CHƯƠNG 735: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (5)
“Tử Phượng, ngươi không những giết thiếu chủ của chúng ta mà cả môn chủ cũng chết trong tay ngươi, ta nhất quyết không bỏ qua cho ngươi!”
Quân Lan phẫn nộ nhìn Tử Phượng, lập tức đánh về phía nữ tử ngã trên mặt đất.
Thượng Quan Lam cũng giống như nữ nhi của nàng, cho nên nàng cũng đối đãi với nữ nhân này như cháu gái, ai ngờ lại phát sinh những chuyện như thế.
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này!
Giờ khắc này, Tử Phượng thật sự tuyệt vọng, nếu sớm biết thiên hoàng không nghe lời như vậy thì đã không bại lộ mình, như vậy cũng sẽ không gặp đại họa như bây giờ.
Nhưng mà nàng có hối hận thế nào cũng vô ích....
Hiện tại Quân Lan không thèm để ý đến Diêu gia nữa, nàng càng muốn giết nữ nhân này hơn.
“Trợ thủ!”
Oanh!
Bỗng nhiên, một tia sáng từ phía trước đánh trúng Quân Lan, làm nàng hung hăng văng ra xa, ngay sau đó, một thân ảnh xanh đen xuất hiện trước mặt Tử Phượng.
“Quân Lan, ngươi muốn làm gì?”
Thái dương nam nhân nổi gân xanh, siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: “Phượng Nhi là thiếu chủ Tiên Y Môn các ngươi, vì sao các ngươi lại giết nàng?”
Quân Lan thu tay lại, lúc nhìn rõ nam nhân mới đến thì hơi sửng sốt: “Vân Yên công tử, vừa rồi nữ nhân này đã giết môn chủ!”
Nam nhân kia lạnh lùng quét mắt về phía Quân Lan, hừ lạnh nói: “Thượng Quan Lam là mẫu thân của Phượng Nhi, làm sao nàng có thể giết mẫu thân mình?”
Sắc mặt Quân Lan trầm xuống, nàng không ngờ Vân Yên công tử sẽ xuất hiện ở đây.
(Giời ơi! Tại sao lúc mấu chốt lại lòi ra thêm một thằng điên nữa, tức quá, lại mất thêm 10 chap nữa mới xử xong TP! Awww.....)
Vân Yên công tử là đệ tử của vị đại nhân kia, thân phận dĩ nhiên không cao quý bằng Mộ Dung công tử, nhưng cũng có địa vị rất cao.
Huống chi, hình như Vân Yên công tử có ý với thiếu chủ, nhưng bây giờ thiếu chủ đã không còn là thiếu chủ lúc trước, trong thân thể nàng là một linh hồn khác.
“Vân Yên công tử, chuyện này có rất nhiều người có thể chứng minh, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, hơn nữa, nàng đã sớm không phải là thiếu chủ, nàng là một nữ nhân giết thiếu chủ, cướp đoạt thân thể thiếu chủ!”
Vân Yên cười lạnh nói: “Quân Lan, ngươi đang nói đùa cái gì? Chỉ bằng thực lực của Phượng Nhi sao có thể giết nàng (TQL)? Hơn nữa, nàng có phải là Phượng Nhi hay không, ta là người rõ ràng nhất, không cần ngươi nhắc nhở.”
Lạnh lùng đảo mắt qua Quân Lan sắc mặt tái nhợt, Vân Yên quay đầu nhìn Tử Phượng, ôn nhu nói: “Phượng Nhi, không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Đáy mắt Tử Phượng xẹt qua tia lãnh ý, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.
“Quân Lan liên hợp với Diêu gia và những thế lực khác, hại chết mẫu thân ta, bọn họ còn muốn lấy mạng ta, nhưng ngươi lại đến kịp khiến bọn họ không thực hiện được kế hoạch.”Lúc nói chuyện, nàng cười khổ, ánh mắt lộ vẻ đau đớn: “Ta không ở bên mẫu thân từ nhỏ, là tám năm trước mới được đón về, mẫu thân đối với ta tốt như thế, sao ta có thể giết nàng chứ? Chính là những người này, vì muốn có được quyền thế của Tiên Y Môn mà cấu kết với người ngoài hại chết mẫu thân ta! Thù này không báo, Thượng Quan Phượng ta thề không làm người!”
Nhìn dung nhan lạnh lùng, kiên quyết của nữ tử, Vân Yên đau lòng, hận không thể đem đám hỗn đản này nghiền xương thành tro, báo thù cho nàng!
“Các ngươi còn có lời gì để nói?” Vân Yên đảo mắt qua đám người, đáy mắt âm trầm.
_________________________________________________________
CHƯƠNG 736: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (6)
“Nếu các ngươi có gan dám giết Thượng Quan Lam, cả Phượng Nhi cũng không buông tha, vậy thì ta nhất định sẽ bẩm báo sư phụ để hắn quản chế các ngươi!”
Quân Lan biến sắc, nàng không ngờ Tử Phượng vô sỉ đến trình độ này, mượn sức Vân Yên công tử đối phó bọn họ.
“Vân Yên, may mắn có ngươi đến”, Tử Phượng cười chua xót, “Nếu ngươi không đến kịp, sợ là ta cũng giống mẫu thân, chết trong tay những người này.”
Lông mi nàng khẽ run, mắt khép hờ, vẻ mặt thống khổ.
“Phượng Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nương ngươi, khiến những người đã giết nàng chết không tử tế!”
Đảo mắt qua đám người, sát khí trong mắt Vân Yên càng đậm.
Khóe môi Tử Phượng gợi lên nụ cười như ẩn như hiện, chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng Vân Yên đang chìm ngập trong lửa giận lại không hề phát hiện....
Bỗng nhiên một tia sáng từ trên trời giáng xuống, ba thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người....
Thời điểm nhìn thấy ba người kia, Diêu Vân Thanh hơi ngẩn ra, sau đó mừng như điên nói: “Nguyệt Nhi!”
Nguyệt Nhi đã trở lại?
Thật tốt quá...
Mộ Như Nguyệt chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt, tay nàng còn dắt theo một oa nhi phấn điêu ngọc trác.
Tiểu oa nhi mặc cẩm y, ngũ quan cực kì giống Dạ Vô Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bầu bĩnh đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn xoa nắn một phen.
“Đại ca, tẩu tử, ta đã trở về.” Khóe môi nàng khẽ cong lên, nở nụ cười nhu hòa.
Diêu Vân Thanh dang tay vọt về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Vô Trần, vội vàng ngừng chân, ngượng ngùng cười nói: “Nguyệt Nhi, cuối cùng ngươi cũng trở về, đúng rồi, gia hỏa đáng yêu này là ai?”
Nàng dời mắt về phía Tiểu Hoàng Nhi, hai mắt sáng rực lên, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, cảm thán: “Làn da thật non mềm.”
Tiểu Hoàng Nhi bất mãn nhíu mày, trong đôi mắt tím chợt lóe sát khí tàn nhẫn.
“Tiểu Hoàng Nhi!” Cảm nhận Tiểu Hoàng Nhi tản ra lệ khí, trong lòng Mộ Như Nguyệt kinh hãi, vội vàng hô lên.
Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, nàng đã hiểu rõ ngoài mình và Vô Trần, tiểu gia hỏa này không cho phép bất kì ai đụng vào hắn, Bạch Trạch là một ngoại lệ, vì trong mấy năm nàng bế quan, Bạch Trạch vẫn luôn chăm sóc cho hắn.
Cho nên, hắn căn bản không có chút mâu thuẫn nào với Bạch Trạch như thiên thần kia.
Tiểu Hoàng Nhi thu hồi lệ khí trong mắt, bày ra vẻ mặt đáng yêu, ngây thơ: “A di, ta tên là Dạ Tư Hoàng, là nhi tử của mẫu thân và phụ thân, ngươi gọi ta Tiểu Hoàng Nhi là được.”
“Dạ Tư Hoàng? Họ Dạ?” Diêu Vân Thanh hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nguyệt Nhi, tiểu gia hỏa này không phải là con trai ngươi chứ? Không đúng a, tính thời gian hẳn là mới ba năm thôi, dù ngươi sinh hài tử ngay sau ngày chúng ta tách ra, cũng không nên lớn như vậy nha.”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Ngươi quên hắn ở trong bụng ta ngây ngốc hơn hai năm.”
Diêu Vân Thanh câm nín.
Này... cũng được sao?
“Nguyệt Nhi, tiểu gia hỏa này thật đáng yêu”, Diêu Vân Thanh lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói, “Lại còn là một thiên tài, nhỏ như vậy đã có thể nói chuyện lanh lợi rồi.”
Tiểu Hoàng Nhi lại nhíu mày, nhưng cũng không tản ra hơi thở âm trầm thị huyết nữa.
_____________________________________________________
CHƯƠNG 737: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (7)
“Vô Trần ca ca...”
Đột nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.
Tử Phượng nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong kia, hai mắt rưng rưng: “Vô Trần ca ca, rốt cuộc ta cũng được gặp ngươi...”
Trời biết, trong khoảng thời gian này, vì tìm nam nhân này mà nàng đã mất bao nhiêu công sức, nhưng suốt ba năm vẫn không thể tìm thấy hắn.
Không ngờ lại được gặp ở đây!
Nhưng khiến nàng không chấp nhận được là Mộ Như Nguyệt thế nhưng có thể thoát khỏi thiên y trận, hơn nữa còn đi cùng Vô Trần ca ca...
“Phượng Nhi!” Vân Yên khẽ cau mày, có chút khó chịu nói, “Hắn là ai?”
Tử Phượng ngẩn ra, nở nụ cười thê thảm, ánh mắt đau thương ai oán: “Hắn... đã từng là vị hôn phu của ta, nhưng bị nữ nhân khác câu dẫn, lựa chọn vứt bỏ ta... nhưng cuối cùng ta vẫn không thể quên được hắn, ta tốn rất nhiều thời gian và công sức tìm hắn nhưng không ngờ rằng bọn họ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta như vậy!”
Dứt lời, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống theo đường cong dung nhan tinh xảo.
Thanh âm nàng mang theo tình ý chân thành, người không rõ tình huống nhất định sẽ dễ dàng tin tưởng, huống chi Vân Yên còn thích Tử Phượng?
Oanh!
Lửa giận bùng lên khiến ánh mắt Vân Yên lạnh xuống, chăm chú nhìn đôi nam nữ phía trước.”Phượng Nhi ưu tú như thế, chỉ có nam nhân mắt mù mới bỏ nàng mà chọn nữ nhân khác!” Vân Yên đảo mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt càng thêm âm trầm, “Nữ nhân này thậm chí còn không xứng xách giày cho Phượng Nhi, thật không biết vì sao ngươi lại chọn nàng! Hiện tại nàng có thể câu dẫn ngươi, sau này sẽ còn đi câu dẫn nam nhân khác nữa, nữ nhân như nàng chỉ biết cướp đoạt nam nhân của người khác, không thể tha thứ!”
Ánh mắt Dạ Vô Trần âm trầm, quanh thân nổi lên cuồng phong lạnh lẽo màu tím, khiến hắn càng thêm tà mị tôn quý.
Diêu Vân Thanh cau mày, sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi, nàng lập tức kinh ngạc, sửng sốt.
Trên người tiểu oa nhi tản ra một cỗ khí thế cường đại, mắt tím tỏa ra hồng quang thị huyết, tựa như ma thần mang đến cảm giác áp bách sợ hãi.
Diêu Vân Thanh vội vàng dụi dụi mắt, lúc nhìn lại, tiểu oa nhi làm gì còn khí thế thị huyết vừa rồi? Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác thiên chân hồn nhiên, đôi mắt sáng ngời khó hiểu nhìn Tử Phượng....
Vừa rồi nhất định là nàng nhìn nhầm!
Diêu Vân Thanh cười khổ, một tiểu hài tử ba tuổi làm sao có được ánh mắt khiếp người như thế? Cho nên, nhất định là nàng bị ảo giác...
Ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lẽo nhìn về phía Vân Yên, nhưng không nói lời nào, chỉ chậm rãi nâng tay lên, oanh một tiếng, một tia sáng đánh vào ngực Vân Yên.
Phụt!
Vân Yên bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn thân ảnh cẩm bào tím tung bay trong gió.
“Vân Yên!”
Tử Phượng biến sắc, quay đầu nhìn Dạ Vô Trần: “Vô Trần ca ca, ngươi thật sự quên hết tình cảm trước kia của chúng ta rồi sao? Vì sao ngươi phải nhẫn tâm với ta như vậy? Ngay cả một cơ hội cũng không cho ta....”
Thanh âm nàng run run, ánh mắt bi thống mà tuyệt vọng, tựa như bị nam nhân trước mắt hung hăng tổn thương chà đạp...
_______________________________________________________
CHƯƠNG 738: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (8)
“Tình cảm?” Dạ Vô Trần cười lạnh, “Tử Phượng, bổn vương và ngươi thì có tình nghĩa gì? Trước kia ngươi chỉ là một cô nhi được Tử gia thu dưỡng, lão nhân kia thương hại ngươi nên mới thu nhận ngươi, vậy mà chỉ vì ta không muốn nạp ngươi làm thiếp, người Tử gia cũng không cưỡng chế ta thu ngươi cho nên ngươi nảy sinh hận ý, cấu kết với người ngoài diệt môn Tử gia! Còn chặt đứt tay chân nhi tử của bổn vương và Nguyệt Nhi để làm chúng ta phân tâm, ngươi nói, ta và ngươi có tình nghĩa gì đáng nói?”
Lời này giống như một đạo kinh lôi đánh vào lòng mọi người, khiếp sợ tột độ.
Vừa rồi, bọn họ vốn cho rằng Tử Phượng đã đủ tàn nhẫn độc ác rồi, lại không ngờ nữ nhân này có thể ác độc đến thế!
Chẳng những vô sỉ muốn làm tiểu thiếp cho người khác, còn vì người ta từ chối mà giết ân nhân của mình, cuối cùng còn ra tay tàn nhẫn với một tiểu hài tử như thế.Độc nhất phụ nhân tâm, không gì hơn như thế!
Ở đại lục Trung Châu này, người ngoan độc không ít, vì tư lợi bản thân, có nhiều người sẽ mất hết nhân tính, nhưng độc ác tới trình độ này thì chỉ có một người....
So với nàng, nhưng ác nhân thích giết chóc kia không biết còn tốt hơn biết bao nhiêu lần!
“Ta không có!” Tử Phượng biến sắc, hai mắt rưng rưng nói: “Vô Trần ca ca, ngươi có thể không yêu ta, nhưng không thể vì nữ nhân này mà bôi nhọ thanh danh của ta! Ta tuyệt đối không làm loại chuyện này!”
Hiện tại, Vân Yên là chỗ dựa duy nhất của nàng, cho nên nàng không thể để hình tượng hoàn hảo của mình trong cảm nhận của hắn bị hủy đi được.
Chuyện này, nàng nhất quyết không thể thừa nhận!
“Vô Trần ca ca, ngươi quên rồi sao, ngươi đã từng nói, cả đời này chỉ yêu một mình ta, nhưng nữ nhân này lại cướp mất ngươi từ tay ta, không tiếc dùng mọi âm mưu quỷ kế, cuối cùng còn bắt ngươi phụ trách... Nhưng mà ta không ngờ rằng ngươi lại yêu nàng!”
Tử Phượng không còn thần sắc lạnh băng như lúc trước, lệ rơi đầy mặt nói.
Nàng nói tha thiết như vậy, người không rõ chân tướng nghe được đương nhiên sẽ tin tưởng...
Tỷ như, Vân Yên!
“Phượng Nhi, loại nam nhân này không cần cũng được”, Vân Yên nắm chặt bàn tay run rẩy của Tử Phượng, phẫn nộ nhìn hai người phía trước, “Ngươi cứ tổn thương Phượng Nhi như thế? Hôm nay ngươi vứt bỏ nàng, sau này nhất định sẽ hối hận!”
Hai mắt Dạ Vô Trần lạnh lẽo, cuồng phong quanh người càng lúc càng lớn, tựa như một trận bão áp bách về phía Vân Yên.
Trong nháy mắt, hô hấp Vân Yên cứng lại, nhưng vẫn nắm chặt tay Tử Phượng không buông.
“Phượng Nhi đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn!”
Phượng Nhi của hắn ưu tú như thế, đôi cẩu nam nữ này lại dám vu hãm nàng? Mặc dù tính tình Phượng Nhi cao ngạo lạnh lùng, nhưng tâm địa lại rất thiện lương.
Sao nàng có thể làm ra những chuyện như thế?
Đáng tiếc, Vân Yên không biết Tử Phượng hiện giờ đã không còn là Thượng Quan Phượng mà trước kia hắn quen biết...
Oanh!
Khí thế cường đại bức Vân Yên lui về sau hai bước, bàn tay nắm tay Tử Phượng cũng buông lỏng ra.
Ngay tại thời điểm hắn muốn tiến lên phía trước, hắn lại hoảng sợ phát hiện trên người nam nhân kia nổi lên cuồng phong màu tím khiến hắn khó thở, ngay cả sức lực nhấc chân cũng không có.
“Vân Yên công tử!”
Tử Phượng khiếp sợ không nói nên lời, lúc nàng định chạy đến bên cạnh Vân Yên, một vạt áo trắng tuyết xẹt qua trước mắt, cản đường nàng....
________________________________________________________
CHƯƠNG 739: TỬ PHƯỢNG CHẾT, HỒN PHI PHÁCH TÁN (9)
“Tử Phượng”, Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, cười nói, “Ngươi biết không, ta chờ giây phút này lâu lắm rồi, hiện tại có phải đã đến lúc chúng ta tính sổ không?”
Tử Phượng biến sắc: “Mộ Như Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của ta sao?”
“Có phải hay không, thử mới biết được, không phải sao?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lạnh băng.
Rồi sau đó, nàng nâng tay lên, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, thân kiếm có đồ án cự long đỏ, thân kiếm tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, khiến con rồng kia trở nên sống động.
“Mộ Như Nguyệt, ta đã từng không bằng ngươi, kiếp này, ta nhất định phải đánh bại ngươi!”
Chỉ cần giết nữ nhân này, nàng có thể có được Vô Trần ca ca!
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Kiếp trước, ngươi không bằng ta, kiếp này, ngươi cũng không so được với ta! Tử Phượng, ngươi vĩnh viễn không bằng ta!”
Thanh âm nàng rất thản nhiên, lại có chút run rẩy.
Từng màn từng màn kiếp trước chợt lóe qua trước mắt nàng...
Người Tử gia ngã trong vũng máu, vô tận thiên kiếp, còn có Cảnh Nhi bị chặt đứt tay chân, nhưng cảnh tượng đó đều như những cái gai hung hăng đâm sâu vào lòng nàng, khiến nàng đau đớn muốn chết đi...
Hận!
Nỗi hận mãnh liệt bùng lên trong ngực Mộ Như Nguyệt, toàn thân nàng run run, chậm rãi nhắm mắt lại, long viêm kiếm trong tay như cảm nhận được lửa giận của chủ nhân mà trở nên kích động.
“Tử Phượng! Từ khi biết được ngươi còn sống, ta rất kinh hỉ!” Mộ Như Nguyệt cười lạnh nói, “Đối với người như ngươi, không thể để ngươi chết dễ dàng được, lần trước, ngươi chọn cách nổ tan xác mà chết khiến ta không thể tự tay giết ngươi, còn tưởng rằng ta sẽ vĩnh viễn tiếc nuối, không ngờ ngươi vẫn còn sống...”
“Nếu ngươi còn sống...” Nàng hơi ngừng một chút, nói tiếp: “Làm sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy? Ngươi nhất định phải tiếp nhận lửa giận của ta trước, rồi mới chết được...”
Tử gia diệt môn, Cảnh Nhi thống khổ, Khiếu Nguyệt tổn thương, còn có Bạch Trạch cô độc... tất cả những điều mà những người này phải chịu đựng, nàng phải trả lại cho nữ nhân này gấp trăm lần....
Chết, đối với nàng ta là quá xa xỉ...
Oanh!
Thân kiếm bùng lên một ngọn lửa, cửu thiên long viêm kiếm tỏa ra khí thế mãnh liệt, hỏa long từ trên thân kiếm vọt ra, phóng về phía Tử Phượng.
Phụt!
Tử Phượng vội vàng nâng kiếm ngăn cản, nhưng vẫn phải lui về phía sau hai bước, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
“Cảnh giới thiên nguyên, ngươi thế nhưng đã đột phá cảnh giới thiên nguyên!”
Mộ Như Nguyệt không nói gì, một thân khí thế ngày càng cường đại.
Dưới cuồng phong, tóc đen bay múa, nữ tử toát ra vẻ đẹp kinh diễm...
“Ha ha ha!” Tử Phượng đứng dậy, ngửa đầu cười to, tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn trong không trung thật lâu, “Mộ Như Nguyệt, ngươi cho rằng đã đột phá thì có thể giết được ta sao? Quả thật là ý nghĩ kì lạ! Ta tuyệt đối sẽ không chết trong tay ngươi!”
Nàng tuyệt đối không cho phép mình chết trong tay nữ nhân này.
Đối với nàng, điều này là một sự sỉ nhục!
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, bạch y chợt lóe, nhằm về phía Tử Phượng, trường kiếm vung lên tạo nên một cỗ khí lãnh liệt trong không trung.