CHƯƠNG 101: DẠ VÔ TRẦN PHÚC HẮC
“Nữ nhân”, Phượng Kinh Thiên cong khóe môi, nở nụ cười phong tao vô hạn, hồng y lộ ngực làm hắn càng thêm lẳng lơ, “Nếu ngươi vẫn chưa gả cho hắn thì ta vẫn còn cơ hội, ta không tin ta kém hơn một tên ngốc tử.”
Nói xong, hắn cười to hai tiếng, xoay người đi ra cửa.
Nhưng hắn rời khỏi khách điếm không bao lâu đã bị một thân ảnh thon dài chặn đường.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt một thân y phục trắng bạc, đứng dưới ánh trăng tựa như trích tiên, trên mặt mang một mặt nạ bạc chỉ lộ ra đôi con ngươi làm người ta không rét mà run.
Khóe môi nam nhân này lộ ra nụ cười tà mị giống như tu la, toàn thân tản ra khí tức cường đại, dù cường hãn như Phượng Kinh Thiên cũng phải lùi lại mấy bước.
“Nàng là nữ nhân của ta”, nam nhân kia cong môi cười, nụ cười tà mị lại âm trầm, một cỗ lệ khí từ trên người hắn bùng nổ ra, “Cho nên, ta không cho phép bất luận nam nhân nào nhìn ngó tới nàng.”
Phượng Kinh Thiên cười, nụ cười tuyệt sắc động lòng người, dùng từ khuynh quốc khuynh thành cũng khó có thể hình dung, rất khó tưởng tượng một nam nhân cũng có thể cười đẹp đến thế.
“Nữ nhân kia trở thành vật sở hữu của ngươi từ khi nào?”
Nam nhân híp mắt, đáy mắt xẹt qua ánh sáng tà tứ: “Trừ phi nàng muốn buông tay ta, nếu không, lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không rời khỏi nàng, ta càng không hi vọng có người dây dưa nàng, huống chi... nàng chán ghét ngươi.”
Sắc mặt Phượng Kinh Thiên khẽ thay đổi, nam nhân này nói không sai, nữ nhân kia thật sự chán ghét hắn, đây cũng là vấn đề Phượng Kinh Thiên không muốn nghĩ tới.
“Thì sao?” Phượng Kinh Thiên chậm rãi khôi phục lại tâm tình, cong môi cười, “Chỉ cần ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng, tự nhiên nàng sẽ quên đi sai lầm lần đầu gặp ta phạm phải.”
“Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này...”
Nam nhân hơi nâng mắt nhìn về phía Phượng Kinh Thiên đang kinh ngạc, chậm rãi nhếch môi nói: “Bởi vì, trong vòng nửa năm, ngươi sẽ không xuống giường được.”
Hắn là một người sát phạt quyết đoán, đương nhiên sẽ không cho phép hạt giống nguy hiểm nảy mầm. Đặc biệt là khi hắn còn chưa có được sự cam đoan của Mộ Như Nguyệt, càng không biết trong lòng nàng có hắn hay không.
Cho nên cũng chỉ có thể khiến nam nhân này biến mất nửa năm.
Đến nửa năm sau...
Nếu nửa năm sau hắn còn chưa đoạt được tâm nàng, vậy hắn sẽ không phải là Quỷ Vương Dạ Vô Trần.
Phượng Kinh Thiên híp mắt phượng, hắn có dự cảm, thực lực nam nhân này rất mạnh, hơn nữa còn mạnh đến thái quá, bên cạnh nữ nhân kia làm sao lại có một nam nhân cường hãn như vậy?
Xem ra, muốn theo đuổi nữ nhân kia, chỉ sợ còn phải đối mặt với không ít khó khăn.
Chuyện bên này đương nhiên Mộ Như Nguyệt không biết, sau khi đuổi tên yêu nghiệt kia đi nàng không cảm thấy buồn ngủ nữa, khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, nguyên khí nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh nàng, dần dần bị hút vào trong cơ thể.