Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 169: Chương 169




CHƯƠNG 785: TIỂU ĐỘI PHẾ VẬT (6)

Đại hội sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cho nên trong ba ngày này mọi người đều dành thời gian ở trong phòng tu luyện, cũng có một số người nhân ba ngày này kết giao bằng hữu...

An Lâm không ở trong phòng.

Nàng không ở đây, Thư Ninh càng vui vẻ, nhẹ nhàng, nếu không nàng thật sự không thể ở chung với một đại tiểu thư như vậy, Mộ Như Nguyệt thì không để ý tới An Lâm có ở trong phòng hay không, đối với Mộ Như Nguyệt, An Lâm chỉ là một người xa lạ không đáng nhắc tới...

“Nguyệt Nhi!”

“Sư phụ!”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, An Thiến và Thiên Thừa Ngôn bước vào, còn chưa kịp thở đã vội vã nói: “Sư phụ, Thành trưởng lão gọi chúng ta đến quảng trường tập hợp!”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, từ trên giường đứng dậy, khẽ cười nói: “Đi thôi!”

Lúc mấy người sắp ra khỏi phòng, Thư Ninh đột nhiên gập sách lại, nở nụ cười thanh nhã với Mộ Như Nguyệt.

“Không ngại cho ta cùng đi chứ?”

“Xin cứ tự nhiên.”

Mộ Như Nguyệt cười nói, đối với Thư Ninh, nàng vẫn tương đối có hảo cảm...

Trên quảng trường đã sớm chật kín người.

Bởi vì vòng đầu tiên không có hạn chế gì cho nên, khắp quảng trường đều là đầu người rậm rạp.

Ánh mắt An Thiến xuyên qua đám người nhìn về phía vẻ mặt e thẹn của An Lâm, ngơ ngác chớp chớp mắt: “An Lâm? Sao nàng và Lương Văn lại đi cùng nhau?”

An Lâm dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, quay đầu sang nhìn An Thiến, tươi cười sắc bén, ngoan độc, khủng bố khiếp người.

“Thiên Thừa Ngôn, các ngươi đã tới!” Lương Văn ôm eo An Lâm, bàn tay to hung hăng nhéo một cái, thấy nàng đau mà phát ra tiếng rên khẽ, mới hài lòng cười cười đi về hướng đám người Thiên Thừa Ngôn: “Đúng rồi, Lâm Nhi, ngươi quen bọn họ?”

Một khắc vừa rồi, Lương Văn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt âm ngoan của nữ tử bên cạnh.

An Lâm thẹn thùng rúc vào lồng ngực Lương Văn, thanh âm nũng nịu: “Lương đại ca, vị này chính là muội muội ta An Thiến, thể chất nàng không tốt cho nên không thể tu luyện, còn hai vị này đều là thiên phú trung cấp.”

Nàng cố tình nhấn mạnh bốn chữ 'thiên phú trung cấp', trong mắt lộ vẻ trào phúng.

Đối với nàng, thiên phú trung cấp hiển nhiên là phế vật...

Thư Ninh cười lạnh: “An Lâm, ta không ngờ tốc độ của ngươi thật nhanh, mới ba ngày đã thông đồng với một đỉnh thiên phú, khó trách mấy ngày nay ngươi đều không ở trong phòng tu luyện, thì ra là đi thông đồng nam nhân!”

“Ngươi...” An Lâm hung hăng trừng mắt Thư Ninh, ủy khuất dựa vào ngực Lương Văn, “Lương đại ca, ngươi xem bọn hắn...”

Mỹ nhân chủ động dĩ nhiên làm Lương Văn cả người thoải mái, ngón tay hắn nâng cằm An Lâm lên, cúi đầu hôn vào môi nàng một cái thật kêu rồi ngước mắt nhìn về phía Thư Ninh, cười lạnh nói: “Nữ nhân của Lương Văn ta còn chưa tới lượt các ngươi giáo huấn, bất quá nếu ba vị có hứng thú, ta cũng hoan nghênh! Đi theo ta tốt hơn đi với tên tiểu tử Thiên Thừa Ngôn kia nhiều.”Lúc nói chuyện, hắn quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này làm hắn mất mặt như vậy, bất luận thế nào hắn cũng phải có được nàng, sau đó lại hung hăng vứt bỏ nàng!

“Lương đại ca!” An Lâm biến sắc, hai mắt rưng rưng, ánh mắt liếc Mộ Như Nguyệt mang theo oán hận.

________________________________________________________

CHƯƠNG 786: TIỂU ĐỘI PHẾ VẬT (7)

“Lâm Nhi yên tâm, Lương đại ca tuyệt đối không bạc đãi ngươi, ta còn có việc, không bồi ngươi được.” Lương Văn hung hăng nhéo một cái vào eo An Lâm, cười ha ha xoay người rời đi.

Thư Ninh lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hừ!” An Lâm hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt âm ngoan liếc Mộ Như Nguyệt, “Nha đầu thúi, ngươi cũng nên lấy gương mà soi xem, chỉ bằng nữ nhân như ngươi không xứng xách giày cho Lương đại ca! Còn dám vọng tưởng câu dẫn hắn, ta nói cho ngươi biết, hắn là nam nhân của ta, ngươi không xứng với hắn, trên đời này, ngươi có thể xứng đôi với hắn chỉ có ta, còn ngươi...”

An Lâm quét Mộ Như Nguyệt từ đầu đến chân, châm chọc nói: “Chỉ có khất cái mới thèm!”

Nữ nhân này chỉ uổng phí mỹ mạo thôi, thực lực không bằng nàng, gia thế cũng không bằng nàng, còn dám vọng tưởng bay lên đầu cây làm phượng hoàng, nàng có tư cách xứng đôi với đại thiếu gia Lương gia sao?

Dứt lời, An Lâm hừ lạnh một tiếng, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn như khổng tước, xoay người rời đi.

Thiên Thừa Ngôn siết chặt nắm đấm, trên người bộc phát khí thế cuồng bạo, ngay lúc hắn muốn giáo huấn An Lâm, lại bị Mộ Như Nguyệt ngăn cản.

“Nói mấy câu mà thôi, không cần để trong lòng, cứ coi nàng là không khí thì được rồi.” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.

Lấy tâm tính của nàng hiện tại, nếu người ta nói mấy câu đã bạo nộ, thì uổng phí mấy năm tu luyện rồi...

Lúc này, trong tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người, một thân ảnh cao lớn bước lên bậc thang, nam nhân trung niên thần sắc lãnh lệ, ánh mắt ngạo nghễ đảo mắt qua đám người.

Trong nháy mắt, tất cả mọi âm thanh đều im bặt, quảng trường trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nam nhân trung niên kia.

“Hắn là quản gia phủ Thành chủ, Phiên Lâm.” Thiên Thừa Ngôn nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Phiên Lâm này có chút quan hệ với Lương gia.”

“Ân.” Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt lập lòe vài cái nhưng không nói chuyện.

“Các vị”, Phiên Lâm cao giọng nói, “Ta rất hoan nghênh các vị đã đến tham gia đại hội lần này, đại hội sẽ do thành chủ Hỗn thành chủ trì, cho nên, hi vọng các vị tuân thủ quy củ của chúng ta!”

Lúc đảo mắt qua đám người Mộ Như Nguyệt, ánh mắt hắn xẹt qua tia âm trầm.

“Ta nói rõ trước, trong Hỗn thành, người dự thi ngoài lúc thi đấu ra thì không được động thủ với các thí sinh khác!”Ngụ ý, trong lúc thi đấu có chuyện gì đều không liên quan đến hắn...

“Mặt khác”, hắn hơi ngừng một chút, nói tiếp, “Chúng ta sẽ chia đội thi đấu, mỗi tổ bốn người, chỉ có một đội hoàn thành nhiệm vụ thi đấu mới có thể thăng cấp.”

Mọi người xôn xao.

Bọn họ cũng không phải chưa từng tham gia thi đấu, nhưng trước này chưa bao giờ đấu theo đội. Nếu đồng đội có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có nghĩa không thông qua được vòng này?

Nhất thời, mọi người đều bắt chuyện với những thiên tài bên cạnh, hi vọng có thể đi đường tắt...

“Khụ khụ!”

Phiên Lâm ho khan hai tiếng, thành công ngăn lại thanh âm ầm ĩ phía dưới.

“Tiếp theo, ta sẽ cho các ngươi thời gian nửa khắc để lựa chọn đồng đội, sau đó ta sẽ dẫn các ngươi đến nơi thi đấu...”

Hắn hơi nâng mắt lên, thanh âm cao ngạo mà lạnh nhạt.

Nhưng không có ai nghe lời hắn nói mà vội vàng tranh đoạt thiên tài, còn xung quanh đám người Thiên Thừa Ngôn bị coi là phế vật thì cực kì an tĩnh...

________________________________________________________

CHƯƠNG 787: TIỂU ĐỘI PHẾ VẬT (8)

 ”Sư phụ”, Thiên Thừa Ngôn ngượng ngùng nói, “Ngươi xem, chúng ta vừa đủ bốn người, hay là chúng ta thành một đội đi?”

Mộ Như Nguyệt còn chưa lên tiếng, Thư Ninh đã nhướng mày, cười nói: “Có thể, ta đồng ý!”

“Ta cũng không có ý kiến.” An Thiến chớp chớp đôi mắt to, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Tốt.” Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh mắt Thiên Thừa Ngôn sáng lên, gương mặt thanh tú tỏa sáng dưới ánh nắng sớm: “Sư phụ, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng!”

Không chỉ có hắn là cảnh giới huyền nguyên, sư phụ cũng có thực lực xuất thần nhập hóa, hắn cũng không biết rốt cuộc nàng ở cấp bậc nào...

“Thiên Thừa Ngôn, đừng xem thường người ở đây”, Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, “Ở nơi này cũng có không ít thiên tài, chẳng qua có vài người ẩn giấu thực lực thôi.”

Giống như Thư Ninh bên cạnh nàng đây....

Thư Ninh nở nụ cười thanh nhã: “Nếu chúng ta đã tạo thành một đội, vậy cũng nên đi thông báo, ta đồng ý với lời ngươi nói, nơi này thật sự là ngọa hổ tàng long, lần đầu tiên ta biết được, thì ra trên đời còn có nhiều thiên tài như vậy....”

Nàng được gia tộc bí mật bồi dưỡng rất nhiều năm mới có được thành tựu hiện giờ, nhưng không ngờ, một nữ tử hơn hai mươi tuổi trong tình huống không được bồi dưỡng gì nhiều mà còn có thể đạt tới thực lực như vậy.

Đông Đảo này quả thật là ngọa hổ tàng long.

Sau khi gặp Mộ Như Nguyệt, Thư Ninh mới biết ánh mắt mình thiển cận cỡ nào...

Lời hai người nói đều có ẩn ý làm Thiên Thừa Ngôn hơi sửng sốt, vẻ mặt mê mang không rõ bọn họ đang nói cái gì...Không bao lâu, mọi người đã nhanh chóng lập đội xong, lúc bọn hắn nhìn thấy đám người Mộ Như Nguyệt đứng chung một chỗ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười phá lên.

“Ta không nhìn lầm đi? Bốn người này thế nhưng thành một đội?”

“Thực lực của hai nữ nhân kia cũng không quá kém, thiên phú trung cấp trong một đội mặc dù không phải rất mạnh nhưng cũng có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng nếu bốn người bọn họ ghép thành một đội, trận đấu này tuyệt đối sẽ chết rất thảm!”

“Chậc chậc, một phế vật không thể tu luyện, một là ngụy thiên phú thực lực kém cỏi, còn có hai thiên phú trung cấp... Bọn họ còn có thể yếu kém hơn nữa không?”

Không phải bọn họ khinh thường cái đội ngũ này, thật sự là, thực lực quá yếu! Tùy tiện lấy ra một đội nào cũng có thể hạ gục bọn họ trong nháy mắt! Tuyệt đối không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào!

Đặc biệt là An gia An Thiến, căn bản chính là một gánh nặng, một phế vật không có thực lực thì có thể có tác dụng gì?

Tuy nói trận đấu không quy định người dự thi phải có thực lực, nhưng vẫn rất nhiều người tự mình hiểu lấy, không đến cấp bậc thiên phú thì sẽ không đến đây làm gì cho mất mặt.

Cũng không biết ai cho bọn hắn dũng khí tới đây xấu mặt....

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, bốn người đều mặt không đổi sắc, tựa như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh...

Mấy lời trào phúng này, Thiên Thừa Ngôn và An Thiến từ nhỏ đã nghe rất nhiều, lời khó nghe hơn nữa cũng đã từng nghe rồi, mà Thư Ninh tính tình an tĩnh, thanh nhã sao có thể đặt bọn họ trong mắt? Mộ Như Nguyệt thì càng không cần phải nói, trong mắt nàng, những người đó đều là không khí....

“Hừ!” An Lâm hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lộ vẻ trào phúng, “An Thiến lần này chính là tự tìm đường chết!”

Một tổ hợp như thế, không phải tự tìm đường chết thì là gì?

________________________________________________________

CHƯƠNG 788: TIỂU ĐỘI PHẾ VẬT (9)

“Các vị, nếu các ngươi đã chọn đội xong rồi, vậy chúng ta sẽ đến trạm thứ nhất, Ám dạ chi sâm.”

Ám dạ chi sâm là một dãy núi trong Hỗn thành.

Dãy núi này dài vạn dặm, nối liền không dứt, cả ngày đều là đêm tối, cho nên mới được gọi là Ám dạ chi sâm. Nghe nói nhiều năm qua đều không ai có thể vượt qua được hành trình này, cũng không ai biết chỗ sâu nhất Ám dạ chi sâm là nơi nào.

Mọi người đều không ngờ lần này bọn họ phải đi vào Ám dạ chi sâm hung hiểm.

Lập tức, mọi người hai mặt nhìn nhau, đáy mắt hiện ra vẻ chấn động.

“Các ngươi cứ yên tâm đi, vì sự an toàn của các ngươi, ta đã chuẩn bị bùa truyền tống cho các ngươi, thời khắc gặp nguy hiểm thì xé bùa truyền tống sẽ lập tức thoát ra khỏi Ám dạ chi sâm, chẳng qua, nếu trong đội có một người tử vong hoặc một người lùi bước, như vậy cả đội đó sẽ thất bại.”Phiên Lâm nâng cằm, lạnh lùng nhìn một khuôn mặt trẻ tuổi phía dưới.

Nghe vậy, mọi người mới thở ra một hơi, dù sao Ám dạ chi sâm quá mức hung hiểm, không có bảo đảm toàn thân trở ra thì ai dám mạo hiểm chứ?

Như vậy không phải đi tìm chết sao?

“Nếu đã chuẩn bị tốt, chúng ta lập tức xuất phát!”

Đảo mắt qua đám người đang châu đầu ghé tai bàn luận, thanh âm của Phiên Lâm lại vang lên.

“Ha ha”, Lương Văn cười khẽ hai tiếng, trào phúng nói, “Lâm Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn.”

Lúc nói chuyện, hắn quét mắt về phía Thiên Thừa Ngôn, ánh mắt âm trầm.

Bất luận thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho phế vật Thiên Thừa Ngôn này!

“Lương đại ca...”

Vẻ mặt An Lâm cảm động, hạnh phúc rúc vào ngực Lương Văn, ánh mắt đắc ý liếc về phía đám người An Thiến đứng đối diện.

Tựa như đang cười bọn họ yếu kém....

“Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao, có gì mà khoe?” An Thiến nhỏ giọng nói thầm một câu, “Nam  nhân này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, vừa rồi còn dùng ánh mắt như vậy nhìn Nguyệt Nhi, đừng nói Nguyện Nhi, cho dù đưa đến trước mặt ta, ta cũng không thèm liếc hắn một cái...”

Thư Ninh bật cười, nói: “Đúng là như thế, cũng chỉ có người nào đó xem hắn như trân bảo.”

Mộ Như Nguyệt không xứng với hắn?

Chỉ cần nghĩ đến lời An Lâm vừa nói, Thư Ninh nhịn không được cười khẽ, dời mắt nhìn về phía nữ tử thần sắc đạm mạc bên cạnh.

Trên đời này, người có thể sánh đôi với nữ tử này nhất định là nhân trung long phượng, nếu không, những nam nhân tầm thường khác không thể so được với nàng.

Hào quang của nàng đủ để lấn át những người xung quanh...

“Sư phụ”, Thiên Thừa Ngôn thu hồi ánh mắt, cười ngây ngô, “Chúng ta cần chọn ra một đội trưởng, không bằng sư phụ làm đi.”

Khóe môi Thư Ninh cong lên, cười nói: “Ta không có ý kiến, nàng đảm nhiệm chức đội trưởng là tốt nhất.”

“Ta cũng đồng ý với ý kiến của Thiên Thừa Ngôn và Thư Ninh.” An Thiến nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời như một hồ nước trong, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Tốt.” Mộ Như Nguyệt hơi nâng mắt, nhàn nhạt nói: “Cũng tới giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi, sau khi vào Ám dạ chi sâm, mọi người chú ý đừng phân tán nhau, trong đó rất hung hiểm...”

Hơn nữa nàng có một dự cảm, trong Ám dạ chi sâm sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Thư Ninh cười nhạt, cũng không nói thêm gì nữa, ôn hòa nói: “Đi thôi...”

________________________________________________________

CHƯƠNG 789: TIỂU ĐỘI PHẾ VẬT (10)

Ám dạ chi sâm quanh năm đều là đêm tối.

Bóng đêm bao trùm lên những cây đại thụ che trời, thấp thoáng trên mặt đất như những bóng ma.

Lúc này giữa rừng rậm, một mảnh u tĩnh (âm u tĩnh mịch), nhưng đám người đi vào đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi này....

Gió đêm vù vù thổi qua, chân đạp lên lá cây trên mặt đất phát ra tiếng vang sàn sạt, trong bóng đêm có vẻ quỷ dị....

“An Thiến”, An Lâm ngước mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói, “Ta nể tình ngươi là muội muội cùng cha khác mẹ mà khuyên ngươi một câu, tốt nhất hãy tránh xa những người đó, nếu không ngươi chết thế nào cũng không biết! Chỉ dựa vào bọn họ thì không thể sống sót ra khỏi đây, bất quá...”

Ánh mắt An Lâm chợt lóe cười lạnh nói: “Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ giúp ngươi một chút...”

“Ngươi nằm mơ!”

An Thiến hung hăng trừng mắt An Lâm, dung nhan đáng yêu đỏ bừng, ánh mắt phẫn nộ.

“Dù không có ngươi, ta vẫn có thể sống tốt!”

“Ha ha!” An Lâm cười điên cuồng, “An Thiến, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ba người kia thì có thể bảo vệ ngươi sao? Ngươi vẫn quá ngây thơ rồi, nói không chừng mấy người đó nhìn trúng quyền thế An gia cho nên mới cố tình nịnh bợ ngươi, ngươi còn tưởng rằng bọn họ thật sự coi ngươi là bằng hữu, ta nói cho ngươi biết, trên đời này không có bằng hữu chân chính, mọi người với nhau đều là quan hệ lợi dụng mà thôi!”

Cũng giống như nàng và Lương Văn...

Lương Văn có được nàng, cái giá hắn phải trả là trong lúc thi đấu phải trợ giúp nàng, nếu không, tại sao nàng phải thân mật với nam nhân này?

Những người kia nhất định cũng nhìn trúng thứ gì đó trên người An Thiến cho nên mới kết giao với nàng ta, bằng không, một phế vật như An Thiến thì có tư cách gì vào mắt người khác.

Thư Ninh nhíu chặt mày, giơ tay ngăn cản An Thiến, tầm mắt nhàn nhạt nhìn An Lâm, thanh âm thanh nhã: “Ngươi không cần nhiều lời, nếu đã là người trong một đội, ta tất nhiên sẽ bảo hộ An Thiến an toàn, còn sự lợi dụng mà ngươi nói... có vẻ chỉ có ngươi mới sẽ lợi dụng bằng hữu như thế.”

Bằng hữu...

An Thiến ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn dung nhan thanh tú của Thư Ninh.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì nàng có thể chất yếu đuối như phế vật cho nên không ai nguyện ý kết giao bằng hữu với nàng, lần này tới tham gia tỷ thí cũng chỉ muốn chứng minh bản thân thôi...

Nhưng Thư Ninh lại nói, nàng là bằng hữu...

Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng làm trái tim An Thiến khẽ run, trên dung nhan đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ.

“Bằng hữu?” An Lâm cười khinh thường, “Hai chữ này thật quá buồn cười, ta không tin ngươi coi An Thiến là bằng hữu, huống chi, ngay cả chính mình còn không bảo hộ được mà còn nói muốn bảo hộ nàng?”

Lúc nói lời này, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý khinh miệt.

Tựa như đối với nàng, lời nói của nữ tử trước mặt buồn cười cỡ nào...

“Lâm Nhi, đừng quan tâm những người này”, Lương Văn nhíu chặt mày, lạnh lùng quét mắt những khuôn mặt làm hắn phẫn nộ kia, cuối cùng hắn vẫn đè nén lửa giận trong lòng, cười lạnh lẽo, “Bọn họ sẽ sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình! Ám dạ chi sâm này không như những nơi khác, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ hiểu rõ, không chịu thua chúng ta là một chuyện buồn cười cỡ nào!”

Đặc biệt là, trong Ám dạ chi sâm có quá nhiều ma thú nguy hiểm, người khác có thể dùng bùa truyền tống nhưng bọn họ thì...

Đáy mắt hắn xẹt qua tia âm lãnh, lặng lẽ nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.