CHƯƠNG 93: NÀNG TUYỆT ĐỐI KHÔNG PHẢI NGƯỜI
Không nói những người khác, ngay cả Mộ Như Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Hà lão đang dại ra, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Không phải lão nhân này nói tuyệt đối sẽ không đánh nát được sao? Nhưng nàng còn chưa dùng hết toàn lực mà cả tòa tinh cương thạch đều bị vỡ nát?
Quái vật!
Hiện tại trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Tinh cương thạch cứng rắn cỡ nào không ai biết rõ lắm, nhưng hiện tại một khối tinh cương thạch lớn như thế mà bị nàng trực tiếp dùng tinh thần lực đập nát?
Gia hỏa này rốt cuộc có phải người không?
“Cái kia, tinh cương thạch này làm bằng bùn đất sao?” Mộ Như Nguyệt suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ tới một khả năng như vậy, nếu không nàng còn chưa dùng sức sao đã sụp đổ rồi?
Hà lão xấu hổ suýt chút nữa tìm cái lỗ chui vào, hắn hít sâu một hơi bình phục cảm xúc kích động trong lòng, nói: “Nha đầu, ta có thể cam đoan đây là tinh cương thạch hàng thật giá thật, chúng ta đã tìm chuyên gia kiểm nghiệm qua.”
Nhớ lại lời nói của mình vừa nãy, hắn liền cảm thấy khuôn mặt già nua đỏ bừng, hôm nay đúng là mất hết mặt mũi.
“Hà lão, nếu đây là tinh cương thạch hàng thật giá thật, vì sao nàng có thể đánh vỡ hoàn toàn?” Tần Phi Vân cắn chặt môi, không cam lòng nói.
Nàng vốn đang chờ để chê cười nữ nhân này, ai ngờ nữ nhân này lại nổi bật như thế, vì sao chỉ là một đan dược sư trung cấp nhân đan mà tinh thần lực của nàng cường hãn vậy?
Cho nên nhất định là tinh cương thạch này xảy ra biến cố gì đó.
“Tần Phi Vân, ngươi hoài nghi ta bao che nàng?” Sắc mặt Hà lão hơi trầm xuống, giọng điệu không vui nói, “Tinh cương thạch này chính là hội trưởng tìm tới, ngươi có vấn đề gì thì tìm hội trưởng mà hỏi.”
Tần Phi Vân đột nhiên cả kinh, vội vàng cúi đầu, cắn môi nói: “Ta không nói Hà lão bao che nữ nhân này, ta chỉ cảm thấy quá khó tin mà thôi...”
Bất luận ai cũng không thể tin một đan dược sư trung cấp nhân đan sẽ có tinh thần lực cường đại như vậy.
“Đủ rồi!” Tần lão cau mày, lạnh giọng ngắt lời Tần Phi Vân, “Phi Vân, ta có thể cam đoan tinh cương thạch này là thật, cho nên ngươi có thể yên tâm.”
Mọi người vốn còn đang nghi ngờ, nhưng vừa nghe Tần lão nói vậy thì không nghi hoặc gì nữa.
Tần lão là người Tần gia, ngay cả hắn cũng không nói giúp Tần Phi Vân chứng tỏ tinh cương thạch này nhất định là thật, thiếu nữ này có tinh thần lực thật cường hãn.
Nhất thời mọi người đều có cảm giác... Nàng tuyệt đối không phải người!
Có người nào, đặc biệt là nữ nhân có thể làm đến trình độ này?
“Nếu tinh cương thạch đã bị hủy, vậy thắng bại của trận tỷ thí này cũng đã định, quán quân vẫn là Mộ Như Nguyệt, hai hạng còn lại dựa theo thứ tự trận đấu loại mà quyết định.”Nghe lời Hà lão nói, Tần Phi Vân thầm hận, siết chặt bàn tay trắng nõn.
Vốn dĩ nàng muốn dựa vào trận đấu này để đứng vào ba hạng đầu, nhưng cuối cùng đều tại nữ nhân này phá hủy tinh cương thạch khiến nàng bị loại ra khỏi ba hạng đầu.
Cả hai trận đều không vào được ba hạng đầu, chuyện này làm Tần Phi Vân trước nay tự cao tự đại sao có thể cam tâm? Nàng có thể tưởng tượng được kết cục của mình khi trận chung kết vẫn bị loại khỏi ba hạng đầu.
Ánh mắt Hà lão quét qua Tần Phi Vân, khi nhìn thấy hận ý trong mắt nàng thì khẽ nhíu mày, nhân tiện nói: “Kế tiếp là trận tỷ thí cuối cùng, trận này cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần các ngươi luyện chế đan dược sở trường của mình, sau đó dựa theo cấp bậc đan dược mà quyết định ngôi vị quán quân.”
Tần Phi Vân buông lỏng nắm tay, cười lạnh, ánh mắt đầy lãnh ý lướt qua Mộ Như Nguyệt.
Hai trận trước là vận khí của ngươi quá tốt, trận khảo nghiệm này mới là thực lực chân chính, một đan dược sư trung cấp nhân đan như ngươi làm sao có thể tiếp tục tranh đoạt quán quân?
---------------------------
CHƯƠNG 94: NAM NHÂN HẮC BÀO THẦN BÍ
Mọi người đều tự lựa chọn dược liệu, sau đó trở lại vị trí của mình, Tần Phi Vân cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt, lấy đan lô của mình ra.
Một đan lô màu đỏ đặt trước mặt nàng, khẽ nâng tay, một ngọn lửa tươi đẹp xuất hiện trong tay nàng.
“Lúc này, ta nhất định phải đánh bại nữ nhân kia.”
Nếu không, nàng còn có mặt mũi nào ở lại chỗ này?
Thời gian luyện đan bắt đầu, mọi người đều dồn tinh thần vào việc luyện đan, cho nên không ai chú ý tới nam nhân hắc bào lặng lẽ lấy ra một bình sứ, trong bình sứ bay ra một luồng khí không màu không mùi, mà sau khi luồng khí kia xẹt qua dược liệu, những dược liệu đó đều dần dần khô héo.
“Này... đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao dược liệu của ta lại bị héo?”
“Xong rồi, xong đời rồi...”
Mọi người kinh ngạc, sau đó lộ ra sắc mặt tuyệt vọng.
Nếu không kịp chuẩn bị dược liệu, chẳng lẽ trận này bọn họ chưa đấu đã thua sao? Làm sao bọn họ cam tâm được?
“Sao lại thế này!” Sắc mặt hỏa lão trầm xuống, đứng bật dậy, ánh mắt âm trầm hắn đảo qua nam nhân hắc bào.
“Vừa rồi ta cảm thấy nam nhân hắc bào này rất cổ quái, chẳng lẽ là hắn ta tay?”
Nhưng không có chứng cớ, ngay cả hỏa lão cũng không có biện pháp, hơn nữa không chỉ là những người khác, ngay cả dược liệu của nam nhân hắc bào cũng bị khô héo, nếu dược liệu của hắn không bị héo thì còn nói được, đằng này...
Nam nhân hắc bào cười lạnh một tiếng, bất luận người chuẩn bị dược liệu có tới kịp hay không, hắn đều không để những người này thành công phối dược, lần này người thắng chỉ có thể là hắn!
“Không!” Tần Phi Vân nhìn dược liệu khô héo trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gắt gao cắn môi, toàn thân run lên, “Vì sao... vì sao lại thế này? Ta không cam lòng! Hai trận đấu trước ngay cả ba hạng đầu ta cũng không vào được, vốn định dựa vào trận này để rửa sạch sỉ nhục, vì sao khiến ta cả tư cách thi đấu cũng không có?”
Nàng thật sự không cam lòng, đan hội mấy năm mới tổ chức một lần, nếu bỏ lỡ lần này thì phải đợi mấy năm nữa.
“Khụ khụ”, hỏa lão ho khan hai tiếng, ánh mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, nhàn nhạt nói, “Các vị, nếu trận đấu đã xảy ra biến cố, vậy trận đấu sẽ kéo dài đến...”
“Khoan đã!”
Hỏa lão chưa dứt lời, Lăng Thiên đã tiến lên phía trước hai bước, khóe môi hắn cong lên, thanh âm khàn khàn nói: “Làm một đan dược sư thì phải biết ứng phó với biến cố, một khi đã như vậy, dược liệu khô héo tất nhiên cũng có biện pháp xử lý.”
“Ngươi có biện pháp gì?” sắc mặt Hỏa lão trầm xuống, nói.
Lăng Thiên cười lạnh, không nhiều lời, xoay người trở lại vị trí của mình, chậm rãi nâng tay lên.
Chỉ thấy dưới bàn tay thon dài có ánh sáng xanh biếc lưu động, dần dần thấm vào dược liệu, không lâu sau, dược liệu vốn khô héo từ từ có một chút sinh cơ.
“Lấy khí dưỡng dược trong truyền thuyết!” Hà lão đứng dậy, sắc mặt xanh mét nhìn Lăng Thiên, “Ngươi là đệ tử của người kia!”
“Không sai, ta là đệ tử của người kia, hơn nữa tên ta cũng không phải Lăng Thiên”, khuôn mặt hắn vẫn bị hắc bào bao phủ cho nên cũng không ai nhìn thấy vẻ mặt hắn, “Hẳn là các ngươi không xa lạ gì với tên của ta, đệ tử xuất sắc của người kia, Lăng Dạ.”