Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 125: CƯỜNG GIẢ THÁNH NỮ MÔN

Khuôn mặt nam tử anh tuấn như đao khắc, lẳng lặng đứng trên không trung, toàn thân tỏa ra khí phách quân lâm thiên hạ.

So với Tử Nguyệt hoàng, nam nhân này càng giống một vương giả hơn, một đầu tóc đen tung bay trong gió, khí chất tùy ý mà bá đạo.

“Viêm Tẫn, ai dám ngăn cản chúng ta rời đi, giết không tha!” Môi mỏng thiếu nữ khẽ mở, sắc mặt lạnh băng, một thân sát khí tản ra, bạch y hơi động.

“Một đám kiến hôi mà thôi, còn chưa đủ cho bản tôn nhét kẽ răng.”

Viêm Tẫn khởi động gân cốt, nhướng mày, oanh một tiếng, khí thế toàn thân phát tán ra ngoài, thị vệ cách hắn gần nhất trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất không nhúc nhích nổi.

Sắc mặt Tử Nguyệt hoàng đại biến, vội vàng hô: “Song thánh tôn, thỉnh ra trợ giúp một tay.”

Đột nhiên, chỗ sâu trong cung điện, hai cỗ hơi thở cường đại kinh thiên động địa ập đến, mấy kẻ thực lực yếu ôm đầu kêu rên.

“Ngụy Thiên Phú, thế nhưng là Ngụy bẩm sinh, còn là hai cái!” Sắc mặt Viêm Tẫn trầm xuống, ngưng trọng hơn bao giờ hết.

Nếu là một cái thì hắn còn có thể giải quyết, hai cái cùng nhau xuất hiện sợ có chút khó khăn.

“Ngụy Thiên Phú? Cường giả kết hợp võ giả cấp chín cùng thiên phú bẩm sinh?” Vẻ mặt Mộ Như Nguyệt cũng trở nên ngưng trọng, Ngụy Thiên Phú này là sự kết hợp của thực lực và thiên phú mạnh nhất, lấy thực lực của nàng hiện tại không đỡ được một chiêu.

Trong lúc nàng còn đang trầm tư, hai mỹ phụ trung niên mặc bạch y đã xuất hiện trước mặt nàng.

Hai mỹ phụ này giống nhau như đúc, ngay cả biểu tình cũng y chang, cao ngạo mang theo khinh thường, có điều một người tóc đen một người tóc trắng thôi.

“Không những là thiên tài mà còn là mỹ nữ, khó trách môn chủ coi trọng nàng”, mỹ phụ tóc đen cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt kiêu căng, “Xin khuyên ngươi một câu, cùng chúng ta trở về hầu hạ môn chủ, nếu không kết cục của ngươi cũng sẽ giống như nữ nhân kia mười mấy năm trước.”

“Nữ nhân kia, ý là mẫu thân Dạ Vô Trần sao?” Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn mỹ phụ tóc đen, khuôn mặt lạnh băng, “Thù của Vô Trần, ta sẽ thay hắn báo, Thánh nữ môn thương tổn hắn, ta sẽ thay hắn đòi lại từng chút một, những người tham gia chuyện năm đó, ta cũng sẽ khiến bọn họ trả giá đắt.”

Hiện tại nàng không có thực lực này nhưng nàng tin chắc một ngày nào đó nàng có thể đủ cường đại thay hắn báo thù.

Ánh mắt Dạ Vô Trần thâm tình nhìn Mộ Như Nguyệt, đây là nữ nhân của hắn, cũng là nữ nhân mà hắn dùng cả đời mình để bảo hộ.

“Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi?” Mỹ phụ tóc đen tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, ngẩng đầu cười phá lên, “Nếu không phải môn chủ nhìn trúng năng lực của ngươi thì bây giờ ngươi đã là một thi thể rồi, sau này trở thành người của môn chủ, ngươi còn có thể có suy nghĩ đó sao? Cho dù có, lấy thực lực của môn chủ, ngươi cũng không làm gì được hắn! Hiện tại để ta cho ngươi nếm thử một chút giáo huấn!”Trong nháy mắt, mỹ phụ tóc đen đã vọt qua hướng Mộ Như Nguyệt.

“Nha đầu, cẩn thận!” Sắc mặt Viêm Tẫn đại biến, muốn chạy tới cứu Mộ Như Nguyệt, ai ngờ đúng lúc này, mỹ phụ đầu bạc kia lại có động tác.

Chưởng phong sắc bén nghênh diện đánh tới, Viêm Tẫn vội vàng né tránh, bắt đầu triền đấu với mỹ phụ tóc bạc. 

Vẻ mặt hắn ngày càng nôn nóng, nếu hiện tại hắn còn thực lực như lúc chưa bị phong ấn, hắn chỉ cần một chiêu là có thể giết những người này ngay. Đáng tiếc hiện tại hắn đã không còn là hắn năm đó nữa, cũng không có thực lực cường hãn như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

CHƯƠNG 126: HẮN KHÔNG PHẢI NGỐC TỬ?

Bàn tay mỹ phụ tóc đen hung hăng chộp tới bả vai Mộ Như Nguyệt, móng tay tiết ra chất lỏng màu xanh biếc giống như nọc độc khiến người ta rùng mình.

“Nha đầu thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, môn chủ chúng ta cao quý cỡ nào? Nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, nếu ngươi còn không biết tốt xấu thì đừng trách ta không khách khí!”

Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc, mỹ phụ tóc đen nhanh như chớp tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, đúng lúc này, một cánh tay từ bên cạnh duỗi qua, kéo Mộ Như Nguyệt vào lòng.

Sát khí cùng khí thế cường đại trên người nam nhân phát tán ra ngoài, phịch một tiếng, thân thể mỹ phụ tóc đen như một chiếc thuyền nhỏ rớt xuống mặt đất.

Mỹ phụ tóc đen phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn nam nhân ôm Mộ Như Nguyệt trong lòng, vẻ mặt ngốc lăng.

“Ngươi... ngươi không phải là ngốc tử?”

Không chỉ có mỹ phụ tóc đen, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.

Nam nhân gắt gao ôm Mộ Như Nguyệt trong ngực, rũ mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt, thanh âm dễ nghe, tà mị mà có chút lười biếng: “Nương tử, kế tiếp giao cho vi phu đi.”

Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt.

Vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng biểu tình thì hoàn toàn xa lạ...

“Vô Trần, ngươi... không ngốc?”

Dạ Vô Trần đơn thuần ngốc nghếch chỉ là vẻ bề ngoài của hắn? Hiện tại, đáy mắt hắn làm gì còn chút sạch sẽ nào? Chỉ có hơi thở nghiêm nghị tà khí.

“Vì Thánh nữ môn, ta không thể không ngụy trang bản thân.”

Không sai, là vì Thánh nữ môn chứ không phải vì hoàng tộc, chỉ dựa vào hoàng tộc không đáng để hắn che giấu nhiều năm như vậy, mấy năm nay hành sự hắn kiêng kị nhất chính là Thánh nữ môn. Hơn nữa hiện tại hắn cũng chưa nắm chắc có thể hoàn toàn lật đổ được Thánh Nữ môn.

Nhưng giờ phút này, vì nàng, dù phải xóa bỏ lớp ngụy trang thì thế nào? Nếu hắn vì ngụy trang mà không quan tâm đến nàng, chỉ sợ cả đời này hắn đều không thể tha thứ cho chính mình.

“Ngươi vẫn luôn lừa gạt người đời!” Hai mắt Tử Nguyệt hoàng đỏ bừng, trừng mắt Dạ Vô Trần, “Mấy năm nay trẫm đều bị ngươi đùa giỡn.”Ai có thể ngờ được đường đường Quỷ Vương cũng không phải một ngốc tử có chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu tuổi? Càng là người có thiên phú bẩm sinh. Buồn cười chính là mấy năm qua bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn không hiểu cái gì.

Dạ Vô Trần nâng mắt, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị giống như hoa mạn đà la xinh đẹp, tràn ngập hơi thở thần bí nguy hiểm.

Thân thể mỹ phụ tóc đen run lên, nghiến răng nghiến lợi: “Dạ Vô Trần, nếu biết ngươi không phải ngốc tử, Thánh Nữ môn chúng ta đã sớm giết ngươi!”

“Đáng tiếc, các ngươi không diệt cỏ tận gốc, để lại mầm tai họa là ta.”

“Ngươi...” Mỹ phụ tóc đen nhìn Dạ Vô Trần đang tiến lại gần mình, một nỗi sợ hãi bao phủ trái tim nàng, thân thể càng run rẩy lợi hại, “Dạ Vô Trần, dù hiện tại thực lực ngươi cường đại, Thánh Nữ môn ta cũng không phải dễ chọc, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi còn không thể đối địch với Thánh Nữ môn.”

Dạ Vô Trần nhướng mày, đáy mắt âm lãnh: “Thì sao?”

Đúng vậy, thì sao? Hắn vốn muốn tiếp tục che giấu cho đến khi có đủ lực lượng đánh bại Thánh Nữ môn, nhưng mà, hiện tại hắn không thể không bại lộ.

Chỉ vì hắn có người mà mình muốn bảo hộ.

Vì nàng, dù phải từ bỏ kế hoạch, hắn cũng không hối hận.

*************************

CHƯƠNG 127: CƯỜNG GIẢ THÁNH NỮ MÔN CHẾT

“Muội muội.” Trong lòng mỹ phụ đầu bạc cả kinh muốn chạy tới tương trợ muội muội mình nhưng lại bị Viêm Tẫn bám trụ, nàng ngày càng sốt ruột, oanh một tiếng, chưởng về phía Viêm Tẫn.

Nhưng mà Viêm Tẫn sao có thể để nàng thành công được? Vốn dĩ mỹ phụ đầu bạc ngăn cản Viêm Tẫn cứu Mộ Như Nguyệt, nhưng hiện tại tình thế đã đảo ngược.

Chạng vạng hoàng hôn, Dạ Vô Trần lạnh lùng nhìn vẻ mặt sợ hãi của mỹ phụ tóc đen, rút trường kiếm màu tím ra.

Thời điểm nhìn thấy trường kiếm màu tím, thân thể Mộ Như Nguyệt khẽ chấn động.

“Mặt nạ bạc!”

Nam nhân mang mặt nạ bạc chính là Dạ Vô Trần!

Khó trách nàng có cảm giác quen thuộc như vậy, buồn cười là nàng cũng không biết Dạ Vô Trần vẫn luôn ở bên cạnh mình. Giờ phút này, trong lòng Mộ Như Nguyệt rất phức tạp, không biết nên xem Dạ Vô Trần là ai.

Thiếu niên thuần khiết vừa gặp mặt đã gọi nàng tỷ tỷ, hay là mặt nạ bạc cường đại tà mị? Rốt cuộc ai mới chân chính là hắn...

“Ngươi... ngươi dừng tay!”

Nhìn Dạ Vô Trần đi về phía mình, mỹ phụ tóc đen thật sự sợ hãi, nàng nhích thân thể về phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Nếu ngươi buông tha ta, ta cam đoan sẽ không nói chuyện hôm nay cho ai biết, ngươi có thể tiếp tục giả làm ngốc tử, tuyệt đối không ai nghi ngờ ngươi, nếu không, tin tức ngươi giả ngốc truyền ra, môn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”Dạ Vô Trần hơi ngước mắt, nở nụ cười tà mị, một thân áo tím tung bay trong gió, lệ khí nồng nặc tản ra quanh thân.

Nhìn nam nhân giống như tu la này, thân thể mỹ phụ tóc đen càng run rẩy kịch liệt, nàng còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, một tia ánh sáng tím đã hiện lên, cổ họng bắn ra máu tươi.

Cho đến lúc chết, nàng cũng không ngờ tới mình sẽ chết trong tay một nam nhân chưa đầy 20 tuổi...

“Không!” mỹ phụ tóc bạc thấy muội muội chết, hốc mắt đỏ lên, tê tâm liệt phế rống to, chiêu thức đánh ra càng lúc càng hỗn độn.

Phụt!

Viêm Tẫn đánh một chưởng vào ngực nàng, mỹ phụ đầu bạc như mũi tên bắn ra ngoài, ngã mạnh xuống đám người, từng ngụm máu tươi trong miệng phun ra, nhiễm đỏ một đầu tóc bạc.

Ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn về phía mỹ phụ tóc đen, đáy mắt bi ai vô tận.

Nếu không phải lúc trước nàng tham luyến quyền thế cũng sẽ không bị Thánh nữ môn mê hoặc cùng muội muội gia nhập môn phái, ở Thánh Nữ môn, nói cho cùng các nàng đều chỉ là đồ chơi của môn chủ mà thôi.

Nghĩ đến nam nhân kia, mỹ phụ đầu bạc nở nụ cười.

Nam nhân kia cường đại, uy mãnh khiến nàng yêu hắn, nhưng mà, hắn lại ngoan tuyệt, vô tình, bất luận là ai cũng không được hắn yêu, trong lòng hắn chỉ có lợi ích mà thôi.

Nếu gặp một thiên tài là xử nữ, hắn sẽ hao tổn tâm cơ đoạt về Thánh Nữ môn, dùng dược liệu tắm trong vòng một tháng, sau đó hắn sẽ hưởng dụng nàng để làm tăng thực lực của mình, nhưng mỗi nữ nhân hắn chỉ hưởng dụng một lần rồi thôi, sẽ không lưu luyến lần thứ hai.

Cả đời này, nàng muốn xin lỗi nhất chính là muội muội mình, là nàng không nỡ rời khỏi môn chủ, nên muội muội mới phải chịu kết cục như vậy.

Quả nhiên người làm nhiều việc ác, ngay cả ông trời cũng không nhìn được.

“Ha ha ha”, mỹ phụ tóc bạc điên cuồng cười to, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, “Quỷ Vương, ta xin khuyên ngươi một câu, đừng đối địch với Thánh Nữ môn, Thánh Nữ môn có rất nhiều bí mật, bất quá, ta còn phải cho ngươi một lời khuyên, thể chất của vị hôn thê ngươi có chút đặc thù, môn chủ không chiếm được nàng thì sẽ không từ bỏ, nhưng môn chủ muốn chỉ là tấm thân xử nữ của nàng mà thôi, nếu nàng không phải là xử nữ nữa, cũng không có tác dụng gì với môn chủ.”

------------------------------

CHƯƠNG 128: TỬ NGUYỆT HOÀNG HỐI HẬN

Sau khi mỹ phụ đầu bạc nói xong lời này, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt dần trở nên tan rã, nếu có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ tham luyến quyền thế nữa, không yêu nam nhân không nên yêu, chỉ cùng muội muội bình an qua một đời...

Chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nàng nở nụ cười giải thoát.

Từ đây về sau, sẽ không bao giờ làm việc cho hắn, cũng không cần nhìn hắn cũng nữ tử khác làm chuyện phòng the, cũng không cần thống khổ như thế...Tử Nguyệt hoàng thấy hai cường giả Thánh Nữ môn ngã xuống, lập tức bị dọa choáng váng, đột nhiên hắn phát hiện ánh mắt Dạ Vô Trần nhìn về phía mình, sợ tới mức cả người run lên, hoảng sợ cực kì.

“Ngươi muốn làm gì? Trẫm là Hoàng đế của Tử Nguyệt quốc, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng?”

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết hắn làm sao giữ được ngôi vị hoàng đế đến bây giờ, Dạ Vô Trần ngay cả người của Thánh Nữ môn cũng dám giết, sao có thể sợ một hoàng đế nho nhỏ?

“Hoàng đế bệ hạ, nghe nói ngươi muốn bắt người của Thanh Vân Môn ta?” Khi mọi người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, một thanh âm phẫn nộ từ cửa cung truyền tới. Mọi người quay đầu lại nhìn, đã thấy Triệu lão của Thanh Vân Môn từ bên ngoài một đường giết vào.

Tử Nguyệt hoàng cũng nhận ra người của Thanh Vân Môn, hơi sửng sốt một chút: “Triệu lão tiên sinh, trẫm chưa từng bắt người của Thanh Vân Môn các ngươi a, không biết người Thanh Vân Môn hiện giờ ở nơi nào?”

“Hừ!” Triệu lão hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt qua Mộ Như Nguyệt, thấy nàng không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói: “Mộ cô nương, ngươi không sao là tốt rồi, vừa rồi Lý Lộ tới tìm ta nói ngươi có thể xảy ra chuyện gì, thật đúng là làm ta sợ muốn chết, nếu ngươi gặp chuyện gì không hay, ta biết ăn nói thế nào với Vô Ngu đại sư? Lão gia hỏa kia trời sinh thích bênh vực người mình, nếu hắn biết đồ đệ bảo bối của mình gặp chuyện nguy hiểm còn không trực tiếp diệt luôn cái Tử Nguyệt quốc này?”

Nói tới đây, Triệu lão có chút căm giận, Tử Nguyệt hoàng này thật lớn mật, ngay cả đồ đệ của Vô Ngu đại sư cũng dám khi dễ, ai chẳng biết lão nhân kia chỉ có một đồ nhi bảo bối, bình thường nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, nếu biết nàng bị người ta khi dễ thì làm sao?

Một Tử Nguyệt quốc nho nhỏ có thể chịu được lửa giận của lão gia hỏa kia sao? Nói không chừng hắn nổi giận lên diệt luôn cả Tử Nguyệt quốc, lấy tính tình của lão gia hỏa kia không phải không thể làm chuyện này.

Triệu lão trực tiếp nói rõ mọi chuyện khiến Tử Nguyệt hoàng sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, bước chân phù phiếm vô lực suýt ngã ngồi xuống đất.

“Triệu... Triệu lão tiên sinh, ngài nói nàng là đồ nhi của thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn Vô Ngu đại sư?”

Có cần phải dọa người như vậy không? Rốt cuộc hắn đã gây ra tai họa gì? Lỡ như bị người Thanh Vân Môn biết, ngôi vị hoàng đế này của hắn không ngồi được rồi.

Trước đây, Dạ Thiên Phong chỉ là đồ nhi của Thiên Nguyên đại sư, mình đã không dám tùy tiện đắc tội hắn, nếu không lúc trước đã không đáp ứng hắn thỉnh chỉ từ hôn, sau lại vì hắn hối hận mà sửa lại ý chỉ.

Buồn cười chính là, Dạ Thiên Phong ỷ vào thân phận mà thản nhiên tự đắc, Mộ Định Nhi thì muốn nịnh bợ Thiên Nguyên đại sư, ai ngờ đại nữ nhi không được sủng ái của Mộ gia lại trở thành đồ nhi của thủ tịch đan dược sư.

Thân phận của thủ tịch đan dược sư so với Thiên Nguyên đại sư, quả thật chính là một trên trời một dưới đất.Nhưng vừa rồi hắn đã làm cái gì? 

Nhớ lại hành động của mình, Tử Nguyệt hoàng rùng mình...

------------------------------

CHƯƠNG 129: TA CHỜ NGƯƠI CHO TA MỘT LỜI GIẢI THÍCH

“Triệu lão, chuyện còn lại giao cho ngươi xử trí.” Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, nàng vừa mới đi đường một tháng vừa về đã bị triệu vào cung, còn chưa kịp nghỉ ngơi chút nào, nếu chuyện đã xong nàng cũng nên trở lại Mộ trạch.

Đột nhiên nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nam tử tuấn mỹ như thần tiên kia, không nói lời nào. Bắt gặp ánh mắt của nàng, trong lòng Dạ Vô Trần căng thẳng, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt.

Hắn sợ, sợ từ nay về sau nàng sẽ tránh xa hắn, cả đời cũng không để ý đến hắn.

Lúc này trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, hắn nhịn không được đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, giơ tay muốn nắm bả vai thiếu nữ, nhưng lúc sắp chạm tới lại thả xuống, ánh mắt phức tạp hoảng loạn, tựa hồ không biết nên mở miệng giải thích thế nào.

Nói là hắn không phải cố tình không nói cho nàng biết?

Nhưng lừa gạt chính là lừa gạt, có nói nhiều lý do cũng không thay đổi được sự thực này.

Bầu không khí trầm mặc bao quanh hai người, một lát sau, thanh âm nhàn nhạt của thiếu nữ mới truyền vào tai nam nhân đối diện: “Ta chờ ngươi cho ta một lời giải thích.”

Nói xong, Mộ Như Nguyệt xoay người đi ra cửa cung.

Nhìn thân ảnh bạch y biến mất trước mặt mình, sự khẩn trương trong lòng Dạ Vô Trần cũng dần hạ xuống, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, còn tốt, nàng không có không để ý đến hắn, mà cho hắn một cơ hội giải thích...

Bóng đêm như nước, gió đêm lay động.

Mộ Như Nguyệt đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi tung sợi tóc xẹt qua hai má nàng, ngẩng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, trong mắt có ánh sáng khác thường.

Dạ Vô Trần đi đến sau lưng nàng, ngắm nhìn thiếu nữ đứng trước cửa sổ, trên dung nhan hoàn mỹ đến mức người thần cộng phẫn kia, một đôi mắt tà mị thâm tình, tựa như trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.

“Vào một đêm mười mấy năm trước, phụ mẫu ta chết trong tay Thánh Nữ môn, hơn 300 người trong Nam An Vương phủ không ai còn sống chỉ có ta may mắn thoát chết, trước khi chết phụ thân ta đã nói với ta, nếu muốn sống nhất định phải ngụy trang chính mình, khiến mọi người không chú ý đến, từ đó về sau ta giả thành một ngốc tử, bất kì ai cũng nói chỉ số thông minh của ta dừng lại ở đêm đó...”

Đêm hôm đó chính là ác mộng cả đời hắn, một gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn chỉ trong một đêm đã tan thành mây khói, lúc ấy hắn bị phụ thân giấu đi mới may mắn thoát được một kiếp.

Sau này, bởi vì hắn trở thành một ngốc tử, Thánh Nữ môn cũng không muốn gây nghiệt quá nhiều nên không diệt cỏ tận gốc, nhưng mấy năm nay Thánh Nữ môn gây nghiệt còn thiếu sao? Rất nhiều người vô tội đã chết trong tay Thánh Nữ môn.”Danh hiệu Quỷ Vương là thế nào? Ta vẫn luôn cảm thấy kì quái, vết thương trên người ngươi đúng là rất dữ tợn nhưng còn chưa tới mức bị gọi là quỷ.” Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ, hỏi.

Nam nhân nở nụ cười, tà mị đến cực điểm, giống như hoa mạn đà la mê hoặc nhân tâm.

“Bởi vì nha hoàn kia vô tình phát hiện bí mật của ta cho nên ta làm cho nàng phát điên, hơn nữa người trong vương phủ cũng không nhiều, ta cố ý làm người khác truyền ra lời đồn bộ dáng mình giống quỷ, hơn nữa nha hoàn kia điên rồi, về sau không có ai nguyện ý tới Quỷ Vương phủ, ta cũng dễ dàng hành sự.”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Ngươi là vì Thánh Nữ môn mới giả ngốc nhiều năm như vậy? Buồn cười ta vẫn luôn chẳng hay biết gì.”

---------------------------------

CHƯƠNG 130: CẢ ĐỜI CHỈ LÀM ẤM GIƯỜNG CHO MỘT MÌNH NGƯƠI

“Nguyệt Nhi”, Dạ Vô Trần chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, duỗi tay kéo nàng vào ngực, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt nhu tình chăm chú nhìn thiếu nữ trong ngực: “Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, nhưng ta biết với tính cách của ngươi nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm.”

Thân thể Mộ Như Nguyệt hơi chấn động nhưng không đẩy Dạ Vô Trần ra, tùy ý hắn ôm nàng trong ngực.

Nàng không phải người không nói đạo lý, tuy nam nhân này gạt nàng nhưng hắn cũng có lý do riêng của mình, trong tình huống này, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Chẳng qua hắn đã lừa gạt nàng cho nên nàng muốn trừng phạt hắn một chút...

“Nguyệt Nhi.” Dạ Vô Trần rũ mắt ngóng nhìn thiếu nữ trong ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo ôn nhu vuốt ve bờ môi nàng, tươi cười càng thêm tà mị.

Thấy dung nhan nam nhân phóng đại trước mắt mình, Mộ Như Nguyệt đột nhiên hồi phục tinh thần, đẩy Dạ Vô Trần ra, hung dữ trừng mắt hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Nương tử, dù sao cũng không phải là chưa từng hôn.” Biểu tình Dạ Vô Trần có chút ủy khuất, quả nhiên nương tử xa lạ với hắn, làm hắn thương tâm.

“Lúc đó ta chỉ coi ngươi là một hài tử.”

Nghĩ tới nam nhân này lợi dụng bộ dáng ngây thơ vô tội kia lừa gạt mình, Mộ Như Nguyệt liền hận nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu nương tử thích, vậy vi phu tiếp tục làm ngốc tử, được không?” Dạ Vô Trần nở nụ cười sạch sẽ, thuần khiết như trước kia, hiện giờ hắn nhiều thêm một phần tà mị lười biếng, lại mê hoặc lòng người như thế.

Mộ Như Nguyệt quét hắn một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi hiện tại đâu giống một ngốc tử?”

“Ở bên cạnh ngốc tử, ta cam nguyện cả đời làm một ngốc tử nghe ngươi sai bảo”, Dạ Vô Trần vẫn tươi cười tà mị, dung nhân tuấn mỹ động lòng người, hoàn mỹ làm người khác không thể bỏ qua, “Chỉ cần nương tử phân phó, vi phu ta đương nhiên sẽ không từ chối, nương tử ngươi nói như vậy tốt không?”

Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười: “Dạ Vô Trần, ngươi lừa gạt ta là chuyện thật, tuy rằng ta sẽ không quá so đo nhưng khiển trách nho nhỏ vẫn phải có.”

“Ngô”, Dạ Vô Trần vuốt cằm, cười mị hoặc, đôi mắt tà khí đầy ý cười, thanh âm ái muội, “Vậy phạt vi phu làm ấm giường cho nương tử?”

“Dạ Vô Trần!” Mộ Như Nguyệt cắn răng, hung tợn trừng mắt nam nhân cười tà mị kia.

Dạ Vô Trần chớp chớp mắt, nụ cười càng thêm tà mị: “Vậy phạt vi phu làm ấm giường cho một mình nương tử cả đời.”

Cả đời, chỉ làm ấm giường cho một mình nàng...

Thân thể Mộ Như Nguyệt hơi run run một chút, trong lòng nổi lên nhè nhẹ gợn sóng, lúc này, Dạ Vô Trần duỗi tay kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy eo nàng, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên bờ môi đỏ mọng mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu.

“Dạ Vô Trần, ngươi...”

Kế tiếp, tất cả lời nói đều bị chặn trong cổ họng, Mộ Như Nguyệt nhấc chân muốn đá văng nam nhân này, ai ngờ Dạ Vô Trần đã sớm có phòng bị, hai chân kẹp hắn chặt hai chân nàng không cho nàng có động tác gì.

Thật lâu sau, Dạ Vô Trần mới buông lỏng thiếu nữ trong ngực ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve môi nàng, cong môi cười tà mị: “Nương tử, lúc trước ngươi nhìn hết thân thể ta rồi, cả đời này, ngươi không phụ trách với vi phu cũng không được, chúng ta nhanh chóng thành hôn đi, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.