Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 76: Chương 76




CHƯƠNG 260: ĐÊM ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC (4)

“Vô Trần, thân thể ngươi...”

Mộ Như Nguyệt nhìn thân thể bóng loáng như ngọc của nam nhân, sắc mặt nao nao: “Ta nhớ rõ thân thể ngươi lúc trước đầy vết sẹo, vì sao bây giờ không thấy nữa?”

“Không biết”, Dạ Vô Trần lắc đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt đôi mắt tím, “Từ sau khi ta biến thành dáng vẻ này, những độc tố đó tự động giải, ta cũng không biết chuyện này là thế nào.”

Nghe hắn nói vậy, Mộ Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nàng lo lắng nhất chính là thân thể của hắn, cho nên hiện tại biết độc trong cơ thể hắn đã được giải, nàng cũng yên tâm rồi.

Đôi môi ấm áp phủ lên môi nàng, trong phòng tràn ngập nhu tình.

Thân thể Mộ Như Nguyệt hơi cứng lại, sắc mặt đỏ lên, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt nam tử, khóe môi gợi lên độ cong nhu hòa.

“Nguyệt Nhi, không ngờ chúng ta rốt cuộc có thể thành thân rồi, sau này ta sẽ dựa vào thực lực của mình tạo cho ngươi một khoảng trời riêng.” Dạ Vô Trần ghé sát vào tai nàng, hơi thở ấm áp cùng thanh âm tràn ngập nhu tình làm Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên trở nên khẩn trương.

Nàng gắt gao nắm lấy tay nam nhân, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt tím của đối phương.

“Vô Trần, sẽ có một ngày ta trở nên cường đại, sau đó cùng ngươi sóng vai mà đi.”

Đây là ước mơ của nàng, cũng là mục tiêu mà nàng theo đuổi, cuối cùng sẽ có một ngày nàng đứng trên đỉnh cao, đồng hành với người nam nhân này.

Trên một đỉnh núi cách Tiêu gia không xa, Phượng Kinh Thiên đứng trong gió đêm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu gia, hắn khẽ nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia sáng dị thường.

Hiện tại, hẳn là bọn họ đang động phòng hoa chúc đi....

Có điều, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Mộ Như Nguyệt cùng nam nhân kia, Phượng Kinh Thiên có loại cảm giác không thoải mái, nhưng mà thực lực của nam nhân kia quá mạnh, hắn không phải là đối thủ.....

“A”, Phượng Kinh Thiên cười nhạt, “Nữ nhân, cho dù bây giờ ngươi đã là thê tử người khác, ta cũng sẽ đoạt ngươi từ tay hắn, bất luận thế nào ta cũng sẽ không nhường ngươi cho nam nhân kia, đời này, ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta!!!”

Đột nhiên, một thanh âm lạnh băng từ phía sau Phượng Kinh Thiên vang lên: “Ngươi thích Mộ Như Nguyệt?”

Phượng Kinh Thiên hơi nhíu mày, quay đầu nhìn thiếu nữ phía sau, nữ nhân xa lạ này thật đẹp nhưng lại mang đến cảm giác không thoải mái, phần khí chất kia kém Mộ Như Nguyệt quá xa.

“Ngươi là ai?” Ánh mắt hắn âm hàn, lạnh giọng hỏi.

Nam Cung Tử Phượng cười khẽ, thanh âm lạnh băng tựa như đến từ địa ngục: “Tên của ta, Nam Cung Tử Phượng, Vô Trần ca ca là nam nhân của ta nhưng lại bị nữ nhân kia đoạt đi rồi, cho nên ta sẽ cuớp Vô Trần ca ca từ tay nàng về, đương nhiên, ta muốn ngươi hợp tác với ta, không biết ý ngươi thế nào? Yên tâm, hợp tác với ta tuyệt đối không có hại, chỉ có lợi!””Hợp tác?” Phượng Kinh Thiên cười khinh miệt, “Xin lỗi, ta không có ý muốn hợp tác với ngươi, ngươi tìm lầm người!”

Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn có được nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia? Mà ta cũng hiểu rõ Vô Trần ca ca, tuy thực lực của ngươi kém một chút nhưng muốn khiến Vô Trần ca ca sinh ra hiểu lầm, xác thật còn thiếu một người, ta sẽ nghĩ cách bức cách Mộ Như Nguyệt rời đi, gạt Vô Trần ca ca là nàng cùng ngươi bỏ đi với nhau, đến lúc đó, không phải ngươi có cơ hội chen vào rồi sao?”

____________________________________

CHƯƠNG 261: PHONG BA NỔI LÊN (1)

Nữ nhân kia còn có một nhược điểm trong tay nàng, chỉ cần lợi dụng nhược điểm này, cho dù nàng hiện tại mất đi kí ức cũng sẽ bị nàng uy hiếp.

Phượng Kinh Thiên âm trầm nhìn nàng một cái, nói: “Ta không có ý tứ muốn hợp tác với loại nữ nhân như ngươi.”

“Vì sao?” Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng đại biến, không khỏi hỏi.

Vì sao hắn không muốn hợp tác với nàng?

“Bởi vì không có cảm giác an toàn, hợp tác với ngươi, khi nào bị ngươi đâm một đao sau lưng còn không biết.”

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn nữ nhân này, Phượng Kinh Thiên đã có cảm giác kiêng kị, hắn nhất quyết sẽ không hợp tác với loại nữ nhân này, cũng khinh thường hợp tác với nàng.

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt lạnh băng của Nam Cung Tử Phượng, thân thể chợt lóe biến mất ở đỉnh núi.

Nam Cung Tử Phượng gắt gao nắm chặt nắm đấm, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nhưng nàng cuối cùng cũng không nói gì, lạnh lùng nhìn theo phương hướng Phượng Kinh Thiên biến mất...

Hôn lễ của Mộ Như Nguyệt cùng Dạ Vô Trần chấn động tứ phương, hai người được xưng là đôi thần tiên quyến lữ, hơn nữa so sánh với Tiêu gia náo nhiệt, Ngô gia ở Nam đảo rõ ràng xuống dốc rất thảm.

Có lẽ thế lực của Tiêu gia quá cường đại, nhưng cũng vì Ngô Khuynh Tuyết có ân cứu mạng Tiêu Phong cho nên cũng không làm gì Ngô gia, chỉ xử lý Lâm Hải suýt hại chết Tiêu Phong.

Nhưng mà chuyện xảy ra trong hôn lễ bị mọi người truyền ra, cho nên toàn bộ Nam đảo đã biết chuyện ngu xuẩn mà Ngô gia đã làm, châm chọc Ngô gia, đồng thời cũng có vài gia tộc vì muốn lấy lòng Tiêu gia mà đả kích Ngô gia.

Dù Tiêu gia không làm gì, nhưng Ngô gia rõ ràng cũng không ngóc đầu dậy nổi, một đôi cha con hối hận không thôi.

Nếu không phải bọn họ bỏ qua Tiêu Phong, bây giờ Ngô Khuynh Tuyết đã trở thành thiếu phu nhân Tiêu gia rồi, Ngô gia cũng sẽ thuận thế mà lên, đáng tiếc hiện giờ có hối hận thế nào cũng vô dụng....

Không bao lâu, chuyện này cũng truyền đến tai Tiêu gia, không cần nói cũng biết mấy gia tộc đó cố ý làm vậy để lấy lòng Tiêu gia. Sau khi nghe tin này, Thánh Nguyệt phu nhân chỉ cười cười, nàng không muốn ra tay với Ngô gia là vì đối phương là ân nhân cứu mạng Tiêu Phong, nhưng kết cục của Ngô gia thế nào, nàng cũng không phải thánh mẫu thích lo chuyện bao đồng.Tuy nói Ngô gia cứu Tiêu Phong, nhưng cuối cùng suýt chút nữa khiến con nàng mất mạng...

“Nguyệt Nhi, ngươi cùng Vô Trần thành thân được một thời gian rồi, không biết đã có....” Ánh mắt Thánh Nguyệt phu nhân đảo qua bụng Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt ái muội.

Đêm động phòng nàng đã ngăn cản Uyển Nhi đi quấy rối cũng là vì muốn sớm được ôm cháu ngoại, hi vọng nữ nhi và con rể tranh thủ thời gian, nàng đã lâu không cảm nhận được cảm giác mềm mềm nhúc nhích kia.

Mộ Như Nguyệt xấu hổ nói: “Nương, nào có nhanh như vậy? Ta cùng hắn thành thân chưa đến nửa tháng, đúng rồi, có lẽ một thời gian nữa chúng ta phải rời đi.”

Nụ cười của Thánh Nguyệt phu nhân hơi cứng lại, ánh mắt lưu luyến: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Trung Châu.”

Nơi đó mới là nơi nàng nên hướng đến.

Mộ Như Nguyệt cười khẽ: “Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về, nơi đó có một bí ẩn mà ta muốn làm rõ, chờ sương mù tan hết ta sẽ trở về nhà.”

Trong nháy mắt, trước mặt nàng hiện ra đôi mắt ưu thương của Bạch Trạch.

Không biết vì sao nàng cảm thấy tựa như đã từng quen biết nam nhân kia...

“Nguyệt Nhi, khi ra ngoài, bất kể thế nào cũng phải chú ý an toàn, ngươi phải biết ở Thánh cảnh có người thân đang chờ ngươi, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi, cũng vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi.”

Lời Thánh Nguyệt phu nhân nói làm lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu: “Ta biết, đúng rồi, nương, sau khi ta rời đi, ta muốn đem chiến đội Thí Thiên đến Thánh cảnh, cũng muốn để bọn họ vào thánh linh tuyền tu luyện.”

_____________________________________

CHƯƠNG 262: PHONG BA NỔI LÊN (2)

Thánh Nguyệt phu nhân gật đầu, cười khẽ nói: “Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ nói Tiêu lão giúp đỡ, Nguyệt Nhi, gần đây ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi.”

Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, khẽ gật đầu, mấy ngày nay nàng quả thật rất mệt, nhưng đầu sỏ gây nên chính là Dạ Vô Trần....

Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng như nước.

Đột nhiên, một thanh âm từ xa truyền đến trong đầu Mộ Như Nguyệt, khiến thần sắc nàng khẽ biến, sắc mặt hơi đổi.

“Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi còn muốn gặp nhi tử kiếp trước của mình thì tới Nam Sơn gặp ta! Chỉ một mình ngươi tới, nếu không cả đời này ngươi sẽ không thể gặp lại nhi tử của ngươi.”

Nhi tử?

Nàng cũng không biết vì sao khi nghe hai chữ này, trái tim nàng lại đau đớn, trước mặt nàng hiện ra một hình ảnh...

Sấm sét màu tím đầy trời giáng xuống, hai thân ảnh một tím một trắng cũng nhau đối kháng thiên lôi, nhưng không thấy rõ bộ dáng hai người kia, đúng lúc này, một đôi tay cùng một đôi chân hài tử bị ném tới trước mặt bọn họ, máu tươi đầm đìa.

Hai thân ảnh đang đối kháng thiên lôi bị phân tâm, cho nên không thể chống chọi lại thiên lôi cường đại, biến thành tro bụi....Hình ảnh này cực kì quen thuộc, giống như đã từng trải qua vậy.

Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, nàng không biết vì sao khi nhìn thấy tiểu hài tử thê thảm nằm trong vũng máu lại cảm thấy đau lòng như thế, giống như có ai dùng đao đâm vào tim nàng.

“Nam Sơn!”

Mộ Như Nguyệt nắm chặt nắm tay, nàng ngước mắt nhìn về hướng phòng ngủ, đáy lòng khẽ nói một câu xin lỗi, sau đó xoay người đi ra khỏi Tiêu gia.

Cảm giác đó khiến nàng bất an, cho dù biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nàng cũng không thể không đi.

Trên Nam Sơn, Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, nở nụ cười quỷ dị: “Vì không để Vô Trần ca ca nghe thấy linh hồn ta truyền âm, cái giá phải trả đúng là không nhỏ, có lẽ linh hồn bị tổn thương trong một thời gian ngắn không thể khôi phục, bất quá chỉ cần có thể đối phó được nàng, mặc kệ phải trả giá thế nào cũng đáng.”

Nếu không làm như vậy, linh hồn nàng truyền âm sẽ bị Vô Trần chặn được, vậy thì làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa....

Đột nhiên, phía trước truyền đến hơi thở quen thuộc, nàng ngước mắt nhìn lại, khi thấy thiếu nữ kia đi đến, nàng cười lạnh: “Ta đã sớm biết ngươi nhất định sẽ đến, quả nhiên như thế, Mộ Như Nguyệt, cho dù ngươi mất đi kí ức cũng không thể bỏ qua những chuyện kiếp trước, tỷ như Bạch Trạch, còn có tiểu hài tử đáng yêu kia...”

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, khuôn mặt không biểu tình nhìn Nam Cung Tử Phượng, nàng tới, chỉ vì cảm giác bất an trong lòng kia.

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, chuyện ngươi nói ta cũng không có ấn tượng gì, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi gọi ta tới rốt cuộc là vì cái gì?”

“Ta muốn ngươi rời khỏi Vô Trần ca ca”, Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, “Chỉ cần ngươi rời khỏi Vô Trần ca ca, ta cam đoan con của ngươi sẽ không phải chịu bất kì thương tổn nào.”

Mộ Như Nguyệt không nói gì, trong mắt cũng không có bất kì gợn sóng nào.

“Ta sẽ không rời khỏi Vô Trần, cũng sẽ không để âm mưu của ngươi thực hiện được!”

Thanh âm nàng kiên định như thế, cũng khiến Nam Cung Tử Phượng run sợ.

Tính tình nữ nhân này vẫn như trước kia, bất luận thế nào cũng không chịu bị uy hiếp, dù đã luân hồi chuyển thế cũng không hề thay đổi.

_____________________________________

CHƯƠNG 263: PHONG BA NỔI LÊN (3)

“Ha ha ha!” Nam Cung Tử Phượng đột nhiên cười ha hả, “Mộ Như Nguyệt, ta sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ngươi cho rằng ngươi có lựa chọn khác sao? Hôm nay ngươi đến đây chính là quyết định ngu xuẩn nhất, ngươi nghĩ đã đến đây rồi còn có khả năng rời đi sao? Ta đã thiết kế tốt bẫy rập chờ ngươi nhảy vào, ha ha!”

Mộ Như Nguyệt híp mắt, thần sắc lạnh lùng nói: “Ta biết, nhưng cho dù vậy ta cũng sẽ đến, ta sẽ biết chỗ của con mình, cũng sẽ không rời khỏi Dạ Vô Trần.”

Đây là một quyết định mạo hiểm, nhưng nàng không hối hận...

Nam Cung Tử Phượng cười nhạo, kiếp trước nữ nhân này quả thật rất mạnh nhưng hiện tại thực lực vẫn kém xa nàng, Mộ Như Nguyệt đã không còn là cường giả danh chấn Trung Châu trước kia nữa.Hiện tại Mộ Như Nguyệt chính là quả hồng mềm cho nàng tùy tiện nhào nặn.

“Mộ Như Nguyệt, ta sẽ khiến ngươi rời khỏi Vô Trần ca ca cho dù có phải trả giá thế nào đi nữa.” Thân thể Nam Cung Tử Phượng chợt lóe, trong tay xuất hiện một luồng khí lạnh băng đánh về phía Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng, chỉ trong chớp mắt, luồng khí kia đánh vào người nàng, lạnh đến tận xương, đồng thời cũng khiến sắc mặt nàng hơi trắng bệch.

'Phụt' một ngụm máu tươi phun lên mặt Nam Cung Tử Phượng.

Nam Cung Tử Phượng lau vết máu trên mặt, thân thể mang theo khí thế mãnh liệt như cuồng phong, cây cỏ trên Nam Sơn dần dần bị bao phủ một tầng băng.

Bàn tay Nam Cung Tử Phượng dừng trên người thiếu nữ, khí thế lãnh liệt bức nàng từ từ lui về phía sau, lúc này Mộ Như Nguyệt đã bị dồn đến vách huyền nhai sâu không thấy đáy, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Tử Phượng, trong ánh mắt lạnh băng xẹt qua một tia sáng.

Tia sáng kia xẹt qua rất nhanh cho nên Nam Cung Tử Phượng cũng không phát hiện...

Nhìn Nguyệt tôn cường đại kiếp trước bây giờ bị mình bức cho chật vật như vậy, Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, nhưng đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt phất một nắm bột trắng về phía Nam Cung Tử Phượng.

Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng đột nhiên biến đổi, thanh âm lạnh băng của thiếu nữ chợt truyền đến: “Đáp án ta muốn tìm, vừa rồi đã có được.”

Bột phấn màu trắng theo gió tan đi, bạch y thiếu nữ lẳng lặng đứng đó, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười lạnh nhạt.

“Ngươi vừa mới làm gì?” Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng đại biến, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Như Nguyệt nhìn nàng một cái, nói: “Một loại thuốc bột có thể giúp tinh thần lực của ta nhìn trộm kí ức của ngươi mà thôi, đáng tiếc thực lực hiện giờ của ta không đủ, chỉ thấy được một đoạn ngắn, nhưng dù vậy ta cũng đã biết được đáp án, Nam Cung Tử Phượng, đây là nguyên nhân chính ta đến đây gặp ngươi.”

Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng cứng đờ, nàng đúng là đã xem thường nữ nhân này, nhưng như vậy thì sao? Hôm nay nữ nhân này nhất định phải chết...

“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể rời đi sao? Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi đã tới đây cũng chỉ còn một con đường chết! Ha ha ha!”

Oanh!

Đột nhiên, Nam Sơn vốn đang yên tĩnh có một ngọn lửa bốc cháy hừng hực, ngọn lửa trải rộng khắp Nam Sơn, khiến bóng đêm trở nên sáng rực như bình minh.

Nhưng hoàn toàn không cảm thấy nóng bức, chỉ có một mảnh lạnh băng...

Trên một tòa sơn mạch phía xa, Viêm Tẫn ngừng lại, một thân áo đen tung bay trong gió, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu gia ở Tiêu thành, lông mày nhíu chặt, đáy lòng dần cảm thấy bất an.

“Hình như tiểu nha đầu xảy ra chuyện gì, nhưng có người kia ở đó, sao nàng có thể gặp nguy hiểm?”

Nhưng trong lòng hắn vẫn nồng đậm bất an, cuối cùng làm hắn không nhịn được...._______________________________________

CHƯƠNG 264: PHONG BA NỔI LÊN (4)

Tiêu gia.

Bước chân Dạ Vô Trần đột nhiên ngừng lại, dưới ánh trăng, dung nhan tuấn mỹ tái nhợt, tim đột nhiên đau nhói, loại cảm giác này giống như sắp mất đi thứ gì đó...

“Nguyệt Nhi!”

Nam nhân nắm chặt nắm đấm, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh: “Nhất định là Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì...”

Chỉ có nữ nhân kia mới có thể làm hắn xuất hiện loại cảm giác này.

----------------------------

Lửa.....

Ngọn lửa lạnh băng màu lam bùng lên, Mộ Như Nguyệt cảm thấy thân thể không thuộc về chính mình nữa, nhưng nàng tuyệt đối không thể chết ở nơi này.

Ở Tiêu gia còn có người thân cùng người nàng yêu đang đợi nàng.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi chết đi, ha ha ha!”

Tiếng cười kiêu ngạo của Nam Cung Tử Phượng vang khắp không trung.

Cùng với tiếng cười điên cuồng của nàng, ngọn lửa màu lam càng thêm hỗn loạn, giờ phút này, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy vô tận băng hàn bao quanh thân thể mình, lạnh lẽo như tiếng cười của nữ tử kia...

Nhưng mà ngồi chờ chết không phải tính cách của Mộ Như Nguyệt.

Nàng quay đầu nhìn huyền nhai phía sau, ánh mắt lập lòe vài cái, nếu nhảy xuống huyền nhai này, nàng còn có khả năng sống sót, nếu không nhảy xuống sẽ thật sự chết trong tay nữ nhân này.

Tóm lại, thực lực của nàng vẫn không đủ mạnh mới bị áp chế như vậy, nếu thực lực của nàng cường đại, nữ nhân này sẽ không thể uy hiếp nàng...

“Nam Cung Tử Phượng, mối thù hôm nay, Mộ Như Nguyệt ta nhất định ghi nhớ trong lòng, ngày nào đó chắc chắn sẽ tìm ngươi đòi lại!”

Phốc!

Một ngọn lửa lạnh băng màu xanh đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng lập tức bay xuống huyền nhai, lúc này nàng nhanh chóng ăn một viên đan dược vào, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại...

Thấy thiếu nữ rớt xuống huyền nhai, Nam Cung Tử Phương khẽ nhíu mày.

Nàng là người làm việc tương đối cẩn thận, loại phương pháp sống không thấy người chết không thấy xác này nàng không chấp nhận đươc, chỉ có thể khiến nữ nhân này tan thành mây khói mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Nhưng khi nàng muốn đuổi theo, một bóng dáng quen thuộc chạy đến, đáy lòng Nam Cung Tử Phượng run lên, vội vàng thu ngọn lửa màu xanh lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

“Nam Cung Tử Phượng!”

Tiếng rống giận ngập trời cùng một tiếng nổ từ phía sau truyền đến, dưới ánh trăng, một thân ảnh màu tím rơi xuống trước mặt Nam Cung Tử Phượng, con ngươi tím hiện lên sát ý.

Hắn... vẫn tới chậm một bước sao?

“Nguyệt Nhi ở đâu?”

Dạ Vô Trần run sợ, vô tận sợ hãi chiếm cứ trái tim hắn, cũng làm lệ khí trên người hắn khuếch tán ra xung quanh, cả bầu trời đêm cũng lạnh đi vài phần.Nam Cung Tử Phượng cắn môi, ánh mắt lóe lóe: “Nàng cùng Phượng Kinh Thiên hẹn nhau, ta trùng hợp nhìn thấy, bất quá như vậy cũng tốt, nàng đi rồi, Vô Trần ca ca chính là của ta, cho nên ta cũng không ngăn cản bọn họ...”

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần, ánh mắt thâm tình nhìn nam nhân nàng yêu hai đời.

“Vô Trần ca ca, nữ nhân lả lơi ong bướm kia có cái gì tốt? Chỉ biết cho ngươi đội nón xanh mà thôi, vừa rồi ta nghe nàng nói thật ra nàng yêu nam nhân Phượng Kinh Thiên kia, chẳng qua thực lực của ngươi mạnh hơn nên nàng mới chọn ngươi thôi, nàng căn bản không có tư cách xứng đôi với ngươi, trên đời này ngươi xứng với Vô Trần ca ca chỉ có ta.”

Nam Cung Tử Phượng cắn răng, gằn từng chữ một.

Trước giờ nàng vẫn không rõ vì sao qua hai đời làm ngươi, Vô Trần ca ca vẫn không thèm liếc nhìn nàng một cái? Kiếp trước Mộ Như Nguyệt ưu tú, nhưng hiện tại thực lực của nàng vẫn quá kém...

____________________________________

CHƯƠNG 265: PHONG BA NỔI LÊN (5)

“Vô Trần ca ca”, Nam Cung Tử Phượng tựa như không nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương, nhẹ nhàng cất bước tiến lên, thâm tình nói, “Chỉ cần ngươi cưới ta, ta cam đoan sẽ không cho ngươi đội nón xanh, ta tốt hơn gấp nhiều lần so với nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia, nàng hoa tâm như vậy không có tư cách gả cho ngươi, ta cũng không để ý chuyện ngươi đã có quan hệ phu thê với nữ nhân khác, cũng không để ý đến những mặt khác, ta sẽ làm ngươi có sự tôn nghiêm mà một nam nhân nên có, cũng cho ngươi quyền lợi mà ngươi đáng được hưởng, Mộ Như Nguyệt vẫn luôn không muốn ngươi nạp thiếp, nàng căn bản không yêu ngươi, thật sự yêu một người thì dù ngươi kia làm chuyện gì có lỗi đều có thể nguyện ý chấp nhận, tình yêu chân thành... cũng sẽ cam tâm tình nguyện cùng nữ nhân khác chia sẻ một chồng.”

Thật ra Nam Cung Tử Phượng cũng không phải không để bụng, nàng chỉ hiểu rõ nam nhân thích dạng nữ nhân thế nào.

Thân là một nam nhân sao có thể không yêu đương vụng trộm? Nếu đã nếm đủ hương vị của một nữ nhân rồi thì sẽ muốn thay đổi khẩu vị, đó là bệnh chung của nam nhân, bọn họ đều thích hiền thê lương mẫu, có thể thay bọn họ quản lý tốt hậu viện, chỉ có loại nữ nhân ghen tị như Mộ Như Nguyệt mới có thể độc chiếm Vô Trần ca ca.

Kiếp trước nếu không phải tại nàng, mình làm sao có thể cô độc suốt đời?

Cho nên mối hận này chưa bao giờ thay đổi.

Oanh!

Dạ Vô Trần nâng tay lên, một ánh sáng đen từ trong tay áo bắn ra, đánh vào ngực Nam Cung Tử Phượng, sau đó từng luồng khí âm lãnh đánh vào người nàng, nàng căn bản không có sức chống cự.

Phụt!

Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dạ Vô Trần, cực kì đau lòng.

“Đời này kiếp này, Dạ Vô Trần ta chỉ là nam nhân của một mình Mộ Như Nguyệt.”

Không phải nàng là nữ nhân của hắn, mà hắn là nam nhân của nàng.Lời này cũng đã chứng tỏ địa vị của Mộ Như Nguyệt trong lòng hắn.

Hắn thà vứt bỏ thiên hạ, từ bỏ tất cả, duy nhất không thể vứt bỏ chính là nữ nhân kia. Cho dù phải tự phế thực lực cũng muốn bảo hộ nàng chu toàn, tình cảm của hắn đối với nàng còn có gì phải nói nữa?

Vì nàng, cho dù lấy cả cái đại lục này để trao đổi hắn cũng sẽ không đổi, thiên hạ ba ngàn con sông, hắn cũng chỉ nguyện lấy một gáo này, đời đời kiếp kiếp sẽ không thay đổi.

“Nguyệt Nhi ở đâu?” Ánh mắt Dạ Vô Trần âm trầm, đóa mạn đà la trên mặt càng khiến hắn thêm tà mị, con ngươi tím tràn ngập sát ý nhìn Nam Cung Tử Phượng: “Đừng để bổn vương phải hỏi lại lần nữa.”

Nam Cung Tử Phượng đau lòng không cách nào kiềm chế.

Nam nhân nàng yêu lại vì một nữ nhân khác mà đối với nàng như vậy...

“Ha ha ha!”

Đột nhiên, nàng ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười điên cuồng, quyết liệt: “Dạ Vô Trần, nàng đã chết, chết dưới quỷ diễm của ta, ha ha ha, cho dù ngươi yêu nàng sâu đậm thì thế nào? Nàng đã chết, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, ngươi và nàng vĩnh viễn không thể ở bên nhau!”

Nếu hắn không tin Mộ Như Nguyệt tư tình với người khác, vậy thì để hắn nghĩ rằng Mộ Như Nguyệt đã chết đi.

Dù là hận, nam nhân này cũng sẽ nhớ Nam Cung Tử Phượng cả đời...

Dạ Vô Trần không nói gì, trong bóng đêm, đôi mắt tím của nam nhân âm trầm đáng sợ, lệ khí toàn thân bùng nổ, tràn ngập sát ý khiến Nam Cung Tử Phượng có cảm giác sinh mệnh mình đang tuột ra khỏi sự khống chế của bản thân.

________________________________________

CHƯƠNG 266: PHONG BA NỔI LÊN (6)

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Nam nhân cũng không giết Nam Cung Tử Phượng mà từ từ tra tấn nữ tử sắc mặt tái nhợt kia, tựa như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.

Nữ nhân này dám ra tay với Nguyệt Nhi!

Hối hận, tự trách, bi thương cùng tuyệt vọng là cảm xúc trong lòng hắn hiện tại. Là hắn sơ xuất không chú ý tới Nguyệt Nhi rời đi, nếu không nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Tất cả đều là lỗi của hắn!

“Nam Cung Tử Phượng, ngươi đáng chết! Dù đem ngươi bầm thây vạn đoạn cũng không so được một cọng lông tơ của Nguyệt Nhi, ngươi cho rằng làm như vậy thì bổn vương sẽ vĩnh viễn nhớ ngươi, hận ngươi sao? Ngươi quá ngu xuẩn rồi, làm như vậy chỉ khiến bổn vương vĩnh viễn không được an bình!”

Đau...

Nam Cung Tử Phượng cảm thấy xương cốt toàn thân như gãy hết.

Nhưng đau đớn trên thân thể không bằng nỗi đau trong lòng, nam nhân này tổn thương nàng quá sâu, nhưng dù như vậy nàng cũng không thể không yêu hắn.

Đau đớn kịch liệt làm nàng hít một ngụm khí lạnh, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân kia phóng luồng sáng đen vào người nàng, khóe môi tràn ra một vết máu, thân thể mềm mại run lên, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vô tận bi ai, còn có tuyệt vọng...Không! Ta không thể chết được!

Trong lòng Nam Cung Tử Phượng kêu gào.

Nàng biết nếu mình chết, Vô Trần ca ca sẽ khiến nàng tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, hơn nữa cũng sẽ không nhớ nàng, sao nàng có thể để nam nhân mình yêu hoàn toàn quên mình được?

Loại thống khổ này nàng không thể chịu đựng được...

“Huyết vụ thuật? Ngươi lại muốn dùng phương pháp này chạy thoát? Đáng tiếc, cùng một sai lầm ta sẽ không tái phạm lần thứ hai!” Ánh mắt tím của Dạ Vô Trần càng thêm âm lãnh, vung tay ngăn chặn Nam Cung Tử Phượng thi triển bí thuật.

Lúc trước nếu không phải nữ nhân này chạy thoát, Nguyệt Nhi cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Bất kì kẻ nào động tới một cọng lông tơ của nàng, hắn cũng sẽ khiến kẻ đó trả giá thảm thiết!

Vẻ mặt Nam Cung Tử Phượng tuyệt vọng, nếu biết Dạ Vô Trần đến nhanh như vậy, hôm nay nàng sẽ không mạo hiểm thế này.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận...

Đột nhiên, một luồng sáng sắc bén vọt đến, ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lùng vung tay đánh gãy luồng sáng kia, thừa dịp này Nam Cung Tử Phượng tránh khỏi chiêu thức của hắn, hung hăng cắn đầu lưỡi, lập tức có một mảnh sương đỏ tràn ra.

Gió đêm phất qua, màn sương đỏ tan đi, nữ tử trên đỉnh núi cũng biến mất...

Trong mắt Dạ Vô Trần dâng lên lửa giận mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh muốn xoay người chạy trốn kia, tất cả khí thế thô bạo bộc phát ra, đóa mạn đà la trên mặt làm hắn như bước ra từ địa ngục, tà mị lại thần bí...

“Môn chủ Thánh Nữ Môn!”

Nam nhân này mất tích lâu như vậy, người của Quỷ điện cũng không tìm được tung tích hắn, thì ra là đi cùng Nam Cung Tử Phượng, khó trách Nam Cung Tử Phượng biết rõ tình huống của hắn như vậy.

Sau lưng Nam Cung Tử Phượng còn có hắn!

“Không xong!”

Trong lòng môn chủ cả kinh, hắn đã sớm lĩnh giáo thực lực của Dạ Vô Trần, hắn không phải đối thủ của nam nhân này, cho nên sau khi cứu Nam Cung Tử Phượng hắn lập tức xoay người muốn trốn.

Nhưng hắn không biết Huyết vụ thuật như Nam Cung Tử Phượng....

Thân ảnh màu tím xẹt qua bầu trời đêm rơi xuống sau lưng môn chủ, bàn tay to bắt được bả vai hắn, hơi thở âm lãnh khuếch tán ra, 'oanh' một tiếng đánh vào bả vai hắn.

______________________________________

CHƯƠNG 267: PHONG BA NỔI LÊN (7)

Môn chủ đau tê tâm liệt phế rống to một tiếng, xoay người đánh một chưởng về phía Dạ Vô Trần.

Dạ Vô Trần không tránh né mà trực tiếp nghênh đón, bàn tay hắn chưởng vào ngực môn chủ, trong nháy mắt, một trái tim máu chảy đầm đìa bị Dạ Vô Trần đào ra.

“Ngươi đã cứu Nam Cung Tử Phượng thì nên lấy mạng mình ra đổi!”

Thanh âm nam nhân âm trầm, lạnh lùng, đầy sát khí.Môn chủ kinh ngạc trừng to mắt, không thể ngờ được ngay cả thực lực chạy trốn hắn cũng không có, hắn còn tưởng ít nhất cũng giữ được mạng...

Nhưng mà hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao Dạ Vô Trần trở nên cường đại hơn, thì đã không còn mạng để suy nghĩ vấn đề này nữa, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn chắc chắn sẽ trốn đi không bao giờ xuất hiện trước mắt Dạ Vô Trần nữa.

Dạ Vô Trần chậm rãi xoay người nhìn về phía bầu trời đêm tĩnh mịch, trong lòng cực độ căng thẳng...

“Nguyệt Nhi!”

Ngay từ đầu, hắn quả thật bị phẫn nộ che mất lý trí, trong lúc tra tấn Nam Cung Tử Phượng, đầu óc hắn đã bình tĩnh lại.

Tuy chỉ là một chút cảm giác mong manh, nhưng hắn có thể cảm nhận được Mộ Như Nguyệt còn sống...

Như thế là đủ rồi.

Mặc kệ nàng đang ở đâu, dù chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm được nàng, sau đó, không để cho bất kì kẻ nào động tới nàng một chút nào nữa...

Trung Châu.

Trên một ngọn núi vô danh, bạc y thiếu niên hơi cong khóe môi, gương mặt tuấn mỹ lộ ra đường cong nhu hòa. Hắn không tà mị động lòng người như Dạ Vô Trần, nhưng khí chất lười biếng, tôn quý kia lại không khác Dạ Vô Trần lắm, ý cười trong mắt cũng giống nhau như vậy.

“Mười năm, ta thức tỉnh đã mười năm, nếu dựa theo thời gian ở đó mà tính, phỏng chừng cũng hơn ngàn năm rồi, nếu không phải cô cô cứu ta ra, chỉ sợ ta sẽ bị phong ấn ở đó cả đời, nhưng mười năm trước cô cô cũng đã rời đi, nói là muốn đi tìm một người, ta cũng nên rời khỏi nơi này rồi...”

Thiếu niên cười nhạt, tóc đen tung bay trong gió, hắn nâng tay vuốt ve cằm, nụ cười lười biếng động lòng người như thế...

Hắn ngước mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa, trong mắt bắt đầu hoài niệm.

Rất nhanh thôi, hắn có thể đi tìm bọn họ.

Nhiều năm qua bị phong ấn khiến hắn tu luyện rất chậm, chậm đến mức tựa hồ nguyên khí khó có thể vận dụng được, sau khi thức tỉnh, hắn đã dùng thời gian mấy năm để khôi phục thân thể.

Tuy thế, những năm này hắn cũng có tiến bộ rất lớn...

Thiếu niên nở nụ cười tuyệt mỹ, dùng bốn chữ phong hoa tuyệt đại để hình dung cũng không quá đáng.

Nương, bây giờ, ta sẽ không để bất kì ai xúc phạm tới chúng ta...

Chỉ cần nghĩ tới không lâu nữa sẽ có thể gặp lại người thân đã ly biệt, trái tim thiếu niên nhịn không được run lên, kích động, vui sướng tràn ngập trong tim, hắn hận không thể mọc cánh bay thẳng đến bên cạnh nàng.

Nhưng mà không có ai nhìn thấy thiếu niên đứng trên ngọn núi.

Nếu không nhất định sẽ chìm đắm trong tiếng cười của thiếu niên ấy, thiếu niên tuấn mỹ như thế, ngay cả ở Trung Châu cũng khó có thể nhìn thấy...

Lúc này, bên trong hương các, lông mày Mộ Như Nguyệt khẽ giật giật, nàng chậm rãi mở mắt ra, một dung nhan yêu nghiệt lập tức xuất hiện trước mắt nàng.Khoảng cách hai người rất gần khiến sắc mặt nàng nháy mắt trầm xuống.

“Phượng Kinh Thiên, sao ngươi lại ở đây?”

Nàng cắn chặt răng, hung tợn hỏi.

Phượng Kinh Thiên có chút ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: “Nữ nhân không có lương tâm, ngươi còn dám hỏi ta, có phải nam nhân kia đối xử với ngươi không tốt nên bức ngươi nhảy xuống vực hay không? Nếu không phải ta trùng hợp nhặt được ngươi, phỏng chừng ngươi đã sớm vào miệng ma thú rồi. Mặc kệ thế nào, là ta đã cứu ngươi một mạng, yêu cầu của ta không cao, ngươi lấy thân báo đáp là đủ rồi.”

_____________________________________

CHƯƠNG 268: NGƯỜI ĐỨNG ĐẦU PHƯỢNG GIA (1)

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, nhấc chân hung hăng đá về phía Phượng Kinh Thiên, cũng may hắn đã sớm phòng bị chiêu này của nàng, nghiêng người dễ dàng tránh né.

Hắn nhướng mày, vẻ mặt cười như không cười nhìn nữ nhân mặt lạnh trước mắt: “Nữ nhân vẫn nên thục nữ một chút thì tốt hơn, đừng cả ngày chỉ biết đá hạ thân nam nhân, đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta, vậy cho ngươi đá một cái cũng không sao... bất quá, cách ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng cũng thật kì lạ.”

Kỳ thực Mộ Như Nguyệt rất muốn phản bác hắn một câu, nàng cũng không bảo hắn cứu nàng, cho dù không bị Phượng Kinh Thiên gặp được, nàng đã ăn viên đan dược kia rồi nên chắc chắn ma thú không thể cảm nhận được hơi thở của nàng, không có kế sách vẹn toàn làm sao nàng có thể một mình đi gặp loại nữ nhân như Nam Cung Tử Phượng?

Trước giờ nàng luôn rất quý trọng sinh mạng mình, làm sao có thể xúc động nhất thời?

Nhưng mà Phượng Kinh Thiên cứu nàng cũng là sự thật, nàng không thể lấy oán trả ơn...

“Yêu nghiệt, ân tình này ta sẽ trả cho ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ trông cậy vào chuyện này mà ta có hảo cảm với ngươi, Mộ Như Nguyệt đời này kiếp này chỉ có một nam nhân, ngoài hắn ra trong lòng ta không chứa được những người khác! Càng đừng nói chuyện lấy thân báo đáp!”

Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Phượng Kinh Thiên, ánh mắt kiên định.

Nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia từ từ biến mất, Phượng Kinh Thiên híp mắt phượng, đáy lòng bắt đầu tràn lên lửa giận.

Nữ nhân này ngoài nam nhân kia thật sự không nhìn thấy những người khác?

“Nữ nhân, tương lai còn dài, ta có rất nhiều thời gian làm ngươi tiếp nhận ta.” Phượng Kinh Thiên lại cong môi cười, để có được nàng hắn không thể nóng vội nhất thời.

“Ta muốn đi, ngươi cản được sao?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

“Nữ nhân, phỏng chừng ngươi không biết đây là nơi nào”, thanh âm Phượng Kinh Thiên hơi dừng một chút, “Nơi này là Trung Châu, hơn nữa, trước đó ta đã phong ấn lực lượng trong cơ thể ngươi, ngươi đừng trách ta, ta chỉ muốn ở cùng ngươi một thời gian thôi, nếu không phong ấn ngươi, chỉ sợ ta căn bản không giữ ngươi lại đây được.”Nói tới đây, Phượng Kinh Thiên cười âm hiểm, hắn không muốn cùng Nam Cung Tử Phượng làm bậy, nhưng mà vì có được nàng, hắn có thể không từ thủ đoạn!

Nếu có thể buộc nàng lưu lại đây, cho dù làm thực lực của nàng biến mất thì có sao? Dù nàng có là phế vật hắn cũng sẽ thương yêu nàng cả đời...

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, sự cảm kích đối với Phượng Kinh Thiên không còn sót lại chút gì, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân mỹ giống yêu nghiệt tuyệt thế kia, thanh âm lạnh băng không chút độ ấm: “Phượng Kinh Thiên, ngươi sẽ hối hận!”

“Ha ha”, Phượng Kinh Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng, tiếng cười điên cuồng mà tràn ngập dụ hoặc, “Nữ nhân, ta nói rồi, ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta, thời gian này ngươi cứ ở lại Phượng gia, không có lệnh của ta ngươi không có khả năng rời khỏi đây.”

Bỏ lại những lời này, nam nhân nghênh ngang mà đi.

Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn hồng y biến mất trước mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nàng khẽ nhắm mắt lại vận dụng nguyên khí.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi...

Cơ thể nàng quả thật bị hạ phong ấn, nhưng rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với phong ấn của Nam Cung Tử Phượng, hiển nhiên Phượng Kinh Thiên chỉ mới tiến vào cấp thiên phú mà thôi....

Cho nên, dù trong cơ thể có phong ấn cũng không ảnh hưởng đến nàng tu luyện.

_____________________________________

CHƯƠNG 269: NGƯỜI ĐỨNG ĐẦU PHƯỢNG GIA (2)

Chỉ cần nàng đột phá đến cấp thiên phú, phong ấn này sẽ tự động phá giải, nàng sẽ có lại thực lực của mình...

Hiện tại việc nàng có thể làm chính là tiếp tục tu luyện.

Đáng tiếc, thực lực bị phong ấn, không thể luyện chế đan dược, nếu không sẽ dễ dàng phá giải được phong ấn này. Bây giờ nàng chỉ có thể dùng phương pháp khác nhanh chóng nâng cao thực lực.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn nha hoàn không gõ cửa mà vào.

“Đi ra ngoài!”

Nha hoàn sửng sốt một chút, nói: “Là đại thiếu gia kêu nô tỳ đến hầu hạ cô nương.”

Thanh âm Mộ Như Nguyệt càng trầm thấp: “Đi ra ngoài cho ta! Đừng để ta phải lặp lại lần nữa!”

Nha hoàn gắt gao cắn môi, cầm cái chậu trong tay đặt mạnh lên bàn, không thèm liếc Mộ Như Nguyệt cái nào, trực tiếp quay đầu đi ra, còn không quên hung hăng đóng sầm cửa lại.

“Một phế vật mà thôi, tưởng mình là ai chứ, còn không phải vì có đại thiếu gia chống lưng, thật không biết hồ ly tinh này ở đâu ra có bản lĩnh mê hoặc đại thiếu gia, nam nhân như đại thiếu gia chỉ có tiểu thư Lam Nguyệt mới xứng đôi, nữ nhân này cả tư cách làm tiểu thiếp cho đại thiếu gia cũng không có!”

Tuy sau khi đóng cửa, nha hoàn mới nói những lời này, nhưng tinh thần lực của Mộ Như Nguyệt cường đại cỡ nào? Cho nên vẫn nghe hết những lời nàng nói....

Phế vật?

Mộ Như Nguyệt cười khổ, đúng là như thế thật, hiện tại nàng có khác gì phế vật? Tình huống này giống hệt như khi nàng mới xuyên tới nơi này, lúc ấy nàng cũng không hề có chút thực lực nào.

Bất quá, nàng vẫn tin chắc, một phong ấn nhỏ mà thôi, không thể vây khốn nàng ở đây cả đời...

Đến lúc đó, nàng sẽ khiến nam nhân kia trả giá đắt!

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên lãnh ý, khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm lạnh băng vô tình...

“Thiếu... thiếu gia?”

Nha hoàn vừa đi được vài bước liền nhìn thấy một thân ảnh hồng y chắn trước mặt, tim đập mạnh, nam nhân này nhất cử nhất động đều cực kì mị hoặc.

Hắn giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung hắn.

“Ngươi vừa mới gì đó?” Ánh mắt nam nhân thâm trầm, thị huyết nhìn nha hoàn, hắn không có nha hoàn cơ hội nói chuyện, một ánh sáng đỏ hiện lên, đã thấy cổ nha hoàn bị cắt đứt, máu tươi phun trào bắn lên hồng y khiến nam nhân nhíu mày.

“Người tới, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này!”

Phượng Kinh Thiên ngước mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, phủi vạt áo sau người rời đi, hắn có tự tin, cuối cùng nàng sẽ thuộc về hắn.

Mà hắn, không cho phép bất kì ai vũ nhục nàng!

Từ đầu đến cuối Phượng Kinh Thiên đều không thèm liếc nhìn nha hoàn ngã trong vũng máu, tựa hồ trong mắt hắn, mạng người chỉ nhỏ bé như một con kiến, một con kiến mà thôi, không đáng để hắn tốn nhiều tâm tư.

Động tĩnh bên ngoài đương nhiên truyền hết vào tai Mộ Như Nguyệt, nàng chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

Nàng luôn là người mang thù, lần đầu gặp nhau nam nhân này là đến ám sát nàng, cho nên, bắt đầu từ khi đó đã định, cả đời này bọn họ không thể trở thành bằng hữu...

“Vô Trần.”

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng đột phá cấp thiên phú, sau đó trở lại bên cạnh ngươi...”

Bất quá, trước đó nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.