Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 57: TÌNH TỐ ÁM SINH (8)

Hắn thật sự rất khó tin tưởng nam nhân tuấn mỹ này chính là Quỷ Vương xấu xí mà phố phường đồn đãi. Này... Này con mẹ nó chính là hai người sao.

“Ta cần lừa ngươi sao?” Mộ Như Nguyệt nhún vai, nói.

“Nhưng mà...” Lý Lộ do dự nửa ngày, thì thào nói, “Lời đồn này từ trong cung truyền ra, ta còn tưởng là thật chứ.”

“Trong cung?” Mộ Như Nguyệt nheo mắt, xem ra phải tra xuất xứ của lời đồn một phen, “Hiện tại không quản nhiều như vậy, Lý Lộ, trong vòng ba tháng ngươi có thể chiêu mộ cho ta bao nhiêu cường giả?”

“Nếu có Tẩy tủy đan, ta có thể giúp ngươi triệu tập 100 cường giả cấp năm đến cấp tám, còn trên cấp tám, Tẩy tủy đan không có gì hấp dẫn đối với bọn họ.”

“Tốt, ta cho ngươi thời gian ba tháng.”

Ba tháng này, nàng cũng muốn tận lực tăng năng lực của mình lên...

Lúc Lý Lộ xoay người chuẩn bị rời đi, người Mộ gia đã tìm tới cửa...

Mộ Y Tuyết liếc mắt một cái đã thấy Dạ Vô Trần bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt si mê nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, không cách nào dời mắt được.

Một đầu tóc đen như mực, làn da thiếu niên trắng nõn trong suốt, con ngươi sạch sẽ mang theo vài phần ngây thơ chưa trải sự đời, môi mỏng tuyệt đẹp hơi cong lên.

Chỉ là đôi mắt thiếu niên trước sau chỉ có Mộ Như Nguyệt, trong mắt có sự ỷ lại giống như chỉ chứa được một người tồn tại.

Mộ Y Tuyết ghen ghét nắm chặt tay, móng tay dài hơi trắng bệch, một màn hài hòa kia làm đau mắt nàng, khiến nàng hận không thể giết Mộ Như Nguyệt để thay thế.

“Vị công tử này, ngươi là ai, vì sao lại ở cùng đại tỷ ta?” Mộ Y Tuyết cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, sau đó chuyển mắt sang Dạ Vô Trần, tức giận hỏi.

Dạ Vô Trần có chút sợ hãi liếc nàng một cái nói: “Nương tử, nữ nhân điên này thật đáng sợ, đuổi nàng đi có được không?”

Nữ nhân điên? Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Y Tuyết hơi biến sắc, nếu không phải Mộ Tình đưa mắt ra hiệu nàng không được xúc động chỉ sợ nàng đã xông lên cướp thiếu niên này về bên cạnh mình rồi.

“Vị công tử này, ta không phải nữ nhân điên, vị bên cạnh ngươi mới là nữ nhân điên.”

“Tuyết Nhi!” Mộ Tình trừng mắt nàng một cái, sớm biết nàng sẽ xúc động như vậy hắn đã không đồng ý cho nàng theo tới, dù sao mục đích của hắn là khiến Mộ Như Nguyệt về nhà.

Trong mắt Mộ Y Tuyết toàn là phẫn nộ nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ ghen ghét nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Nương tử là người tốt, mới không phải nữ nhân điên gì”, sắc mặt Dạ Vô Trần đỏ bừng, con ngươi sạch sẽ tràn đầy lửa giận, “Ngươi dám khi dễ nương tử ta, ta sẽ giết ngươi.”

Mộ Như Nguyệt sửng sốt nhìn hắn một chút, thấy sát khí trong mắt hắn, kinh ngạc hỏi: “Vô Trần?”

Trong lòng nàng, Dạ Vô Trần sạch sẽ tốt đẹp giống như một đứa trẻ chưa hiểu thế sự, lại không ngờ hắn cũng có thời điểm nổi sát khí.”Cha đã từng nói làm nam tử hán phải biết bảo vệ thê tử của mình, ta là một nam tử hán cho nên bất cứ ai khi dễ nương tử ta sẽ giết người đó, ta nhất định sẽ giết nàng!” Dạ Vô Trần nhìn về phía Mộ Y Tuyết, phẫn nộ nói. 

Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Mộ Như Nguyệt không tin nhưng nếu là Dạ Vô Trần nói, nàng tin tưởng cho dù hắn không làm được cũng nhất định sẽ làm.

Không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kì lạ.

“Vô Trần, đừng để máu tươi vấy bẩn đôi tay này”, Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, mỉm cười nói, “Chuyện giết người cứ để ta làm, ngươi là người sạch sẽ nhất trên đời này, ta sẽ không để tay ngươi bị máu tươi làm ô uế.”

-----------------------------

CHƯƠNG 58: KHẤT CÁI TỪ ĐÂU TỚI

Mộ Y Tuyết tức giận đỏ mặt, nàng đang muốn nói cái gì lại bị Mộ Tình lạnh giọng ngăn lại: “Tuyết Nhi!”

Tuyết Nhi cũng quá không hiểu chuyện, đừng quên mục đích bọn họ tới đây là gì.

Tuy rằng rất tức giận nhưng Mộ Y Tuyết chỉ có thể nuốt hết vào bụng, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Như Nguyệt ngồi yên một bên, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Nguyệt Nhi, Tuyết Nhi không hiểu chuyện, ngươi là tỷ tỷ đừng chấp nhặt nàng”, Mộ Tình quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, áy náy nói, “Trước kia là cha có thật xin lỗi ngươi, bây giờ ta đến đón ngươi về nhà, yên tâm, về sau ta bù đắp thua thiệt cho ngươi, chúng ta về nhà được không?”

Ánh mắt Mộ Tình chân thành tha thiết nhìn Mộ Như Nguyệt, nếu không biết còn tưởng hắn một phụ thân tốt không tiếc hạ mình để có thể đón nữ nhi về nhà.

Nhưng mà, Mộ Như Nguyệt sẽ dễ dàng tin tưởng hắn sao?

Mộ Như Nguyệt cười cười nhưng trong mắt mang hàn ý: “Lý Lộ, tiễn khách, nơi này của ta không chào đón người Mộ gia.”

“Vâng, chủ tử.”

Lý Lộ đã sớm ngứa mắt những người này, nếu không phải không có mệnh lệnh của Mộ Như Nguyệt, hắn đã ném hết bọn họ ra ngoài.

Sắc mặt Mộ Tình khẽ biến, hắn không ngờ mình đã nguyện ý hạ mình đến thỉnh nàng trở về mà nữ nhân này còn không đồng ý.

“Mộ gia chủ, Mộ Tam tiểu thư, các ngươi còn thất thần làm gì? Không nghe chủ tử ta nói gì sao? Chẳng lẽ còn phải huyết nhiễm đương trường các ngươi mới chịu đi?” Lý Lộ nhíu mày, tức giận nói.

Sắc mặt Mộ Tình trầm xuống: “Lý công tử, tuy ngươi là công tử phủ tướng quân nhưng cũng không thể quản chuyện của Mộ gia.”

“Thật kì quái, ta có quản chuyện nhà ngươi sao?” vẻ mặt Lý Lộ nghi hoặc giống như thật không hiểu chuyện gì, “Rõ ràng ta đang thay chủ tử đuổi một số vật không biết xấu hổ đi, cái này thì có liên quan gì đến Mộ gia ngươi? Chủ tử của ta lại không phải người Mộ gia.”

“Ngươi...” Mộ Tình tức xanh mặt, cả người tản ra sát khí, “Nguyệt Nhi, ngươi thật sự không muốn cùng ta trở về Mộ gia?”

Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, ánh mắt không nóng không lạnh đảo qua khuôn mặt xanh mét của Mộ Tình, không nói lời nào nhưng Mộ Tình có thể từ sắc mặt nàng biết được quyết định của nàng.

Nếu nàng đã không đồng ý, vậy chỉ có thể động thủ...

Ánh mắt Mộ Tình lóe lên, thời điểm hắn chuẩn bị ra tay, một thanh âm vội vã từ phía sau truyền đến: “Đồ nhi, đồ nhi ngoan của ta, mau lấy đan đỉnh của ngươi ra cho ta mượn dùng một chút.”

Lão giả bước đi nhanh như bay, nhanh chóng đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Chỉ thấy lão nhân mặc quần áo xinh đẹp, một đầu tóc bạc rối bời như mới từ đống rác chui ra, cả người đầy tro bụi mang theo một hương vị sặc mũi.

Mộ Y Tuyết chán ghét nhăn mặt, nhịn không được phất tay nói: “Khất cái ở đâu tới, dơ bẩn ghê tởm muốn chết còn dám rêu rao trước mặt ta.”

“Khất cái?”

Vừa nghe lời này, lão giả dừng chân, quay đầu nhìn về phía Mộ Y Tuyết, chớp chớp mắt, chỉ vào chính mình nói: “Ngươi đang nói ta?”

Mộ Y Tuyết cười lạnh, vẻ mặt chán ghét: “Ngoài ngươi ra còn ai vào đây? Chẳng lẽ chính ngươi cũng không rõ thân phận của mình sao? Nói nhiều một câu với loại khất cái như ngươi cũng là vũ nhục đối với ta.”

“Khụ khụ!” Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt nhịn không được ho khan, trong mắt đầy ý cười, nàng buồn cười nhìn một màn trước mắt này.

Đường đường Thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn Vô Ngu đại sư lại bị coi là khất cái? Còn bị một thiếu nữ ghét bỏ như thế, lão nhân này chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.