Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 167: Chương 167




CHƯƠNG 775: THẮNG LỢI (4)

Thật ra thì nàng muốn hỏi, lúc nha hoàn kia ra tay với tổ mẫu có từng nghĩ thủ hạ lưu tình không?

“Mộ Như Nguyệt ta cũng không phải người tốt gì, điểm này ta thừa nhận, nhưng ta chỉ giết người nên giết! Người không đáng chết ta tuyệt đối sẽ không giết! Đôi phụ tử Tần gia này vốn đáng chết, hôm nay bất kì ai cũng không thể ngăn cản ta giết hắn!”

Oanh!

Nữ tử dưới cuồng phong bộc phát khí thế hủy thiên diệt địa.

Nàng tựa như vương giả cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh, thần thái này ngay cả nam nhi cũng khó có được, hiện tại lại xuất hiện trên người một nữ tử...

Khí phách cường đại!

Mọi người đều ngây ngốc nhìn không thể dời mắt.

Nữ tử như thế đã chú định sẽ đứng trên đỉnh cao nhìn xuống những kẻ nhỏ bé yếu đuối bên dưới...

“Hừ!” Ánh mắt Đậu Lâm trầm xuống, “Xem ra vị cô nương này nhất định muốn đối địch với Đậu gia ta! Bất quá, vừa rồi Tần Lạc có nói một câu rất đúng, trên đời này không có đúng sai, chỉ có thực lực mạnh hay yếu, cường giả dù có là ác ma khát máu thì vẫn có người tôn sùng, còn người thực lực yếu dù có tâm địa thiện lương thì trong mắt người khác cũng chỉ là một ngốc tử bị người ta khinh thường... Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng như thế thì sao? Dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đối địch với Đậu gia ta!”

Điều này Tần Lạc cũng không nói khoác, Đậu gia có vài cường giả chân nguyên, còn có Thiên Ma Môn làm hậu thuẫn, ở Đông Đảo có bao nhiêu thế lực sợ Đậu gia?

“Ta thấy ngươi cũng là thiên tài hiếm có cho nên mới muốn khuyên ngươi một câu, vì một kẻ nhỏ bé không đáng kể mà vứt bỏ tính mạng, quá không đáng!”

Thế giới này vốn là như thế, nếu ngươi mạnh, ngươi nói cũng đúng, ngược lại, ngươi yếu thì nói gì cũng là sai...

Cho nên, lúc đầu Tần Lạc mới có thể nói với Mộ Như Nguyệt những lời đó...

“Ta cũng cho rằng ngươi nói rất có đạo lý.” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, “Cho nên, ta cũng muốn trả lại cho ngươi câu nói kia! Khiếu Nguyệt, Tiểu Bạch, tất cả những ai ngăn cản, giết không tha!”

Dứt lời, trên người nàng tỏa ra ánh sáng, bay lên không trung...

Sau đó, một tia sáng bạc chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Trong không trung, bạch long khí phách, ánh mắt châm chọc nhìn lão giả trên mặt đất.

Trước mặt Mộ Như Nguyệt là một thiên lang ưu nhã thánh khiết.

Nó nhẹ nhàng cất bước, ưu nhã mà mỹ lệ, đôi mắt màu bạc quét về phía Đậu Lâm, chứa đầy ý cười.

Thời điểm thấy hai ma thú xuất hiện, Đậu Lâm biến sắc...

“Ma thú cảnh giới linh nguyên!”

Hai ma thú này đều ở cảnh giới linh nguyên!

Khó trách nàng ta không hề sợ hãi!”Nha đầu, là ta xem thường ngươi, nhưng ngươi cho rằng chỉ dựa vào hai ma thú linh nguyên là có thể đối địch với Đậu gia? Ha ha, ngươi thật sự quá đề cao bản thân rồi!”

Đậu Lâm cười to hai tiếng, ánh mắt lãnh đạm quét về phía Mộ Như Nguyệt.

“Cho dù ngươi có nhiều ma thú linh nguyên hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của Đậu gia...”

Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: “Thật ngại quá, ta chỉ có ba ma thú linh nguyên, cũng không có nhiều như ngươi nói...”

________________________________________________________

CHƯƠNG 776: THẮNG LỢI (5)

Nàng nói thật, ngoài Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch, cách đây không lâu, Viêm Tẫn cũng đột phá cảnh giới linh nguyên rồi...

Cho nên, trong tay nàng quả thật chỉ có ba ma thú linh nguyên, chẳng qua, có một con là tồn tại cường đại hơn linh nguyên, cũng là con át chủ bài của nàng...

Nghĩ đến nam nhân giống như thiên thần kia, ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhu hòa xuống...

Nhưng lời nàng nói lại khiến mọi người ngây ngẩn.

Nữ nhân này vừa mới nói gì đó? Trong tay nàng có ba ma thú linh nguyên? Người khác có một con đã cảm thấy mỹ mãn rồi, nàng thế nhưng có ba con?

Câu cuối cùng nàng nói cái gì? Không có nhiều?

Mọi người hít một hơi, ánh mắt ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt, nha đầu này, rõ ràng là cố ý đả kích bọn họ...

Rống!

Khiếu Nguyệt gầm lên một tiếng, vọt về phía Đậu Lâm.

Đậu Lâm cũng không phải ngốc tử, hắn chỉ là một linh nguyên thôi, sao có thể chiến đấu với hai ma thú cùng lúc, cho nên, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó dứt khoát xoay người bỏ chạy.

“Đậu Lâm trưởng lão, ngươi không thể bỏ lại ta a!”

Tần Lạc cả kinh thất sắc, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng chưa đi được mấy bước liền bị một thân ảnh to lớn chặn đường.

Đập vào mắt hắn là một đôi mắt hàm chứa ý cười.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Thanh âm Tiểu Bạch còn có chút ngây ngô, hơi thở trong miệng phun ra phả vào mặt Tần Lạc, làm tim hắn run lên.

“Xong rồi, ta xong đời rồi...”

Hắn vốn dĩ cho rằng có Đậu Lâm trưởng lão ở đây thì không ai dám động thủ với hắn, ai ngờ nữ nhân này còn có hai ma thú cường đại.

Một trong số đó còn là Long tộc tôn quý!

“Tha cho ta, ta cầu xin ngươi, bỏ qua cho ta...”

“Bỏ qua ngươi?” Tiểu Bạch nở nụ cười âm trầm khiếp người, “Nhưng vừa rồi sao ta lại nghe thấy có người kêu gào với chủ nhân của ta nhỉ?”

“Ta...”

Còn chưa nói xong, bạch long há mồm phun ra một ngọn lửa trắng, nháy mắt đã bao phủ thân thể hắn, ngay cả linh hồn cũng không còn...Mọi người đều không ngờ trận đấu này lại bất ngờ đảo ngược tình thế, làm nữ nhân này thanh danh vang dội...

“Thiên Thừa gia chủ, không biết vị cô nương này là...”

Lâm gia chủ quay đầu nhìn về phía Thiên Thừa Vân Long, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

Nàng nguyện ý ra mặt cho Thừa Ngôn, còn có quan hệ không đơn giản với Long tộc, chẳng lẽ là nữ nhi tử sinh của Thiên Thừa Vân Long? Nếu vậy, xem ra hắn cần dốc toàn lực mượn sức gia tộc Thiên Thừa...

Thiên Thừa Vân Long hồi phục tinh thần, cười nhạt nói: “Mộ cô nương là sư phụ của Ngôn Nhi.”

Sư phụ?

Mọi người ngẩn ra, tập trung nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Bọn họ không thể ngờ nữ tử phong hoa tuyệt đại kia lại là sư phụ của Thiên Thừa Ngôn, chẳng lẽ Thiên Thừa Ngôn tăng cao cũng là nhờ nàng? Năng lực cường đại cỡ nào mới có thể làm được như thế?

Có lẽ trải qua chuyện hôm nay, gia tộc Thiên Thừa sẽ quật khởi, có một sư phụ cường đại như thế, không thể không khiến các thế lực lớn coi trọng...

“Thiên Thừa ca ca!”

Quân Mặc Nhan nhấc váy, chạy vội về phía lôi đài, nhào vào vòng tay ấm áp của nam nhân, nắm chặt vạt áo hắn, nghẹn ngào nói: “Thiên Thừa ca ca, về sau... đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, nếu ngươi chết rồi, Nhan Nhi sẽ không sống một mình!”

________________________________________________________

CHƯƠNG 777: THẮNG LỢI (6)

Hôm nay, tâm tình nàng vẫn luôn thay đổi liên tục.

Đầu tiên là lo lắng cho Thiên Thừa Ngôn, kết quả lại khiếp sợ vì thực lực của hắn, thời điểm Tần Lạc bất chấp quy củ muốn hạ sát thủ, trong lòng nàng phẫn nộ, nếu không có nha hoàn kéo nàng lại, nàng đã bất chấp tất cả mà nhào tới rồi.

Cuối cùng, vì kết cục của bọn họ mà kích động, vui sướng...

Như vậy, phụ thân sẽ không có lý do gì ngăn cản bọn họ nữa!

“Trận tỷ thí này đến đây là kết thúc”, Quân Lâm Thiên đứng lên, nhìn về phía thiếu niên đang ôm thiếu nữ trên lôi đài, đạm mạc nói, “Ta cũng tuân thủ lời hứa, cho phép Thiên Thừa Ngôn cưới Nhan Nhi! Nhưng hắn phải ở rể Quân gia!”

Trong lòng Thiên Thừa Ngôn thở phào một hơi, chỉ cần hắn và Nhan Nhi được ở bên nhau, đừng nói là ở rể, có phải làm nô tài hắn cũng không cự tuyệt.

Nhưng lúc hắn muốn mở miệng, lại bị Quân Mạc Nhan giơ tay ngăn cản.

Dưới ánh nắng sớm, dung nhan thiếu nữ kiều diễm, đôi mắt đẹp kiên định: “Cha, Nhan Nhi cảm ơn ân dưỡng dục của người, nhưng hành động của người làm Nhan Nhi rất thương tâm, cho nên, Quân Mạc Nhan ta bắt đầu từ bây giờ không còn là nữ nhi Quân gia nữa, chỉ là tức phụ của gia tộc Thiên Thừa!”

Quân Lâm Thiên biến sắc, phẫn nộ quát: “Làm càn! Nhan Nhi, ngươi vì nam nhân này mà ruồng bỏ vi phụ?”

Quân Mạc Nhan cười lạnh nói: “Cha, ngươi biết rõ ta và Thiên Thừa ca ca yêu nhau mà còn cố tình làm khó hắn! Hắn đã vì yêu cầu của ngươi mà mạo hiểm tìm kiếm dược liệu nhưng ngươi lại không tuân thủ hứa hẹn, gả ta cho Tần Phi! Còn không màng đến sự sống chết của nữ nhi! Những hành vi này đã làm ta thương thấu tâm! Bây giờ Thiên Thừa ca ca đánh bại Tần Phi, cuối cùng ngươi cũng đồng ý gả ta cho hắn, nhưng ngươi lại muốn Thiên Thừa  ca ca đến Quân gia ở rể, hắn là nhi tử duy nhất của gia tộc Thiên Thừa! Còn ta không phải là nữ nhi duy nhất của Quân gia! Đừng luôn áp đặt nguyện vọng của ngươi lên đầu ta!”Quân Lâm Thiên ngây ngẩn, vẻ mặt không dám tin nhìn Quân Lâm Nhan.

Nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời của hắn cũng có một ngày sẽ nói ra những lời này?

“Nhan Nhi, ta làm tất cả đều vì tốt cho ngươi! Lúc trước Thiên Thừa Ngôn không bằng Tần Phi, ngươi gả cho Tần Phi tất nhiên tốt hơn gả cho hắn! Bây giờ bảo hắn tới ở rể Quân gia cũng là để ngươi không bị hắn khi dễ... Tại sao ngươi không hiểu những gì cha làm cho ngươi?”

Quân Mạc Nhan lắc đầu: “Cha, người luôn miệng nói vì tốt cho nữ nhi, ngươi làm sao biết nữ nhi chân chính muốn gì? Ngươi cho rằng thực lực của Thiên Thừa ca ca yếu, không thể bảo hộ nữ nhi, nhưng sao ngươi không nghĩ tới lúc gặp nguy hiểm, dù thực lực hắn kém cũng sẽ bất chấp tất cả bảo hộ ta, còn Tần Phi thực lực mạnh thì thế nào? Nếu ngày nào đó chúng ta gặp cao thủ, với tính cách ích kỉ của hắn, dĩ nhiên sẽ vứt bỏ ta mà đi!”

Nghe lời này, không biết vì sao, tim Quân Lâm Thiên run lên.

Lúc trước hắn quả thật cho rằng Thiên Thừa Ngôn không thể bảo vệ tốt nữ nhi hắn, nhưng hắn không nghĩ tới lúc gặp nguy hiểm, hai người sẽ đưa ra quyết định thế nào...

Thiên Thừa Ngôn yêu Quân Mạc Nhan, cam nguyện vì nàng trả giá, quả thật sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng! Còn Tần Phi kia hoa tâm, hậu viện còn có mấy tiểu thiếp, hắn có thể vì lợi ích bản thân mà lục thân không nhận, người như vậy sao có thể đáng để nữ nhi phó thác cả đời?

“Nhan Nhi...”

Thanh âm Quân Lâm Thiên nghẹn ngào, nhất thời không biết mở miệng thế nào. Giờ phút này, hắn cảm thấy nữ nhi xa lạ như thế, làm đáy lòng hắn có chút chua xót...

________________________________________________________

CHƯƠNG 778: THẮNG LỢI (7)

“Cha, người nói Thiên Thừa ca ca tới Quân gia ở rể, thật ra là vì chính bản thân người thôi, ta tin tưởng hắn sẽ không khi dễ ta, còn ngươi lại muốn đem gia tộc Thiên Thừa, hoặc là nói, đem vị sư phụ của Thiên Thừa ca ca cột vào phủ Quận Châu!”

Quân Mạc Nhan ngước mắt nhìn Quân Lâm Thiên, đôi mắt đẹp sáng ngời.

Quân Lâm Thiên chưa từng nghĩ đến, thì ra nữ nhi mình, tâm như gương sáng, cái gì cũng thấu triệt...

“Thiên Thừa ca ca, chúng ta đi thôi.”

Quân Mạc Nhan quay đầu nhìn Thiên Thừa Ngôn, nở nụ cười mỹ lệ động lòng người, hiện tại, nàng nhẹ nhõm, vui vẻ, Quân Lâm Thiên chưa từng nhìn thấy nàng như vậy...

“Ta sai rồi sao?” Quân Lâm Thiên ngã ngồi xuống ghế, uể oải nói: “Thì ra chuyện này, ta thật sự sai rồi...”

Nhưng mà, đã không thể bù đắp lại.

Hắn ích kỉ đã làm nữ nhi tổn thương sâu sắc, cho nên nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn...

“Thiên Thừa ca ca, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau.”

Trong sân, Quân Mạc Nhan nắm chặt tay Thiên Thừa Ngôn, tươi cười sáng lạn, trong lòng nàng thật thỏa mãn, hi vọng thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này...”Nhan Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng.” Thiên Thừa Ngôn nắm chặt tay Quân Mạc Nhan, ánh mắt nhu hòa.

Hắn thật không ngờ chuyện sẽ thuận lợi như thế, rốt cuộc hắn cũng được ở bên nữ tử mình yêu, không cần lo lắng phải tách ra nữa...

“Sư phụ!”

Thiên Thừa Ngôn ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, buông lỏng tay Quân Mạc Nhan ra, đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cảm kích nói: “Sư phụ, ta thật sự không biết nên cảm tạ người thế nào...”

Nếu không có nàng, hắn và Nhan Nhi sẽ không thể ở bên nhau.

Dù đã giải trừ phong ấn, đánh thắng Tần Phi, hắn sẽ chết trong tay Tần Lạc...

Cho nên, đại ân đại đức của Mộ Như Nguyệt, cả đời này hắn cũng không thể báo đáp hết.

“Ngươi đã là đồ nhi của ta thì bất luận thế nào ta cũng sẽ che chở ngươi.” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói.

Lời này như một dòng nước ấm chảy vào lòng hắn làm lòng hắn ấm áp chưa từng có. Có lẽ đời này may mắn nhất chính là thiện tâm cứu nàng về từ trong sa mạc....

“Thiên Thừa, người ta muốn ngươi tìm, thế nào rồi?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Thiên Thừa Ngôn.

Tâm Thiên Thừa Ngôn hơi trầm xuống: “Sư phụ, đến nay còn chưa có tung tích gì của bằng hữu ngươi.”

Lúc nói lời này, hắn suýt nữa xấu hổ muốn vùi đầu xuống đất. Sư phụ giúp hắn nhiều như vậy mà ngay cả một người hắn cũng không tìm được....

“Bất quá”, tựa như nhận thấy Mộ Như Nguyệt thất vọng, Thiên Thừa Ngôn nói tiếp, “Sư phụ, nếu chúng ta không thể tìm được hắn, tại sao lại không làm hắn tới tìm ngươi?”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Giải thích rõ ràng.”

“Là thế này”, Thiên Thừa Ngôn nói, “Không lâu nữa, ở Hỗn thành cách đây không xa sẽ tổ chức một trận đấu! Trận đấu này thu hút rất nhiều người tới tham gia, cho nên, có lẽ bằng hữu của sư phụ cũng sẽ đến, cho dù hắn không đến đó, sư phụ đoạt được giải quán quân, thanh danh sẽ lan xa, đến lúc đó, hắn sẽ biết đi đâu tìm được sư phụ.”

Mộ Như Nguyệt trầm mặc một lát, nửa ngày mới hỏi: “Quy tắc tỷ thí là gì?”

Có lẽ, đề nghị của Thiên Thừa Ngôn quả thật có thể dùng....

________________________________________________________

CHƯƠNG 779: THẮNG LỢI (8)

“Quy tắc thi đấu rất đơn giản, chia ra tỷ thí võ giả và tỷ thí đan dược sư, quán quân sẽ so hai đại thế lực Đan Môn và Võ Môn quyết định, người xuất sắc không những có phần thưởng, mà còn có thể được hai thế lực này nhìn trúng...”

Hai mắt Thiên Thừa Ngôn sáng lên, nghiêm túc giải thích.

Thật lâu sau, Mộ Như Nguyệt nâng mắt lên, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ lập tức đến Hỗn thành...”

“Sư phụ, ta tương đối quen thuộc Hỗn thành, không bằng, ta dẫn ngươi đi đi.”

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm một chút, gật gật đầu: “Tốt.”

Hai mắt Thiên Thừa Ngôn sáng lên, nói: “Vậy bây giờ ta đi chuẩn bị.”

Dứt lời, hắn lập tức hành động.

Nhìn thân ảnh Thiên Thừa Ngôn rời đi, Mộ Như Nguyệt trầm tư, nếu không thể tìm được Dạ Vô Trần, vậy chỉ có thể lợi dụng phương pháp này để hắn tới tìm nàng...

Rất nhanh, Thiên Thừa Ngôn đã chuẩn bị xong hành lý, mặc dù người trong gia tộc Thiên Thừa đều luyến tiếc để nàng rời đi, nhưng sau khi cáo từ mọi người, Mộ Như Nguyệt và Thiên Thừa Ngôn trong sự tiễn đưa của mọi người, rời khỏi Quận Châu....

Hỗn thành, bốn phía có núi bao quanh, địa thế hiểm ác, hỗn loạn vô cùng, nơi này không hề có luật pháp tồn tại, giết người cướp của đã trở thành thói quen....

Lúc này, trước cửa Hỗn thành, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn cửa thành to lớn uy vũ, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm: “Nơi này chính là Hỗn thành? Nhìn qua cũng không khác gì những thành khác.”

Nói xong, nàng nhấc chân bước vào Hỗn thành.

Đúng lúc này, một thanh âm trào phúng truyền đến: “Đây không phải là Thiên Thừa Ngôn của gia tộc Thiên Thừa sao? Ha ha, ta còn tưởng ngươi chết rồi, sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ cũng tới tham gia thi đấu? Nếu vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi!”

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn đám người đang đi đến.

Dẫn đầu đám người là một thiếu niên anh tuấn, mặt mày như kiếm, ánh mắt châm chọc, không thèm để Thiên Thừa Ngôn vào mắt.

“Lương Văn!” Thiên Thừa Ngôn biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì? Ha ha.”

Lương Văn cười lạnh, đảo mắt về phía Mộ Như Nguyệt bên cạnh Thiên Thừa Ngôn, hai mắt lập tức sáng lên, suýt nữa chảy nước miếng.

“Thiên Thừa Ngôn, ta nhớ hình như quan hệ của ngươi với thiên kim đại tiểu thư phủ Quận Châu, Quân Mạc Nhan không tồi, không biết cô nương này là ai? Ngươi có Quân Mạc Nhan cũng đủ rồi, không bằng nhường cô nương này lại cho ta đi, thế nào?”

Hắn ra vẻ phong độ, phe phẩy chiết phiến, ánh mắt trắng trợn đánh giá Mộ Như Nguyệt, không hề nhận thấy hơi thở đối phương ngày càng lạnh lẽo.

“Lương Văn, nàng không phải người ngươi có thể nhìn ngó!” Thiên Thừa Ngôn nắm chặt nắm đấm, đè nén xúc động muốn đấm vào mặt Lương Văn.

“Thiên Thừa Ngôn, ta biết, nam nhân nào mà không ăn trộm? Nhưng bất luận thế nào, Quân Mạc Nhan gia thế cường đại, ngươi không có khả năng vì một nữ nhân và vứt bỏ nàng, cho nên ngươi cứ nhường mỹ nhân này cho ta đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt! Ngươi muốn ra giá thế nào, nếu không muốn tiền, ta cũng có thể dùng một viên đan dược đỉnh địa giai để đổi!”

Nhìn Lương Văn không biết trời cao đất rộng, Thiên Thừa Ngôn cười lạnh, nếu hắn biết, nữ tử không bối cảnh không gia thế trước mặt hắn tiện tay có thể lấy ra cả nắm đan dược đỉnh địa giai, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.