CHƯƠNG 49: MỘT MÌNH ĐỊCH HẾT (5)
Nếu là bình thường, Dạ Thiên Phong nhất định sẽ vội vàng giải thích nhưng hiện tại hắn không hề nói câu nào, chỉ giương mắt nhìn Mộ Đình Nhi trần truồng trên võ đài, hơi nhăn mày.
Ba ngày trước, Mộ Đình Nhi nói ra những lời ác độc đó, hắn lựa chọn tin tưởng nàng. Nhưng hiện tại, nữ nhân hắn sắp cưới bị nhiều người nhìn thấy hết, tuy đây không phải ý của nàng nhưng sau khi thành thân cứ nghĩ đến nhiều ánh mắt dâm tà nhìn nữ nhân của hắn như vậy, hắn cảm thấy không thoải mái.
Có thể nói Dạ Thiên Phong có bản tính mà các nam nhân đều giống nhau, hắn có thể chịu được nữ nhân của mình tâm tư ác độc nhưng không thể chịu được người bên gối bị nhiều người thấy hết như thế. Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng được trong đầu mấy nam nhân kia nhất định nghĩ đến cảnh cùng Mộ Đình Nhi lăn lộn trên giường.
Sau khi dùng chiêu thức vạn kiếm quy tông xong, Mộ Như Nguyệt kiệt sức, cả người vô lực, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào thân thể nàng, phác họa đường cong hoàn mỹ.
Đúng lúc này, một thiếu niên ở phía sau lảo đảo đứng lên, trong tay hiện lên một ngọn lửa bắn về phía Mộ Như Nguyệt.
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến mọi người sửng sốt, nhưng Mộ Như Nguyệt tựa như có mắt sau đầu, nghiêng thân thể qua một bên, sau đó dùng toàn bộ sức lực đá thiếu niên kia, trong nháy mắt, thiếu niên kia bay lên không trung thành một đường cong đẹp mắt, bay thẳng về hướng Mộ Đình Nhi.
Thiếu niên kia còn chưa kịp thu lại nắm tay cho nên liền đánh vào người Mộ Đình Nhi, hiện giờ Mộ Đình Nhi đứng còn không vững sao có thể chống đỡ được. Trong chốc lát, thân thể mềm mại kia rớt xuống võ đài. Mà thiếu niên kia cũng hoàn toàn kiệt sức ngất đi.
Trên võ đài lớn như vậy, thân thể nằm tứ tung ngang dọc, chỉ duy độc một dáng người ngạo nghễ đứng thẳng. Mọi người nhịn không được nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt đứng trên đài.
Mộ mình nàng địch hết đạt được thắng lợi. Hơn nữa ngay cả Mộ Đình Nhi dùng đan dược tăng lên cấp năm cũng không phải đối thủ của nàng. Nữ nhân này rõ ràng chính là yêu nghiệt, còn ai có thể biến thái bằng nàng?
Ánh mắt Dạ Thiên Phong lóe lóe, hắn đến bên cạnh Mộ Đình Nhi, dùng quần áo che thân thể nàng lại, tung người nhảy lên võ đài ngước mắt nhìn thiếu nữ đứng trước mặt hắn.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi muốn khiến ta chú ý ngươi? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công rồi.”
Hắn chắp tay sau lưng, gió nhẹ thổi tung cẩm bào, tuấn nhan dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp mắt, đôi mắt thâm thúy tựa như màn đêm đen tối.
Mộ Như Nguyệt buồn cười: “Ngươi có gì đáng giá để ta hấp dẫn?”
Sắc mặt Dạ Thiên Phong hơi đổi, giây lát lại khôi phục bình thường: “Theo lời Đình Nhi nói vừa rồi, ngươi muốn giết nàng là vì có được ta, như vậy còn không phải để hấp dẫn sự chú ý của ta? Mộ Như Nguyệt, ngươi bám theo ta nhiều năm như vậy còn không phải vì muốn làm chính phi của ta sao? Được, ta đồng ý với ngươi, ngươi sẽ là thế tử phi của ta.”Mộ Đình Nhi vừa tỉnh dậy, đúng lúc nghe Dạ Thiên Phong nói vậy, nàng tức giận trợn mắt lại ngất đi.
“Thế tử điện hạ”, sắc mặt Mộ Tình đại biến, “Vậy Đình Nhi...”
“Ta sẽ cho nàng làm tiểu thiếp.”
Tuy bất mãn Mộ Đình Nhi bị nhiều người nhìn thấy hết nhưng dù sao bọn họ cũng đã có da thịt chi thân cho nên Dạ Thiên Phong vẫn sẽ cho nàng một danh phận.
“Thế tử, hình như ngươi đã quên một chuyện”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng, “Ta là Quỷ Vương phi, đường thẩm của ngươi.”
----------------------
CHƯƠNG 50: TÌNH TỐ ÁM SINH (1)
Dạ Thiên Phong nhíu mày, không ngờ hắn biến khéo thành vụng, nếu sớm biết Mộ Như Nguyệt có thiên phú mạnh như thế, lúc trước sao hắn lại từ hôn chứ?
“Quỷ Vương không xứng với ngươi, gả cho ta là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”
Mộ Như Nguyệt không ngờ Dạ Thiên Phong có thể vô sỉ đến mức độ này, nàng là loại nữ nhân gọi đến thì đến đuổi đi thì đi sao? Nếu không phải nàng có năng lực loại bỏ độc tố trong cơ thể, sợ là Dạ Thiên Phong vẫn sẽ không thèm liếc nàng lấy một cái.
“Làm sao ngươi biết Quỷ Vương không xứng với ta? So với gả cho ngươi, ta càng muốn gả cho Quỷ vương hơn.”
Nghe thiếu nữ nói vậy, Dạ Thiên Phong ngẩn ra một lúc, nữ nhân này đã từng quấn quýt si mê hắn, dùng mọi cách bám lấy hắn, vì sao bây giờ lại bỏ đi như giày cũ?
Không biết vì sao nhìn thần sắc lạnh nhạt của nàng, trong lòng Dạ Thiên Phong cảm thấy không thoải mái. Bất kì ai biết nữ nhân đã từng yêu mình sâu đậm đột nhiên di tình biệt luyến đều sẽ không dễ chịu.
“Khụ khụ!” Tử Nguyệt hoàng hắng giọng, ánh mắt uy nghiêm đảo qua bốn phía, nói, “Nếu đã xác định được quán quân thì tan cuộc đi, Mộ gia Mộ Như Nguyệt cùng trẫm tiến cung một chuyến, trẫm sẽ tự mình ban thưởng.”
Trong đại điện hoàng cung, Tử Nguyệt hoàng ngồi trên long ỷ, tay gõ nhẹ tay vịn, ánh mắt đạm mạc, uy nghiêm lướt qua mọi người phía dưới.
Ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng Dạ Thiên Phong đều nghiêm trang đứng thẳng.
Ánh mắt Tử Nguyệt hoàng dừng lại trên người Mộ Như Nguyệt, nói: “Lần thi đấu này là do Thanh Vân Môn chủ trì, trẫm cũng chỉ thay mặt ban thưởng, phần thưởng của Thanh Vân Môn lần này là túi trữ đồ.”
Nghe vậy, nhóm hoàng tử hoàng tôn đều hâm mộ nhìn Mộ Như Nguyệt, phải biết rằng túi trữ đồ này rất trân quý, ở đây cũng chỉ có Dạ Thiên Phong mới có.
Mộ Như Nguyệt đưa tay tiếp nhận túi trữ đồ thái giám đưa tới, liếc mắt một cái đã thấy bảo vật này không tồi, ít nhất về sau không lo không có chỗ để dược liệu.
“Mặt khác, còn một chuyện nữa”, Tử Nguyệt hoàng nhíu mày, nhàn nhạt nói, “Trẫm tính thu hồi ý chỉ từ hôn lúc trước.”
Nghe lời này, Mộ Như Nguyệt châm chọc cười, nàng ngước nhìn Tử Nguyệt hoàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng thượng, ngươi thân là ngôi cửu ngũ, nên hiểu rõ thế nào là miệng vàng lời ngọc, liên tục lật lọng như vậy là uy phong của một hoàng đế sao?”
Mộ Như Nguyệt nói chuyện không khách khí chút nào khiến bầu không khí trở nên nghiêm túc. Mọi người đều thu liễm hô hấp, không dám mở miệng nói một chữ, sợ chọc giận vị cao cao tại thượng kia.
Sắc mặt Tử Nguyệt hoàng âm trầm, mắt lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt, nhất thời khí thế đế vương lan ra uy áp về phía thiếu nữ.
Nhưng mà, mặt thiếu nữ không biến sắc chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi muốn cãi lời trẫm?” sắc mặt Tử Nguyệt hoàng xanh mét, hiển nhiên chỉ cần Mộ Như Nguyệt cự tuyệt hắn lập tức mặt rồng giận dữ.
Ngôi cửu ngũ, hắn quả thật là ngôi cửu ngũ nhưng hoàng đế có mạnh thế nào cũng không bằng thế lực môn phái. Huống chi hắn biết rõ cha mẹ Quỷ Vương vì sao mà chết.
Cho nên nếu nàng là phế vật thì thôi, nếu không phải phế vật tuyệt đối không thể để bọn họ bên nhau.
Nếu nàng cứ khăng khăng như thế, vậy chỉ còn cách vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Đột nhiên một thanh âm nháo loạn từ ngoài điện truyền vào khiến Tử Nguyệt hoàng bất giác cau mày.
“Buông ta ra, nương tử của ta ở bên trong, để tử vào gặp nương tử, các ngươi đều không được khi dễ nương tử của ta.”
“Vô Trần?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng vô thức cảm thấy ấm áp...