cảnh giới địa nguyên!
Không sai, đây đúng là dị trạng xuất hiện khi đột phá cảnh giới địa nguyên...
Đừng nói những người khác, ngay cả Âu Dương Vân Cẩm cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn nữ tử trên lôi đài.
Nàng vậy mà đột phá!
Một nữ tử mới hơn 20 tuổi đã là cường giả địa nguyên, loại thiên phú này ở Vô giới cũng được coi là thiên tài tuyệt thế! Huống chi, nàng còn đột phá dưới tình huống bị Đông Phương Tuấn chèn ép...
“Không!”
Thanh âm Đông Phương Tuấn có chút run rẩy, hoảng sợ trừng to mắt, dung nhan anh tuấn trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
Bỗng nhiên, đan đỉnh phượng hoàng trong tay nữ tử bay lên không trung, dần dần phóng đại trước mắt Đông Phương Tuấn. Đồng tử hắn từ từ giãn ra, oanh một tiếng, đan đỉnh khổng lồ nện xuống, sau đó khắp quảng trường lặng ngắt như tờ...
“Tuấn Nhi!”
Đông Phương Lượng đứng bật dậy, khóe mắt như muốn nứt ra, thân thể hắn bỗng xẹt qua không trung, tập kích về phía Mộ Như Nguyệt.
“Tiện nhân, ngươi giết con ta, đi chết đi!”
Giờ khắc này sự phẫn nộ đã che mờ lý trí Đông Phương Lượng, hắn hận không thể khiến nữ nhân đáng chết kia chết trong tay hắn!
Tuy Đông Phương Tuấn khiến hắn nhiều lần thất vọng nhưng tốt xấu gì cũng là nhi tử hắn từng yêu thương, huống chi, huyết mạch thân sinh chứ đâu phải nước lã, có phụ thân nào nhìn thấy nhi tử mình bị giết mà thờ ơ được?Oanh!
Đông Phương Lượng còn chưa tới gần đối phương đã bị một lực lượng cường đại bức người ập đến, làm Đông Phương Lượng hung hăng lui về phía sau vài bước.
Hắn lạnh lùng ngước mắt, nhìn về phía một thân trường bào màu tím kia...
Nam nhân đứng yên trên không trung, vạt áo khẽ bay, mặt nạ bạc lạnh băng mà quỷ dị, mắt tím ẩn chứa hàn ý.
Quanh người hắn nổi lên một trận cuồng phong, khí thế bức người, mặt mày tà mị, rét lạnh.
Nam nhân này rõ ràng là một thân khí chất tôn quý tà mị, giờ khắc này lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị như thế, tựa hồ chỉ cần hắn khẽ nâng tay lên là có thể dễ dàng kết thúc sinh mệnh kẻ khác...
Đông Phương Lượng khó thở, uy áp cường đại từ trên người đối phương suýt nữa khiến hắn không thể hô hấp, loại cảm giác không thoải mái này khiến hắn nhịn không được lui về phía sau vài bước mới giảm bớt cảm giác trầm trọng này.
“Dạ công tử, thê tử ngươi giết con ta, không nên cho ta một công đạo sao?” Đông Phương Lượng xanh mặt, đè nén phẫn nộ trong lòng, quát lớn.
Dạ Vô Trần khẽ nhướng mày, lạnh lùng quét mắt về phía Đông Phương Tuấn bị đan đỉnh phượng hoàng đè bẹp lép trên mặt đất, sau đó chậm rãi nâng tay lên...
Một thân ảnh trong suốt bị hắn túm từ cỗ thi thể kia ra, liều mạng giãy giụa trong lòng bàn tay hắn, thời điểm nhìn thấy thân ảnh trong suốt kia, Đông Phương Lượng chấn động, không dám tin vào mắt mình.
“Đây.... đây là linh hồn?”
Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc.
Hắn thế nhưng túm linh hồn từ trong thân thể đối phương ra, nam nhân này, rốt cuộc cường đại cỡ nào? Có thể biến thái đến mức này?
Ánh mắt thanh y nam nhân lập lòe vài cái, vẫn chưa ra tay, chỉ đứng một bên yên lặng xem biến cố này, cũng không có dự tính sẽ ra tay...
Một ngọn lửa màu đen từ lòng bàn tay Dạ Vô Trần bốc lên, nuốt sạch toàn bộ linh hồn trong suốt kia, lập tức truyền ra thanh âm thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
______________________________________________
CHƯƠNG 648: ĐAN DƯỢC SƯ THIÊN GIAI, LÔI KIẾP (2)
Chứng kiến một màn này, mọi người nhịn không được run rẩy, đáy lòng dâng lên cảm giác kính sợ. Không ai ngờ tới nam nhân này sẽ ngoan tâm như thế.
So với Đông Phương Anh và Vũ Nương, rõ ràng Đông Phương Tuấn còn chết thống khổ hơn.
Dù sao linh hồn bị thiêu cháy, nỗi đau đớn đó không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Rất nhanh, linh hồn Đông Phương Tuấn đã biến thành tro tàn trong ngọn lửa màu đen, tiêu tán theo gió....
“Tuấn Nhi!” Đông Phương Lượng tê tâm liệt phế gào lên, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía Dạ Vô Trần: “Dạ công tử, ngươi làm vậy là có ý gì?”Nam nhân lạnh lùng đảo mắt qua Đông Phương Lượng sắc mặt tái nhợt, khẽ nhếch môi nói: “Không phải ngươi bảo ta cho ngươi một công đạo sao? Đây... chính là công đạo!”
Những lời này, dù được nói ra rất thản nhiên, lại giống như sét đánh ngang tai mọi người, đám người đều kinh ngạc nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc!
Không sai, đây chính là công đạo mà hắn cho!
Nhưng lời nói khí phách như thế, có lẽ chỉ có nam nhân này mới có thể nói ra được....
“Dạ công tử!” Trong lòng Đông Phương Lượng nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt nồng đậm hàn ý: “Ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt vì hành động của mình hôm nay!”
Không có bất kì ai, sau khi giết người Đông Phương gia mà còn có thể sống sót!
“Ha ha!” Âu Dương Vân Cẩm cười to hai tiếng, “Đông Phương Lượng, đừng quên, là chính ngươi nói đao kiếm không có mắt, nếu xảy ra sai lầm gì cũng không trách được ai, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý?”
Sắc mặt Đông Phương Lượng vừa xanh vừa trắng, nắm đấm hơi run rẩy.
Nhưng không có bất kì ai đồng tình hắn!
Hành vi của hắn ứng với một câu nói, không muốn chết sẽ không phải chết, hắn có kết cục hôm nay là do chính hắn tìm đường chết!
“Mộ cô nương”, Đông Phương Lượng hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, “Ta nghe nói ngươi là một đan dược sư, không biết ngươi có gan tỷ thí một trận với thủ tịch đan dược sư Lâm Dịch của Đông Phương gia chúng ta hay không?”
Lâm Dịch đại sư là ai?
Chính là thủ tịch đan dược sư của Đông Phương gia, hiện tại đã là đan dược sư đỉnh phàm giai, vậy mà lại muốn một tiểu nha đầu tỷ thí với hắn?
Đây rõ ràng là khi dễ người trẻ tuổi!
Mọi người đều lắc đầu, không nhìn nổi hành vi của Đông Phương Lượng, hoàn toàn không còn gì để nói.
Dù Lâm Dịch đại sư thắng cũng không quang vinh gì, còn khiến Đông Phương gia trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười nhạt nói: “Tốt, ta đáp ứng!”
Đám người lại xôn xao ầm ĩ lên, ngạc nhiên nhìn nữ tử đang tươi cười trên đài, tựa hồ không ai dự đoán được đối với một trận tỷ thí không công bằng như thế, nàng lại dễ dàng đáp ứng rồi!
Đương nhiên, nếu là bình thường, Mộ Như Nguyệt nhất định sẽ không đáp ứng tỷ thí nhàm chán như thế.
Nhưng hiện tại nàng có mục đích của mình, chỉ có cách chứng minh thực lực của nàng đủ cường đại mới có thể khiến các gia tộc nguyện trung thành...
“Tốt!”
Thấy Mộ Như Nguyệt dễ dàng đáp ứng rồi, trong lòng Đông Phương Lượng lộp bộp, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
Bất luận thế nào, thực lực của nàng không thể đạt tới đỉnh phàm giai được.
Nha đầu này thật sự còn quá trẻ, trẻ như vậy sao có thể có thành tựu cao được? Huống chi còn là một đỉnh phàm giai.Mọi người đều biết, dù là tu luyện hay luyện đan dược đều cần tiêu phí rất nhiều thời gian và tinh lực, nếu nàng dốc toàn bộ tinh lực để tu luyện, vậy phương diện luyện đan sẽ có bao nhiêu thành tựu?
____________________________________________
CHƯƠNG 649: ĐAN DƯỢC SƯ THIÊN GIAI, LÔI KIẾP (3)
Không thể cùng lúc bắt được cả cá và gấu, cho nên nàng nhất định không có khả năng biến thái như vậy!
“Lâm Dịch đại sư”, Đông Phương Lượng đảo mắt về phía Lâm Dịch đứng phía sau, cung kính nói, “Kế tiếp làm phiền ngươi!”
Lâm Dịch thản nhiên gật đầu, vẻ mặt kiêu căng lộ vẻ khinh miệt, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Yên tâm, ta sẽ không thua!”
Một đan dược sư đỉnh phàm giai sao có thể bại trong tay một tiểu nha đầu?
Khí thế trên người Dạ Vô Trần chậm rãi thu lại, nhưng hàn ý trong mắt vẫn không biến mất, hắn phất tay áo đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, khẽ cau mày nói: “Dù nàng từ chối trận tỷ thí này, ta cũng có thể khiến những người đó nguyện trung thành với nàng.”
Thanh âm của hắn thật nhỏ nhẹ, chỉ có một mình Mộ Như Nguyệt có thể nghe thấy.
Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: “Nhưng mà, không thể mọi việc ta đều ỷ lại chàng, Vô Trần, ta phải dùng chính thực lực của mình làm những người đó thần phục ta! Đương nhiên, trong số đó không có Đông Phương gia tồn tại!”
Nghĩ đến những tổn thương mà Khiếu Nguyệt đã từng phải chịu, tim Mộ Như Nguyệt khẽ đau, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại...
Những người này đã từng mang lại đau đớn cho Khiếu Nguyệt, hôm nay nàng sẽ trả lại cho bọn hắn gấp bội!
“Nha đầu, ta vốn dĩ không muốn khi dễ tiểu bối, nhưng hành vi của ngươi thật sự quá kiêu ngạo, còn giết đệ tử Đông Phương gia, cho nên ta cũng chỉ có thể hạ thấp thân phận, giáo huấn ngươi một chút, hi vọng lần sau ngươi có thể hiểu rõ, minh châu không thể sánh bằng nhật nguyệt!”
Ánh mắt Lâm Dịch hơi trầm xuống, khuôn mặt già nua lộ vẻ lạnh nhạt.
Trong mắt hắn, Mộ Như Nguyệt chỉ là một đan dược sư nhỏ bé không đáng kể mà thôi, dù không luyện chế đan dược đỉnh phàm giai hắn cũng có thể thắng nàng!
Bất quá, lúc này Lâm Dịch dự định sẽ dùng thuật luyện đan cường đại nhất của mình, chỉ có như vậy mới hung hăng dọa sợ nữ tử này.
Làm nàng hiểu rõ, không phải bất kì ai cũng có thể xem thường!
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ta cần một ít dược liệu, phiền Đông Phương gia các ngươi chuẩn bị một chút.”
“Vì sao?” Sắc mặt Đông Phương Lượng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên các ngươi cũng có thể không chuẩn bị, bất quá như vậy không phải là ta không muốn tỷ thí mà là các ngươi không thỏa mãn điều kiện để tỷ thí, không có dược liệu làm sao ta luyện chế đan dược?” Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, “Ngươi nên biết, ta rất nghèo, không có nhiều tiền để mua dược liệu.”
Nghèo?
Âu Dương Vân Cẩm giật giật khóe miệng.
Những loại đan dược nàng đưa cho Âu Dương gia, tùy tiện lấy ra một viên cũng có thể bán được giá cao. Nhưng mà nữ tử này lại còn ở đây than thở mình nghèo...
“Hừ!” Đông Phương Lượng hừ lạnh, nói: “Ngươi muốn dùng cái cớ này để cự tuyệt? Đáng tiếc, nếu ngươi đã đáp ứng rồi thì không thể cự tuyệt được nữa, người tới, lấy giấy bút ra cho nàng viết danh sách dược liệu.”
Dứt lời liền có người mang giấy bút ra, Mộ Như Nguyệt liền viết ra một số tên dược liệu, Đông Phương Lượng vốn cho rằng nàng chỉ yêu cầu mấy loại dược liệu bình thường, ai ngờ lúc nhìn thấy danh sách dược liệu, nhịn không được co giật khóe miệng.
Mấy loại này có loại nào không phải trên vạn năm? Dù là Đông Phương gia, nếu muốn lấy ra những dược liệu này cũng sẽ hung hăng đau lòng một trận.
“Lâm Dịch đại sư, ngươi xem xem.” Đông Phương Lượng đưa tờ giấy cho Lâm Dịch, nhíu mày hỏi, “Ngươi có nhận ra nàng muốn luyện chế loại đan dược nào không?”
Lâm Dịch tiếp nhận tờ giấy, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc, chợt lắc lắc đầu: “Mắt ta vụng về, thật sự nhìn không ra.”