CHƯƠNG 77: THIỆP MỜI THAM DỰ ĐAN HỘI (1)
Thấy Lý Lộ nuốt Tẩy tủy đan vào, những người khác cũng lần lượt nuốt vào, ngay lập tức trong thân thể vang lên mấy tiếng bùm bùm, đau đớn kịch liệt khiến bọn họ nhịn không được lăn lộn trên mặt đất kêu rên.
Đau!
Con mẹ nó đau quá!
Thì ra quá trình tẩy tủy sẽ đau như vậy.
Nếu những người này biết Mộ Như Nguyệt cũng đã trải qua quá trình tẩy tủy rồi, hơn nữa còn cắn răng không rên một tiếng, bọn họ có thể xấu hổ đến mức chui vào khe đất hay không.
Nhìn mấy người lăn lộn trên mặt đất, Mộ Như Nguyệt cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi, lúc nàng vừa bước vào tiền viện đúng lúc gặp Vô Ngu đến tìm nàng.
“Nha đầu”, ánh mắt Vô Ngu sáng lên, vui vẻ đi tới, “Lần này ta đến tìm ngươi là vì một việc.”
Nhìn nụ cười không có ý tốt của hắn, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.
“Ha ha, thật ra chuyện là thế này”, Vô Ngu xoa xoa hai tay, cười cười nói, “Ngươi có biết địa vị của đan dược sư trên đại lục này không? Nếu muốn trở thành một đan dược sư yêu cầu phải có chính danh, mà cách mỗi năm năm đại lục đều sẽ tổ chức một đại hội, trùng hợp một tháng sau chính là đại hội đan sư, vi sư muốn cho ngươi tham gia đại hội lần này, một là để chứng minh thực lực của ngươi, hai là hi vọng ngươi có thể lấy được giải quán quân về.”
Đại hội đan sư, ý cũng như tên, đó là đại hội đan dược sư, đối với mỗi đan dược sư đều có ý nghĩa cực kì quan trọng, nhưng đại hội đan sư cũng có quy định người tham gia không được quá ba mươi tuổi.
Cũng có thể nói đây là một trận tỷ thí của những người trẻ tuổi.
Vô Ngu muốn cho nàng tham gia đan hội, chủ yếu là vì đó là nơi thiên tài tụ tập, nàng có thể học hỏi thêm kiến thức, nghe nói tôn tử của hội trưởng đan hội cũng tham gia đại hội lần này, tiểu tử kia tuy cũng là thiên tài, mới 17 tuổi đã đạt đến trung cấp địa giai, nếu không có Mộ Như Nguyệt đột nhiên xuất thế, có lẽ Vô Ngu cũng sẽ bội phục thiên phú của tiểu tử kia.
“Đan hội, ta làm thế nào để tham gia?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, nàng cũng cảm thấy hứng thú với đan hội này.
“Rất đơn giản, ta đã giúp ngươi lấy được một thiệp mời”, Vô Ngu cười ha hả, lấy một tấm thiệp thiếp vàng trong vạt áo ra, trên mặt có hai chữ đan hội tỏa sáng lấp lánh, “Đây là thiệp mời đan hội ta lấy từ chỗ Thiên Nguyên, tuy nửa năm trước đã phát thiệp mời cho ta nhưng lúc đó ta chưa có đồ đệ nên quăng cái thiệp đó đi rồi, hiện tại chỉ có thể ủy khuất ngươi lấy thiệp của Thiên Nguyên đi dự đan hội trước, còn nữa, ta đã giúp ngươi lấy chứng nhận đan dược sư.”
Khi nói chuyện, Vô Ngu lại lấy ra một cái huy chương có hình cái đan đỉnh màu xám, phía dưới có hai vạch đại biểu cho thực lực trung cấp.
“Mỗi đan dược sư đều có đến Đan Các khảo nghiệm cấp bậc của mình, rồi sau đó Đan Các sẽ phát chứng nhận thực lực, ở đại lục này, đan dược sư có mang huy chương sẽ được người trên đại lục công nhận, hiện tại ta đưa cho ngươi huy chương màu xám đại biểu cho cấp bậc nhân đan.”Màu xám đại biểu nhân đan, màu lục đại biểu địa đan, màu lam đại biểu phàm đan, màu trắng đại biểu thánh đan, màu vàng đại biểu thần đan, còn các vạch phía dưới đại biểu cho cấp bậc chuẩn xác, ví dụ như màu xám một vạch là nhân đan sơ thấp, hai vạch là trung cấp, tiếp theo ba vạch là cao cấp, bốn vạch là giang đỉnh...
“Huy chương nhân đan trung cấp?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Vô Ngu.
“Không sai”, Vô Ngu mỉm cười gật gật đầu, “Nếu đưa cho ngươi huy chương địa đan trung cấp thì quá mức rõ ràng, ở tuổi của ngươi không nên đạt tới trình độ đó, nếu ngươi đeo huy chương kia ra ngoài nhất định sẽ hù chết một đám người, ngay cả tôn tử của lão nhân hội trưởng kia cũng tới 17 tuổi mới trở thành địa đan trung cấp, khụ khụ, ra vẻ...”
-------------------------
CHƯƠNG 78: THIỆP MỜI THAM DỰ ĐAN HỘI (2)
Vô Ngu ho khan hai tiếng, nói tiếp: “Đồ nhi a, lần này ta muốn để ngươi trở thành hắc mã* trong trận đấu này, thời khắc mấu chốt tung ra sát chiêu, hù chết mấy lão gia hỏa.”
*Hắc mã: ý nói những người nhìn bình thường không có gì nổi bật nhưng cuối cùng lại đứng nhất.
Tựa như nghĩ đến bộ dáng mấy lão gia hỏa kia bị dọa ngốc, Vô Ngu nhịn không được cười ha hả. Ai bảo lão nhân hội trưởng đáng chết kia thường xuyên khoe khoang tôn tử mình trước mặt hắn, dù tôn tử hắn là thiên tài cũng làm sao so được với đồ nhi bảo bối của hắn?
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, có một sư phụ già mà không đứng đắn như vậy đúng là làm người ta đau đầu.
“Vậy ta khi nào thì xuất phát?”
“Hôm nay luôn đi, ta tính lộ trình cho ngươi rồi, vừa đúng một tháng sẽ đến địa điểm đó, ha ha, đồ nhi a, ngươi phải cố lên, vì sư phụ tranh một lần.”
“Hôm nay?” Mộ Như Nguyệt gắt gao cầm thiệp mời trong tay, khẽ gật đầu, “Được, ta đi cáo biệt Dạ Vô Trần xong sẽ xuất phát đi đan hội.”
_________
Dưới cây hoa đào, cánh hoa rơi trong gió.
Dạ Vô Trần đứng đó, không biết đang suy nghĩ gì, cánh hoa hồng phấn rơi trên đầu vai hắn, nhìn qua cứ như mộng ảo, cảnh sắc không giống thật.
“Vô Trần.”
Thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau vang lên, Dạ Vô Trần chậm rãi xoay người, khi nhìn thấy thiếu nữ phía sau, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười rung động lòng người.
“Nương tử, ngươi đến rồi.”
Không biết từ khi nào, Mộ Như Nguyệt cảm thấy hắn xưng hô như vậy trở nên thật bình thường, cũng thản nhiên tiếp nhận hắn ỷ lại mình, bất quá từ sau khi biết nàng ở nơi này, hắn liền mặt dày mày dạn xin ở lại, thậm chí cam nguyện bị nàng sai vặt bưng trà, rót nước, làm ấm giường.
“Vô Trần, ta tới cáo biệt ngươi.” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, lần đầu tiên phát hiện thì ra Dạ Vô Trần lớn lên đẹp như thế.
Làn da hắn thật trắng, nhưng không phải trắng yếu ớt mà là màu trắng sữa bò. Mộ đôi mắt sạch sẽ thanh khiết lại mị hoặc, lông mi hơi rũ xuống giống như một con chó nhỏ đáng thương nhìn nàng.
“Nương tử muốn đi đâu? Có thể giống phụ vương và mẫu phi một đi không trở về hay không?”
Lòng Mộ Như Nguyệt mềm nhũn, đối với hắn nàng vẫn luôn không thể nhẫn tâm được.
“Ta chỉ ra ngoài làm việc, sẽ trở về nhanh thôi.”
Nghe vậy, Dạ Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi tới gần Mộ Như Nguyệt, lập tức khiến tim nàng nhảy dựng, khoảng cách hai người rất gần, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của đối phương.
Dung nhan Dạ Vô Trần thật hoàn mỹ, cho dù nhìn gần cũng không chút tỳ vết, đôi môi mỏng gợi lên đường cong nhu hòa.
“Vô Trần... Ngô...”
Lời còn chưa nói xong đã bị một đôi môi mỏng chặn lại.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lúc trước, Dạ Vô Trần có chút trúc trắc hôn nàng, Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, đột nhiên giơ tay đẩy Dạ Vô Trần ra.
Nàng hơi híp mắt đánh giá khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên, nhưng không nói gì, vẻ mặt không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
“Nương... nương tử...” Trong lòng Dạ Vô Trần hoảng hốt, hình như trước mặt nữ nhân này hắn luôn sẽ làm quá mức, đã quên nàng không phải nữ nhân bình thường, vừa rồi sẽ không phải bị nàng phát hiện cái gì đi?
“Lần trước ở Ngự hoa viên, ta nhìn thấy Hoa Vương đè một cung nữ trên mặt đất, sau đó, sau đó ta thấy hắn làm như vậy...”
Dạ Vô Trần cúi đầu, hoàn toàn là bộ dáng tiểu hài tử làm sai chuyện.