CHƯƠNG 29: BÁI SƯ (2)
Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Đồng Húc pha trà cho hai người, sau đó yên lặng lui sang một bên.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nàng đặt ly xuống nhìn về phía lão giả trước mặt, chờ hắn mở miệng.
“Nha đầu, ta hỏi ngươi một câu, hồi xuân tán đó là do ngươi luyện chế?” Vô Ngu xoa xoa tay, mỉm cười hỏi Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nói: “Không sai, hồi xuân tán là ta luyện ra, có vấn đề gì sao?”
“Không, sao có thể có vấn đề gì.” Ánh mắt Vô Ngu sáng lên, nha đầu này đúng là người hắn muốn tìm, “Còn nữa, nha đầu, dược liệu ngươi bán cho Hồi Xuân Đường có phải là dược liệu năm mươi năm ngươi mua trước đó không lâu? Dược liệu Hồi Xuân Đường chúng ta có kí hiệu riêng cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.”
Chuyện này ngoài dự liệu của Mộ Như Nguyệt.
Nàng sửng sốt một chút, không ngờ Hồi Xuân Đường sẽ làm dấu hiệu, xem ra chuyện này có chút sơ sót...
“Nha đầu, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói ra, ta cũng không hỏi ngươi cái gì chỉ muốn xác nhận một chút.”
Vô Ngu cười giảo hoạt, thiên phú luyện đan của nha đầu này không tồi, chỉ cần bồi dưỡng thêm nhất định có thể trở thành một đan dược sư kiệt xuất.
“Là ngươi.” một thanh âm kinh ngạc đột nhiên truyền đến.
Từ nãy đến giờ Triệu lão vẫn trầm mặc không nói, hắn vân luôn suy nghĩ vì sao giọng nói của cô nương này nghe quen vậy? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi, đến lúc này trong đầu mới xẹt qua một thân ảnh.
Cũng coi như Mộ Như Nguyệt xui xẻo, nếu đổi lại là người bình thường, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào giọng nói mà biết được thân phận nàng.
Nhưng Triệu lão sao có thể là người bình thường?
Huống chi, từ sau cuộc khảo nghiệm thiên phú, Triệu lão đã âm thầm giúp Vô Ngu đại sư tìm người, giọng nói và dáng người của thiếu nữ đã xuất hiện trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần, hắn đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn...
“Triệu lão, ngươi đang nói cái gì?” Vô Ngu bất mãn cắt ngang, khuôn mặt già nua có chút khó coi.
“Vô Ngu đại sư, ngươi còn nhớ ta đã nói có một thiên tài tuyệt thế chẳng những có thiên phú vô sắc mà tinh thần lực cũng mạnh mẽ đến mức làm vỡ nát cục đá khảo nghiệm? Nàng chính là vị thiên tài kia!”
“Cái gì?” Lần này, Vô Ngu đại sư không thể bình tĩnh nữa rồi, hắn đứng bật dậy kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, một lúc sau từ kinh ngạc biến thành kích động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
“Nha đầu, ta tìm ngươi đã lâu, không ngờ vận khí tốt như vậy, hai người ta muốn tìm đều là ngươi.”
“Tìm ta?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, “Tìm ta làm gì?”
“Ha hả” Vô Ngu mỉm cười, “Nha đầu, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.”
Mộ Như Nguyệt uống một ngụm trà cho nhuận họng, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ta từ chối.”Nàng quyết đoán không chừa đường sống, khiến mấy người ở đây đều lập tức ngây ngẩn. Vô Ngu đại sư là ai? Thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn, ngay cả môn chủ cũng phải nể mặt vài phần.
Một nhân vật cường đại như vậy muốn thu đồ đệ, thế nhưng lại bị từ chối? Nếu nhóm thiên chi kiêu tử của Thanh Vân Môn nghe được, phỏng chừng sẽ có một loại xúc động muốn đánh nữ nhân này một trận.
“Nha đầu, ngươi từ chối ta thì cũng nên cho ta một lý do đi?” Vô Ngu cũng không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ từ chối, hơi ngẩn ra một chút.
“Làm đồ đệ ngươi không có lợi ích gì.” Mộ Như Nguyệt liếc hắn một cái, không nhanh không chậm nói.
Chuyện không có lợi nàng sẽ không làm.
---------------------
CHƯƠNG 30: BÁI SƯ (3)
“Ai nói với ngươi làm đồ đệ của ta không có lợi ích gì? Đan dược, địa vị, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, dù ngươi muốn đi ngang trong Thanh Vân Môn, ta cũng cam đoan không ai dám đụng tới một cọng lông tơ của ngươi.”
Vô Ngu mỉm cười, buông lời thề son sắt.
Lợi ích? Còn không đơn giản sao? Nàng muốn cái gì hắn đều có thể cho, chỉ cần có hắn ở đây, dù có là nữ nhi của môn chủ cũng không dám động tới nàng.
Mắt Mộ Như Nguyệt sáng lấp lánh, trên cái đại lục này, có chỗ dựa là có thêm một phần đảm bảo, nghe giọng điệu lão già này, làm đồ đệ của hắn cũng không tồi.
Trọng yếu là nếu có sư phụ chỉ dạy, trên con đường tu luyện có thể ít trở ngại hơn.
“Tốt, ta liền miễn cưỡng đồng ý đi.”
Miễn cưỡng?
Đồng Húc suýt chút nữa ngã quỵ, Vô Ngu đại sư muốn thu nàng làm đồ đệ, nàng vậy là miễn cưỡng làm? Phải biết rằng đồ đệ của Vô Ngu đại sư còn tôn quý hơn gấp trăm lần công chúa của một nước.
Nàng còn dám nói như thế?
Bất quá Vô Ngu đại sư mặc kệ nàng có miễn cưỡng hay không, chỉ cần Mộ Như Nguyệt đồng ý là quan trọng hơn hết.
“Nha đầu, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ của lão phu, có nên báo thân phận ngươi cho lão phu không?” Ánh mắt Vô Ngu lộ ra sự kích động.
Nói thật, ở đại lục này, vị cường giả nào mà không muốn có người kế thừa y bát của mình? Nhưng hắn luôn luôn mắt cao hơn đầu không coi trọng vị thiên tài nào.
Hiện giờ rốt cuộc hắn cũng có một truyền nhân rồi, sao có thể không kích động cho được?
Mộ Như Nguyệt nâng bàn tay trắng nõn cởi áo choàng, dung nhan tuyệt sắc ngay lập tức lộ ra, tuy khuôn mặt còn hơi non nớt nhưng đã có nét khuynh thành.
Triệu lão thở dài, cô nương này đúng là thiên tài ngày đó hắn gặp.
“Ta là Mộ Như Nguyệt, cũng chính là đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc.”
Phù phù!
Bước chân Đồng Húc lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, đầu đụng vào cạnh bàn, nhưng hắn lại giống như không thấy đau đớn gì, cả người ngốc luôn tại chỗ.
Đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc?
Có cần phải dọa người như vậy không a? Nếu nha đầu này là phế vật, trên đời còn ai là thiên tài? Ai dám tự xưng mình là thiên tài?
“Mộ Như Nguyệt?” Triệu lão ngẩn ra, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, “Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt? Nữ tử bị đồ đệ Dạ Thiên Phong của Thiên Nguyên đại sư từ hôn? Lần trước ta nghe Dạ Thiên Phong nói chuyện với Thiên Nguyên đại sư, nói Mộ Như Nguyệt là một phế vật không xứng với hắn, sau đó lại nói hắn yêu Mộ Đình Nhi, tuy Mộ Đình Nhi không thể so được với nữ đệ tử của Thanh Vân Môn nhưng cũng được coi là thiên tài, nhưng ai ngờ...”
Ai ngờ thiếu nữ bị hắn khịt mũi khinh thường lại là thiên tài tuyệt thế.
Triệu lão cười khổ, có một số việc có phải là trời định hay không? Nếu một ngày kia hắn biết được người bị mình từ hôn lại có thiên phú trác tuyệt như vậy, có thể hối hận hay không?
“Từ hôn với đồ đệ ta?” Vô Ngu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói, “Hắn thật to gan, ngay cả đồ đệ của ta cũng dám từ hôn? Cho rằng có Thiên Nguyên chống lưng thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Hắn cũng quá đề cao chính mình rồi, đồ đệ ta còn tôn quý hơn tiểu tử kia không biết bao nhiêu lần.”
Triệu lão bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết rõ lần này Vô Ngu đại sư thật sự nổi giận, nhưng mà Thiên Nguyên đại sư cùng Dạ Thiên Phong còn chưa biết mình bất tri bất giác đã đắc tội lão gia hỏa này.
Nhưng bọn hắn cũng không biết Mộ Như Nguyệt là đồ đệ hắn.
Không đúng, khi đó Vô Ngu đại sư còn chưa thu nàng làm đồ đệ, nếu sớm biết chuyện, phỏng chừng có cho Dạ Thiên Phong một trăm lá gan cũng không dám làm như vậy.