CHƯƠNG 210: TÌNH ĐỊCH SAU MÀN (4)
“Từ lúc mới quen biết nàng, ta vẫn luôn ở phía sau nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng cười, nhìn bóng dáng nàng... Nét mặt nàng tức giận, bộ dáng nàng nghiêm túc, đều đã khắc sâu trong lòng ta, chỉ cần lấy những hình ảnh đó đối chiếu với ngươi, ta liền biết, ngươi chỉ là đồ giả mà thôi.”
Thật sự yêu một người chính là khi có một người giống hệt nàng xuất hiện trước mặt ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện người này không phải người ngươi yêu.
Mặc kệ có giống thế nào đi nữa cũng không phải chân chính là người trong lòng ngươi...
Đồng tử thiếu nữ phóng đại, nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim nàng.
Vì sao trên đời lại có một nam nhân như vậy? Khắc sâu hình bóng một nữ nhân trong lòng mình? Thậm chí không bị mê hoặc bởi khuôn mặt này, còn nhẫn tâm muốn giết nàng.
Hắn chỉ mới liếc mắt một cái đã biết nàng không phải Mộ Như Nguyệt chân chính.
Nam nhân không hề quay đầu lại, thân ảnh màu tím biến mất trong khu rừng, chỉ để lại thiếu nữ không ngừng giãy giụa trong ngọn lửa màu đen...
Trong Nam Cung gia, Nam Cung Tử Phượng mở to mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Thất bại?
Định thất bại, hiện tại ngay cả Phương Di cũng thất bại...
Hai người bọn họ thế nhưng tâm kinh tương thông như thế, phát hiện được bẫy rập mà nàng tự tay thiết lập. May mà lúc trước nàng không tự mình đi gặp nữ nhân giả mạo kia, rốt cuộc dựa vào thực lực của nàng hiện tại còn chưa thể đối địch với hắn.
Nghĩ đến quyết định ban đầu, Nam Cung Tử Phượng cảm thấy có chút may mắn, nàng vốn tính toán tự mình giả mạo nữ nhân kia, mượn dung mạo Mộ Như Nguyệt để được hắn sủng hạnh, trong mắt nữ nhân kia không chấp nhận được một hạt cát, nếu như vị hôn phu làm chuyện có lỗi với nàng thì chỉ có một kết cục.
Chính là rời bỏ hắn.
Sau đó nàng lại băn khoăn thực lực của hắn, sợ bị hắn vạch trần, cho nên mới để cho người khác đi mạo hiểm như vậy, nếu không người chết hiện tại sẽ là nàng!
Đối với nam nhân mình yêu sâu đậm, Nam Cung Tử Phượng hiểu rõ hắn hơn bất kì kẻ nào.
Ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, hắn không đặt bất cứ ai vào mắt, vì nàng, cho dù phải tàn sát cả thiên hạ, trăm họ lầm than, có lẽ hắn cũng không nhăn mày một chút.
Lúc trước, hắn vì hồng nhan mà giận dữ, trực tiếp diệt luôn một thế lực, một người cũng không tha.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, trong lòng Nam Cung Tử Phượng sợ hãi, trước khi thực lực của nàng chưa đủ cường đại, nàng không muốn cùng hắn chính diện giao phong...
“Hơi thở này...” Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng vừa động, dần dần trở nên lạnh lẽo, “Không sai, là nàng, nàng dám can đảm tìm tới cửa, xem ra là Định đã thất bại, tiết lộ tin tức gì đó cho nàng biết, cho nên nàng mới đến đây tìm hiểu thật giả.”Khóe môi nở nụ cười lạnh, Nam Cung Tử Phượng đứng lên, thân thể chợt lóe, biến mất trong phòng.
Bên trong sân, Mộ Như Nguyệt vừa ngẩng đầu, đã có một khí thế lạnh băng từ phía đối diện đánh về phía nàng, nàng vội vàng né tránh, khí lạnh nháy mắt xẹt qua kết thành một tầng băng bao quanh cây liễu phía sau nàng.
Nữ tử đứng dưới ánh trăng, tóc đen tung bay, bạch y phiêu dật giống như cửu thiên huyền nữ tuyệt sắc khuynh thành, dung nhan phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua bóng đêm nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Cho dù là Mộ Như Nguyệt cũng không thể không than một tiếng, nữ nhân này quả thật rất đẹp, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng đối với nữ nhân này có một tia địch ý.
“Ngươi chính là Nam Cung Tử Phượng?” Mộ Như Nguyệt nhìn nữ tử dưới ánh trăng, nhàn nhạt hỏi.
_____________________
CHƯƠNG 211: TÌNH ĐỊCH SAU MÀN (5)
Gương mặt Nam Cung Tử Phượng lạnh băng, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: “Không ngờ Nguyệt tôn năm đó quát tháo Trung Châu, hiện tại lại trở nên nhỏ yếu như vậy.”
Mộ Như Nguyệt híp mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Tử Phượng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai, ngươi không biết sao?” Nam Cung Tử Phượng cười nhạt nhưng đáy mắt không che được hàn ý, “Nga, ta đã quên, ngươi khác ta, ngươi không những thân chết hồn tán, một phần linh hồn của ngươi còn đi đến dị thế, gần đây mới trở về nơi này, còn ta thì trực tiếp đoạt xác trọng sinh, cho nên vẫn giữ lại được kí ức, ngay cả thực lực cũng giữ lại được một phần, Nguyệt tôn, chỉ dựa vào thực lực của ngươi hiện tại thì không phải là đối thủ của ta! Mà ngươi cũng không còn là cường giả ở Trung Châu trước kia được mọi người sùng bái nữa, cũng không phải là Nguyệt tôn nắm giữ nguyệt tôn lệnh khiến vô số cường giả nguyện ý cống hiến cho ngươi, ngươi bây giờ bất quá chỉ là một người bình thường ở tầng lớp thấp nhất, thậm chí chỉ là con kiến hôi không có tư cách bước vào Trung Châu.”
Ánh mắt nàng lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Nhất thời, trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ngay cả nàng cũng không biết vì sao sau khi nghe mấy lời của Nam Cung Tử Phượng, trong lòng nàng có cảm giác quen thuộc.
Nguyệt tôn?
Nàng rốt cuộc là ai?
“Nam Cung Tử Phượng, ta chỉ có một chuyện muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi cho người giả mạo Dạ Vô Trần tiếp cận ta? Mục đích của ngươi là gì?”
Khóe môi Nam Cung Tử Phượng gợi lên nụ cười lạnh băng, thanh âm như hàn băng đâm sâu vào lòng người.
“Bởi vì ta hận ngươi! Mộ Như Nguyệt, kiếp trước ta hận ngươi, kiếp này ta vẫn hận ngươi, bởi vì ngươi mạnh hơn ta, ưu tú hơn ta, cho nên hắn thích ngươi? Tử gia cũng rất vừa lòng có một nữ chủ nhân tương lai như ngươi. Từ trước đến nay không ai nhớ tới ta, không ai quan tâm một bé gái mồ côi được Tử gia hảo tâm thu dưỡng, ta biết thân phận của ta không xứng với hắn, ta chỉ cam nguyện làm một tiểu thiếp mà thôi, nhưng ngươi biết hắn đã nói gì không? Hắn nói, cả đời này, ngoại trừ ngươi hắn sẽ không chạm vào bất kì nữ nhân nào khác, ngay cả liếc mắt các nàng một cái hắn cũng cảm thấy ghê tởm.”Những lời này đã từng như kim châm vào đáy lòng nàng.
Những năm này đều khiến nàng đau đớn không thể tự kiềm chế...
“Ta không cam lòng, ta đi tìm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, thậm chí là tìm trưởng lão Tử gia, ta từ bỏ tự trọng của mình chỉ cầu có được một vị trí bên cạnh hắn, nhưng mà trước khi ngươi xuất hiện, nghĩa phụ và nghĩa mẫu còn quan tâm ta, sau khi có ngươi, bọn họ đều dồn hết sự quan tâm cho ngươi, sau khi nghe ta nói ra mục đích của mình, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, còn nói những chuyện đó đều do các ngươi tự quyết định, bọn họ sẽ không nhúng tay vào, ha ha, cho nên, sau này lúc ngươi cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, ta đã động tay động chân mới khiến các ngươi chết bởi thiên kiếp.”
Hơn nữa, bọn họ cũng không biết, lúc trước Tử gia gặp nạn cũng bởi vì nàng. Nếu nghĩa phụ và nghĩa mẫu bất nhân, đừng trách nàng bất nghĩa, nhưng nàng không ngờ nữ nhân này cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu mạng hơn 1000 người Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, sao nàng có thể để bọn họ như nguyện được? Cho nên nàng nhiễu loạn tâm trí bọn họ, khiến bọn họ không thể chống cự được thiên kiếp cuối cùng mà chết....
Nàng vĩnh viễn không quên, lúc đó vì khiến bọn họ phân tâm, nàng chặt đứt tay chân nhi tử của bọn họ ném tới trước mặt họ, lúc hai người kia nhìn thấy tiểu nhi tử khả ái của mình biến thành bộ dạng này quả nhiên tâm trí chấn động, không thể chống cự được thiên kiếp....
_________________________
CHƯƠNG 212: NGƯƠI LÀ VÔ TRẦN, ĐÚNG KHÔNG? (1)
“Mộ Như Nguyệt, nếu ta không có được Tử Hoàng ca ca, vậy ta sẽ không để bất kì kẻ nào có được hắn!”
Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, ai có thể tưởng tượng được nỗi chua xót thống khổ của nàng năm đó? Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ân ái cùng với đứa nhỏ đáng yêu giống hệt Tử Hoàng ca ca, nàng hận không thể hung hăng phá nát hạnh phúc của bọn họ....
Đứa bé đáng yêu kia là con của nam nhân nàng yêu cùng một nữ nhân khác, cho nên dù nàng không dùng hắn để nhiễu loạn tâm trí bọn họ thì cũng sẽ không bỏ qua cho nó.
Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Nam Cung Tử Phượng.
Đồ vật mình không chiếm được cũng không cho người khác có được, tâm tư nàng tàn nhẫn độc ác cỡ nào? Đáng tiếc....
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng không quen biết Tử Hoàng gì hết, ta đã có vị hôn phu.”
Nam nhân kia, là người cả đời này nàng không muốn tổn thương nhất, cũng là người nàng ở bên cạnh cả đời. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, một đời này, nàng chỉ nhìn trúng một Dạ Vô Trần.
Nam Cung Tử Phượng cười lạnh: “Mộ Như Nguyệt, ngươi không nhớ chuyện trước kia ta cũng không trách ngươi, nhưng hôm nay, ngươi phải chết ở đây! Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hư tình cảm của ta cùng Tử Hoàng ca ca, nếu ngươi chết, ta sẽ luôn bồi bên cạnh hắn cho đến khi hắn tiếp nhận ta mới thôi....”
Dứt lời, thân thể nhanh chóng vọt về phía Mộ Như Nguyệt.
Đồng thời, hơi thở lạnh băng khuếch tán ra tràn ngập bên trong sân...”Trung cấp thiên phú!”
Sắc mặt Viêm Tẫn khẽ biến, vội vàng chắn phía trước Mộ Như Nguyệt, cũng không che giấu khí thế trên người nữa, công kích về phía Nam Cung Tử Phượng.
Oanh một tiếng, cây cối xung quanh ầm ầm ngã xuống, bụi đất mù mịt.
Điều khiến người ta cảm thấy kì quái chính là, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà Nam Cung gia không phái người nào tới xem một chút, an tĩnh giống như cả gia tộc chỉ còn lại bọn họ...
Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng dừng trên người Viêm Tẫn một thân áo đen, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo: “Mộ Như Nguyệt, bất luận là quá khứ hay hiện tại, bên cạnh ngươi vẫn có nhiều nam nhân như vậy, lúc trước Bạch Trạch cũng như thế, Bạch Trạch chung tình với ngươi, quan hệ của ngươi và hắn lại rất tốt, dựa vào cái gì loại nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi có thể có được tình yêu của Tử Hoàng ca ca? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, còn nữ nhân phải giữ khoảng cách với những nam nhân khác, nhiều năm như vậy ta vẫn không hề mắt đi mày lại với nam nhân khác.”
Nếu... Nếu Tử Hoàng ca ca nguyện ý nạp thiếp, có lẽ chuyện năm đó cũng không xảy ra.
Nàng không cần vị trí thiếu phu nhân, thậm chí cái thân phận nghĩa nữ Tử gia cũng không cần, chỉ muốn hầu hạ hắn thôi, tại sao hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái?
“Ta nói lại lần nữa, ta là vị hôn thê của Dạ Vô Trần, Tử Hoàng là ai không liên quan đến ta. Mặc kệ trước kia có chuyện gì, hiện tại ta là nữ nhân của hắn.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh xuống, không phải nàng không biết yêu một người sẽ làm người ta điên cuồng như thế, nhưng điên đến mức như Nam Cung Tử Phượng thì vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Huống chi nàng là bị tai bay vạ gió.
Hiện tại nàng đã có vị hôn phu rồi, không hề muốn tranh đoạt cái gì Tử Hoàng ca ca của nàng, nam nhân của Mộ Như Nguyệt nàng chỉ có một, chính là Dạ Vô Trần.
Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, không hề nói nhiều, khí thế cường đại che trời lấp đất đánh về phía Mộ Như Nguyệt, bàn tay vừa nâng liền giao đấu với bàn tay Viêm Tẫn trong bóng đêm.
_______________________
CHƯƠNG 213: NGƯƠI LÀ VÔ TRẦN, ĐÚNG KHÔNG? (2)
“Nha đầu, đi mau.” Viêm Tẫn biến sắc, quay đầu rống lên với thiếu nữ phía sau.
“Đúng là trung tâm hộ chủ”, Nam Cung Tử Phượng cười châm chọc, ánh mắt lạnh băng xuyên qua Viêm Tẫn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt phía sau, “Nếu là ngươi trước kia, một chút năng lực động vào ngươi ta cũng không có, đáng tiếc đây gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trước kia ta quả thật không bằng ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là con kiến hôi bị ta khinh thường.”
Tuy sau khi đoạt xác trọng sinh, thực lực của Nam Cung Tử Phượng giảm đi rất nhiều nhưng nàng vẫn giữ lại được một phần, cũng chính vì vậy nên mới mang lại cho Nam Cung gia một thế lực lớn như thế.
Nhưng nàng vẫn không hề quên mục đích của mình...
Tìm ra nữ nhân này, giết nàng!Đã nhiều năm, nàng vẫn luôn tìm tung tích của Tử Hoàng ca ca cùng nữ nhân này, nàng biết chỉ cần tìm được một cơ thể mẹ thích hợp, hai người này có thể chuyển thế làm người, đáng tiếc bọn họ đều không phải là cường giả trước đây nữa, cho nên muốn tìm bọn họ có chút khó khăn.
Hơn nữa, tuổi thọ của nàng đã hết mà vẫn chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Cho đến vài ngày trước, hình như Tử Hoàng ca ca gặp được kì ngộ cho nên cơ thể mới kích phát ra lực lượng của kiếp trước, vì vậy nàng mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Đáng tiếc với thực lực hiện tại Tử Hoàng ca ca không thể khống chế được nguồn lực lượng đó, thậm chí sẽ tùy ý bộc phát, có lẽ là vì không muốn lực lượng đó tổn thương nữ nhân này nên Tử Hoàng ca ca vẫn luôn âm thầm nhìn nàng...
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tử Hoàng ca ca vẫn luôn thâm tình như vậy, nhưng phần tình cảm đó không thuộc về nàng....
Tâm Nam Cung Tử Phượng tựa như bị cái gì hung hăng đâm vào, vô cùng đau đớn, loại cảm giác này giống như dùng kiếm đâm vào trái tim nàng, máu chảy đầm đìa.
Nàng hít sâu một hơi, không khí ban đêm hơi lạnh lẽo làm đầu óc nàng dần dần thanh tỉnh. Lúc này, Viêm Tẫn thừa dịp nàng thất thần mà bắn ra công kích mãnh liệt, khí thế sắc bén đột nhiên ập đến, ngọn lửa màu đen rất nhanh đã tới trước mặt nàng.
Bị một chưởng đánh vảo ngực, Nam Cung Tử Phượng lui về sau hai bước, dung nhan tuyệt sắc phủ một tầng sương lạnh, nam nhân này lại dám đả thương nàng!
Một ma thú mới bước vào cấp thiên phú mà thôi, cấp bậc này trong mắt nàng chỉ là một con kiến.
“Nếu ngươi đã che chở nàng như vậy, thì cùng chết đi!”
Khí thế trên người Nam Cung Tử Phượng lại tăng lên lần nữa.
Dưới bầu trời đêm, bạch y nhẹ bay trong gió, tóc đen tung bay, nếu bỏ qua ánh mắt ngoan độc kia, Nam Cung Tử Phượng lúc này đẹp làm người ta động dung.
Chỉ tiếc hơi thở âm ngoan ác độc kia đã phá hủy phần mỹ cảm này...
Ngón tay Mộ Như Nguyệt chạm vào nhẫn không gian, nàng đương nhiên không phải lỗ mãng chạy tới đây, nhất định có chuẩn bị trước, nếu không đánh lại Nam Cung Tử Phượng, vậy cũng chỉ có thể dựa vào đan dược để chạy thoát.
“Nha đầu, cẩn thận!”
Viêm Tẫn thất kinh, thân ảnh màu đen phòng về phía thiếu nữ, nhưng đúng lúc này, một bóng dáng áo tím trong bóng đêm bay vút đến, nháy mắt, thiếu nữ đã rời vào vòng tay ôm ấp của người kia.
Vòng tay nam nhân ấm ấp như thế, hơi thở quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, thân thể Mộ Như Nguyệt hơi cứng lại, bờ môi khẽ run lên: “Vô Trần...”
Nam nhân ôm nàng, là Vô Trần phải không?
Vì sao khi ở trong ngực hắn, nàng cảm thấy an tâm như thế, thật giống như khi nàng ở bên cạnh nam nhân kia....
__________________________
CHƯƠNG 214: NGƯƠI LÀ VÔ TRẦN, ĐÚNG KHÔNG? (3)Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, một đôi mắt màu tím lập tức đập vào mắt nàng.
Áo tím tung bay, đeo mặt nạ màu bạc không thấy rõ dung mạo, nhưng làn da nam nhân này rất trắng, môi mỏng khẽ nhếch, con ngươi màu tím lẳng lặng nhìn Mộ Như Nguyệt.
Hắn đã nửa năm không gặp được nàng...
Trời biết trong nửa năm này hắn nhớ nàng thế nào?
Có điều, hắn vẫn không thể xuất hiện bên cạnh nàng, không muốn cỗ lực lượng kia tổn thương nàng, cho dù rất nhớ nhưng vẫn nhịn không đến gặp nàng...
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng sắc mặt trắng bệch, khí thế cường đại bộc phát, nháy mắt liền đánh vào ngực Nam Cung Tử Phượng.
Thân thể Nam Cung Tử Phượng văng ra ngoài, chật vật rơi trên mặt đất, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt.
Tôn quý, tà mị, khí thế cường đại bao quanh người hắn...
Mà bên cạnh hắn, Mộ Như Nguyệt cũng không hề thua kém.
Giờ phút này, Nam Cung Tử Phượng tựa hồ nhìn thấy đôi thần tiên quyến lữ danh chấn Trung Châu nhiều năm trước, đôi phu thê khiến người trong thiên hạ đều hâm mộ kia.
“Tử Hoàng ca ca...” Nam Cung Tử Phượng nhếch môi, khuôn mặt vốn lạnh lùng, sau khi nhìn thấy nam nhân này lại như tuyết đọng gặp được ánh mặt trời, nháy mắt đã hòa tan.
Mặc kệ thế nào, nam nhân này đều là nam nhân mà nàng yêu nhiều năm nay.
“Tử Hoàng ca ca, ta rốt cuộc gặp được ngươi...”
Thanh âm nàng ôn nhu, ánh mắt tràn ngập thâm tình không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân kia, luyến tiếc dời đi, tựa như muốn bù lại những năm mất đi hắn.
Nam nhân rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng.
Nhưng ánh mắt hắn lại xa lạ, lạnh nhạt làm tâm Nam Cung Tử Phượng giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến nàng nhịn không được run cầm cập.
Sao nàng lại quên mất? Tử Hoàng ca ca còn chưa hoàn toàn khôi phục kí ức, không biết nàng là ai. Hơn nữa Nam Cung Tử Phượng tin tưởng, ngày mà hắn khôi phục kí ức cũng là ngày nàng chết...
“Tử Hoàng ca ca, tương lai còn dài, về sau chúng ta còn gặp nhau.”
Nam Cung Tử Phượng từ trên mặt đất bò dậy, nở nụ cười nhạt, ánh mắt thâm tình nhìn về phía nam nhân: “Người cuối cùng chiếm được ngươi nhất định là ta.”
Đến lúc đó, nàng còn muốn cho Mộ Như Nguyệt tận mắt nhìn thấy bọn họ triền miên trên giường, cho nàng nếm thử nỗi thống khổ mà năm đó nàng từng gánh chịu...
Nam nhân không nói gì, con ngươi màu tím tràn ngập sát khí, nhoáng một cái, luồng sáng đen từ ống tay áo hắn như một thanh kiếm hung hăng đâm vào thân thể Nam Cung Tử Nguyệt.
Phụt!
Thân thể Nam Cung Tử Phượng văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nàng cắn chặt răng, lục phủ ngũ tạng đau đớn cũng không bằng nỗi thống khổ trong lòng nàng.Tử Hoàng ca ca muốn giết nàng, hắn thật sự muốn giết nàng...
Tuy đã sớm biết ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, nam nhân này không để ý tới bất kì kẻ nào, nhưng tới bây giờ lòng nàng vẫn đau đến tê tâm liệt phế.
Không có gì làm một nữ nhân thống khổ hơn bị nam nhân mình yêu đả thương.
“Ha ha ha!” Nam Cung Tử Phượng ngửa đầu cười điên cuồng, nếu không phải thể chất nàng mạnh hơn người bình thường, phỏng chừng một chiêu kia đã khiến nàng trực tiếp đi chầu Diêm Vương rồi.
Nhưng dù như thế, nàng cũng cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn tan rã...
Nam Cung Tử Phượng hung hăng cắn răng, phun ra một ngụm máu tươi, máu vừa tiếp xúc với không khí đã biến thành một màn sương đỏ.
_______________________
CHƯƠNG 215: NGƯƠI LÀ VÔ TRẦN, ĐÚNG KHÔNG? (4)
Sắc mặt nam nhân nghiêm túc, ống tay áo phất ra một luồng gió đen thổi tan làn sương đỏ, nhưng mà, sương đỏ tan ra lại không thấy bóng dáng Nam Cung Tử Phượng.
Trên người hắn tràn ngập sát khí, ánh mắt tím càng thêm lạnh lẽo, đột nhiên, một hơi thở quen thuộc từ sau lưng truyền đến làm thân thể hắn cứng đờ, đồng thời cũng làm hàn khí trong mắt hắn biến mất...
Hắn hiện tại ôn nhu chưa từng có, mắt tím tà mị cũng trở nên nhu hòa.
Nhưng mà...
Nghĩ đến bộ dáng của mình bây giờ, trong lòng hắn lại đau xót.
“Ngươi là Vô Trần, đúng không?” Thanh âm thiếu nữ mềm nhẹ, thậm chí còn có chút run rẩy khó phát hiện.
Thân thể nam nhân cứng đờ, hắn rất muốn xoay người ôm nữ nhân mình yêu vào ngực, nói cho nàng biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, hắn không thể...
Không thể kéo nàng vào tình cảnh nguy hiểm.
Mộ Như Nguyệt đi vòng ra trước mặt nam nhân, ngước mặt chăm chú nhìn vào con ngươi màu tím của hắn: “Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ngươi đã mang cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc, ta cũng hoài nghi ngươi là Dạ Vô Trần, nhưng sau đó ngươi lại hành động như một hái hoa tặc đêm hôm khuya khoắc tới phòng ta, cho nên ta nghĩ ngươi không thể là Dạ Vô Trần, nhưng sao ta lại quên mất, Dạ Vô Trần cũng đã từng làm chuyện giống vậy...”
Lúc nói chuyện, trong tay nàng xuất hiện một khối ngọc bội.
Chữ 'qủy' trên khối ngộc bội rõ ràng, bắt mắt như thế...
“Trước đây không lâu, ta đi tham gia đan hội, Dạ Vô Trần nửa đêm tới phòng ta, sau khi hắn hôn môi ta, không biết sao ta liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy ta cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng sau đó lại phát hiện khối ngọc bội này, cho nên ta biết ngươi đã từng tới...”
Mộ Như Nguyệt nhìn chằm chằm Dạ Vô Trần, nghiêm túc nói: “Vô Trần, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ngươi gặp phải khó khăn gì, ta chỉ hi vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết, mặc kệ có nguy hiểm gì chúng ta đều cùng nhau đối mặt, ngươi không cần chịu đựng một mình.”Dạ Vô Trần run lên, hắn nhấp nhấp môi, trong đôi mắt tím bắt đầu có tình cảm khác thường.
Đúng lúc này, thiếu nữ nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Môi nàng ấm áp, mềm mại khiến đầu óc hắn nhất thời trống rỗng, dù sao đây là lần đầu tiên Mộ Như Nguyệt chủ động hôn hắn, trong lòng hắn cực kì kích động.
Hai tay hắn gắt gao ôm chặt bả vai Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần cúi đầu đáp lại nụ hôn này.
Nhưng khi hắn đang hưởng thụ nụ hôn này, mặt nạ bạc trên mặt không cánh mà bay, một khắc vừa rồi hắn sơ ý...
Mộ Như Nguyệt cười tủm tỉm cầm mặt nạ trong tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, nhưng mà, khi nhìn thấy dung nhan nam nhân, nàng sững sờ tại chỗ.
Hiên nhiên, nam nhân này rất tuấn mỹ, vừa tà mị vừa tôn quý.
Có điều, nửa bên mặt nam nhân có thêm một đồ án hoa mạn đà la màu tím nhạt, không hề có chút xấu xí nào, ngược lại càng làm nam nhân thêm tà mị, đẹp đến mức khiến vạn vật ảm đạm thất sắc.
“Vô Trần, mặt ngươi...” Mộ Như Nguyệt giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, ánh mắt có chút phức tạp, “Đây là nguyên nhân ngươi không muốn gặp ta?”
Dạ Vô Trần cười khổ, lắc đầu nói: “Ta sẽ không vì dung mạo có biến hóa mà trốn tránh ngươi.”
“Vậy thì vì sao?” Thanh âm Mộ Như Nguyệt run rẩy, “Vô Trần, ngươi giả ngốc gạt ta ta cũng không trách ngươi, bây giờ ngươi còn muốn gạt ta sao? Tại sao ngươi không nói rõ cho ta biết, để ta cùng ngươi đồng cam cộng khổ? Vô Trần, ngươi rốt cuộc có biết ta muốn cái gì hay không?”
__________________________
CHƯƠNG 216: NGƯƠI LÀ VÔ TRẦN, ĐÚNG KHÔNG? (5)
Mộ Như Nguyệt hiển nhiên rất tức giận.
Lần đầu tiên, nàng không trách hắn là vì biết hắn có lý do riêng, nhưng mà, lần này hắn vẫn làm theo ý mình, nửa năm qua nàng lúc nào cũng lo lắng an toàn của hắn, hắn lại rõ ràng ở bên cạnh nàng mà không chịu lộ mặt.
Nam nhân này không biết điều nàng muốn là gì.
“Dạ Vô Trần, cho ta một lời giải thích.”
Đây là lần đầu Mộ Như Nguyệt kêu cả họ cả tên hắn.
Dạ Vô Trần hoảng hốt, hắn nhanh chóng tiến lên cầm chặt tay Mộ Như Nguyệt, trong lòng cực kì sợ hãi, nỗi sợ hãi mãnh liệt giống như lúc hắn trơ mắt nhìn cha mẹ chết trong tay thủ hạ Thánh Nữ Môn.
“Nguyệt Nhi, ta nói hết với ngươi”, Dạ Vô Trần nắm chặt tay nàng, sợ vừa buông tay nàng sẽ đi luôn không trở về nữa, “Lần trước, ta đấu với môn chủ Thánh Nữ Môn bị thương, vô tình tới một nơi rất thần bí, ở đó ta đạt được một cỗ lực lượng, lực lượng đó quá cường đại, cho đến nay ta chỉ khống chế được một chút, phần còn lại sẽ tùy lúc mà bộc phát, với tính cách của ngươi mà biết chuyện này nhất định sẽ ở bên cạnh ta, nhưng ta không muốn ngươi bị cái lực lượng kia đả thương, nếu không ta nhất định sẽ hối hận cả đời.”Cỗ lực lượng đó sẽ tùy ý bùng nổ, hắn cũng không biết khi nào nó sẽ bộc phát cho nên trong khoảng thời gian này hắn đều đi đến mấy chỗ hoang vu không có người ở.
Một khi lực lượng kia bùng nổ chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người.
Mà nàng, là người hắn không muốn tổn thương nhất...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Dạ Vô Trần, ánh mắt nàng như vậy khiến tâm Dạ Vô Trần càng thêm hoảng loạn, hắn muốn giải thích tiếp nhưng lại không biết mở miệng từ đâu...
“Nguyệt Nhi, ta hứa về sau cái gì cũng nói với ngươi, sẽ không giấu giếm ngươi nữa, ngươi... Đừng giận ta, được không?”
Dạ Vô Trần nhấp nhấp môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt.
Cái biểu tình này của hắn giống hệt con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, hi vọng chủ nhân nhặt mình trở về.
Mộ Như Nguyệt vốn tính làm bộ rất tức giận, hung hăng hù dọa hắn một lần, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của hắn, bất giác lại mềm lòng.
“Dạ Vô Trần, lần trước ngươi giấu giếm ta nhiều chuyện như vậy, ta còn chưa trừng phạt ngươi đâu, hiện tại ngươi lại giở trò cũ, cho nên...”
Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt hơi ngưng lại một chút.
Trong lòng Dạ Vô Trần căng thẳng, hiện giờ hắn giống như tội phạm nghe thẩm phán định tội, khẩn trương chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: “Cho nên ta phạt ngươi thời gian tới đều phải đi theo bên cạnh ta.”
Vốn cho rằng Mộ Như Nguyệt sẽ nói hắn cút đi, không ngờ nàng lại nói như vậy làm Dạ Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn, thanh âm thiếu nữ lại truyền đến.
“Bất quá ngươi phải mặc y phục nữ nhân bồi bên cạnh ta, bằng không, cho ngươi làm nha hoàn cho ta vài ngày.”
Hiện tại đừng nói là nha hoàn, cho dù làm nô lệ, Dạ Vô Trần cũng sẽ không từ chối.
“Chỉ cần nương tử phân phó”, Dạ Vô Trần nở nụ cười, đóa mạn đà la trên mặt làm hắn càng thêm tà mị động lòng người, “Vi phu không những sẽ giặt quần áo, nấu cơm, còn kiêm luôn làm ấm giường...”
Có điều hắn vẫn lo lắng cỗ lực lượng trong cơ thể mình không khống chế được, Mộ Như Nguyệt tựa như nhìn thấu lòng hắn, ngước mắt liếc hắn một cái: “Ta đi xem trong đan thư cho đan dược gì có thể giúp ngươi khống chế cỗ lực lượng kia hay không.”
_________________________
CHƯƠNG 217: RUNG ĐỘNG KHÁC THƯỜNG (1)
Mộ Như Nguyệt ở Nam Cung gia tìm kiếm một lượt nhưng không tìm được Tiêu Phong, nàng trầm ngâm một lát, quay đầu nói với Viêm Tẫn: “Viêm Tẫn, ngươi trở về Tiêu gia một chuyến, nói cho cha mẹ ta biết đại ca không có ở Nam Cung gia, còn nữa, nếu muốn ra tay với Nam Cung gia, hiện tại có thể động thủ.”
Không có Nam Cung Tử Phượng ở đây, Nam Cung gia chỉ là cái vỏ rỗng ruột mà thôi.
Viêm Tẫn gật đầu, ánh mắt từ Mộ Như Nguyệt đảo qua Dạ Vô Trần, bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy bản tôn không ở đây quấy rầy phu thê các ngươi ân ái nữa.””Viêm Tẫn!”
Gia hỏa này cũng học được cách trêu đùa người khác...
“Ha ha.” Viêm Tẫn cười to hai tiếng, tiếng cười cuồng ngạo vang khắp bầu trời đêm, “Tiểu nha đầu, có hắn bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm, cho nên lần này sau khi giúp ngươi truyền lời, ta phải rời khỏi đây một thời gian, nhưng ta sẽ nhanh trở về, ngươi phải tự bảo trọng cho tốt.”
Nói tới đây, ngữ khí của hắn có chút lưu luyến.
Lúc đầu vì muốn nhanh chóng khôi phục thực lực nên hắn mới ở lại bên cạnh nàng, nhưng trong hơn một năm qua ở chung, thiếu nữ từng chút từng chút nâng cao thực lực hắn đều biết rõ.
Cho nên nói, ngươi đi theo bên cạnh nàng lâu nhất là hắn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn dần dần có chút bận tâm tiểu nha đầu này, cũng bắt đầu tận tâm tận lực làm việc cho nàng, không hề qua loa có lệ như lúc đầu...
Khế ước sinh mệnh.
Có lẽ cả đời này vận mệnh bọn họ bị cột vào nhau, không cách nào phân ra...
Nhìn khuôn mặt thiếu nữ lần cuối, Viêm Tẫn quay đầu liền biến mất trong màn đêm. Lần này rời đi, hắn muốn đến một nơi, nơi đó tương đối nguy hiểm, nếu hắn có thể sống sót trở về, thực lực sẽ tiến bộ vượt bậc.
Tới lúc đó, cho dù Dạ Vô Trần không có ở đây, Nam Cung Tử Phượng cũng không thể uy hiếp được nàng...
“Đi thôi.” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, nhìn nam nhân trước mắt.
Dưới ánh trăng, đóa mạn đà la trên mặt nam nhân càng khiến dung nhan hắn thêm tuấn mỹ tà mị, con ngươi màu tím nhu hòa xuyên qua bóng đêm nhìn về phía thiếu nữ.
Trong mắt hắn tựa như chỉ chứa được một nữ nhân này, không hề có bất cứ ai khác....
Sau khi rời khỏi Nam Cung gia, Mộ Như Nguyệt lấy đan thư ra nghiên cứu đan dược có thể khống chế lực lượng trong cơ thể Dạ Vô Trần, không ngờ thật sự có vật này, chỉ tiếc yêu cầu phải là đan dược đỉnh địa giai.
Hiện giờ Mộ Như Nguyệt chỉ là một đan dược sư cao cấp địa đan, còn không thể luyện chế ra đan dược đỉnh địa giai, huống chi dược liệu để luyện chế loại đan dược này cũng rất khó tìm.
Cất đan thư đi, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần trước mặt: “Vô Trần, ta sẽ nhanh chóng tăng thực lực của mình lên cấp đỉnh địa giai, trong khoảng thời gian này ngươi cố gắng khắc chế một chút.”
Dạ Vô Trần khẽ gật đầu, ánh mắt không hề dời khỏi người thiếu nữ.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến dược tông tham gia đại hội dược tông lần này.” Nghĩ đến lời Thánh Nguyệt phu nhân dặn dò, Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nếu đã biết rõ thân phận Nam Cung Tử Phượng, cũng là lúc nàng đi tham gia đại hội dược tông...
Hôm sau. Nắng sớm vừa lên.
Trong khách điếm, Mộ Như Nguyệt ngơ ngác nhìn Dạ Vô Trần đứng trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.Nàng chưa từng nghĩ tới một nam nhân trang điểm thành bộ dáng nữ nhân sẽ đẹp như vậy.
Đặc biệt là đồ án hoa mạn đà la trên mặt trái khiến hắn càng thêm tà mị, tôn quý, người này dù đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt dõi theo...
Bất quá chiều cao của hắn không thích hợp giả làm nữ tử, Mộ Như Nguyệt đứng bên cạnh thấp hơn hắn nửa cái đầu.
__________________________
CHƯƠNG 218: RUNG ĐỘNG KHÁC THƯỜNG (2)
“Thôi, ngươi vẫn nên mặc nam trang đi.” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, bọn họ đi tham gia đại hội dược tông nhưng mà cái bộ dạng này của Dạ Vô Trần thật sự quá gây chú ý rồi.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, khóe môi cong lên: “Mặt khác, ăn Dịch Dung Đan này vào, tuy không thể thay đổi màu mắt ngươi, cũng không thể xóa đi đồ án trên mặt ngươi, nhưng bộ dáng này của ngươi quá dễ gây chú ý rồi, ta không muốn gặp nhiều phiền toái.”
Dạ Vô Trần nhìn nhìn viên đan dược trong tay Mộ Như Nguyệt, yếu ớt hỏi: “Ta đeo mặt nạ lên được không?”
“Không được”, Mộ Như Nguyệt cự tuyệt ngay lập tức, “Ngươi đeo mặt nạ cũng vẫn gây chú ý, ăn Dịch Dung Đan này vào, chúng ta sẽ xuất phát đi dược tông.”
Dạ Vô Trần không bao giờ cự tuyệt lời nói của Mộ Như Nguyệt, hắn nhận lấy Dịch Dung Đan ăn vào, trong chớp mắt, dung mạo tuấn mỹ đã có biến hóa, không lâu sau, một gương mặt nhìn rất bình thường xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt. Nhưng dù như thế, trên mặt hắn vẫn còn đóa mạn đà la nên khuôn mặt này vẫn có vẻ tà mị động lòng người, đôi mắt tím tỏa ánh sáng nhu hòa.
“Không tồi”, Mộ Như Nguyệt hài lòng cười cười, “Như vậy sẽ không trêu chọc nhiều nữ nhân.”
Trong lòng Dạ Vô Trần hơi chấn động, bỗng nhiên nở nụ cười, hắn duỗi tay ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn thiếu nữ trong ngực.
“Nương tử ghen sao?”
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Dạ Vô Trần, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ sợ phiền toái mà thôi, hơn nữa, ngươi sẽ làm ta ghen sao?”
Nghe vậy, Dạ Vô Trần hơi sửng sốt một chút.
Nàng nói cũng không sai, hắn nỡ để nàng ghen sao?
“Nương tử, ta đáp ứng làm nha hoàn cho ngươi, nhưng mà ngươi cho ta đổi lại nam trang rồi cho nên thân phận của ta từ nha hoàn trở thành tùy tùng, nếu nương tử có gì phân phó, vi phu chắc chắn không từ chối, hay là từ hôm nay trở đi vi phu làm ấm giường cho ngươi, thế nào?”
Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, tươi cười tà mị động lòng người, ánh mắt nhu hòa, nồng đậm nhu tình nhìn nàng.
“Đi thôi, nếu còn không đi phỏng chừng sẽ không kịp tham gia đại hội lần này.” Sắc mặt Mộ Như Nguyệt đỏ lên, thoát khỏi lồng ngực Dạ Vô Trần, nâng tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng, tim đập như con nai chạy loạn.
Nàng từ Trung Hoa xuyên tới đây, cũng coi như hai đời làm người nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại rung động khác thường này.Dạ Vô Trần không phát hiện nàng khác thường, nhìn hai tay trống trơn của mình, có chút mất mát...
Đại hội dược tông được tổ chức ở Dược tông, từ Nam Vực đi Dược tông cần trải qua sơn mạch ma thú phức tạp nhất Thánh cảnh, nhưng vì không có bản đồ cho nên Mộ Như Nguyệt lạc đường...
Dạ Vô Trần cong khóe môi, không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía thiếu nữ phía trước, khuôn mặt bình thường bởi vì nụ cười kia mà có vẻ tà mị.
Dù bộ dáng hắn bình thường nhưng khí chất lại rất tôn quý, cực kì tương phản với dung nhan bình thường kia.
“Vô Trần, lần này chúng ta thật sự lạc đường.” Mộ Như Nguyệt có chút ảo não, sớm biết vậy thì trước khi đi sơn mạch ma thú nên tìm một tấm bản đồ.
Dạ Vô Trần tiến lên ôm chặt bả vai Mộ Như Nguyệt, dịu dàng cười nói: “Nguyệt Nhi, ta thấy đêm nay chúng ta ở chỗ này ngắm trăng ngắm sao cũng không tồi, không bằng cứ ở lại đây một đêm đi.”
_________________________
CHƯƠNG 219: ĐÀN NGÂN LANG (1)
*Ngân lang: sói có bộ lông màu bạc.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.” Mộ Như Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm ồn ào...
“Biểu ca, khi nào chúng ta mới đến Dược tông?”
Thanh âm thiếu nữ có chút suy yếu, nàng vừa dứt lời liền có một giọng thanh niên sang sảng vang lên: “Nhu Nhi, yên tâm đi, sẽ ra khỏi sơn mạch ma thú nhanh thôi, Trương thúc, không biết còn bao xa?”
Ngươi được gọi là Trương thúc kia trầm ngâm một lát, nói: “Dựa theo bản đồ hẳn là còn một cây số nữa, thiếu gia, tiểu thư, chúng ta lập tức có thể ra khỏi sơn mạch ma thú rồi.”
Bản đồ?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt sáng ngời, nếu có bản đồ thì không cần đi loạn nữa, nàng cùng Dạ Vô Trần đã loay hoay một ngày, cũng đã đi bộ không ít...
Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía người tới...
Đập vào mắt là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, làn da người này thật trắng, nhưng là loại da trắng khỏe mạnh, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ tử, đôi mắt trong trẻo như nước hàm chứa ý cười.
Mà đi bên cạnh hắn là một mỹ nhân nhu nhược ốm yếu.
Cái bệnh mỹ nhân này có chút mong manh yếu đuối, được thanh niên đỡ đi từng bước, dung nhan yêu kiều tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, bộ dáng kia thật sự là vừa nhìn đã thương, nhu nhược động lòng người.
Đi theo sau hai người là một hàng đội ngũ, hiển nhiên là gia đinh đi theo hai huynh muội này...
Thanh niên kia ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.
Hắn sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, thiếu nữ trước mắt đón gió mà đứng, tóc đen tung bay, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành không có biểu tình gì, tuy vậy cũng khó che giấu một thân phong hoa tuyệt đại.
Hắn sống nhiều năm như vậy còn chưa gặp ai đẹp như thế.
“Biểu ca?” Bệnh mỹ nhân nhíu mày, nhìn theo ánh mắt thanh niên thấy được Mộ Như Nguyệt, lập tức hơi bất mãn nhéo thanh niên kia một cái, “Biểu ca đang nhìn gì vậy.”
Thanh niên bị nhéo đau phục hội tinh thần lại, ánh mắt nhìn bệnh mỹ nhân có chút trách cứ, bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: “Vị cô nương này cũng muốn đi qua sơn mạch ma thú?”
Dạ Vô Trần đứng một bên hoàn toàn bị hắn làm lơ...
“Ân”, Mộ Như Nguyệt gật đầu, “Chúng ta lạc đường, muốn mua bản đồ trong tay các ngươi, không biết các ngươi có nguyện ý ra giá không?”
Thanh niên kia ngẩn ra một chút, bất giác nở nụ cười: “Cô nương, nếu bán bản đồ cho ngươi, chúng ta làm sao đi ra ngoài? Nếu như cô nương không ngại hay là cùng đi với chúng ta?”
“Biểu ca!”
Bệnh mỹ nhân trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nàng không hề xem nhẹ ánh mắt biểu ca nhìn nữ nhân này có mang theo kinh diễm.
Tuy biết biểu ca sẽ không nhất kiến chung tình với một nữ nhân, cũng không phải loại người chỉ nhìn bề ngoài, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nàng yêu biểu ca nhiều năm như vậy, chờ chữa khỏi bệnh là có thể gả cho biểu ca, ngoài nàng ra, sao biểu ca có thể nhìn nữ nhân khác như vậy?
Trong lòng bệnh mỹ nhân khó chịu, ánh mắt cũng trở nên bất thiện.
“Nhu Nhi!” Sắc mặt thanh niên trầm xuống, trầm giọng quát lớn.
Hốc mắt bệnh mỹ nhân đỏ lên, gắt gao cắn chặt môi mới không cho nước mắt rơi xuống, biểu ca lại vì một nữ nhân xa lạ mà quát nàng...
Mộ Như Nguyệt cũng không muốn đi chung với mấy người này, nhưng mà nghĩ tới đại hội dược tông cũng sắp bắt đầu rồi, nếu tự tìm đường thì phải mấy ngày mấy đêm mới ra khỏi sơn mạch ma thú, cho nên đành gật đầu.
“Được, vậy làm phiền các ngươi.”