Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 107: GẶP NGƯỜI TỰA NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT (3)

Vô Trần sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

Nghĩ vậy, nàng lắc lắc đầu, đột nhiên nàng nhìn thấy một miếng ngọc bội rơi  trên giường.

Mộ Như Nguyệt cầm ngọc bội lên xem xét, sau khi thấy trên ngọc bội có khắc chữ quỷ, nhất thời ngây ngẩn: “Sao ở đây lại có ngọc bội tùy thân của Vô Trần? Vì sao nó lại xuất hiện ở đây? Không thể nào, không phải mơ?”

__________

Trong hội trường đan hội, lão hội trưởng nhìn người ngồi trước mặt, tò mò hỏi: “Lâu rồi không gặp Vô Ngu đại sư, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây ngồi vậy?”

Hiển nhiên, hắn hơi bất ngờ với việc lão giả này đến đan hội.

“Đồ nhi của ta ở đây, sao ta lại không đến được chứ?” Vô Ngu nhướng mày, tự rót một ly trà cho mình, ung dung nói.

Nghe thấy lời này, Hà lão cùng hỏa lão hai mặt nhìn nhau.

“Đồ nhi của ngươi?” lão hội trưởng nhíu nhíu mày, “Ta không biết Vô Ngu đại sư xưa nay mắt cao hơn đầu thu nhận đồ nhi khi nào?”

“Đồ nhi của ta là quán quân đan hội lần này, Mộ Như Nguyệt.” Nhắc đến đồ nhi mình, bộ dáng Vô Ngu đại sư rất kiêu ngạo, tự hào, không thèm để ý đến cả hội trường đã biến sắc khi nghe lời hắn nói.

“Ngươi...ngươi nói Mộ Như Nguyệt là đồ đệ của ngươi?” Hội trưởng kinh ngạc, ngẩn ra tại chỗ, thật không ngờ sư phụ của nha đầu kia lại là Vô Ngu.

Với cá tính của lão nhân này sao có thể nhường đồ nhi của mình cho hắn?

Vô Ngu chuyển mắt nhìn sang phía Tần lão bị kinh hách, nhướng mày nói: “Nghe nói đồ nhi ta ở đan hội bị người ta khi dễ, bất quá, kết quả người này vẫn không đấu lại đồ nhi bảo bối của ta, Tần lão, ngươi nói đúng không?”

Hội trưởng ngẩn ra, với tính tình bao che người mình của lão nhân này sao có thể bỏ qua cho người đắc tội mình? Đừng nói Tần Phi Vân là người Tần gia, lão nhân này đối với bất cứ kẻ địch nào cũng không hạ thủ lưu tình.

“Nhưng mà, ta còn nghe nói, ở đan hội Tần lão giúp Tần Phi Vân gây khó dễ cho đồ nhi ta, khi đồ nhi ta tỷ thí luyện chế đan dược, lại muốn để cho Tần Phi Vân kia thi đấu thay?”

Vô Ngu nói rõ ràng từng chi tiết.

Hội trưởng cười khổ, hắn biết lão gia hỏa này không xử trí Tần lão thì sẽ không để yên.

“Theo lý mà nói, Tần gia đã đắc tội Thánh nguyệt phu nhân, ta cũng không lưu được Tần gia, Tần lão cũng là người Tần gia, vậy đan hội cũng không thể giữ lại ngươi.”

Sắc mặt Tần lão đại biến: “Hội trưởng!”

“Tần lão còn có chuyện gì sao?” Hội trưởng lạnh nhạt nhìn Tần lão sắc mặt xanh mét.

Trước đây hắn cũng đã bất mãn với Tần gia rồi, huống chi, lần này còn có thể khiến Vô Ngu nợ mình một nhân tình.

Đừng nói hai người tranh phong với nhau, trong lòng hội trưởng, địa vị của Tần lão làm sao có thể so được với Vô Ngu, hai người đã có giao tình từ trước, hơn nữa, còn vì Mộ Như Nguyệt là chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng.

“Vậy ta liền cáo từ.” Tần lão xanh mặt, rời khỏi hội trường.

Hỏa lão nhìn bóng lưng đang rời khỏi, nhướng mày nói: “Hội trưởng, ta hiểu rõ cách làm việc của Tần lão, có thù tất báo, hiện tại chúng ta trục xuất hắn khỏi đan hội, trong lòng hắn sẽ không phục, sau này sợ sẽ âm thầm gây phiền toái cho đan hội.”

“Nếu quả thật như vậy, không thể lưu lại mối họa ngầm này.”

----------------------------

CHƯƠNG 108: GẶP NGƯỜI TỰA NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT (4)

Hội trưởng cười cười nhìn về phía Vô Ngu: “Đừng nói chuyện này nữa, Vô Ngu lão đầu đương nhiên đã không thu đồ đệ thì thôi, đã thu là thu hắn một nhân tài tuyệt thế a, vốn dĩ ta còn muốn nhận Mộ Như Nguyệt làm đồ đệ, không ngờ sư phụ nàng lại là ngươi, rõ ràng đồ nhi ngươi ưu tú hơn tôn tử của ta.”

Lần đầu tiên hội trưởng tâm phục khẩu phục một người, đan đỉnh phượng hoàng cũng cam tâm tình nguyện nhận nha đầu kia làm chủ nhân, làm sao hắn có thể không phục đây?

“Đó là đương nhiên”, Vô Ngu đắc ý vuốt vuốt chòm râu, “Đồ nhi ta dĩ nhiên là ưu tú. Nhưng mà lão gia hỏa ngươi tính nhòm ngó đồ nhi của ta? Ta cảnh cáo ngươi, đồ nhi của ta đã có một vị hôn phu ở kinh thành rồi, qua năm sẽ thành hôn. Tuy nhiên ta hi vọng đồ nhi của ta có thể tìm được một phu quân ưu tú nhất, có như vậy sư phụ như ta mới có thể yên lòng.”

Nghe hắn nói vậy, hội trưởng đảo mắt nói: “Thì ra ngươi vẫn đang chọn phu quân cho đồ nhi ngươi a, xem ra tôn tử ta vẫn còn cơ hội, bất quá thực lực của đồ nhi ngươi thật sự là trung cấp địa đan, kiến thức dược liệu cũng rất rộng, ta hoài nghi cũng không phải do lão đầu ngươi dạy nàng đúng không?”

Mặt Vô Ngu đỏ lên, nói đến cũng thật kì quái, hắn dạy một nàng đã hiểu toàn bộ? Có lẽ đồ nhi hắn quá thông minh, chỉ cần nói một là hiểu hết. Cách luyện đan dược hắn cũng không dạy nàng nhiều, chủ yếu là dạy nàng tu luyện võ đạo.

“Lão nhân ngươi có ý tứ gì? Ta không phải sư phụ nàng thì là ai?”

“Được được được, ta không nói nữa, ta muốn mời đồ đệ ngươi vào đan hội, sẽ được hưởng toàn bộ quyền lợi mà một trưởng lão đan hội có.”

Vô Ngu trầm mặc không nói, quả thật đây là một cơ hội tốt không nên bỏ qua.

“Ta phải về thương lượng với đồ nhi một chút, đây là một cơ hội tốt, nhưng đồ nhi ta rất có chủ kiến, ta là sư phụ cũng không thể quản thúc nàng, ta sẽ nghĩ cách khuyên nàng.”

Bất quá, Vô Ngu hiển nhiên không phản đối, tất nhiên hắn muốn tán thành chuyện này.

Hội trưởng thỏa mãn cười nói: “Vậy ta sẽ chờ tin tốt của ngươi, đúng rồi, đan đỉnh phượng hoàng đã kí khế ước với đồ nhi bảo bối của ngươi, như vậy đương nhiên có thể trở thành trưởng lão của đan hội.”

Vô Ngu trừng mắt hắn: “Nếu ta đoán không nhầm, ngươi lại tính kế đồ nhi của ta đúng không? Dùng đan đỉnh phượng hoàng để chế trụ nàng? Nếu đồ nhi ta không nguyện ý, ta xem ngươi làm gì được nàng.”

Nói thì nói vậy nhưng Vô Ngu vẫn cực kì đắc ý.

Đan đỉnh phượng hoàng là bảo vật của đan hội, chỉ chờ người hữu duyên xuất hiện, không ngờ đồ nhi của hắn lại là chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng.

Một bảo vật như vậy lại thuộc về đồ nhi mình, sao Vô Ngu có thể không cao hứng cho được?

Quan trọng là, nàng là chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng, vậy thì địa vị của nàng sẽ không thua bất cứ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.