Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 69: Chương 69




CHƯƠNG 190: NHẬN TỔ QUY TÔNG (10)

Lúc trước, nếu không phải thiếu phu nhân không cho nữ nhi mình đi hầu hạ thiếu chủ, chỉ sợ nữ nhi cũng sẽ không vì không được đáp lại tình cảm mà tự sát. Chính vì nữ nhi đau khổ chết đi như vậy nên hắn mới trợ giúp người Nam Cung gia lẻn vào Tiêu gia, còn bắt cóc nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân.

Nữ nhi của hắn xinh đẹp như hoa, dung mạo và thiên phú đều không kém, chỉ muốn trở thành tiểu thiếp của thiếu chủ mà thôi, nàng dựa vào đâu mà ngăn cản? Trên đời này có nam nhân nào cả đời chỉ có một nữ nhân?

Tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường.

“Tiêu Nhân, ngươi muốn nói chính là nữ nhi ngươi đi?” Thánh Nguyệt phu nhân cười lạnh nhìn Tiêu Nhân, “Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao, ngươi là nam nhân, đương nhiên sẽ không biết ý tưởng trong lòng nữ nhân chúng ta, theo ý ngươi, nam nhân nên tam thê tứ thiếp, mỹ nhân vờn quanh, nhưng làm một nữ nhân, ta yêu phu quân ta, cũng sẽ không chia sẻ hắn với bất kì kẻ nào, hơn nữa ngươi thấy ta ngăn cản phu quân nạp thiếp khi nào? Những người đó đều do phu quân tự mình xử lý, phu quân ta muốn nạp thiếp cũng được, ta sẽ hòa li với hắn, hắn muốn nạp thiếp, ta nhất định không cản được, cũng thế ta muốn rời khỏi Tiêu gia, hắn cũng không ngăn cản được.”

Cả đời này, nàng sẽ không chia sẻ phu quân mình với bất kì ai.

Nếu Tiêu Thiên Vũ làm chuyện có lỗi với nàng, vậy hắn không xứng đáng nhận tấm chân tình của nàng.

“Ngọc Nhi”, Tiêu Thiên Vũ tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Nhân, “Ngọc Nhi nói không sai, nàng chưa từng ngăn cản ta nạp thiếp, là ta không muốn có bất kì quan hệ gì với nữ nhân khác, Tiêu Nhân, ngươi đã làm nhiều chuyện như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ buông tha cho ngươi sao?”

Hai ông cháu Tiêu Nhân chưa chết, trong lòng hắn sẽ khó chịu. Vì để tâm tình hắn thoải mái, cũng chỉ còn cách để hai ngươi kia chết thôi.

Lúc này Tiêu Nhân bị tức nghẹn nói không ra lời, chỉ cần nghĩ tới nữ nhi đã chết, nỗi hận của hắn đối với phu thê Tiêu Thiên Vũ không thể kiềm chế được, cho dù thiếu chủ không muốn ủy khuất thiếu phu nhân, chẳng lẽ ngay cả mạng của nữ nhi hắn cũng không màng?

Nữ nhi lấy chết bức bách, hắn cũng không muốn nạp nàng làm thiếp, cho dù nể mặt hắn là trưởng lão Tiêu gia, hắn cũng không nên cự tuyệt nàng.

Nếu Tiêu Thiên Vũ nghe được lời này của Tiêu Nhân, hẳn sẽ cảm thấy rất buồn cười.

Chẳng lẽ bất kì nữ nhân nào lấy chết uy hiếp hắn, hắn đều phải nhận sao? Một nữ nhân không biết yêu quý sinh mạng bản thân, chỉ muốn dùng phương pháp này để ép buộc hắn, dựa vào cái gì mà muốn hắn đối đãi tốt với nàng?

Cả đời hắn, hận nhất chính là bị uy hiếp!

Mộ Như Nguyệt nhìn phu thê Tiêu Thiên Vũ ân ái, trong lòng cực kì vui mừng, cho dù ở đại lục này là cường giả vi tôn nhưng địa vị của nam nhân vẫn cao hơn nữ nhân, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, còn nữ nhân lại biến thành dâm phụ.Cho nên, ở đại lục Thần Vũ này, nam nữ vẫn không bình đẳng.

Bất quá Tiêu Thiên Vũ vẫn toàn tâm toàn ý với Thánh Nguyệt phu nhân, thật khiến lòng người cảm động, ở đại lục này, nam nhân nguyện ý cả đời chỉ có một nữ nhân đã không nhiều lắm.

Không hiểu sao trước mặt Mộ Như Nguyệt hiện lên dung nhan tuấn mỹ như thần của Dạ Vô Trần.

Cũng không biết nam nhân này hiện giờ ở đâu...

“Cha, nương, chuyện tiếp theo giao cho ta xử lý đi”, Mộ Như Nguyệt hơi cong khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu thú trong ngực, “Viêm Tẫn, lão nhân kia bất kính với cha nương ta, nên xử trí thế nào đây?”

Đột nhiên Viêm Tẫn ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Tiêu Nhân, con ngươi đen láy mang theo khí phách cuồng vọng, coi rẻ chúng sinh...

_____________________

CHƯƠNG 191: NHẬN TỔ QUY TÔNG (11)

Tiêu Mẫn cắn chặt môi, nàng không tin tiểu thú kia sẽ có thể uy hiếp được gia gia. Nhưng Tiêu Nhân đã sống đến từng tuổi này rồi đương nhiên sẽ không nghĩ vậy, lúc nhìn tiểu thú kia, hắn cảm giác được cỗ lực lượng chấn động linh hồn, làm thân thể hắn nhịn không được run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc.

“Hừ.” Viêm Tẫn hừ lạnh một tiếng, từ trong ngực Mộ Như Nguyệt nhảy xuống, dần dần biến lớn trước mặt mọi người, không bao lâu, một nam tử áo đen xuất hiện trước mắt bọn họ.

Dung nhan nam nhân như đao khắc, con ngươi đen nhánh thâm thúy, hắn không tuấn mỹ như Dạ Vô Trần, nhưng cũng có lực hấp dẫn đối với nữ nhân.

Ánh mắt kia lộ ra khí phách cuồng ngạo không kiềm chế được, hắn giống như vương giả cao cao tại thượng, quý khí thiên thành, phảng phất như trời sinh đứng trên đỉnh núi coi rẻ những con kiến hôi phía dưới.

“Ma thú bẩm sinh!”

Sắc mặt Tiêu Nhân thay đổi, hắn có thể cảm nhận được thực lực cường hãn của nam nhân này, tuyệt đối là cấp bậc tiên thiên, hơn nữa ma thú này con có thể hóa thành người.

Đúng vậy, sau khi Mộ Như Nguyệt rời khỏi Tàng Thư Các, liền đi tìm phu thê Tiêu Thiên Vũ, trùng hợp Tiêu gia có một gốc dược liệu ngàn năm, bị nàng lấy ra cho Viêm Tẫn dùng.

Cho nên hiện tại, thực lực của Viêm Tẫn là cấp tiên thiên.

Thân là cường giả bẩm sinh, cho dù là ở Thánh cảnh đều có địa vị siêu nhiên.

“Tiểu nha đầu này là chủ nhân của bản tôn, cũng là người các ngươi không thể động vào”, Viêm Tẫn hơi nâng cằm, ánh mắt khinh thường quét qua Tiêu Nhân sắc mặt tái nhợt, “Chỉ bằng ngươi cũng dám đối địch với bản tôn?”

Nếu hắn có được lực lượng như lúc trước, đừng nói một Tiêu Nhân, cho dù là cả Thánh cảnh này hắn muốn hủy là có thể hủy.

Viêm Tẫn chậm rãi nâng tay lên, một ánh sáng đen từ ống tay áo hắn phóng ra đánh vào ngực Tiêu Nhân, thân thể Tiêu Nhân bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Ngụy thiên phú cùng thiên phú chỉ hơn kém một bậc, thực lực lại cách biệt long trời lở đất...

Tiêu Mẫn ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Viêm Tẫn như nhìn quái vật, đột nhiên bắt gặp ánh mắt nam nhân nhìn qua, thân thể nàng nhịn không được run lên.”Không!”

Tiêu Mẫn thét to một tiếng, lui về phía sau vài bước, không cẩn thận vướng vào ngạch cửa, trực tiếp lăn ra ngoài, một thân chật vật.

Sợ hãi?

Không sai, hiện tại Tiêu Mẫn quả thật sợ hãi.

Thì ra trong tay nữ nhân này còn có một ma thú cường đại như vậy, nếu lúc ấy nàng dùng ma thú đối phó mình chỉ sợ nàng không thể sống sót trở lại Thánh cảnh...

Viêm Tẫn không thèm liếc Tiêu Mẫn lấy một cái, ra tay với loại nữ nhân này còn vũ nhục tay hắn.

“Các ngươi còn có ý kiến gì với chủ nhân của bản tôn?” Ánh mắt Viêm Tẫn đảo qua khuôn mặt những trưởng lão khác, lời nói khí phách, hơi thở lãnh khốc, “Bản tôn cho các ngươi một cơ hội nói ra ý kiến của mình!”

Ý kiến? Bọn họ dám có ý kiến?

Mọi người nhìn về phía Tiêu lão gia chủ, bất giác cười khổ, nếu Tiêu lão gia chủ ra tay nhất định có thể đánh bại nam nhân này, nhưng mà lão gia chủ rõ ràng buông tay mặc kệ.

Bọn họ còn dám có ý kiến gì?

“Khụ khụ”, lão gia chủ ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm đứng dậy, “Nếu các ngươi đều không có ý kiến gì, vậy hôm nay để nha đầu này nhận tổ quy tông, từ nay về sau nàng chính là người của Tiêu gia chúng ta, hi vọng các ngươi phân biệt rõ ràng chính thứ khác nhau, đừng phạm sai lầm giống Tiêu Nhân, nếu không cứ xử lý theo gia quy!”

____________________

CHƯƠNG 192: MỘ NHƯ NGUYỆT, NỮ NHÂN CỦA TA (1)

Trong lòng mọi người chấn động, còn ai dám nói gì nữa? Huống chi, nàng vào Tiêu gia là chuyện đương nhiên, huyết mạch Tiêu gia không thể lưu lạc bên ngoài.

“Còn Tiêu Nhân cùng Tiêu Mẫn...” Lão gia chủ cười lạnh, “Tước bỏ dòng họ Tiêu, trục xuất khỏi Tiêu gia!”

Tiêu Nhân gắt gao nắm chặt nắm đấm, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Tiêu lão gia chủ, gằn từng chữ một: “Gia chủ, ngươi sẽ hối hận!”

Lão gia chủ không để ý đến hắn, trực tiếp phân phó người bên cạnh: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Đuổi hai người họ ra khỏi Tiêu gia cho ta, mặt khác, bát trưởng lão đi cùng ta một chút.”

Nói xong câu đó, lão gia chủ cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng họp.

“Gia gia.” Tiêu Mẫn chạy đến bên cạnh Tiêu Nhân, trong mắt chứa nước mắt khuất nhục.

Ngày thường nàng luôn ỷ vào quyền thế Tiêu gia làm xằng làm bậy đã quen, hiện tại mất đi cái ô dù này, nàng không dám tưởng tượng tương lai sẽ ra sao.

“Mẫn Nhi, chúng ta đi, Tiêu gia này chúng ta cũng không thèm, bọn họ nhất định sẽ hối hận vì chuyện hôm nay.”

Sát khí dần dần tràn ngập trong lòng Tiêu Nhân.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu gia!

Thánh Nguyệt phu nhân nhìn thấy sát ý trong mắt Tiêu Nhân, cười lạnh một tiếng, hắn thật sự cho rằng phụ thân sẽ thả hắn đi sao? Tất cả chỉ để cho mấy trưởng lão khác xem mà thôi.Loại người như Tiêu Nhân, nếu không trừ bỏ, chắc chắn hậu hoạn vô cùng, bọn họ chưa từng có ý nghĩ giữ lại tính mạng hắn.

Không phải có câu nói người không vì mình, trời tru đất diệt sao?

Trong thư phòng, lão gia chủ nhìn bát trưởng lão đứng trước mặt mình, nói: “Bát trưởng lão, trong Tiêu gia này, ngươi trung tâm với ta nhất, cho nên ta muốn ngươi đi ám sát hai ông cháu Tiêu Nhân.”

Trong lòng Bát trưởng lão chấn động, kinh ngạc nhìn lão gia chủ.

Bất quá hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Gia chủ làm vậy cũng không có gì sai, người như Tiêu Nhân có thù tất báo, lần này ghi hận trong lòng, về sau nhất định sẽ gậy chuyện cho Tiêu gia chúng ta, hơn nữa hắn đã phạm phải sai lầm lớn, chết không hết tội.”

Bát trưởng lão là người thông minh, hắn hiểu rõ vì sao lão gia chủ phải làm như vậy, dù sao Tiêu Nhân cũng là trưởng lão Tiêu gia, trong Tiêu gia cũng có nhân mạch, nếu tùy tiện giết hắn chỉ sợ mấy trưởng lão kia không dám thẳng thắn đối kháng nhưng cũng sẽ lạnh tâm, cho nên hắn muốn lén giải quyết Tiêu Nhân.

------------------

Bên ngoài Thánh cảnh, gió lốc thổi ập vào mặt, Tiêu Mẫn cố sức lôi kéo y phục, quay đầu nhìn lão giả bên cạnh: “Gia gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đương nhiên đi Nam Cung gia”, Tiêu Nhân cười lạnh, “Tiêu gia không lưu chúng ta, chúng ta đương nhiên có chỗ nên đi, Nam Cung gia vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu gia như hổ rình mồi, đáng tiếc Nam Cung gia vẫn không làm nên trò trống gì, mười mấy năm trước suýt chút nữa bị Tiêu Thiên Vũ tiêu diệt, bất quá hiện tại ngoài trừ Nam Cung gia chúng ta không còn nơi nào để đi.”

Tiêu Mẫn có chút bất mãn, Nam Cung gia làm sao có thể so được với Tiêu gia? Tuy nàng ở Tiêu gia chỉ là chi thứ, nhưng cũng tôn quý hơn nhiều so với dòng chính Nam Cung gia.

“Mẫn Nhi, ngươi không biết, những năm gần đây, ở Nam Cung gia xuất hiện một nữ tử thiên tài, thiên phú rất cường hãn, nghe nói nữ tử kia còn đang tìm một nam nhân, so với Tiêu gia, Nam Cung gia rất có tiềm lực, chỉ cần chúng ta vào Nam Cung gia, nhất định sẽ có cơ hội báo thù, không phải ngươi hận chết nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia sao? Nếu có thể được Nam Cung gia trợ giúp, sau này chúng ta sẽ trả lại mối nhục hôm nay cho nàng!”

____________________

CHƯƠNG 193: MỘ NHƯ NGUYỆT, NỮ NHÂN CỦA TA (2)

Chỉ cần nghĩ đến Mộ Như Nguyệt, Tiêu Mẫn liền hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không báo được thù này cả đời nàng sẽ không thống khoái, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng chặt nữ nhân kia thành tám khối, lại tìm một đám khất cái chà đạp nàng.

Đột nhiên, trong khung cảnh đầy gió, một thân ảnh chậm rãi đi tới...

Đầu tiên là một mảnh góc áo màu bạc xuất hiện trước mặt họ, sáng lóa mắt, càng phụ trợ cho khí chất tôn quý ưu nhã của hắn.

Cho dù đứng trong gió bụi, y phục màu bạc kia vẫn mới tinh không dính chút bụi bặm nào.

Nam nhân mang một chiếc mặt nạ màu bạc, lạnh băng vô tình, tuy không nhìn rõ dung nhan hắn nhưng từ cái cằm có thể nhìn ra người này da thịt trắng trẻo.Nhưng không phải loại tái nhợt mà là màu trắng như trăng non, đẹp khiến người khác kinh diễm.

Ánh mắt Tiêu Mẫn dần dần nhìn lên, lập tức nhìn thấy một đôi mắt màu tím, nàng không khỏi sững sờ, ánh mắt có chút si ngốc.

Nàng chưa từng thấy người nào có đôi mắt đẹp như thế.

Đôi mắt màu tím kia còn đẹp hơn đá quý, khiến người ta mê muội, không cách nào thoát ra. Có điều, đôi mắt này đẹp thì đẹp thật nhưng lại lạnh lẽo vô tình khiến tâm can nàng cũng run lên.

“Ngươi là ai?” Trong lòng Tiêu Nhân chấn động, cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.

Người tới không có ý tốt.

Nam nhân này không phải người dễ chọc...

Hơn nữa, lực lượng trên người hắn làm người ta kiêng kị, khí thế uy áp kia khiến thân thể hắn không dám nhúc nhích, nếu nam nhân này muốn giết bọn hắn, căn bản là dễ như trở bàn tay.

Nam nhân khẽ nâng mắt, trong con ngươi màu tím xẹt qua một tia sát khí, môi mỏng hé mở, thanh âm rõ ràng dễ nghe nhe vậy, lại làm người ta như tiến vào địa ngục.

“Ta tới giết các ngươi.”

Tiêu Nhân biến sắc: “Vị công tử này, chúng ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao muốn giết chúng ta?”

Nam nhân nhấc chân, chậm rãi tiến lại gần bọn họ.

Gió nhẹ phất qua, bạc y tung bay trong gió, kèm theo đó là một cỗ áp bách ập đến, dưới áp lực cường đại như vậy, Tiêu Nhân chỉ cảm thấy trong không khí có một bàn tay hung hăng bóp cổ hắn, chỉ cần một ý nghĩ của nam nhân này cũng đủ lấy mạng hắn.

Loại cảm giác này làm Tiêu Nhân sợ hãi vạn phần, muốn tránh thoát nhưng thân thể căn bản không thể cử động.

“Các ngươi khi dễ nàng”, nam nhân mang mặt nạ cho nên không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng lời nói lạnh băng không chút độ ấm, “Ta không cho phép người khi dễ nàng tồn tại.”

Tiêu Nhân không biết 'nàng' trong miệng hắn là ai, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vị công tử này, có phải ngươi nhận lầm người hay không? Ta cũng không có khi dễ người nào a.”

“Quên rồi sao?” Nam nhân rốt cuộc dừng chân, nhưng mà cỗ áp bách kia vẫn không biến mất, “Mộ Như Nguyệt, nữ nhân của ta, các ngươi khi dễ nàng, còn muốn sống sót?”

Người khi dễ nàng, mặc kệ là ai, bất cứ giá nào cũng phải chết!

“Ngươi... ngươi là...” Tiêu Mẫn chấn động, ánh mắt khiếp sợ, “Không có khả năng! Ngươi không thể là Quỷ Vương! Quỷ Vương căn bản không có mắt tím, chẳng lẽ tiện nhân kia đúng như lời ta nói, lả lơi ong bướm, không tuân nữ đức, ngoài Quỷ Vương còn có nam nhân khác?”

Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, vung tay lên, một lực lượng cường đại ném Tiêu Mẫn bay ra ngoài.

Thân thể Tiêu Mẫn từ trên không trung hạ xuống, hộc ra một ngụm máu tươi.

_____________________

CHƯƠNG 194: MỘ NHƯ NGUYỆT, NỮ NHÂN CỦA TA (3)

“Mẫn Nhi!” Sắc mặt Tiêu Nhân đại biến, ánh mắt hung ác nhìn nam nhân bạc y, “Ngươi động thủ với một nữ nhân tay trói gà không chặt, còn xem là nam nhân sao?”Nam nhân kia chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, đột nhiên, Tiêu Nhân cảm giác nguyên khí trong cơ thể không chịu khống chế, di động loạn trong cơ thể, khuôn mặt già nua của hắn nháy mắt tái nhợt, thống khổ kêu rên.

Dần dần, thân thể hắn nứt ra nhiều khe hở, máu tươi từ những khe hở đó chảy ra...

“Động thủ với một nữ nhân thì thế nào?” Nam nhân chậm rãi cong khóe môi, lạnh lùng cười, “Phàm là người tổn thương nàng, không chỉ là nữ nhân, cho dù là hài đồng ba tuổi ta cũng không bỏ qua!”

Tiêu Nhân cắn chặt răng, máu từ khóe miệng chảy xuống.

“Ngươi làm như vậy không sợ thanh danh quét rác, để lại tiếng xấu muôn đời?”

Nam nhân mắt tím cười trào phúng: “Trong lòng ta, thanh danh không quan trọng bằng nàng.”

Ý tứ là, thanh danh quét rác, tiếng xấu muôn đời thì thế nào?

Chỉ cần tổn thương nàng, mặc kệ là nữ nhân hay tiểu hài tử ba tuổi, hắn đều không bỏ qua.

Tiêu Nhân đột nhiên nghĩ đến nam nhân hắn gặp ở Tử Nguyệt quốc ngày đó.

Nam nhân được xưng là Quỷ Vương cũng từng nói như vậy...

Cho dù điên đảo cả Thánh cảnh cũng sẽ không để nàng bị thương tổn một chút.

“Ngươi là Quỷ Vương đúng không? Ngươi nhất định là nam nhân kia, không ngờ ngươi lại tới Thánh cảnh! Ha ha, các ngươi cho rằng thật sự có thể ở bên nhau sao? Ta cho các ngươi biết, dù ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho hai người các ngươi!” Tiêu Nhân điên cuồng cười phá lên.

Hắn có kết cục như vậy đều do hai người kia làm hại.

Cho nên, hắn nhất định không bỏ qua cho bọn họ!

Oanh!

Thân thể Tiêu Nhân đột nhiên nổ tung, huyết nhục hòa vào cát bụi, sau đó một ngọn lửa màu đen bùng lên thiêu cháy hết thảy huyết nhục...

“Thành quỷ? Xin lỗi, ngay cả quỷ ngươi cũng không thể làm.”

Tiêu Nhân không thể ngờ nam nhân này sẽ làm như vậy, ngay cả tư cách thành quỷ hắn cũng mất. Linh hồn bị thiêu có nghĩa là người này đã hoàn toàn biến mất trên thế gian.

“Gia gia!”

Tiêu Mẫn vừa mới bò dậy liền thấy một màn này, tê tâm liệt phế hô to, gia gia của nàng, gia gia luôn luôn sủng ái nàng tận xương, vì tư lợi của bản thân mà nàng hại gia gia chết ở nơi này.

Hai chân quỳ trên mặt đất, thân thể Tiêu Mẫn run rẩy, từng giọt nước mắt xuôi theo gương mặt rơi trên mặt đất.

Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước mặt mình.

Tiêu Mẫn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt, thân thể run rẩy không ngừng: “Không! Không cần, đừng giết ta, ta không muốn chết, cầu xin ngươi đừng giết ta, chỉ cần không giết ta, cái gì ta cũng có thể làm, cầu xin ngươi, ngươi đã giết gia gia ta rồi, tha cho ta một mạng đi.”

Nàng không muốn chết, thật sự không muốn chết ở nơi này...

Trong con ngươi màu tím của nam nhân không có bất kì cảm xúc gì dao động, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Mẫn như nhìn người chết, rồi sau đó chậm rãi nâng tay lên...”Không!” Trong lòng Tiêu Mẫn thất kinh, tựa như hạ quyết tâm, xé rách y phục của mình, lộ ra da thịt trắng nõn, “Ngươi buông tha ta, ta nguyện ý không cần danh phận hầu hạ ngươi, cầu xin ngươi đừng giết ta.”

Oanh!

Ngọn lửa màu đen mãnh liệt bùng lên, bao bọc lấy thân thể trần trụi của Tiêu Mẫn, cũng che đi làn da khiến người ta ghê tởm kia.

______________________

CHƯƠNG 195: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI (1)

“Vốn dĩ muốn cho ngươi chết thống khoái, đáng tiếc, ngươi không muốn nhận cơ hội này, vì không muốn đôi mắt ta bị thân thể ngươi làm bẩn, cũng chỉ có thể để ngươi ngây ngốc ở đây, cho đến khi linh hồn ngươi bị thiêu cháy sạch sẽ, ngươi mới có thể được giải thoát...”

Nam nhân phất tà áo, không thèm liếc Tiêu Mẫn một cái, xoay người đi vào cảnh nội Thánh cảnh.

Tiêu Mẫn bị vây thiêu trong ngọn lửa màu đen, muốn sống không được, muốn chết không xong, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thân ảnh nam nhân dần dần biến mất, trong lòng cực kì hối hận.

Nếu... nếu gia gia không nuông chiều nàng từ nhỏ có lẽ nàng sẽ không dưỡng thành tính tình kiêu ngạo ương ngạnh thế này, cũng không trêu chọc vào những người này.

Nói cho cùng, tất cả là lỗi của gia gia!

Là hắn không nghiêm khắc với nàng nên mới tạo nên sai lầm như vậy!

Không biết Tiêu Nhân nghe được mấy lời này, có bị chọc tức đến sống lại hay không...

Đêm. Ánh trăng ảm đạm không ánh sáng.

Mộ Như Nguyệt vừa lên giường nằm đã cảm thấy một trận buồn ngủ ập đến, hai mắt không có cách nào chống lại được, trong lúc mông lung hình như nhìn thấy một thân ảnh bay vào phòng...

Nam nhân đứng ở đầu giường chằm chú nhìn thiếu nữ trên giường, đôi mắt tím tràn đầy nhu tình.

Ngón tay thon dài xẹt qua chóp mũi thiếu nữ, lướt qua bờ môi mỏng, nhẹ nhàng xoa lên, ánh mắt hắn ôn hòa như vậy, động tác trên tay cũng dịu dàng tựa như sợ nàng bừng tỉnh.

“Thực xin lỗi...”

Nam nhân nhẹ nhàng nỉ non, thanh âm bị thương cùng đau đớn, còn có vô tận luyến tiếc, nhưng mà hắn không có bất cứ biện pháp nào, vì không muốn thương tổn nàng, trừ cách này ra hắn không còn cách nào khác...

Hắn chậm rãi cúi đầu thấp xuống, hôn lên môi thiếu nữ.

Nụ hôn này cực kì dịu dàng hàm chứa tất cả tình cảm trong lòng nam nhân, nhưng mà hắn không hề cảm thấy thỏa mãn, môi nàng ấm áp ngọt ngào như vậy làm hắn muốn càng nhiều...

Nam nhân cạy môi nàng ra, muốn đưa đầu lưỡi vào thăm dò, đúng lúc này thiếu nữ vốn đang nhắm mắt lại mở to hai mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tim nam nhân đột nhiên khẽ run lên.

Nhưng hắn căn bản không muốn buông nàng ra...

Mộ Như Nguyệt nheo mắt, nâng chân hung hăng đạp qua, nam nhân cũng không né tránh, đứng im chịu một đạp này.

Hắn rên lên một tiếng, những vẫn nhấm nháp tư vị thiếu nữ không muốn buông tay, nam nhân gắt gao cầm tay thiếu nữ, đè nàng trên giường.”Tránh ra!” Sắc mặt Mộ Như Nguyệt dần trầm xuống.

Không biết vì sao, nàng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người nam nhân này...

“Tại sao ngươi có thể nhanh tỉnh lại như vậy?”

Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Ta là một đan dược sư, ngươi nghĩ chút mê dược này có thể làm ta hôn mê sao? Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Lúc đầu ta còn nghĩ ngươi là Vô Trần, nhưng Vô Trần sẽ không làm loại chuyện đêm hôm khuya khoắc hạ mê dược với thiếu nữ mà chỉ hái hoa tặc mới làm này.”

Nam nhân cúi đầu nhìn thiếu nữ, khi nhìn thấy vẻ phòng bị trên mặt nàng, trong lòng như có thứ gì đó hung hăng đâm vào, đau đớn không kiềm được: “Ta là người thế nào, về sau ngươi sẽ biết.”

Hiện tại vẫn không thể để nàng biết chuyện, hắn không thể khiến nàng ở bên cạnh mình gặp phải nguy hiểm.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, giơ tay về phía mặt nạ bạc, trong nháy mắt tay nàng chạm vào mặt nạ kia, nam nhân buông lỏng tay nàng ra, một thân ngân bào xuất hiện trước cửa.

____________________

CHƯƠNG 196: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI (2)

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào một thân ngân bào của nam nhân. Dưới ánh trăng, hắn tôn quý làm người khác không dám nhìn thẳng, giống như một quý tộc chân chính.

Trong lòng Mộ Như Nguyệt vừa động, trên người nam nhân này toát ra một loại hơi thở mà nàng quen thuộc.

Đặc biệt là ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, bất giác khiến tim nàng cũng đau đớn theo...

Nam nhân nhìn nàng một lần cuối cùng, xoay người biến mất trong ánh trăng.

Dù hắn đã rời đi, nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn...

“Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Tại sao lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc như vậy...

Nhưng mà, hắn cho nàng cảm giác không giống Vô Trần, Vô Trần tà mị mang theo ấm áp, chỉ cần hắn đứng bên cạnh nàng sẽ cảm thấy an tâm, mà nam nhân này lại rất nguy hiểm...

Ngón tay khẽ vuốt qua môi mỏng, nơi đó còn lưu lại hơi thở của nam nhân kia.

Có lẽ, sau này nàng sẽ biết thân phận nam nhân này.

---------------

Hôm sau, trong Tiêu gia, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy một người mà nàng không thể nào ngờ được hắn sẽ xuất hiện ở đây.

Thời điểm nhìn thấy nam nhân kia, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười rực rỡ, phong hoa tuyệt đại: “Vô Trần, sao ngươi lại tới đây?”

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Uyển nói có một nam nhân tới tìm nàng, nam nhân này là Dạ Vô Trần đã lâu không gặp.

Nam nhân chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhu, nói : “Nghe tin ngươi đến Tiêu gia, ta liền tới gặp ngươi.”

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, khẽ cau mày, không biết có phải ảo giác của nàng không, cảm thấy Dạ Vô Trần hiện tại có chút không thích hợp.”Làm sao vậy, Nguyệt Nhi?” Dạ Vô Trần tiến về phía thiếu nữ, khóe môi hơi cong lên tà mị, “Một thời gian không gặp, cảm thấy xa lạ với vi phu sao?”

Mộ Như Nguyệt dần dần khôi phục lại tinh thần, cười khổ lắc đầu, có lẽ nàng hơi quá nhạy cảm...

“Vô Trần, ngươi trở về thì tốt rồi, chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị hôn lễ hay không?”

“Chuyện này không vội”, Dạ Vô Trần cười khẽ, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, chỉ tiếc là quá nhanh cho nên Mộ Như Nguyệt không thấy được, “Nguyệt Nhi, đã lâu không gặp, vi phu thật sự rất nhớ ngươi...”

Dứt lời liền tiến lại gần Mộ Như Nguyệt thêm một bước.

Nụ cười trên mặt Mộ Như Nguyệt từ từ biến mất, nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt mình: “Vô Trần, ngươi làm sao vậy? Ta cảm thấy ngươi có điểm không thích hợp.”

Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy Dạ Vô Trần, nàng đều cảm thấy an tâm, nhưng vì sao hiện tại Vô Trần đứng bên cạnh nàng, nàng vẫn không có loại cảm giác an tâm đó?

Bàn tay Dạ Vô Trần vừa nâng lên, còn chưa chạm vào mặt thiếu nữ, đã chậm rãi buông xuống, khóe môi hắn nở một nụ cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ như thần.

Nụ cười kia động lòng người như thế.

“Nguyệt Nhi, chúng ta ra ngoài một chút đi.”

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: “Tốt.”

Cùng lúc đó, bên ngoài Thánh cảnh cách đó không xa, không biết nam nhân ngân bào cảm nhận được điều gì, khẽ xoay người, ánh mắt nhìn về phía vị trí Tiêu gia, hơi cau mày, trong đôi mắt tím có cảm xúc không rõ.

“Loại cảm giác này...” Nam nhân nhíu mày ngày càng chặt, cảm giác bất an bắt đầu khiến hắn hơi đau lòng, thật giống như cảm giác lúc trước...

Chẳng lẽ, nàng sắp xảy ra chuyện gì?

“Hi vọng sẽ không có chuyện gì phát sinh...”

___________________

CHƯƠNG 197: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI (3)

Tiêu thành.

Trên đường phố, người người đi lại nhộn nhịp.

Dạ Vô Trần ôm cái túi, bên môi hàm chứa ý cười lười biếng, ánh mắt thường liếc về phía thiếu nữ đi bên cạnh, nụ cười càng thêm tà mị động lòng người.

Nam nhân tuấn mỹ như thế xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người...

Đột nhiên, nam nhân dừng bước, ánh mắt xuyên qua đám người, dừng trên một thân ảnh hồng y: “Nguyệt Nhi, hình như ta nhìn thấy một người quen...”

Người quen?

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại, theo ánh mắt nam nhân, nàng nhìn thấy một hồng y nữ tử.

Dung mạo nữ nhân này khuynh thành tuyệt mỹ, làn da trắng nõn mịn màng, môi đỏ hơi nhếch lên, mắt phượng hàm chứa ý cười tà mị, dường như nàng cũng nhìn thấy Dạ Vô Trần, ánh mắt hơi sáng lên, đi về phía bên này.”Trần, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Nữ tử tươi cười yêu mị, thanh âm làm người ta tê dại, bất kì nam nhân nào cũng không thể chống cự được.

Trần?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ánh mắt quét về phía Dạ Vô Trần, thấy hắn cũng không phản ứng khi nghe xưng hô thân mật như thế.

“Vị này chính là...” Nữ tử nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hơi ngừng lại một chút, nghi hoặc hỏi.

“Vị hôn thê của ta, Mộ Như Nguyệt”, Dạ Vô Trần cong khóe môi, “Nguyệt Nhi, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là bằng hữu của ta, Lạc Y.”

“Vị hôn thê?” Ánh mắt Lạc Y đánh giá Mộ Như Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, nàng bỗng vươn tay, cười yêu mị, “Ta là bằng hữu tốt nhất của Trần, mặt khác, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, phải coi chừng hắn cho kĩ, hắn ưu tú như vậy, nói không chừng sẽ nhanh bị nữ nhân khác đoạt mất.”

“Lạc Y, ngươi đừng khi dễ vị hôn phu của ta.” Dạ Vô Trần nhìn Lạc Y, nói.

Lạc Y ủy khuất bĩu môi: “Ta nào có khi dễ nàng, chỉ nhắc nhở nàng thôi.”

“Được, xem như ngươi vô ý, ta không trách ngươi.” Dạ Vô Trần đành cười nói.

Không biết là vì gặp lại bằng hữu hay vì nguyên nhân gì khác, Dạ Vô Trần chỉ lo trò chuyện vui vẻ với Lạc Y, Mộ Như Nguyệt đứng bên cạnh hắn lại trở thành một người ngoài...

“Tiểu nha đầu, ngươi cứ để như vậy sao?”

Trở lại Tiêu gia, Viêm Tẫn từ trong ngực nàng nhảy ra, hóa thành hình người ngồi trên giường, khuôn mặt ánh tuấn rõ ràng mang theo tức giận: “Dạ Vô Trần đã thề cả đời chỉ yêu một mình ngươi, nữ nhân kia là thế nào? Chỉ lo nói chuyện với nàng mà xem nhẹ ngươi đứng một bên.”

Mộ Như Nguyệt nhìn Viêm Tẫn mặt đầy phẫn nộ, cười nhạt: “Bọn họ chỉ là bằng hữu thôi.”

“Bằng hữu?” Viêm Tẫn hừ lạnh, “Bằng hữu mà thân mật đến vậy sao? Nữ nhân kia rõ ràng không có hảo cảm với ngươi, chẳng lẽ mắt hắn mù không nhìn ra? Tiểu nha đầu, nếu nam nhân kia làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi liền bỏ hắn đi, dựa vào tư chất của ngươi chẳng lẽ không tìm được nam nhân khác?”

Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, trầm mặc không nói, cho nên Viêm Tẫn không nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên một tia sáng.

“Ta tin tưởng Vô Trần.”

Bất quá, nàng cũng chỉ tin tưởng Dạ Vô Trần mà thôi...

Trong từ đường Tiêu gia, phu thê Tiêu Thiên Vũ đang nói gì đó, vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi về phía này, Thánh Nguyệt phu nhân mỉm cười đứng dậy, nói: “Nguyệt Nhi, ngươi tới vừa đúng lúc, ta có chuyện muốn tìm ngươi.”

“Chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt đi đến cạnh Thánh Nguyệt phu nhân, gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt.

_____________________

CHƯƠNG 198: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI (4)

“Còn không phải mấy lão gia hỏa kia”, Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, “Ta tính mở thánh linh tuyền cho ngươi vào tu luyện, ai ngờ mấy lão gia hỏa đó phê bình kín đáo, thánh linh tuyền mỗi ba năm mới mở ra một lần, nếu phá lệ sẽ phải có hai lực lượng tiên thiên.”Nói tới đây, nàng hơi dừng một chút: “Quan trọng nhất chính là, loại phương pháp này đối với những người khác không công bằng, cho nên mấy cái lão gia hỏa đó hiện tại không muốn mở thánh linh tuyền ra, ta muốn nghe ý kiến của Nguyệt Nhi, nếu ngươi muốn vào đó tu luyện, mẫu thân nhất định sẽ đưa ngươi vào.”

Mộ Như Nguyệt hơi cau mày, nói: “Ta rất có hứng thú với thánh linh tuyền, nhưng Tiêu gia vì một mình ta mà phá vỡ quy củ, có phải không hợp lý không? Các trưởng lão cũng không phải không có lý.”

Thánh Nguyệt phu nhân vẫn luôn đối với nàng rất tốt, nàng không hi vọng vì chuyện này mà liên lụy Thánh Nguyệt phu nhân.

“Nguyệt Nhi, còn có một biện pháp khác”, Thánh Nguyệt phu nhân dắt tay Mộ Như Nguyệt, kéo nàng ngồi xuống vị trí trước đài, ưu nhã cười nói: “Tiêu gia đã để ngươi nhận tổ quy tông rồi, kế tiếp chính là làm khảo nghiệm huyết mạch, nếu ngươi khảo nghiệm huyết mạch đạt kết quả cao, mấy lão gia hỏa đó sẽ không còn gì để nói.”

“Khảo nghiệm huyết mạch?” Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày.

“Chuyện này để ta nói đi”, Tiêu Thiên Vũ đứng lên, đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, “Trong đại gia tộc, huyết mạch truyền thừa cũng là vấn đề rất quan trọng, Tiêu gia tuyển chọn gia chủ cũng dựa vào huyết mạch, nếu như độ huyết mạch cao, vậy địa vị của ngươi ở Tiêu gia sẽ rất cao, đến lúc đó ngươi muốn làm gì cũng không ai dám nói một chữ không, đương nhiên, đây cũng là hi vọng của gia gia ngươi, trong thế hệ trẻ của Tiêu gia, độ huyết mạch cao nhất chính là ca ca ngươi, Tiêu Phong, độ huyết mạch của hắn là 80%.”

Không biết nữ nhi có vượt qua tiểu tử kia không.

Ánh mắt Tiêu Thiên Vũ lập lòe vài cái, rất có hứng thú với chuyện này...

“Được, khi nào khảo nghiệm?”

“Ngày mai.”

Ngày mai sao?

Mộ Như Nguyệt khẽ vuốt cằm, gật gật đầu: “Vậy ta trở về chuẩn bị.”

Nàng cũng rất muốn biết mình kế thừa độ huyết mạch nhiều hay ít...

Sau khi rời khỏi từ đường, Mộ Như Nguyệt đi thẳng về phòng mình, ai ngờ khi nàng vừa vào phòng đã nhìn thấy Viêm Tẫn và Dạ Vô Trần đang tranh phong.

Từng luồng điện từ hai người truyền ra.

Dạ Vô Trần thấy Mộ Như Nguyệt tiến vào, cong môi cười: “Nguyệt Nhi, ngươi đã đến rồi?”

“Dạ Vô Trần!”, ánh mắt Viêm Tẫn lạnh lùng, khí phách nhìn nam nhân trước mặt, “Ta hơi ngươi một lần nữa, nữ nhân tên Lạc Y kia rốt cuộc là ai?”

“Ta đã nói với ngươi, chúng ta chỉ là bằng hữu tốt mà thôi.”

Dạ Vô Trần nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Viêm Tẫn, con ngươi đen âm lãnh, chậm rãi cong khóe môi: “Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.”

“Ngươi...” Viêm Tẫn tức giận hung hăng đánh một quyền vào tường, “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra thái độ nữ nhân kia đối với tiểu nha đầu không tốt?”

Dạ Vô Trần quét mắt nhìn Viêm Tẫn, cũng không nói lời nào, thời điểm Viêm Tẫn còn muốn nói thêm gì đó, Mộ Như Nguyệt lại nhàn nhạt mở miệng: “Viêm Tẫn, ngươi ra ngoài một chút.””Nha đầu?” Viêm Tẫn không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, thấy nàng bênh vực nam nhân này như vậy, trong lòng hắn thật khó chịu, khuôn mặt anh tuấn có vẻ khó coi: “Nha đầu, nếu hôm nay hắn không nói rõ ràng, ta sẽ không ra ngoài!”

_____________________

CHƯƠNG 199: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI (5)

“Viêm Tẫn.” Mộ Như Nguyệt khẽ nhăn mày, quay đầu nhìn Viêm Tẫn, nói: “Ngươi cứ ra ngoài trước đi.”

“Nha đầu!” Trong lòng Viêm Tẫn nghẹn một bụng khí, hắn vung nắm tay nện vào tường thành một cái động, sau đó hừ lạnh một tiếng, mới đi ra ngoài.

Thuận tiện hung hăng đóng cửa cái rầm.

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, Viêm Tẫn cũng có tính trẻ con như vậy, về sau lại giải thích cho hắn...

“Nguyệt Nhi, ngươi tức giận?”

Dạ Vô Trần lười biếng đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, bàn tay đặt trên eo nàng, khóe môi khẽ cong lên, ôn nhu nói: “Ta cùng nàng chỉ là bằng hữu mà thôi...”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thật lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần: “Ta biết.”

Hai người thật lâu đều không nói chuyện...

Dạ Vô Trần ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt dần dần nhiễm một tia tình dục.

Không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, làn da trắng nõn như ngọc, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo, môi mỏng hơi cong làm người ta muốn âu yếm.

Dạ Vô Trần đột nhiên có xúc động muốn có nàng...

Tay hắn nhẹ nhàng chế trụ đầu nàng, môi chậm rãi tới gần, cho nên, hắn không nhìn thấy đáy mắt thiếu nữ lạnh băng.

Đó là hàn ý không thể xóa nhòa.

“Nguyệt Nhi, cho ta, được không?” Thanh âm nam nhân khàn khàn, trong mắt hắn đã tràn ngập tình dục, ngay tại thời điểm hắn muốn hôn lên môi thiếu nữ, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười nhạt.

Phanh!

Nàng nhấc chân hung hăng đá vào hạ bộ nam nhân, Dạ Vô Trần không ngờ nữ nhân này sẽ có một chiêu như vậy, lập tức lui về sau mấy bước, đau đớn mãnh liệt làm khuôn mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo.

“Nguyệt Nhi, ngươi làm gì?” Dạ Vô Trần đè thấp thanh âm nhưng vẫn nghe ra lửa giận đè nén.

Một đạp này, phỏng chừng về sau hắn liền hỏng rồi...

Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan không tì vết của nam nhân, gằn từng chữ một: “Ngươi là ai?”

Dạ Vô Trần đau đến nỗi đổ mồ hôi, hắn cố gắng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: “Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Ta là vị hôn phu của ngươi, Dạ Vô Trần.”

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nếu nàng đã hỏi như vậy, có nghĩa là đã nắm chắc mười phần...

“Làm sao ngươi biết được?” Sắc mặt nam nhân đột nhiên biến đổi, cười lạnh, “Ta tự nhận mình không có sơ hở gì.”

“Không có sơ hở?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi khắp nơi đều lộ ra sơ hở? Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là giả.”

Khóe môi nam nhân càng cong hơn, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt không còn ôn nhu như lúc đầu: “Nếu ngươi biết ta là giả, tại sao lúc đó không vạch trần ta?”

Chủ tử phái hắn tới đây, nhưng không ngờ nữ nhân này lại thông minh đến vậy.

Cư nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra hắn không phải Dạ Vô Trần...

“Ta muốn biết ngươi giả mạo Vô Trần tiếp cận ta có mục đích gì, đáng tiếc, vừa rồi ngươi vọng tưởng muốn khinh bạc ta, cho nên vở kịch này ta cũng không diễn nổi nữa, chỉ có thể vạch trần ngươi, nói, mục đích của ngươi là gì.”

Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi tới gần nam nhân, thanh âm lạnh lẽo: “Lạc Y cùng ngươi diễn kịch là ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.