CHƯƠNG 810: MỘT KIẾM KINH NGƯỜI (3)
Ngụ ý, ta giáo huấn ngươi là vì tốt cho ngươi, nếu ngươi không tiếp thu thì chính là không biết tốt xấu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa cho Đông Đảo.
Đã là tai họa thì vẫn nên sớm trừ đi mới tốt...
Thiên Thừa Ngôn cười phá lên, tiếng cười tràn đầy châm chọc, tựa như lời Phiên Lâm nói rơi vào tai hắn là buồn cười cỡ nào.
Không đợi hắn mở miệng, bên cạnh đã truyền đến một thanh âm băng hàn tận xương: “Người của ta, còn không đến phiên ngươi giáo huấn.”
Phiên Lâm chấn động, ánh mắt dời qua nữ tử đứng bên cạnh Thiên Thừa Ngôn. Vừa rồi, chính là nữ tử này đã ngăn cản hắn công kích Thiên Thừa Ngôn.
Phiên Lâm khẽ nheo mắt, cẩn thận đánh giá Mộ Như Nguyệt.
Cho dù Lương Văn vẫn luôn cam đoan những người này nhu nhược yếu đuối không đáng nhắc đến, nhưng một khắc vừa nãy, hắn đã nhận ra nữ tử này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa, nàng càng không phải chỉ là một thiên phú trung cấp nho nhỏ!
“Nha đầu, ta làm như thế cũng là vì tốt cho hắn, nếu không, sau này tiểu tử này chọc ra chuyện phiền toái gì, cũng đừng trách ta không nhắc nhở hắn.” Phiên Lâm cười lạnh, châm chọc nói.
Tuy nàng không phải là một thiên phú trung cấp, thì đã sao? Dựa vào thực lực của nữ nhân này, đại khái cũng chỉ đến cảnh giới địa nguyên thôi, hắn hiện tại đã là thiên nguyên, dĩ nhiên không cần phải sợ nàng...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phiên Lâm. Ánh mắt kia khiến tim Phiên Lâm khẽ run lên, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, trong lòng cười tự giễu.
Hắn vậy mà lại bị một tiểu nha đầu hơn hai mươi tuổi hù dọa, thực lực của nàng hiện giờ không phải là đối thủ của hắn, tại sao phải kiêng kị?
Chắc là mấy ngày nay mệt mỏi cho nên mới xuất hiện ảo giác đi...
“Có thể xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có các ngươi.” Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Phiên Lâm, thanh âm không nóng không lạnh, nhưng lại làm Phiên Lâm biến sắc.
Nếu thái độ nữ nhân này ôn hòa, có lẽ hắn sẽ tha cho bọn họ, nhưng bây giờ lại còn dám làm trò trước mặt hắn, rõ ràng là không để hắn vào mắt.
Có điều, chuyện làm Phiên Lâm phẫn nộ hơn còn ở phía sau...
Chỉ thấy Thiên Thừa Ngôn nhấc một chân lên đạp vào người Lương Văn, tuy lúc nãy đã phế đan điền của Lương Văn rồi, nhưng một màn này vẫn khiến Phiên Lâm lửa giận ngập trời.
“Tiểu tử thúi, ngươi dám làm thế trước mặt ta, hôm nay ta không giết ngươi thì khó có thể làm người khác tin phục!”
Phiên Lâm phẫn nộ hét lên, đánh một chưởng về phía Thiên Thừa Ngôn.
Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt chắn trước mặt Thiên Thừa Ngôn, nâng mắt nhìn về phía Phiên Lâm đang đánh tới...
“Nữ nhân này muốn chết sao?”Mọi người thấy hành động của nàng đều sửng sốt, không ngờ nàng dám đối kháng với Phiên Lâm, cho dù có mấy cái mạng cũng không đủ bị giết.
Càng làm mọi người bất ngờ hơn chính là, một trận tỷ thí lại phong ba như thế....
Hai mắt An Lâm tỏa sáng, trước mắt tựa như hiện ra tình cảnh Mộ Như Nguyệt bị đánh ngã trên mặt đất, vẻ mặt tươi cười vặn vẹo.
“Không biết tự lượng sức!” Nàng hừ lạnh một tiếng, cao hứng bừng bừng nói, “Hành động này chính là muốn chết, lần này ai cũng không cứu được nàng!”
Rất nhanh thôi, nữ nhân đáng chết này sẽ chết, hiện tại nàng có xúc động muốn ngửa đầu cười to vài tiếng, nhìn chằm chằm vào dung nhan khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi kia.
Đây chính là kết cục của việc đắc tội quyền quý...
Nhưng vào lúc này, trên người nữ tử bộc phát khí thế cường hãn, quanh thân nổi lên cuồng phong...
_____________________________________________________________________
CHƯƠNG 811: MỘT KIẾM KINH NGƯỜI (4)
Cường!
Nữ nhân này cường đại đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Là ai nói nàng là một thiên phú trung cấp? Thiên phú trung cấp làm sao có khí thế cường đại như thế?
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, cỗ khí thế kia đánh vào người Phiên Lâm, bức hắn lui về phía sau, kinh ngạc nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng trong cuồng phong.
“Cảnh giới thiên nguyên, ngươi cũng ở cảnh giới thiên nguyên!”
Oanh!
Lời này giống như một đạo thiên lôi đánh vào lòng mọi người, nhất thời, mọi người đều chấn động, ngạc nhiên nhìn Mộ Như Nguyệt.
Phiên Lâm vừa nói cái gì? Nữ nhân này ở cảnh giới thiên nguyên?
Còn có thể dọa người hơn không? Nàng mới bao nhiêu tuổi? Làm sao lại có thành tựu kinh người như vậy?
“Bùa truyền tống của chúng ta, là ngươi động tay động chân?” Mộ Như Nguyệt nhìn Phiên Lâm sắc mặt trắng bệch, nhàn nhạt nói, “Ngươi có biết hay không, đời này, ta hận nhất là loại người giở trò sau lưng người khác, cho nên, đối với ngươi, ta cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.”
Oanh!
Cuồng phong ngập trời hóa thành một thanh kiếm sắc bén, hung hăng chém về phía Phiên Lâm.
Sắc mặt Phiên Lâm đại biến, vội vàng bay lên tránh một kiếm này, thanh kiếm đánh vào lôi đài tạo thành một cái hố thật lớn.
Bụi bay mù mịt, bao trùm một thân bạch y tuyệt sắc.
Xuyên thấu qua lớp bụi mù, Phiên Lâm âm trầm nhìn nữ tử lạnh nhạt kia: “Cứ như vậy không phải là biện pháp, tuy đều là cảnh giới thiên nguyên nhưng thực lực của nàng còn mạnh hơn ta, không được, ta phải nhanh chóng giải quyết nữ nhân này!”
Như vậy, cũng chỉ còn biện pháp kia...
Phiên Lâm hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong nháy mắt, khí thế trên người hắn tăng lên gấp mấy lần, tản ra lực lượng kinh người...”Vô Âm, chúng ta có nên ngăn cản không?”
Trên tửu lâu, Liệu Lượng nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý: “Phủ thành chủ của Hỗn thành này đúng là quá đáng, nếu một thiên tài như vậy bị giết chết, sợ là chúng ta sẽ đau lòng chết! Bất luận là nữ nhân này hay là thiếu niên kia, chúng ta đều phải mời chào được.”
“Cứ từ từ đã”, Vô Âm nhíu mày, “Lần này chúng ta tới đây cũng không thông báo cho ai biết, phủ thành chủ cũng không biết chúng ta đã đến đây, huống chi, ta có dự cảm, nha đầu này nhất định sẽ không chết, chờ đến khi không được thì chúng ta mới ra tay...”
Liệu Lượng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh bạch y trên lôi đài...
“Nha đầu, nếu ngươi nguyện ý nhận sai, ta sẽ tha cho ngươi lần này.”
Trên không trung, Phiên Lâm rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt phía dưới, vẻ mặt cao ngạo.
Giờ khắc này hắn đã quên mất chức trách của mình, chỉ muốn giải quyết mâu thuẫn với Mộ Như Nguyệt.
Hơn nữa, Phiên Lâm cũng không cho rằng mình làm sai cái gì...
Nha đầu cuồng vọng như thế, nếu được Đan Môn hay Võ Môn nhìn trúng, nhất định sẽ là một mối họa lớn, như vậy còn không bằng hảo hảo giáo huấn nàng một chút, khiến nàng bớt cuồng vọng.
Lúc này, Phiên Lâm đã quên, nếu hắn không giở trò với bùa truyền tống, muốn ám toán đám người Mộ Như Nguyệt thì nàng cũng sẽ không tức giận như vậy.
Nếu Lương Văn không có ý muốn giết bọn họ, không mở miệng vũ nhục người khác, Thiên Thừa Ngôn sẽ phế hắn sao?
Mọi chuyện đều có nhân tất có quả, nhưng Phiên Lâm nghiễm nhiên đã quên mất điều này, chỉ nhớ rằng Mộ Như Nguyệt muốn trả thù, không tin phục hắn, cho nên muốn ỷ vào thân phận trưởng bối hung hăng giáo huấn nữ nhân làm càn này!
___________________________________________________________________
CHƯƠNG 812: MỘT KIẾM KINH NGƯỜI (5)
“Nhận sai?” Mộ Như Nguyệt tươi cười động lòng người, lại lộ ra hàn khí lạnh băng, “Mộ Như Nguyệt ta không làm sai bất cứ điều gì, tại sao phải nhận sai?”
Thanh âm nàng khí phách như vậy, cuồng ngạo không kiềm chế được. Nữ nhân như thế, không nên đứng ở nơi này, vị trí đỉnh cao kia mới là nơi dành cho nàng.
“Ha ha!” Phiên Lâm cười to hai tiếng, sát khí bộc phát, “Tốt! Rất tốt! Một khi đã như vậy, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một chút!”
Oanh!
Lửa giận mãnh liệt bùng nổ, Phiên Lâm dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống dưới, mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng đâm về phía Mộ Như Nguyệt.
“Nguyệt Nhi!”
An Thiến muốn tiến lên, lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.
“Ngươi không cần lo lắng”, Thư Ninh lắc đầu, ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt trên lôi đài, “Ta có cảm giác, Nguyệt Nhi sẽ không thua!”
Không biết vì sao, đối với nữ tử này, Thư Ninh rất có tin tưởng, sự tin tưởng này làm bản thân nàng cũng hoảng sợ...Tuy nói vậy, nhưng trong mắt An Thiến vẫn lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm tình cảnh trên lôi đài...
Tia sáng xuyên qua thân thể Mộ Như Nguyệt, trong khoảnh khắc đó, tim An Thiến vọt lên cổ họng, tái mặt hô to: “Nguyệt Nhi!!!”
Nhưng mà, một trận cuồng phong lướt qua, thổi tan thân ảnh Mộ Như Nguyệt trên lôi đài...
“Là tàn ảnh!” Thư Ninh nhíu mày, đáy mắt xẹt qua chút phức tạp.
Thực lực của nàng đã mạnh đến mức có thể lưu lại tàn ảnh....
Xem ra giữa nàng và mình vẫn có khoảng cách rất lớn. Bất quá, như vậy cũng làm nàng càng thêm kiên định.
Ông ngoại nói quả nhiên không sai, trên Đông Đảo này còn có không ít thiên tài, nếu tiếp xúc với những thiên tài đó, sẽ rất có lợi cho việc tu luyện của nàng sau này...
Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt xuất hiện phía sau Phiên Lâm.
Cảm nhận được hơi thở lạnh băng sau lưng, Phiên Lâm vội vàng xoay người, trường kiếm trong tay sáng lên, ngăn cản công kích bất ngờ của Mộ Như Nguyệt.
'Đang' một tiếng, Mộ Như Nguyệt lui về phía sau mấy bước, lồng ngực tựa hồ bị chấn động một chút, hương vị tanh ngọt dâng lên cô họng, lại bị nàng nuốt xuống.
Trên mặt không nhìn ra bất kì vẻ khác thường nào...
“Nữ nhân này quả nhiên rất mạnh!”
Phiên Lâm siết chặt nắm đấm, ánh mắt càng thêm ngưng trọng.
Sau khi hắn dùng bí thuật tăng thực lực lên, đã cường đại hơn gấp mấy lần, dù là cường giả chân nguyên đối mặt với công kích của hắn cũng không thể bình yên vô sự được, nhưng mà, nàng cư nhiên tiếp hắn một chiêu mà không bị thương...
“Tiểu cô nương”, Phiên Lâm cười lạnh, “Nếu qua mấy năm nữa, chỉ sợ ta có dùng bí thuật tăng thực lực cũng không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc, hiện tại ngươi còn kém ta một khoảng rất xa, cho dù ngươi là thiên tài thì hôm nay cũng phải ngã xuống tại đây!”
Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lần nữa nhắm về phía Mộ Như Nguyệt.
Tốc độ đối phương quá nhanh, một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt Mộ Như Nguyệt, nếu nàng không có tinh thần lực hơn người, sợ là cũng không thể nhìn được tung tích của hắn...
“Sư phụ!”
Tim Thiên Thừa Ngôn run lên, trong lòng có chút hối hận, nếu không phải hắn hành động theo cảm tính, phế bỏ Lương Văn, thì Phiên Lâm cũng không gây phiền toái cho sư phụ!
Nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng khinh của Lương Văn nhìn sư phụ, Thiên Thừa Ngôn liền hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn tên hỗn đản kia.
________________________________________________________________
CHƯƠNG 813: MỘT KIẾM KINH NGƯỜI (6)
Đặc biệt là, Lương Văn còn muốn giết bọn họ!
Loại người như thế, làm sao hắn bỏ qua được?
Phanh!
Cánh tay Mộ Như Nguyệt chấn động, lui về phía sau vài bước, nàng ngẩng đầu nhìn Phiên Lâm, nhíu chặt mày nói: “Thừa Ngôn, đi xuống!””Nhưng mà, sư phụ...”
“Thừa Ngôn, ngươi không cần tự trách, chuyện vừa rồi ngươi không làm sai, cho dù ngươi không phế Lương Văn thì ta cũng sẽ làm như thế, có điều, không ngờ trọng tài lại thiên vị như thế, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của ngươi.”
Trọng tài vốn nên công bằng, nghiêm minh, cho nên, Thiên Thừa Ngôn quả thật không ngờ Phiên Lâm lại thật sự động thủ với bọn họ ở đây.
Ở Hỗn thành, đây cũng là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy....
“Sư phụ, ta...”
“Đi xuống!”
Mộ Như Nguyệt cau mày, không cho Thiên Thừa Ngôn cơ hội mở miệng, oanh một tiếng, quăng hắn xuống phía dưới lôi đài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Phiên Lâm đang lao về phía mình...
“Thiên Thừa Ngôn, ngươi không sao chứ?”
An Thiến vội vàng chạy đến chỗ Thiên Thừa Ngôn, lo lắng nói: “Nguyệt Nhi nói đúng, ngươi không cần tự trách, loại người như Lương Văn vốn đáng chết, ngươi đã giữ lại mạng cho hắn rồi.”
“Đúng vậy”, Thư Ninh thấy Thiên Thừa Ngôn vừa lo lắng vừa tự trách, nở nụ cười thanh nhã nói: “Ông ngoại ta đã từng nói, làm võ giả thì nên tùy tâm sở dục, không cần lo lắng an nguy bản thân, chỉ có khi vượt qua khó khăn mới có thể trở thành cường giả, nếu đè nén tức giận, phẫn nộ trong lòng thì sẽ bất lợi đối với sự trưởng thành của ngươi, hiện tại nếu ngươi không phế Lương Văn, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác không thoải mái, cảm giác này mà không được phát tiết ra, sớm muộn gì cũng sẽ thành tâm ma...”
“Huống chi”, Thư Ninh hơi ngừng lại một chút, nói tiếp: “Ta rất tin tưởng Nguyệt Nhi, dù Phiên Lâm có nâng thực lực lên thì cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Nhi!”
Nghe lời này, bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh: “Ngươi cũng quá đề cao nàng rồi, làm sao nàng có thể đánh bại Phiên Lâm được.”
Thư Ninh nhíu mày, ngước mắt nhìn gương mặt kiêu căng ngạo mạn của thiếu nữ, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý.
“Ngươi nói cái gì?”
An Thiến trừng mắt, vừa định tiến lên giáo huấn nữ nhân này, lại bị Thư Ninh kéo về.
“Thôi”, Thư Ninh lắc đầu, lạnh lùng nhìn thiếu nữ, “Đừng so đo với nàng, hơn nữa, đây cũng không phải thời điểm so đo với nàng.”
Bây giờ quan trọng nhất là Mộ Như Nguyệt...
Dứt lời, nàng không hề nói thêm câu nào nữa, ngước mắt nhìn trận chiến trên lôi đài, từ đầu đến cuối không thèm nhìn thiếu nữ cái nào nữa.
“Ngươi...”
Thấy Thư Ninh không để ý mình, thiếu nữ biến sắc, cắn chặt môi, không cam lòng nói: “Ngươi chờ đó cho ta, rồi sẽ có một ngày ta cho ngươi biết Tô Sương ta không phải dễ chọc như vậy.”
Nàng hất cằm, bộ dáng như một con khổng tước kiêu ngạo đi đến bên cạnh Kim Khải, giống như không thèm quan tâm đến chuyện Thư Ninh làm lơ mình.
Kim Khải khẽ cau mày, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt thanh tú của Thư Ninh, trong con ngươi vàng kim lóe qua một tia sáng, nhanh đến mức khó có thể bắt giữ...Trên lôi đài, mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt tinh xảo của Mộ Như Nguyệt.
Tí tách, thấm vào mặt đất...
“Nha đầu, ngươi đánh không lại ta!”
Phiên Lâm cao ngạo hất cằm, thần sắc không để Mộ Như Nguyệt vào mắt.
_____________________________________________________________
CHƯƠNG 814: MỘT KIẾM KINH NGƯỜI (7)
Quả thật, sau khi hắn dùng bí thuật tăng thực lực thì Mộ Như Nguyệt không phải là đối thủ của hắn. Có điều, vận dụng bí thuật này cũng có di chứng, chính là cả đời này hắn không có khả năng cùng nữ nhân sinh nhi dục nữ.
Bất quá, hiện tại hắn đã có bốn đứa con, dĩ nhiên sẽ không lo lắng điểm này...
Mộ Như Nguyệt lau mồ hôi trên trán, nắm chặt trường kiếm trong tay, lần nữa đánh về phía Phiên Lâm, một chiêu Cửu thiên long viêm kiếm chém xuống, oanh một tiếng nhằm về phía Phiên Lâm.
Phiên Lâm cười cười không cho là đúng, khí thế trên người tạo thành một trận cuồng phong vọt về phía Mộ Như Nguyệt, mặt đất lập tức truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, bụi đất mù mịt, bao trùm dung nhan có chút mệt mỏi của nữ tử...
Nàng tiện tay lấy ra hai viên đan dược nuốt vào, cảm thấy thể lực khôi phục tương đối, mới lần nữa công kích Phiên Lâm...
Cũng tại thời điểm này, khí thế Phiên Lâm ngày càng mạnh hơn, cuồng phong trải rộng khắp không trung...
Mọi người chứng kiến một màn này, đáy mắt bất giác chấn động sâu sắc.
“Lực lượng thật cường đại, lần này, nữ tử kia chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn!”
Dưới cuồng phong như vậy, cho dù là cường giả chân nguyên cũng không nhất định có thể sống sót, huống chi nàng chỉ là cảnh giới thiên nguyên?
Đáng tiếc, thiên tài tuyệt thế như vậy mà phải ngã xuống tại đây...
Mọi người tiếc hận lắc đầu thở dài, nếu nàng có thể khuất phục hắn, có lẽ sẽ không gặp phải vận rủi này...
“Sư phụ!!!”
Hai chân Thiên Thừa Ngôn mềm nhũn, nhìn nữ tử đứng dưới cuồng phong, tuyệt vọng gào lên một tiếng, nước mắt hối hận thống khổ chảy dài theo gương mặt thanh tú.
Dù là Thư Ninh vẫn luôn kiên định tin tưởng Mộ Như Nguyệt, lúc nhìn thấy lực lượng cường đại này, trái tim cũng nhịn không được nảy lên, vội vàng hô lớn: “Nguyệt Nhi, mau tránh ra!”
Nhưng, đã không còn kịp nữa rồi...
Cuồng phong gào thét mà đến, bao trùm thân ảnh bạch y kia...
“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!”
An Thiến ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi, vẻ mặt bi thương, không cách nào tin tưởng, nữ tử ở chung với nàng lâu như vậy, nói sẽ đoạt An gia cho nàng, cứ như vậy chết trên lôi đài...
Nghĩ đến khoảng thời gian ở chung với nhau, An Thiến vội vàng bụm chặt miệng, nước mắt thương tâm bất lực chảy qua khe hở ngón tay...
Sắc mặt Thư Ninh cũng tái nhợt, môi trắng bệch, liều mạng lắc lắc đầu, run giọng nói: “Không có khả năng, ta tin tưởng nàng, nàng không có khả năng sẽ chết!”
Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, làm sao chết được? Bất luận thế nào, Thư Ninh cũng không thể tin được chuyện này...
“Hừ!” Tô Sương cười lạnh, châm chọc nói, “Ta đã sớm nói, nữ nhân kia nhất định sẽ chết, là các ngươi không tin, bây giờ gặp báo ứng rồi? Cho nên, làm ngươi vẫn đừng nên quá càn rỡ, bằng không đến chết vẫn không biết vì sao mình chết!”
Bỗng nhiên, hai mắt Thiên Thừa Ngôn đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Sương.
Không biết vì sao, bị hắn nhìn như vậy, đáy lòng Tô Sương run lên, nhưng trên mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, ánh mắt càng thêm trào phúng.
“Các ngươi hiện tại chờ nhặt xác nàng đi, nhưng với tình hình này xem ra, nàng nhất định sẽ chết không toàn thây....”
Nàng vừa dứt lời, Thiên Thừa Ngôn đột nhiên đứng dậy, thân thể chợt lóe tới trước mặt Tô Sương, đôi mắt tơ máu tràn đầy phẫn nộ và căm hận.
Ps: Dạ Vô Trần sắp xuất hiện rồi, ừm... chắc là ngày kia... kkk