CHƯƠNG 113: NGƯƠI KHÔNG PHẢI ĐỐI THỦ CỦA TA
Ánh mắt Viêm Tẫn ủy khuất chăm chú nhìn bóng dáng Mộ Như Nguyệt, nữ nhân này cứ như vậy vứt bỏ hắn, còn ném vào người một nam nhân, không biết Viêm Tẫn hắn chỉ yêu mỹ nhân không yêu nam nhân sao?
Chẳng qua...
Viêm Tẫn chuyển mắt nhìn Dạ Vô Trần, khẽ cau mày, trên người nam nhân này sao lại có hơi thở của Quỷ Vương Dạ Vô Trần?
Khướu giác của linh thú luôn rất nhạy bén, chỉ cần thông qua hơi thở có thể biết được thân phận đối phương.
Chuyện này có nên nói cho nha đầu kia biết hay không? Nhưng vừa nãy nam nhân này đã nói, không cho nàng biết là vì sự an toàn của nàng, vậy thì hắn vẫn tạm thời không nhiều lời.
“Lăng Dạ, đan đỉnh phượng hoàng nằm trong tay ta, có bản lĩnh thì ngươi tới lấy đi.” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn Lăng Dạ.
Lăng Dạ nở nụ cười âm trầm, đôi mắt có hàn khí lạnh lẽo: “Nếu ngươi đã không biết tốt xấu như thế cũng đừng trách ta không khách khí! Đan đỉnh phượng hoàng, ta nhất quyết phải có được.”
Oanh!
Toàn thân Lăng Dạ bộc phát ra hơi thở cường đại nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, kiếm quang thoáng hiện sát khí xẹt qua không trung một vòng cung, nháy mắt bụi đất bay mù mịt.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Mấy quán hàng rong xung quanh đều bị kiếm phong của hắn làm ngã trái ngã phải, nhóm dân chúng thấy nơi này có đánh nhau, cũng không rảnh ở lại xem náo nhiệt, hoang mang rối loạn chạy trốn.
Đương nhiên cũng có người không sợ chết, đứng chỗ không xa quan sát tình hình.
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt không đổi, rút kiếm ra công kích về phía Lăng Dạ, thời điểm kiếm phong va vào nhau, nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí cường đại hung hăng chui vào lục phủ ngũ tạng, khóe miệng rỉ ra một vết máu.
So sánh với Lăng Dạ, thực lực của nàng không phải chỉ kém hơn một chút...
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Lăng Dạ ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
“Phải không?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nàng vung tay lên, mấy bình sứ xuất hiện trong tay nàng, mở bình sứ ra, lấy từ mỗi lọ một viên đan dược, nuốt xuống.
“Cường lực đan, tăng phòng đan, tăng tốc đan, cường nguyên đan...”
Sắc mặt Lăng Dạ đột nhiên thay đổi.
Sao hắn lại quên mất có thể dùng đan dược để trợ giúp chiến đấu, có điều muốn đan dược chuyển hóa thành nguyên lực cần mất một thời gian, nhưng độ hóa nguyên của đan dược nàng luyện lại là 100%.
Nói cách khác, trong nháy mắt sau khi ăn đan dược này vào đã có thể hóa thành nguyên lực cho nàng sử dụng.
Đủ loại đan dược bị Mộ Như Nguyệt ăn vào, sau đó toàn thân nàng hóa thành một mũi tên sắc bén phóng về phía Lăng Dạ, thanh kiếm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng màu đỏ càng lúc càng đậm gần như bao quanh cả người nàng.Trong lòng Lăng Dạ khẽ rùng mình, không dám coi thường Mộ Như Nguyệt hiện tại, vội vàng nâng kiếm chống đỡ, khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, hai người đều lui về phía sau vài bước.
Lúc này Lăng Dạ chỉ cảm thấy cổ họng hơi nhức, một ngụm máu tanh ngọt vọt tới yết hầu lại bị hắn nuốt xuống.
Bất luận thế nào cũng không thể yếu thế trước mặt kẻ địch.
“Cho dù ngươi dùng đan dược cũng chỉ được như thế mà thôi.” Lăng Dạ âm lãnh nói.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, bởi vì dù nàng dùng đan dược thì thực lực của Lăng Dạ vẫn mạnh hơn nàng, vẫn khiến thân thể nàng chịu một chút thương tổn...
Nhưng mà...
Nàng híp mắt, thân thể chợt lóe xuất hiện trước mặt Lăng Dạ, kiếm trong tay vung ra một luồng sáng màu đỏ.
Lăng Dạ trốn qua một bên, sau đó quét một kiếm tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.
------------------------------
CHƯƠNG 114: HOÀN TOÀN HỎNG
Phanh!
Mộ Như Nguyệt nâng tay chặn vũ khí của hắn, hung hăng đá về phía hạ thân Lăng Dạ, vì không ngờ nàng sẽ dùng một chiêu như vậy, Lăng Dạ không kịp phòng bị đã bị nàng đạp một cước.
Một cước này không giống lần trước đá Phượng Kinh Thiên, nàng dồn hết sức lực xuống chân, sau đó liền nghe được một tiếng hét tê tâm liệt phế vang khắp đường phố.
Những người nhìn thấy một màn này đều theo bản năng khép chặt hai chân, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ kia, lập tức cảm thấy một cỗ hàn ý chui vào lòng.
Quá độc ác đi?
Một cước này đá ra, phỏng chừng nam nhân này hoàn toàn hỏng rồi, ai chả biết chỗ đó là nơi yếu nhất của nam nhân?
“Nha đầu thối!” toàn thân Lăng Dạ run rẩy, hung ác trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta muốn giết ngươi! Không, ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn!”
Bằng không làm sao có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn?
Lăng Dạ có cảm giác một cước của nữ nhân này sẽ khiến chỗ đó của hắn về sau không thể sử dụng được nữa, hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“Ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn, nhất định phải bằm thây vạn đoạn! Ngươi đi chết đi!” Hai mắt Lăng Dạ đỏ bừng, rống lớn.
Giờ khắc này, toàn thân hắn bộc phát khí thế siêu cường đại, dồn hết nguyên lực vào thân kiếm, sau đó nhanh chóng vọt tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Một kiếm này mang theo khí thế kinh thiên động địa, Mộ Như Nguyệt vội vàng đưa kiếm ra trước ngực mình, chặn một kiếm kinh thiên kia.
Phụt!
Mộ Như Nguyệt phun một ngụm máu tươi, nhanh chóng lui về phía sau, mặc dù khóe miệng có vết máu nhưng ánh mắt nàng lại không sợ hãi chút nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Lăng Dạ điên cuồng trên không trung.
Dạ Vô Trần xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt đau lòng nhìn nàng: “Ngươi hà tất phải như vậy? Loại phế vật này vẫn là để ta giải quyết đi.”
“Tránh ra.”
Mộ Như Nguyệt vươn tay đẩy Dạ Vô Trần qua một bên, nàng từ từ đứng dậy, lấy ra một lọ đan dược, nuốt vào, sắc mặt vốn tái nhợt đã dần khôi phục hồng hào.
“Ta đã nói rồi, trận chiến này là của ta, nếu không nắm chắc ta nhất định sẽ không nghênh chiến, ngươi cứ đứng một bên chờ xem đi, ta không phải loại người không biết quý trọng sinh mạng, ngược lại, ta quý trọng cái mạng này hơn bất kì ai.”
Dạ Vô Trần nhìn khuôn mặt tràn đầy kiên nghị của thiếu nữ, trong mắt ngoại trừ đau lòng còn có nhu tình.
Đây là nữ tử hắn coi trọng, kiên cường mà không yếu đuối, có thể nói, nàng không giống nữ nhân chút nào nhưng cũng chính vì như thế mới càng khiến người ta thương tiếc.
Mộ Như Nguyệt cũng không nhìn Dạ Vô Trần lần nào, nàng lại công kích về phía Lăng Dạ.
Dần dần, dường như Dạ Vô Trần phát hiện điều gì, đôi mắt hơi tối lại: “Nàng cố ý chọc giận nam nhân kia là vì muốn hắn bộc phát ra nguyên lực lớn hơn, dùng cách này khiến hắn nhanh chóng tiêu hao nguyên khí, chờ đến lúc hắn hao hết nguyên khí liền trở thành dê đợi làm thịt, cách làm này rõ ràng chính là...”
Dùng mạng để đánh cược!
Nàng nói không sai, nàng biết sự chênh lệch thực lực của mình và Lăng Dạ, cho nên nàng muốn hắn tiêu hao hết nguyên lực, nhưng mà Lăng Dạ đang phẫn nộ lại không hề phát hiện điểm này.
“Nha đầu thối, ngươi đi chết đi!”
Lăng Dạ hoàn toàn điên cuồng, nha đầu này lại có gan đá vào bộ phận quan trọng nhất của hắn, vậy hắn nhất định phải đem nàng bằm thây vạn đoạn!
Từng đạo kiếm phong như mãnh hổ hung hăng đâm về phía Mộ Như Nguyệt, lúc này Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như bị cái gì mạnh mẽ đập vào, vội vàng lấy đan dược ra ăn vào.