CHƯƠNG 63: THIÊN NGUYÊN TÌM TỚI CỬA
Đại sảnh Mộ gia, Thiên Nguyên ngồi trên ghế đầu nghe thấy tiếng leng keng từ xa truyền đến, bất giác nhíu mày, trào phúng nói: “Lệnh nữ đúng là lợi hại, thanh âm đập đồ gốm sứ cũng có thể truyền đi xa như thế.”
Sắc mặt Mộ Tình đỏ lên, cũng không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể gượng cười: “Thiên Nguyên đại sư, không biết hôm nay ngài tới đây có chuyện gì sao?”
Thiên Nguyên đặt ly trà xuống, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ta đến tìm Mộ Như Nguyệt, không biết Mộ gia đã thỉnh nàng trở về chưa?”
“Này...” Mộ Tình lau mồ hôi lạnh, thưa dạ nói, “Thật ra đã tìm được nha đầu kia rồi nhưng nàng không muốn trở về, hơn nữa hình như đã bái một lão nhân lôi thôi lếch thếch làm sư phụ, chính là lão nhân kia không cho nàng cùng Mộ gia lui tới, hơn nữa còn không để Thanh Vân Môn vào mắt, còn nói nếu người Thanh Vân Môn tìm tới, hắn sẽ khiến người đó khóc lóc cầu xin tha thứ.”
Thiên Nguyên cười lạnh, sao hắn có thể không biết Mộ Tình thêm mắm dặm muối nói vậy, có điều nha đầu kia phải là người của Thanh Vân Môn, dù là ai cũng không thể cướp đi.
“Nói cho ta biết nàng ở đâu.”
Mộ Tình nhìn ra Thiên Nguyên không hoàn toàn tin lời mình nói, bất quá nếu hắn tính toán tự mình đến đó một chuyến, vậy lão nhân kia có trái cây ngon mà ăn rồi.
Nghĩ đến đây, Mộ Tình vội vàng nói địa chỉ cho Thiên Nguyên, bởi vì Thiên Nguyên cũng không biết Vô Ngủ có một tòa nhà ở Phượng thành cho nên cũng không nghĩ lão nhân lôi thôi lếch thếch kia là Vô Ngu.
Ánh mắt Vô Ngu đại sư cao thế nào? Tuy thiên phú của Mộ Như Nguyệt không tồi nhưng muốn vào mắt lão nhân kia thật sự quá khó.
Lúc này trong Mộ trạch, Mộ Như Nguyệt vừa rời giường liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Có lẽ vì quan hệ với Dạ Thiên Phong và Mộ Đình Nhi, Mộ Như Nguyệt cũng không có hảo cảm gì với Thiên Nguyên, hơn nữa cũng không biết mục đích đối phương đến đây cho nên vội vàng gọi linh hồn Viêm Tẫn ra.
Qua nửa ngày, một bóng đen nhanh chóng chui vào trong ngực Mộ Như Nguyệt, Viêm Tẫn ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, nha đầu này ném hắn ở Mộ gia lâu như vậy, đến bây giờ mới gọi nó....
“Mộ gia nha đầu, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ý ngươi thế nào?” Thiên Nguyên cũng không thèm liếc tiểu thú màu đen trong ngực Mộ Như Nguyệt, cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ ngồi trước mặt.
Bộ dáng hắn vênh váo tự đắc giống như chuyện trở thành đồ đệ của hắn là cỡ nào vinh quang.
“Ngại quá, ta đã có một vị sư phụ.” Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, lạnh lùng cười, “Cho nên ta sẽ không bái ngươi làm sư.”
Thiên Nguyên cau mày, sau đó giãn ra, nói: “Vậy rất đơn giản, ta cho hắn một lọ địa đan cấp thấp để mua đồ đệ này, thế nào?”
Đan dược tổng cộng chia thành nhân đan, địa đan, phàm đan, thiên đan, thần đan. Thần đan là không cách nào đạt được, thiên đan cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ở đại lục này phàm đan đã rất trân quý, địa đan đối với người bình thường đã là báu vật vô giá. Cho nên Thiên Nguyên rất tự tin với đan dược của mình.”Địa đan cấp thấp rất lợi hại sao?” Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhìn Thiên Nguyên, loại đan dược cấp thấp này, một lò hắn có thể luyện được mấy chục viên.
“Địa đan đương nhiên rất lợi hại, không những có thể chữa thương, khôi phục nguyên khí còn có thể đột phá cấp bậc, sư phụ ngươi hiện tại đang ở đâu? Chúng ta đi tìm hắn.”
Mộ Như Nguyệt buồn cười lắc đầu, thời điểm nàng muốn nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm già nua: “Ai muốn tìm ta? Tìm ta làm gì?”
-------------------------
CHƯƠNG 64: VÔ NGU ĐẠI SƯ TỨC GIẬN
Vô Ngu bước vào Mộ trạch đã nghe thấy có người muốn tìm mình, hắn còn rất kì quái ai muốn tìm hắn, khi thấy dung mạo người nọ, trong lòng càng thêm hiếu kì: “Thiên Nguyên, ngươi tìm ta?”
“A?” Thiên Nguyên đại sư sửng sốt, còn không biết xảy ra chuyện gì, “Không có a, Vô Ngu đại sư, ta không có nói muốn tìm ngươi.”
Vì sao đại sư lại ở đây? Chẳng lẽ có việc gì muốn tìm mình? Xem tình hình này hình như không phải.
Vô Ngu kì quái nhìn hắn: “Vừa rồi không phải ngươi nói muốn tìm sư phụ nha đầu Như Nguyệt sao?”
“Đúng vậy, quả thật ta tìm sư phụ nàng”, Thiên Nguyên gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, bỗng dưng trợn tròn mắt, khiếp sợ nói, “Chẳng lẽ ngươi...”
Không thể nào? Vô Ngu đại sư là sư phụ nàng? Xong rồi, giờ thì xong rồi, hắn bị tên hỗn đản Mộ gia kia hại thảm.
Cái trán Thiên Nguyên ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng mắng Mộ Tình một trăm lần, tên hỗn đản đáng chết này cũng không nói rõ ràng, làm sao hắn dám đoạt đồ đệ của Vô Ngu đại sư.
Còn muốn dùng địa đan cấp thấp thu mua một đan dược sư tầm thường, con mẹ nó đúng là ngại mệnh quá dài.
“Sư phụ, vừa rồi hắn muốn ta làm đồ đệ của hắn, còn nói muốn dùng một lọ địa đan thu mua ngươi.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, mỉm cười đảo mắt qua Thiên Nguyên đại sư đang sợ tới mức run rẩy.
“Vô... Vô Ngu đại sư, ngươi nghe ta giải thích a.”
Nhìn sắc mặt âm trầm của Vô Ngu đại sư sau khi nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, hai chân Thiên Nguyên mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn.
Hiện tại trong lòng Thiên Nguyên hối hận không thôi, vì sao không hỏi thăm rõ ràng đã tìm đến cửa?
“Đại sư, ta thật sự không biết nàng là đồ đệ của ngươi, bằng không cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám a.” Khuôn mặt Thiên Nguyên như khóc tang, hiện giờ hắn làm gì còn bộ dáng uy phong lẫm liệt như bình thường?
“Thiên Nguyên, ngươi thật to gan”, Vô Ngu phẫn nộ trừng mắt Thiên Nguyên, rống giận, “Ngay cả đồ đệ của lão phu cũng dám đoạt, ngươi cũng không nhìn xem ngươi có chỗ nào xứng làm sư phụ nàng, còn muốn dùng địa đan cấp thấp thu mua ta? Ngươi nằm mơ! Bây giờ lão phu nói rõ ràng cho ngươi biết, đồ nhi của ta chính là thiên tài lúc trước ta tìm kiếm, ngắn ngủi mấy tháng đã đột phá lên cấp địa đan! Gia hỏa ngươi dùng hơn 20 năm mới đột phá lên địa đan, có tư cách gì đoạt đồ nhi của ta!”
Tuy đã sớm biết người Thanh Vân Môn muốn cướp đệ tử của hắn, nhưng biết thì biết, khi tận mắt nhìn thấy một màn này vẫn khiến lão gia hỏa nổi trận lôi đình, chỉ còn kém xách Thiên Nguyên ra cuồng đánh một trận.
Thiên Nguyên sợ tới mức run rẩy không ngừng.
Phế vật Mộ gia bị người ta cười nhạo chính là thiên tài mà Vô Ngu đại sư tìm kiếm? Cái yêu nghiệt có thiên phú vô sắc, tinh thần lực biến thái?
Phong Nhi rốt cuộc đã từ bỏ một nữ tử tốt mà đi chọn Mộ Đình Nhi?
Mệt hắn trước kia còn cho rằng Mộ Đình Nhi không tồi, so với nữ nhân này chính là khác biệt giữa trời và đất.
“Thiên Nguyên đại sư, đây đều là do Mộ gia châm ngòi, ta thật sự không biết nàng là đệ tử của ngươi, cầu ngươi nể tình ta không biết rõ mà tha ta một lần đi, lần sau ta không dám nữa.” Sắc mặt Thiên Nguyên tái nhợt, hận không thể lập tức giáo huấn cẩu tạp chủng Mộ gia kia.
Lần này thật là bị hắn hại thảm.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, sau khi ngươi về Thanh Vân Môn liền ra cấm địa sau núi bế quan hai tháng đi, không có lệnh của ta không cho phép đi ra, mặt khác, chuyện của đồ nhi ta không hi vọng bất kì kẻ nào biết, bao gồm đồ đệ ngươi, cho nên chuyện hôm nay tốt nhất ngươi hãy quên đi.” Vô Ngu hừ lạnh một tiếng, “Nếu để ta biết ngươi lộ ra cái gì, vậy bế quan hai tháng tăng lên hai năm.”
Thiên Nguyên lại sợ tới mức run lên, nếu đi cấm địa, phỏng chừng không chết cũng lột một lớp da...