CHƯƠNG 230: ĐẠI HỘI DƯỢC TÔNG (4)
“Vô Ngu, ngươi đây là không ăn được nho thì nói nho chua”, Diệp Khâu đắc ý liếc hắn một cái, khinh thường nói, “Đồ nhi ta hơn hai mươi tuổi đã đạt đến địa giai cao cấp, nếu hắn không được coi là thiên tài thì có phải đồ nhi của ngươi còn không bằng phế vật? Ha ha, nếu ta đoán không sai nàng hẳn là mười bảy tuổi đi, đến bây giờ còn chỉ là nhân giai trung cấp, không phải phế vật thì là gì? Phỏng chừng lấy thiên phú của nàng, đến 40 tuổi còn chưa đạt đến địa giai cao cấp, thật không biết ngươi nghĩ thế nào mà lại thu một phế vật làm đồ đệ, chẳng lẽ nàng là nữ nhi tư sinh của ngươi?”
Khuôn mặt già nua của Vô Ngu biến sắc, hắn vốn định giải thích Mộ Như Nguyệt đã sớm đạt địa giai cao cấp, bất quá hắn biết có nói ra lão nhân Diệp Khâu này cũng không tin, sẽ cho là hắn nói khoác, cho nên Vô Ngu dứt khoát ngậm miệng không nói, để sự thật chứng minh đệ tử ai mới là phế vật.
“Nhân giai trung cấp?” Mộ Dung Thiên kinh ngạc nhìn Vô Ngu, lão nhân này mắt cao hơn đầu mà thu một phế vật làm đệ tử.
Chẳng lẽ đệ tử kia thật sự là nữ nhi tư sinh của hắn?
“Ha ha, các vị đại sư, ta không quấy rầy các ngươi nữa, giữa trưa ngày mai ta sẽ cho tiểu nhi tử ra gặp các vị đại sư, hi vọng các vị có thể nhìn ra tình trạng thân thể của hắn.”
Mộ Dung Thiên không hề nói thêm gì nữa, dứt lời liền cáo từ, xoay người rời đi, trong mắt không giấu được tia lo âu.
Những người này là hi vọng duy nhất hiện giờ của hắn...
Thân phận Sơ Nhi đặc thù, nếu có sai sót gì, những người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho dược tông.
Mộ Dung Thiên thở dài sầu lo, bước chân càng thêm nhanh hơn, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt đám người Vô Ngu, hắn phải đi chuẩn bị cho ngày mai...
Nếu nói đến người thần bí nhất Thánh cảnh thì không phải là Thánh nguyệt phu nhân khống chế Thánh cảnh, cũng không phải Nam Cung Tử Phượng mới nổi lên gần đây.
Người thần bí nhất Thánh cảnh chính là thiếu tông chủ dược tông.
Thiếu tông chủ này rất ít xuất hiện, đặc biệt là từ mấy năm trước bị bệnh liền biến mất ở dược tông, không ai biết hắn ở nơi nào, càng chưa từng có người gặp qua dung nhan chân thật của hắn...
Cho đến hôm qua, tông chủ dược tông mới tuyên bố, trưa nay sẽ đưa thiếu tông chủ đến quảng trường để các vị đại sư kiểm tra thân thể cho thiếu tông chủ.
Cho nên còn chưa tới giữa trưa, ở quảng trường đã tụ tập rất nhiều người.
Sau khi nghe nói thiếu tông chủ dược tông thần bí sẽ xuất hiện, đám đệ tử dược tông đều chạy đến để nhìn dung nhan thật của thiếu tông chủ, ngay cả bọn họ là đệ tử dược tông cũng chưa từng gặp qua vị thiếu tông chủ trong truyền thuyết này.
Trong đám người, Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấy đám người Tần gia.
Nàng hơi nhướng mày, những người này hẳn không phải là đan dược sư, không biết làm thế nào mà lẫn vào dược tông được.Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Tần Dật quay đầu liền thấy Mộ Như Nguyệt thần sắc lạnh nhạt, hắn không thấy Dạ Vô Trần ở cạnh nàng, muốn nói gì đó nhưng cũng hiểu được Kỷ Thủy Nhu làm ra chuyện như vậy, Tần gia đã không còn bất kì quan hệ gì với nàng.
Cho nên, muốn nói gì, hắn cũng chỉ có thể nuốt xuống.
“Nàng là đan dược sư?” Trong lòng Kỷ Thủy Nhu cả kinh, ánh mắt nhìn về phía huy chương trước ngực Mộ Như Nguyệt, khẽ mím môi, “Nhân giai trung cấp?”
Đối với những người khác, nhân giai trung cấp không tính là gì, nhưng đối với loại thế lực như Tần gia, cho dù là một nhân giai trung cấp nho nhỏ cũng đều phải cung kính đối đãi.
Đó cũng chính là sự khác nhau giữa đan dược sư và người tu luyện.
_______________________________
CHƯƠNG 231: ĐẠI HỘI DƯỢC TÔNG (5)
“Các vị, hoan nghênh các ngươi tới tham gia đại hội dược tông lần này”, Mộ Dung Thiên tiến lên trên quảng trường, ánh mắt uy nghiêm đảo qua đám đông phía dưới, khẽ cười nói, “Hiện tại ta sẽ để thiếu tông chủ ra gặp mặt các ngươi.”
Vừa dứt lời, một thân ảnh tuyệt thế đập vào mắt mọi người...
Trong nháy mắt, mọi người đều ngừng hô hấp, ánh mắt nhìn theo thân ảnh kia, giờ phút này, bọn họ phảng phất như nhìn thấy thần tiên...
Trên đời này lại có nam nhân đẹp đến mức này.
Lúc hắn đi qua trước mặt, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi hương thấm vào ruột gan, đáy lòng như có hàng vạn đóa hoa đào nở rộ.
Mộ Như Nguyệt không chỉ gặp được một nam tử như thần tiên, Bạch Trạch cũng đẹp như trích tiên nhưng Bạch Trạch đẹp ưu thương mà ôn nhu, nam nhân này lại có khí chất thanh lãnh.
Loại khí chất này từ bên trong phát ra, càng thêm kinh tâm động phách.
Nhưng có lẽ vì bệnh tật, dung nhan nam tử hơi trắng bệch, nhưng không hề ảnh hưởng đến cảm giác kinh diễm mà hắn mang lại, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết tựa như kiệt tác ưu tú của Chúa sáng thế.
Nhưng vì Mộ Như Nguyệt thường xuyên đối mặt với dung nhan mê hoặc lòng người của Dạ Vô Trần, cho nên nàng không có phản ứng gì quá lớn, cũng không giống như những nữ nhân khác dùng ánh mắt si ngốc nhìn nam nhân này.
“Thanh Nhi”, Mộ Dung Thiên vội vàng tiến lên đón, khẽ cười nói, “Ngươi đã đến rồi?”
Mộ Dung Thanh Sơ nhàn nhạt gật đầu, lúc tầm mắt đảo qua Mộ Như Nguyệt có ngừng lại một chút. Không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt cảm thấy cái liếc mắt đó có gì đó làm người ta xem không hiểu.
“Có thể bắt đầu rồi.” Nam nhân nhẹ nhàng mở miệng.
Nghe thanh âm của hắn, mọi người như gặp được cơn mưa trong rừng trúc, nước suối chảy róc rách, còn có chim hoàng oanh trên cây... Thanh âm êm tai như thế bất giác khiến người ta trầm mê, không thể kiềm chế.
Mộ Dung Thiên khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía mọi người, nói: “Các vị có ai nhìn ta bệnh tình của thiếu tông chủ không?”Sau khi nghe câu nói của Mộ Dung Thiên, mọi người đều trầm mặc.
Nói thật, bọn họ đều cảm nhận được sinh lực mỏng manh của Mộ Dung Thanh Sơ, đại khái chỉ sống được hai ba năm nữa, nhưng lại không biết hắn rốt cuộc bị bệnh gì.
Tuy Mộ Dung Thiên sớm biết sẽ như vậy nhưng vẫn nhịn không được trầm xuống: “Ta có thể cho các ngươi nửa tháng cân nhắc biện pháp, trong thời gian này, thiếu tông chủ sẽ phối hợp với yêu cầu của các ngươi, nếu có người tìm ra biện pháp trị liệu, dược tông sẽ không bạc đãi các ngươi.”
So với Mộ Dung Thiên thất vọng, Mộ Dung Thanh Sơ thật ra không có biểu tình gì, ánh mắt thanh lãnh chưa từng có một chút gợn sóng, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên.
Mộ Như Nguyệt nhìn về phía nam nhân trên quảng trường, ánh mắt hơi lập lòe vài cái.
Mấy ngày nay vì muốn đột phá đỉnh địa giai, nàng cố ý xem lại đan thư một lần, trong đan thư trùng hợp có ghi lại một số phương pháp trị các loại nghi nan tạp chứng, cho nên vừa liếc mắt một cái nàng đã biết tình trạng thân thể của nam nhân này.
Trong đan thư có ghi, một viên đan được đỉnh địa giai có thể trị liệu được thân thể hắn.
Chỉ tiếc nàng còn chưa đột phá đến đỉnh địa giai.
“Nửa tháng?” Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, nở nụ cười, lẩm bẩm, “Nửa tháng, vậy là đủ rồi.”
Trong vòng nửa tháng này, nàng sẽ đạt đến trình độ đỉnh địa giai.
Bất luận là vì Dạ Vô Trần hay vì lệnh bài tiến vào Trung Châu...
______________________________
CHƯƠNG 232: ĐAN DƯỢC SƯ ĐỈNH ĐỊA GIAI (1)
“Vô Trần, bây giờ ta muốn thử luyện chế đan dược đỉnh địa giai, ngươi ra bên ngoài trông chừng thay ta, không được để bất kì ai quấy rầy ta.”
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt nghiêm túc nói, luyện chế đan dược đỉnh địa giai khó khăn hơn rất nhiều, không biết nàng có luyện thành công không.
Nhưng dù thời gian lửa cháy sém lông mày, không biết lực lượng của Dạ Vô Trần sẽ bộc phát khi nào, cho nên nàng cần phải thử luyện chế tử kim đan...
Dạ Vô Trần khẽ gật đầu, nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, đi ra ngoài.
Sau khi hắn ra ngoài, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía đan đỉnh phượng hoàng.
Dược liệu để luyện Tử kim đan cực kì trân quý, hôm nay Dạ Vô Trần không xuất hiện chính là vì đi tìm dược liệu cho nàng, bất quá dựa vào thực lực của nàng bây giờ muốn luyện chế Tử kim đan vẫn có chút miễn cưỡng.
Nhẹ nhàng nâng tay, Mộ Như Nguyệt đặt dược liệu lên trên bàn. 'Phụt' một tiếng, ngọn lửa trong tay bốc lên, bắn về phía đáy đan đỉnh phượng hoàng.
Nguyên khí cuồn cuộn không ngừng truyền qua, bao quanh dược liệu trong đan đỉnh...
Mộ Như Nguyệt nhìn dược liệu sau khi bỏ vào đan đỉnh dần dần biến thành nước thuốc, bỗng nhiên khuếch tán tinh thần lực của mình ra, bởi vì có tinh thần lực rót vào, nước thuốc an tĩnh chảy xuôi trong đan đỉnh phượng hoàng.Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhặt dược liệu lên ném vào đan đỉnh.
Điều quan trọng nhất trong quá trình luyện đan là tinh thần lực, nhưng cũng không thể gián đoạn nguyên lực cùng phối hợp, tinh thần lực của Mộ Như Nguyệt quả thật rất mạnh nhưng nếu nguyên lực không đủ, chỉ có thể thất bại.
Nói như vậy, đan dược sư cấp bậc thấp cần rất ít nguyên lực nhưng tới cấp bậc đỉnh địa giai thì yêu cầu không ít nguyên lực, chỉ có cấp thiên phú mới có thể cung cấp đủ.
Mà nếu muốn tiến vào phàm giai thì thực lực phải tăng lên trung cấp thiên phú.
Đây là nguyên nhân Mộ Như Nguyệt vẫn luôn không luyện chế được đan dược đỉnh địa giai.
Nhưng mà hiện tại nàng không thể không mạo hiểm...
Bởi vì Dạ Vô Trần không thể tiếp tục chờ đợi như vậy.
Bất quá, đối với đan dược sư, tinh thần lực vẫn quan trọng hơn nguyên lực, hơn nữa tinh thần lực khó có thể tăng lên, tinh thần lực khổng lồ giống Mộ Như Nguyệt đại khái cũng chỉ có một mình nàng, như vậy, chỉ cần thực lực của nàng đột phá sẽ có thể luyện chế ra đan dược có cấp bậc tương ứng.
Mộ Như Nguyệt vận chuyển toàn bộ nguyên lực vào đan đỉnh phượng hoàng, đồng thời, tinh thần lực cũng khuếch tán ra, có lẽ vì tiêu hao quá nhiều, sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi từ trên trán chảy xuống.
“Sao lại bộc phát vào thời điểm này!”
Bên ngoài phòng, sắc mặt Dạ Vô Trần biến đổi, cỗ lực lượng màu đen kia tựa hồ lại không chịu khống chế, hắn làm thế nào cũng không áp chế được.
“Không được! Nguyệt Nhi còn ở bên trong, ta phải khống chế được!”
Dạ Vô Trần gắt gao nắm chặt quả đấm, lực lượng trong cơ thể đấu đá lung tung khiến sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi tràn ra một vệt máu.
Có lẽ không thể bộc phát ra, cỗ lực lượng kia càng không cam lòng, rất nhanh đã khiến lục phủ ngũ tạng Dạ Vô Trần chịu không ít thương tổn...
Nếu cứ như vậy, phỏng chừng sẽ không chịu áp chế nữa mà phóng ra, hắn đã bắt đầu không cách nào khống chế được nữa rồi, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nắm tay hắn chậm rãi buông ra.
______________________________
CHƯƠNG 233: ĐAN DƯỢC SƯ ĐỈNH ĐỊA GIAI (2)
Dạ Vô Trần vốn định tìm một chỗ phóng lực lượng này ra, nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có đoàn người đi về hướng bên này, dung nhan tà mị đột nhiên biến sắc.
Dẫn đầu là lão giả áo xám Diệp Khâu, bên cạnh hắn là một nam nhân anh tuấn khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt ngạo mạn, tựa hồ cũng không để Dạ Vô Trần canh gác ngoài cửa vào mắt...
Mấy thanh niên nam nữ đệ tử dược tông đi theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng vuốt mông ngựa (nịnh hót), Diệp Khâu cùng nam nhân kia rất hưởng thụ, vẻ mặt tươi cười.
“Sư phụ, ta không nghĩ rằng với thực lực của ta còn phải đi tham khảo một trung cấp nhân giai.” Nam nhân cong khóe môi, nở nụ cười châm chọc.Ánh mắt hắn đảo qua căn nhà gỗ mục nát, vẻ mặt trào phúng.
“Phó Lâm, nha đầu kia dù sao cũng là đồ nhi của Vô Ngu, đương nhiên chúng ta phải tới chào hỏi một chút, thực lực của ngươi hiện tại đã là địa giai cao cấp rồi, cũng có thể chỉ bảo nàng một chút.”
Diệp Khâu kiêu ngạo nở nụ cười.
Đương nhiên là hắn gạt lão nhân Vô Ngu kia, muốn đến ra oai phủ đầu với đồ nhi hắn một lần.
Một đan dược sư trung cấp nhân giai nho nhỏ mà thôi, còn không đáng cho hắn để vào mắt, ai bảo nhiều năm trước lão Vô Ngu kia đắc tội hắn, thực lực của hắn cùng lão gia hỏa kia không sai biệt lắm, đương nhiên không thể làm gì hắn.
Cho nên lần này muốn lấy đồ đệ hắn ra khai đao, làm đồ nhi hắn biết rõ cái gì mới gọi là thiên tài.
Nói dễ nghe là chỉ bảo, nói khó nghe chính là vũ nhục nàng một chút, 17 tuổi mà còn là trung cấp nhân giai, đây không phải thiên tư ngu dốt là gì?
Nhìn đồ đệ mình, Diệp Khâu cười đắc ý.
Đồ đệ của lão nhân Vô Ngu kia chắc chắn bại bởi đồ đệ hắn...
“Kêu nha đầu Mộ Như Nguyệt kia ra đây, người quen của sư phụ nàng muốn gặp.” Diệp Khâu đi đến trước cửa, quét mắt về phía Dạ Vô Trần, nhíu mày nói.
Dạ Vô Trần gắt gao ấn ấn đầu mình, lực lượng trong cơ thể đấu đá lung tung làm hắn khó có thể chịu được, nhưng hắn cũng hiểu rõ lúc này nhất định phải nhịn xuống.
Ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt, sắc mặt Dạ Vô Trần âm lãnh: “Cút ngay!”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Diệp Khâu trầm xuống, “Lập tức kêu nha đầu kia ra, lão phu là người quen của sư phụ nàng, cũng là trưởng bối của nàng, nàng trốn trong phòng không gặp là có ý gì?”
Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, đáy mắt âm lãnh: “Cút!”
Lúc này hắn chỉ nói một chữ.
Chính là một chữ này vừa nói ra, Diệp Khâu cảm giác được một cỗ áp bách ập đến, suýt chút nữa làm hắn không thể thở dốc, hắn kinh ngạc nhìn nam nhân tướng mạo bình thường mà khí chất lại tà mị, tôn quý này.
“Không tốt!”
Dạ Vô Trần nắm chặt nắm tay, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn hiện tại yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh.
Bình thường hắn căn bản không thể áp chế cỗ lực lượng này.
Cho nên hiện tại có thể áp chế thời gian dài như vậy, ngay cả bản thân Dạ Vô Trần cũng có chút kinh ngạc, nhưng hắn hiểu rõ, cho dù chết ở chỗ này cũng không thể để lực lượng này đả thương thiếu nữ phía sau.
Có lẽ bởi vì phần tín niệm này mới làm hắn nhịn xuống được.
Mà bởi vì lực lượng không bộc phát được nên chỉ có thể ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung.
Nhưng mà, hắn lại không thể rời khỏi đây, phải thủ hộ trước cửa...
Dạ Vô Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra là một mảnh âm trầm: “Ta không muốn nói lại lần thứ tư, cút!”_______________________________
CHƯƠNG 234: ĐAN DƯỢC SƯ ĐỈNH ĐỊA GIAI (3)
Lúc này, Diệp Khâu đã hồi phục tinh thần, hắn cười lạnh nhìn dung nhan tái nhợt của Dạ Vô Trần, nói: “Không ngờ phế vật kia còn có một cường giả bảo hộ, nha đầu kia dung mạo quả thật không tồi, khó trách ngươi muốn bảo hộ nàng, ha ha, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, đáng tiếc thể trạng ngươi hiện tại không tốt, nếu đánh cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Tâm Dạ Vô Trần khẽ run lên, hắn biết lão nhân này nói thật.
Nếu là ngày thường, bọn họ đã sớm chết trong tay hắn...
“Cho dù hiện tại ta trọng thương, vẫn dư sức đối phó các ngươi.” Dạ Vô Trần nâng tay lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, “Ta sẽ không để bất kì kẻ nào quấy rầy nàng!”
------------------
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vùi đầu vào luyện chế, không hề biết đến tình huống bên ngoài, nàng chăm chú nhìn đan đỉnh phượng hoàng trước mặt, khuôn mặt tái nhợt mồ hôi nhễ nhại.
Giờ phút này, tinh thần lực của nàng đã tới cực hạn rồi, nếu không cẩn thận sẽ thất bại...
Mà dược liệu trân quý như vậy, nàng tuyệt đối không được có chút sai lầm nào!
Đột nhiên thân thể Mộ Như Nguyệt mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, nếu còn tiếp tục nàng sẽ không chống đỡ được nữa...
Nàng không hề do dự lấy Phục nguyên đan ra dùng.
Một viên đan dược như hạt đậu bị nàng nhét vào miệng, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục hồng hào, trong lửa trong tay vốn ảm đạm lại bùng lên.
Nếu không có phục nguyên đan có lẽ nàng căn bản không thể thử luyện chế đan dược đỉnh địa giai được. Loại đan dược này cần lượng nguyên khí quá lớn.
Mộ Như Nguyệt cắn chặt môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm đan đỉnh phượng hoàng trước mặt...
Bên ngoài, nam nhân mặc áo bào tím đứng vững trước cửa, khóe môi có vết máu chảy xuống, hắn lau vệt máu bên khóe miệng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lão giả một thân chật vật.
Đương nhiên, chỉ bằng lão nhân này còn không có thực lực làm hắn bị thương.
Hắn chịu thương tổn như thế hoàn toàn là do lực lượng trong cơ thể đấu đá lung tung...
“Tiểu tử, nơi này là dược tông, không chấp nhận được ngươi làm càn như thế!” sắc mặt Diệp Khâu hơi trầm xuống, ra hiệu bằng mắt cho một đệ tử dược tông, ý tứ là muốn hắn mau đi mời tông chủ dược tông.
Thực lực nam nhân này quá cường đại, dù bị trọng thương nhưng hắn vẫn không phải đối thủ của hắn...
Dưới chân nam nhân dần dần tản ra một chút màu đen, lộ ra hơi thở âm trầm hủy diệt thiên địa, hắn vẫn không thể áp chế cỗ lực lượng này lâu lắm,đến bây giờ đã là cực hạn.
Hơn nữa, cho dù bây giờ muốn rời đi đã không còn kịp rồi...
“Cút ngay!”
Thấy Diệp Khâu còn muốn tiến tới, Dạ Vô Trần phẫn nộ thét lớn, lực lượng cường đại trong thân thể hắn bộc phát, trực tiếp khiến Diệp Khâu văng ra ngoài.Một bên, Phó Lâm trợn tròn mắt.
Sư phụ là võ giả trung cấp thiên phú, vậy mà không so được với nam nhân trẻ tuổi này?
Ánh mắt Dạ Vô Trần tràn ngập sát ý nhìn về phía Diệp Khâu, nhẹ nhàng bước tới: “Nếu ngươi không tới đây quấy rầy nàng, có lẽ còn giữ được mạng, đáng tiếc là tự ngươi đưa mạng tới.”
Sau khi loại bỏ được sự uy hiếp lão nhân này mang đến, hắn sẽ tự phế thực lực...
Hắn muốn có thực lực cường đại chỉ vì muốn bảo hộ nàng mà thôi, nếu cỗ lực lượng này đả thương nàng, hắn giữ lại có ích gì?
____________________________
CHƯƠNG 235: ĐAN DƯỢC SƯ ĐỈNH ĐỊA GIAI (4)
“Ngươi muốn làm gì?”
Đột nhiên, một tiếng quát từ phía trước truyền đến.
Ngay sau đó liền thấy tông chủ dược tông Mộ Dung Thiên dẫn theo một đám người bước nhanh tới...
Vô Ngu liếc mắt một cái đã thấy Dạ Vô Trần tình huống hình như không tốt lắm, lập tức cả kinh, chạy về phía hắn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của hắn.
“Thân thể ngươi hình như bị thương nghiêm trọng, có phải lão gia hỏa Diệp Khâu đáng chết này làm không?”
Nam nhân này chính là người của đồ nhi bảo bối, hắn là sư phụ sao có thể để người của đồ nhi chịu thương tổn?
“Không tốt!”
Nhìn sát khí tỏa ra từ người nam nhân, sắc mặt Mộ Dung Thiên đại biến, vội vàng quát: “Diệp Khâu trưởng lão, mau rời khỏi chỗ đó!”
Nhưng mà, Diệp Khâu còn không kịp bò dậy, một đạo kiếm quang màu tím đã xẹt qua không trung, oanh một tiếng, thân thể hắn đột nhiên bị kiếm quang hất văng ra ngoài, một khối đá phía sau lưng cũng nát bét.
Đúng lúc này, mọi người thấy nam nhân đột nhiên quỳ xuống đất, kiếm trong tay cũng mạnh mẽ cắm xuống đất, mồ hôi ẩm ướt làm tóc đen dính sát vào dung nhan tà mị, màu đen lấy hắn làm trung tâm dần dần khuếch tán rộng ra.
Vô Ngu vội vàng lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần.
“Này... này rốt cuộc là thế nào?”
Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn Vô Ngu, gằn từng chữ một: “Đừng cho bất kì kẻ nào quấy rầy Nguyệt Nhi!”
Nếu là luyện chế đan dược cao cấp địa giai, dựa vào trình độ của nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu nàng luyện chế đan dược đỉnh địa đan, tinh thần lực không cho phép bất kì sự quấy rầy nào.
Nếu không, đầu óc nàng sẽ sinh ra di chứng.
Đây cũng là lý do vì sao Dạ Vô Trần thà chịu đựng thống khổ cũng không cho người nào vào quấy rầy Mộ Như Nguyệt.
Vô Ngu ngẩn ra, muốn nói gì đó, nhưng khi chứng kiến một màn tiếp theo, hắn trợn tròn mắt.
Nam nhân này muốn tự phế đan điền!
Lấy thực lực của hắn có thể xưng vương xưng bá ở Thánh cảnh, vì sao lại muốn tự hủy hoại thực lực của mình?Đương nhiên Vô Ngu không biết, trong lòng Dạ Vô Trần không có gì quan trọng hơn Mộ Như Nguyệt.
Nếu cỗ lực lượng này không thể bảo hộ nàng an toàn, mà ngược lại còn tổn thương nàng, vậy hắn cũng không cần, hơn nữa hắn tin tưởng dù hắn trở thành một phế vật, nàng cũng không rời bỏ hắn.
Như thế, đủ rồi...
Tay Dạ Vô Trần chậm rãi chuyển qua vị trí đan điền, trong đôi mắt màu tím tràn đầy nhu tình, dần dần trong lòng bàn tay hội tụ một lực lượng, chuẩn bị đánh nát đan điền.
Từ nay về sau, cỗ lực lượng kia sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến hắn nữa, hắn cũng sẽ trở thành một phế vật...
“Dạ Vô Trần, ngươi đang làm gì?”
Đột nhiên một tiếng quát từ sau lưng vang lên, thân thể nam nhân cứng đờ, động tác tay cũng ngừng lại, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy bạch y nữ tử nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía hắn...
“Nguyệt Nhi, đừng qua đây, ta không thể khống chế được cỗ lực lượng này nữa, ngươi tới gần ta sẽ bị thương tổn!”
Dạ Vô Trần nôn nóng hô lên, nhưng đúng lúc này, một ánh sáng tím xẹt qua không trung bay về phía hắn, ngay sau đó thanh âm thiếu nữ truyền đến: “Ta đã luyện thành Tử kim đan, mau ăn nó vào.”
Tử kim đan?
Dạ Vô Trần sửng sốt một chút, tiếp được viên đan dược màu tím trong tay, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền tới thân thể...
Theo đan dược vào miệng, một cảm giác lạnh lẽo truyền vào tim, lực lượng màu đen đã khuếch tán ra tựa như bị cái gì đó thu hồi lại...
______________________________
CHƯƠNG 236: ĐAN DƯỢC SƯ ĐỈNH ĐỊA ĐAN (5)
Giờ phút này, Dạ Vô Trần cảm nhận được sự bình yên đã lâu không thấy.
Hắn cảm nhận tình huống trong thân thể mình, phát hiện một ánh sáng tím vây lực lượng màu đen đó lại một chỗ, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị tổn thương chậm rãi phục hồi lại như cũ.
Cỗ lực lượng này rốt cuộc không bộc phát nữa?
Dạ Vô Trần còn chưa hồi phục lại tinh thần, một bóng người bổ nhào về phía hắn, hung hăng đè hắn xuống đất, nổi giận mắng: “Dạ Vô Trần, ngươi lại dám tự phế thực lực? Không phải ta đã nói phải tin tưởng ta sao? Mặc kệ thế nào ta nhất định sẽ khiến cỗ lực lượng kia không bộc phát nữa.”
Nếu nàng đến muộn một chút, có lẽ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Dạ Vô Trần có chút ủy khuất, dung nhan tà mị lộ vẻ đáng thương càng thêm động lòng người, dung mạo bình thường cũng trở nên dễ coi như thế.
“Nếu không làm vậy, ngươi bị thương ta sẽ hối hận cả đời.”
Tâm Mộ Như Nguyệt run lên.
Nàng biết, chỉ cần Dạ Vô Trần bộc phát lực lượng, hắn sẽ không chịu bất cứ tổn thương gì, mà theo tính cách của hắn dĩ nhiên sẽ không thèm suy xét sự an toàn của mấy người trong dược tông kia.Người khác chết cũng tốt hơn là thực lực của hắn bị phế.
Sỡ dĩ hắn làm như vậy, đơn giản là vì trong những người này có nàng...
Tại cái đại lục cường giả vi tôn này, mất đi thực lực còn khó chịu hơn mất mạng, nam nhân này lại vì không muốn nàng bị thương mà cam tâm tình nguyện phế bỏ một thân thực lực cường đại.
“Vô Trần, ngươi là ngốc tử.”
Một ngốc tử mà nàng không thể buông tay...
“Nguyệt Nhi, nếu ta trở thành phế vật, ngươi có vứt bỏ ta tìm người mới không?” Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, không hề để ý tới tư thế của hai người hiện tại ái muội cỡ nào.
Mộ Như Nguyệt đè trên người hắn, ánh mắt kiên định mà chân thành nhìn nam nhân phía dưới.
“Đừng nói ngươi chỉ phế đi thực lực, dù ngươi có gãy chân gãy tay hay nửa thân dưới không thể tự hoạt động, ngươi cũng vẫn là vị hộ phu duy nhất của Mộ Như Nguyệt.”
Dạ Vô Trần nở nụ cười, như thế đã đủ rồi.
Hai người này thâm tình nhìn nhau, căn bản không chú ý tới bên cạnh bọn họ còn có một đám người.
Sắc mặt Mộ Dung Thiên hơi trầm xuống, nam nhân kia dám xuống tay với Diệp Khâu trước mặt hắn, đúng là vô pháp vô thiên, nhưng mà, hắn cũng biết rõ dựa vào thực lực của nam nhân này, quả thật không ai là đối thủ của hắn.
Dù có bất mãn, Mộ Dung Thiên cũng đành nhịn xuống.
Vô Ngu nhẹ nhàng thở phào một hơi, thời điểm nam nhân kia định tự phế thực lực đúng là dọa hắn giật mình, cũng may kết cục vui vẻ, bất quá hắn không ngờ nam nhân này lại là Quỷ Vương Dạ Vô Trần, vị hôn phu của đồ nhi.
Nam nhân này chẳng những thực lực cường đại, còn si tình, xác thật rất xứng với đồ nhi bảo bối của hắn.
Đúng lúc này, một thanh âm tò mò truyền đến: “Di, nơi này cư nhiên có đan dược sư đỉnh địa giai mà ta không biết, bất quá mùi vị này đúng là mê người, tiểu nha đầu, vừa rồi đan dược đỉnh địa giai kia là ngươi luyện chế sao?”
Lão giả đột nhiên xuất hiện có chút lôi thôi lếch thếch, cười tủm tỉm nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Thời điểm nhìn thấy lão giả, Mộ Dung Thiên sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Sư phụ?
Mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ đây là lão tông chủ dược tông, đan tôn giả trong truyền thuyết?
______________________________
CHƯƠNG 237: TA CÓ THỂ CHỮA BỆNH CHO HẮN (1)
“Ta chỉ nghe thấy động tĩnh bên này cho nên đến xem thôi”, Lão giả cười cười, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tò mò hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi có thể nói cho ta biết đan dược ngươi vừa luyện chế tên gì không?”
Mộ Như Nguyệt nhìn lão giả lôi thôi lếch thếch trước mắt, nói: “Tử kim đan.”
Tử kim đan?Ánh mắt đan tôn giả sáng rực lên, hắn luôn luôn hứng thú với đan dược mà mình chưa nghe qua.
“Nha đầu, ngươi là một đan dược sư đỉnh địa giai?”
Đan dược sư đỉnh địa giai ở đại lục này không chỉ có một, nhưng nếu mười bảy tuổi đã đạt trình độ này? Có người còn cảm thấy bình thường sao?
Mọi người căng thẳng, không chớp mắt nhìn thiếu nữ.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thiếu nữ khẽ gật đầu.
Xôn xao!
Trong nháy mắt, đám người bạo động, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm gương mặt trẻ tuổi kia.
“Đan dược sư đỉnh địa giai, nàng hiển nhiên là đan dược sư đỉnh địa giai...”
Buồn cười là bọn họ còn nghĩ nàng chỉ là một đan dược sư trung cấp nhân giai.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vô Ngu.
Trong mắt bọn họ, nhất định là lão gia hỏa này bảo Mộ Như Nguyệt giả heo ăn thịt hổ, cố ý làm như vậy, dựa theo tính cách già mà không đứng đắn của hắn cũng không phải là không có khả năng.
Vô Ngu cười ha hả vài tiếng, thản nhiên tự đắc tiếp nhận ánh mắt của những người này.
Không phải bọn họ khinh thường đồ nhi của mình sao? Thế nào? Hiện tại trợn tròn mắt đi? Để cho những người này có thêm kiến thức, không phải ai cũng ngu ngốc thích khoe khoang thực lực, làm như mình lợi hại lắm.
Thật ra cũng chỉ thế mà thôi...
“Nha đầu này, thời gian trước còn nói với ta ngươi là cao cấp địa giai, nháy mắt liền biến thành đỉnh địa giai, thật là làm sư phụ cảm thấy hổ thẹn, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ bị ngươi vượt qua.”
Vô Ngu có chút cảm thán, càng tự hào nhiều hơn, ai bảo nha đầu này là đồ nhi bảo bối của hắn?
Lúc này đan tôn giả đã hoàn toàn thừa nhận kinh hỉ mà Mộ Như Nguyệt mang lại, hai mắt sáng lên nhìn nàng: Tiểu gia hỏa, ngươi có hứng thú làm đệ tử ta không?”
Thiên tài đỉnh địa giai, chậc chậc, trình độ của tiểu gia hỏa này không tồi, người ở Trung Châu có thể so được với nàng cũng rất ít.
“Đan tôn giả, ngươi biết cái gì tới trước được trước không? Như Nguyệt nha đầu là đồ nhi của ta, ngươi ở trước mặt ta đoạt đồ nhi của ta, có phải da mặt quá dày không?”
Vô Ngu vừa nghe nói lão nhân này muốn Mộ Như Nguyệt bái hắn làm thầy, lập tức xù lông, hiện tại hắn cũng không quan tâm có phải đan tôn giả hay không, muốn cướp đồ đệ bảo bối của hắn, đúng là mơ mộng hảo huyền.
Đan tôn giả cũng không thèm nhìn Vô Ngu, nhướng mày nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn đan tôn giả, có nên nói tên Thánh Nguyệt phu nhân ra không, trầm ngâm nửa ngày, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Ta họ Tiêu, Tiêu Như Nguyệt là một cái tên khác của ta.”
Trong gia phả Tiêu gia, đây xác thật là tên nàng, mà khi còn ở Trung Hoa nàng tên Mộ Như Nguyệt, cho nên khi hành tẩu bên ngoài vẫn quen dùng cái tên này.”Tiêu?” sắc mặt đan tôn giả hơi cứng đờ, “Ngươi là người Tiêu gia?”
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, ta là chính nữ Tiêu gia.”
Chính nữ Tiêu gia, cũng chỉ có một hệ của Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân...
“Ngươi... ngươi là nữ nhi của nha đầu Ngọc Nhi? Khó trách nhìn có chút quen thuộc, xem ra quả thực không thể nhận ngươi làm đồ đệ.”
Tâm tình đan tôn giả trở nên kích động, không ngờ nữ nhi của Ngọc Nhi lại đến dược tông, có phải Ngọc Nhi bảo nàng đến đây không? Mấy năm này , Ngọc Nhi đã hết giận rồi?
______________________________
CHƯƠNG 238: TA CÓ THỂ CHỮA BỆNH CHO HẮN (2)
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt đảo qua đan tôn giả cùng Mộ Như Nguyệt, chẳng lẽ Tiêu gia trêu chọc đan tôn giả cái gì, cho nên hắn mới không nhận nữ nhân này?
Chỉ có Mộ Dung Thiên biết đan tôn giả có ý tứ gì...
Chê cười, nếu Ngọc Nhi sư muội là đồ đệ của đan tôn giả, sao có thể nhận Mộ Như Nguyệt làm đồ đệ được? Dựa vào bối phận, Mộ Như Nguyệt cũng là cháu gái hắn.
Làm gì có chuyện hai mẹ con cùng nhận một sư phụ.
Hơn nữa, Mộ Dung Thiên biết rõ đan tôn giả thiên vị tiểu sư muội kia, chỉ cần tiểu sư muội nguyện ý, nàng chính là tông chủ dược tông chứ đâu tới phiên hắn, tuy những năm gần đây đan tôn giả bề ngoài vẫn luôn giận tiểu sư muội bỏ qua dược tông, bất quá, hắn cũng thường xuyên trông thấy lão nhân này ngồi ngốc trong khuê phòng trước kia tiểu sư muội ở.
Nha đầu này là nữ nhi của tiểu sư muội, lại có thiên phú như vậy, đan tôn giả thế nào cũng không mặc kệ nàng...
“Đúng rồi, Thiên Nhi, ở đây xảy ra chuyện gì?” Đan tôn giả quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên.
Trong lòng Mộ Dung Thiên lộp bộp một chút, hắn biết cái gì nên tới vẫn tới.
“Sư phụ, thật ra ta cũng không rõ lắm, lúc ta đến đã nhìn thấy người của Nguyệt Nhi chất nữ đánh nhau với Diệp Khâu đại sư rồi, cụ thế nào còn cần bọn họ trần thuật lại.”
Hắn là sư huynh của Ngọc Nhi, cũng nên gọi nữ nhi của nàng một tiếng chất nữ.
Bất quá sư muội sinh được một nữ nhi có thiên phú như vậy, thật làm hắn hoảng sợ, bởi vì Tiêu Thiên Vũ cùng Ngọc Nhi sư muội đều không có thiên phú đan dược sư.
Cố tình nữ nhi của bọn họ yêu nghiệt dọa người.
Nhìn ánh mắt đan tôn giả quét tới, một đệ tử dược tông không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ sự tình: “Chuyện là thế này, Diệp Khâu đại sư cùng đệ tử hắn Phó Lâm đến tìm Như Nguyệt cô nương, nói là nể mặt Vô Ngu đại sư muốn tới chỉ bảo nàng một chút, nam nhân này không cho Diệp Khâu đại sư vào cửa, Diệp Khâu đại sư xưng mình là trưởng bối của Như Nguyệt cô nương, kêu nàng ra gặp hắn, cho nên hai bên liền đánh nhau.”
Kêu Phó Lâm đi chỉ bảo Mộ Như Nguyệt?
Phó Lâm kia chỉ là đan dược sư cao cấp địa giai mà thôi, một cao cấp địa giai đi chỉ bảo một đỉnh địa giai? Là thế giới này huyễn huyễn hay là có vài người đầu óc có bệnh?Này quả thật có cảm giác như một đan đồng nói với một đan dược sư, để ta tới chỉ bảo ngươi.
“Trưởng bối? Hỗn đản kia mà là trưởng bối gì?” Vô Ngu phẫn nộ rồi, trừng mắt Diệp Khâu nửa sống nửa chết trên mặt đất, “Nếu ta đoán không sai, vừa rồi đồ nhi ta đang tiến hành đột phá đan dược sư, khi đan dược sư luyện chế không thể bị quấy rầy, thời điểm đột phá cấp bậc không thể có bất kì động tĩnh gì làm phiền, nếu không tinh thần lực sẽ không chịu nổi, nếu không phải tiểu tử Vô Trần ngăn cản hắn, phỏng chừng đồ nhi của ta sẽ bị hỏng đầu óc rồi, hiện tại đi quấy rầy đồ nhi của ta, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì? Một cao cấp địa giai nho nhỏ mà đòi đi chỉ bảo đồ đệ của ta?”
Vừa rồi chịu một kích kia, vì Diệp Khâu có mặc một bộ nhuyễn giáp tơ vàng nên chặn bớt một phần lực lượng, hiện tại tuy nửa sống nửa chết nhưng vẫn chưa chết.
Cho nên, bây giờ hắn vừa tỉnh lại.
Có điều, đúng lúc nghe được những người này nói chuyện, hắn thật hận không thể lập tức ngất xỉu lần nữa.
Nha đầu kia là đỉnh địa giai? Vì sao Vô Ngu vận khí tốt thu được một đồ đệ như vậy, buồn cười hắn còn cho rằng nàng là phế vật.
____________________________
CHƯƠNG 239: TA CÓ THỂ CHỮA BỆNH CHO HẮN (3)
“Còn chưa chết?” Dạ Vô Trần đã nhận ra hơi thở của Diệp Khâu, dung nhan âm trầm tà mị quét về phía đối phương, ánh mắt hơi trầm xuống, “Nhuyễn giáp tơ vàng? Thì ra ngươi mặc loại đồ vật này, bất quá bổn vương muốn nhuyễn giáp tơ vàng của ngươi.”
Hắn nở nụ cười tà mị, dưới ánh mắt của mọi người tiến về phía Diệp Khâu.
Diệp Khâu cả kinh thất sắc, vừa mới tỉnh dậy, vẻ mặt tái nhợt: “Ngươi muốn làm gì? Tông chủ, đan tôn giả, mau cứu ta!”
Đan tôn giả không có động tác gì, sau khi nghe đệ tử dược tông kia bẩm báo lại, hắn hận không thể đập chết tên hỗn đản này.
Nữ nhi của đệ tử hắn, lão gia hỏa này cũng dám động sao?
“Tông chủ, ta có biện pháp trị liệu cho thiếu tông chủ, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ trị liệu cho thiếu tông chủ.” Diệp Khâu la lớn.
Hiện tại hắn không quản được nhiều, tránh được một kiếp này rồi nói sau.
Trong lòng Mộ Dung Thiên vui vẻ, nhưng khi nhìn về phía Dạ Vô Trần, hắn lại do dự, dựa vào thực lực của hắn căn bản không đánh lại nam nhân này, trừ phi là sư phụ ngăn cản...
Hắn ngẩng đầu nhìn hướng đan tôn giả lại thấy đối phương cản bản không tính ngăn cản.
Cũng coi như Diệp Khâu xui xẻo, hắn ra tay với ai không được, một hai phải là nữ nhi của Ngọc Nhi sư muội, đan tôn giả thiên vị Ngọc Nhi sư muội như vậy, phỏng chừng đã sớm hận không thể giết Diệp Khâu đáng chết này.
Lúc trước hắn không để ý người khác dị nghị muốn tiểu sư muội ngồi lên vị trí tông chủ, cũng đã chứng tỏ lão nhân này không phải người nói đạo lý gì.
Dạ Vô Trần nhìn Diệp Khâu, Diệp Khâu lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ngạc nhiên nhìn nam nhân đứng trước mặt mình.
Thực lực của nam nhân này rõ ràng mạnh hơn...
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đã làm một chuyện cực kì bá đạo.
Hắn dùng ngọn lửa thiêu áo ngoài của Diệp Khâu thành tro, đoạt nhuyễn giáp tơ vàng trên người hắn xuống, có lẽ là ghét bỏ nhuyễn giáp tơ vàng này không sạch sẽ, hắn dùng ngọc lửa tẩy đi vết bẩn trên áo.
Cường đạo!
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nam nhân.
“Nguyệt Nhi”, Dạ Vô Trần xoay người đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cười tà mị, “Ta còn chưa tặng ngươi cái gì, nhuyễn giáp tơ vàng này coi như mượn hoa hiến phật, làm vật đính ước đi, yên tâm, vừa rồi ta đã rửa sạch hơi thở của hắn cho nên hiện tại nhuyễn giáp rất sạch sẽ, ngươi mặc nó vào, cho dù là võ giả thiên phú sơ cấp cũng không đả ngươi được.”
Còn Diệp Khâu kia, dù hắn không ra tay thì Vô Ngu cũng không tha cho hắn...
Mộ Như Nguyệt không chút khách khí nhận nhuyễn giáp tơ vàng, trong mắt tràn đầy ý cười: “Vô Trần, nói vậy, hình như ta cũng chưa tặng lễ vật gì cho ngươi.”
Dạ Vô Trần tươi cười tà mị, đôi mắt tím nhu hòa nhìn thiếu nữ.
“Nguyệt Nhi, ngươi có thể tặng ta lễ vật tốt nhất trên đời này.”
“Cái gì?” Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.
Dạ Vô Trần không hề bận tâm đây là trước mặt mọi người, hắn cong khóe môi, nói: “Ngươi gả cho ta, sau đó sinh cho ta một nhi tử, đó không phải là lễ vật tốt nhất sao? Về sau ta có thể cùng nhi tử bảo hộ ngươi, bất quá nếu là long phượng thai thì càng tốt, vậy ta cùng nhi tử sẽ có trách nhiệm bảo hộ hai mẹ con các ngươi.”
Đáy lòng Mộ Như Nguyệt cảm động, nếu không phải Dạ Vô Trần đột nhiên mất tích, có lẽ hiện tại bọn họ đã thành thân.