CHƯƠNG 290: MỘT ĐỜI MỘT KIẾP KHÔNG RỜI KHÔNG BỎ (2)
Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, trước mắt hiện lên dung nhan nam nhân tuấn mỹ như thần, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Phượng Kinh Thiên, hắn là nam nhân của ta, nam nhân duy nhất đời này kiếp này, cũng là tia nắng mặt trời trong sinh mệnh ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên lần đầu tiên gặp hắn, khuôn mặt tươi cười của thiếu niên ngày đó giống như mặt trời trong mùa đông giá rét chiếu sáng trái tim ta.... Hắn đã vì ta trả giá quá nhiều, điều duy nhất ta có thể hồi báo chính là một đời một kiếp không rời không bỏ.”
Một đời một kiếp không rời không bỏ....
Tình cảm tốt đẹp cỡ nào?
Ánh mắt Phượng Kinh Thiên trầm xuống, cuối cùng vẫn là vì hắn đến quá muộn sao? Nếu hắn có thể gặp nàng sớm hơn Dạ Vô Trần, có phải nàng sẽ yêu hắn?
Có điều, lời này nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Nữ nhân”, Phượng Kinh Thiên nuốt chua xót vào bụng, khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc động lòng người như thế: “Hôm nay, ngươi... tại sao lại buông tha ta? Với tính cách có thù tất báo của ngươi thì sẽ không buông tha bất cứ kẻ địch nào, ta đã từng phong ấn thực lực của ngươi, bức bách ngươi ở lại, cũng suýt chút nữa đẩy ngươi vào hoàn cảnh nguy hiểm, vì sao ngươi không giết ta? Chỉ cần ngươi muốn, Phượng Kinh Thiên ta nhất định sẽ không phản kháng.”
Tại sao?
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ta đã nói rồi, ta giết bọn họ là vì bọn họ không muốn buông tha ta, ta sẽ không để người thân của mình gặp nguy hiểm, nhưng Phượng Kinh Thiên, ngươi không muốn giết ta, càng không muốn tổn thương người thân của ta, vì sao ta phải giết ngươi? Huống chi, nể mặt tiền bối ta sẽ tha cho ngươi một mạng, có điều, từ nay về sau ta không hi vọng ngươi lại dây dưa ta, nếu không đừng trách ta khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”
Một khắc kia, nàng rõ ràng nhìn thấy sự tuyệt vọng và hoảng sợ trên mặt hắn, thậm chí không màng tất cả chạy về phía nàng, dù đối địch với Phượng Tường cũng muốn bảo hộ nàng....
Cho nên, từ lúc đó nàng đã tha thứ Phượng Kinh Thiên.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Đối với Phượng Kinh Thiên, nàng trước giờ đều không yêu, cả đời này, nàng chỉ yêu một nam nhân....
“Đoạn tử tuyệt tôn? Nữ nhân, ngươi vẫn ngoan như vậy.” Phượng Kinh Thiên ai oán, hắn vĩnh viễn không quên được lúc trước bị nữ nhân này đạp một cái, kí ức vẫn còn mới mẻ đấy.
Nhưng mà một đạp đó càng làm hắn yêu nữ nhân này hơn....
Mộ Như Nguyệt ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn không trung, nhàn nhạt nói: “Phượng Kinh Thiên, ta nên rời đi.”
Trong lòng Phượng KInh Thiên hung hăng chấn động, hắn biết, nếu nàng đã khôi phục thực lực sẽ trở về bên nam nhân kia....
“Ta biết trong lòng ngươi vẫn giận chuyện ta đã làm với ngươi, ta cũng không hi vọng xa vời ngươi có thể hoàn toàn tha thứ cho ta, chỉ hi vọng ngươi có thể để ta làm chút gì đó để chuộc tội.”Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp môi, ánh mắt yêu mị nhìn Mộ Như Nguyệt, nồng đậm tình cảm, tựa hồ có thể làm người ta bỏng cháy...
Đối với nàng, hắn vẫn không thể buông tay.
Có điều, hắn sẽ không sử dụng loại thủ đoạn cưỡng bách nàng nữa, sẽ chỉ làm nàng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của hắn... cho dù có phải tốn thời gian cả đời.
“Phượng Kinh Thiên, ngươi cũng không nợ ta cái gì, ta không cần ngươi bồi thường”, Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói, “Ta nên về nhà, ngươi tự bảo trọng, hi vọng lần sau gặp lại ngươi có thể buông tha tình cảm này để có một khởi đầu mới, ta không thích hợp với ngươi, cũng sẽ không yêu ngươi, mặc kệ ngươi làm bao nhiêu việc đi nữa, trong lòng ta chỉ có hắn, thiên địa hủy diệt cũng không thay đổi.”
__________________________________
CHƯƠNG 291: TIÊU GIA NGUY CƠ (1)
Biết rõ những lời thiếu nữ nói là thật, muốn nàng tiếp nhận hắn là quá khó khăn.... Nhưng mà, khi nghe lời này, trái tim hắn vẫn khẽ nhói đau.
Nữ nhân này vẫn thẳng thắn như vậy, nàng không biết lời mình nói đả thương người cỡ nào?
May mắn duy nhất chính là nàng không còn hận hắn nữa, đây cũng coi như nỗ lực của hắn có hiệu quả tốt, không phải sao? Nếu có một ngày có thể nói chuyện với nàng như bằng hữu, có lẽ khoảng cách giữa nàng và hắn sẽ gần thêm một chút...
Ngóng nhìn thân ảnh thiếu nữ đi xa, Phượng Kinh Thiên không ngăn cản, chỉ chăm chú nhìn bạch y càng lúc càng xa, thật lâu không dời mắt...
Thánh cảnh, Tiêu gia.
Tiêu Thiên Vũ đang cùng Thánh Nguyệt phu nhân đàm luận cái gì, thần sắc hai người đều rất nghiêm trọng. Thấy cha mẹ mình như vậy, Tiêu Uyển an tĩnh ngồi một bên, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lộ vẻ buồn rầu.
“Phu quân, ngươi nói Nguyệt Nhi thật sự đang ở Trung Châu sao?”
Tiêu Thiên Vũ nghiêm túc gật đầu: “Là thiếu tông chủ Dược tông Mộ Dung Thanh Sơ suy đoán, hắn nói Nguyệt Nhi đi về hướng Trung Châu, thực lực bị phong ấn, cho nên Vô Trần mới vội vàng chạy đến Trung Châu tìm Nguyệt Nhi, tuy thiên phú của Nguyệt Nhi mạnh nhưng thực lực bị phong ấn, lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì không xong.”
Có lẽ cảm nhận được Thánh Nguyệt phu nhân lo lắng, Tiêu Thiên Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngọc Nhi, yên tâm đi, nếu Vô Trần đã đi tìm, vậy Nguyệt Nhi sẽ không có nguy hiểm gì, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng con rể sao? Lúc giao Nguyệt Nhi cho hắn, ta có thể nhìn ra Vô Trần sẽ bảo hộ nàng an toàn, chúng ta chỉ phải chờ đợi thôi...”
Nam nhân kia thực lực cường đại, lại si tình, nếu có hắn ở bên cạnh, dù Nguyệt Nhi bị phong ấn cũng có thể bình yên vô sự.
Hắn nhất định bất chấp tất cả để bảo hộ nàng....
“Ngươi là ai, dám tới Tiêu gia quấy rối!”
Đúng lúc này, một tiếng thét lớn từ ngoài cửa truyền vào.
Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân nhìn nhau, nhíu mày.”Phu quân, chúng ta đi ra xem...”
“Được.” Tiêu Thiên Vũ đỡ Thánh Nguyệt phu nhân dậy, nhìn qua Tiêu Uyển, mỉm cười nói: “Uyển Nhi, ngươi ngồi đây chờ cha mẹ, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Tiêu Uyển chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong sân Tiêu gia, gió nhẹ phất qua vạt áo, nữ tử như cửu thiên huyền nữ đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh băng cao ngạo đánh giá Tiêu gia trước mắt.
Khóe môi nàng nở nụ cười nhạo báng, lạnh lùng nói: “Đây là người nhà của Mộ Như Nguyệt? Xem ra cũng chỉ có thế, nữ nhân kia trọng tình nghĩa, vậy ta liền hủy hoại nhà nàng, giết người thân của nàng, làm nàng hối hận cả đời, tốt nhất là giống như kiếp trước vì cứu người thân mà chịu khổ thiên kiếp, đi đời nhà ma, như vậy ta cũng đỡ tốn sức đối phó nàng...”
Mộ Như Nguyệt, sai lầm lớn nhất cả hai đời của ngươi chính là đoạt nam nhân của Nam Cung Tử Phượng ta!
Kiếp trước ngươi là cô nhi, Tử gia là người thân duy nhất của ngươi, cho tới bây giờ ta còn nhớ rõ biểu tình cực kì bi thương của ngươi khi chứng kiến Tử gia bị diệt môn, ngươi nên có loại biểu tình này.
Kiếp này ta cũng muốn ngươi chịu đau đớn giống như vậy, hiện tại Vô Trần ca ca không ở Tiêu gia, ta xem ai có thể che chở được cái gia tộc này...
Phảng phất như nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của thiếu nữ, Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, ánh mắt nham hiểm, lạnh băng ngạo nghễ, khí thể duy ngã độc tôn bộc phát mang theo nồng đậm sát khí.
“Tiêu gia, các ngươi ngàn vạn không nên tìm Mộ Như Nguyệt trở về, nếu không cũng sẽ không phải chịu nỗi khổ diệt môn, muốn trách thì trách nàng đi, là nàng đắc tội ta, cho nên ta mới giết các ngươi!”
______________________________________
CHƯƠNG 292: TIÊU GIA NGUY CƠ (2)
Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng lạnh lùng nhìn người Tiêu gia, khóe môi gợi lên nụ cười mỉa mai tựa như không hề để những người này vào mắt.
“Tiêu Thiên Vũ, Thánh Nguyệt phu nhân, cha mẹ của Mộ Như Nguyệt!” Nam Cung Tử Phượng híp mắt, trong mắt xẹt qua lãnh ý, nếu hai người này chết, không biết Mộ Như Nguyệt sẽ có bao nhiêu đau khổ...
Nàng thực mong chờ được nhìn thấy biểu tình của nàng lúc đó...
“Ngươi là người Nam Cung gia?” Tiêu Thiên Vũ cau mày, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
“Ha ha”, Nam Cung Tử Phượng khẽ cười hai tiếng, vẻ mặt lãnh ngạo, khinh thường nói: “Nam Cung gia? Những người đó đều là hạ nhân của ta mà thôi, căn bản không xứng so sánh với ta, Tiêu Thiên Vũ, Thánh Nguyệt phu nhân, nếu các ngươi không mang Mộ Như Nguyệt về Tiêu gia, có lẽ Tiêu gia vẫn sẽ bình yên, bất quá các ngươi sẽ nhanh hối hận thôi, bởi vì nàng mang đến nguy cơ diệt tộc cho các ngươi!”
Tâm Thánh Nguyệt phu nhân khẽ run lên, khuôn mặt tuyệt mỹ nháy mắt lạnh băng: “Chính ngươi hại nữ nhi ta mất tích? Đúng không?”
“Ha ha ha!” Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, trên khuôn mặt lạnh băng hiện lên sát khí, “Mất tích? Nàng phỏng chừng đã thi cốt vô hồn rồi, mấy người các ngươi là người thân của nàng, đương nhiên ta sẽ không buông tha! Người Tiêu gia nghe cho rõ đây, Tử Phượng ta hôm nay tới lấy mạng các ngươi, nếu thức thời thì ngoan ngoãn chịu trói, miễn cho phải chịu đựng thống khổ!”Giống như Tử gia ngàn năm trước....
Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía phu thê Tiêu Thiên Vũ.
Nàng vĩnh viễn không quên một ngày ngàn năm trước, vì nàng cố ý tiết lộ một số cơ mật của Tử gia cho cái thế lực duy nhất có thể đối kháng với Tử gia ở Trung Châu, hơn nữa nàng còn trợ giúp thế lực kia khiến Tử gia chìm trong vũng máu.
Đặc biệt là dưỡng phụ cùng dưỡng mẫu, nàng sẽ không quên ánh mắt đau đớn của hai người lúc ấy, đại khái là đến chết bọn họ vẫn không dám tin nàng lại bán đứng Tử gia....
Ai bảo hai người họ che chở Mộ Như Nguyệt như vậy, càng không cho nàng trở thành tiểu thiếp của Tử Hoàng ca ca, lúc ấy chỉ cần bọn họ nói một câu, nói không chừng nàng cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Cho nên bọn họ đáng chết!
Tất cả những người ngăn cản nàng cùng Tử Hoàng ca ca bên nhau đều đáng chết vạn lần!
Sát khí mãnh liệt phát ra từ người Nam Cung Tử Phượng, cuồn cuộn ập về phía phu thê Tiêu Thiên Vũ, dưới lực uy áp cường hãn, sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân tái nhợt, khuôn mặt tuyệt mỹ dần trở nên ngưng trọng.
“Phu nhân!”
Tiêu Thiên Vũ cả kinh, vội vàng ôm Thánh Nguyệt phu nhân vào lòng, thay nàng che chắn uy áp.
“Thiên phú!”
Nữ nhân này là cường giả thiên phú, hơn nữa còn là trung cấp tiên thiên....
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng thét lớn từ trong sân vang lên.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu lão gia chủ, đoàn người nhanh chóng bước về hướng này, sắc mặt hai lão nhân đều nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Phụ thân, Tiêu lão!”
Tiêu Thiên Vũ sửng sốt, không ngờ việc này lại kinh động tới Tiêu lão. Trừ khi đệ tử Tiêu gia làm khảo nghiệm huyết mạch, Tiêu lão sẽ không rời khỏi tộc đường...
“Một thiên phú sơ cấp cùng một thiên phú trung cấp.”
Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng lạnh lẽo quét về phía hai lão nhân đang đi tới, khóe môi khẽ nhếch: “Không ngờ một gia tộc bên ngoài Trung Châu cũng có cường giả thiên phú trung cấp, đáng tiếc, ngươi hẳn là đèn đã cạn dầu, không phải đối thủ của ta...”
_______________________________________
CHƯƠNG 293: TIÊU GIA NGUY CƠ (3)
“Hừ.” Tiêu Lão hừ nhẹ một tiếng, khí thế uy áp phát ra, đánh về phía Nam Cung Tử Phượng.
'Oanh' một tiếng, hai luồng khí thế giao nhau trong không trung như làn sóng khuếch tán ra, bụi bay mù mịt.
Đã không có cường giả thiên phú uy áp, sắc mặt vợ chồng Tiêu Thiên Vũ dần dần khôi phục lại...
“Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu dám giết người Tiêu gia thì nhất định phải chết!” Ánh mắt Tiêu lão sắc bén, lạnh lẽo nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng, “Dù tuổi thọ của lão phu sắp hết, nhưng dù ta có chết ở đây cũng tuyệt đối không để ngươi động vào người nào của Tiêu gia! Nếu ngươi muốn giết bọn hắn, nhất định phải bước qua xác của ta, có chết lão phu cũng phải kéo ngươi chôn cùng.”Áo bào xám nhẹ bay, Tiêu lão chắn trước mặt mọi người, khuôn mặt già nua đạm mạc, vô cùng kiên nghị.
Giờ phút này, hắn đứng thẳng người, bóng dáng già nua như cây trúc sừng sững không ngã, che chắn cuồng phong...
“Tiêu Lão!”
Tiêu lão gia chủ run lên, hắn hiểu rõ Tiêu lão đã quyết tử....
“Gia chủ, Tiêu lão ta sống tới bây giờ cũng đủ rồi, trước khi chết ta đã chờ được truyền nhân có trăm phần trăm huyết mạch Tiêu gia xuất hiện, ta cũng đã chuẩn bị tốt truyền thừa của lão tổ tông, chờ sau khi nàng đột phá thiên phú thì có thể tiếp nhận truyền thừa, như vậy ta đã cảm thấy mỹ mãn, lão tổ tông ở dưới địa ngục đã chờ ta lâu lắm rồi, ta nên đến bầu bạn với hắn, hi vọng sau khi ta đi rồi, ngươi có thể làm Tiêu gia phát dương quang đại, bất quá có lẽ ta không được nhìn thấy ngày đó...”
Tiêu lão cười nhạt, cả đời này hắn đã không còn gì tiếc nuối nữa, sở dĩ kiên trì lâu như vậy cũng là muốn tự mình đưa nàng đi tiếp thu truyền thừa.
Nhưng xem ra hắn không thể đợi được đến ngày đó....
“Tiêu lão!” Tiêu lão gia chủ run rẩy nhìn lão nhân đã quyết tâm, một dòng nước mắt ấm nóng từ hốc mắt chảy xuống, “Ngươi nhất định có thể nhìn thấy Tiêu gia phát dương quang đại, lão tổ tông cũng hi vọng ngươi có thể ở lại trợ giúp Tiêu gia, cho nên mặc kệ phải đối mặt với kẻ địch cường đại cỡ nào, chúng ta đều sẽ cố chống đỡ.”
Tiêu lão mỉm cười lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng.
Nếu hắn có thể trẻ lại mấy chục tuổi, có lẽ còn đánh ngang tay với nữ nhân này, nhưng mà bây giờ hắn đã kiệt sức rồi, lực bất tòng tâm....
“Một lão nhân sắp chết mà cũng muốn làm đối thủ của ta?” Nam Cung Tử Phượng cao ngạo hất cằm, thanh âm lạnh lẽo băng sương, “Ta không có hứng thú ở chỗ này nhìn các ngươi thâm tình, nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ đưa đám người các ngươi vào địa ngục, ai cũng đừng hòng thoát được.”
Sát khí mãnh liệt tràn ngập trong không trung, thân ảnh Nam Cung Tử Phượng chợt lóe nhằm về phía Tiêu lão, một thanh hàn kiếm xuất hiện trong tay nàng.
Tiêu lão nâng tay lên, một trận gió lốc như hỏa long mạnh mẽ phóng về phía Nam Cung Tử Phượng, lực lượng cường đại làm người ta chấn động tâm thần.
Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, thanh kiếm lạnh băng tỏa ra ánh sáng rét lạnh, một luồng băng tuyết bạo phát, hung hăng đâm về phía gió lốc cùng hỏa long của Tiêu lão.
Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên?
Hiện tại mọi người Tiêu gia đều cảm nhận được cảm giác này...
Lửa và băng va chạm nhau trên không trung, lực lượng mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía, nháy mắt khiến một vùng đất lớn biến thành băng và hỏa, ngay cả không khí cũng bị đông lại.
_____________________________________
CHƯƠNG 294: TIÊU GIA NGUY CƠ (4)
“Tiêu lão!”
Thánh Nguyệt phu nhân căng thẳng, không chớp mắt nhìn thân ảnh già nua trên không trung.Thực lực.... Cuối cùng vẫn là vấn đề thực lực.
Nếu nàng có được lực lượng thiên phú, có phải sẽ không bị động như thế? Nguyên nhân chính là vì không đủ thực lực cho nên gặp cường giả thiên phú liền bó tay...
Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao nắm chặt nắm tay, đè nén nội tâm không cam lòng, chăm chú nhìn hai người đang giao chiến....
“Oanh!”
Một luồng khí cường đại đánh vào ngực Tiêu lão, Tiêu lão lập tức lui về phía sau vài bước, khóe môi tràn ra vết máu, hắn ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tử Phượng, ánh mắt càng thâm trầm hơn.
“Hừ!” Nam Cung Tử Phượng khinh thường hừ lạnh, nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay tê dại của mình, ánh mắt kiêu ngạo, “Lão nhân, đều là thiên phú trung cấp nhưng ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta! Hiện tại ngươi đã tới cực hạn rồi, càng vận dụng nguyên lực sẽ làm ngươi càng chết nhanh hơn, dựa vào cái thân thể cạn kiệt đó của ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta?”
Tiêu lão không nói gì, thân thể chợt lóe lại công kích Nam Cung Tử Phượng.
“Lão phu đã nói, muốn động người Tiêu gia, nhất định phải bước qua xác lão phu, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không cho phép ngươi động tới bọn họ!”
“Không biết tự lượng sức mình!” Nam Cung Tử Phượng vung nhẹ kiếm trong tay...
Nhiệt độ không khí dần dần hạ thấp.
Băng tuyết trên bầu trời từ từ bay xuống, bông tuyết trắng ngần, trong sáng, tựa như sắc thái đẹp nhất thế gian... Những bông tuyết lướt nhẹ qua trước mặt Nam Cung Tử Phượng, dần dần ngưng tụ lại.
Lạnh....
Hiện tại mọi người đều cảm thấy rét lạnh chưa từng thấy, giống như chui vào hầm băng....
“Lão nhân, dù sao tuổi thọ của ngươi cũng đã hết, sống nữa cũng chỉ thêm thống khổ, vậy để Nam Cung Tử Phượng ta tiễn ngươi một đoạn đường!”
Oanh!
Vô số băng tuyết ngưng tụ trước mặt Nam Cung Tử Phượng thành gió lốc cường đại, gió lốc đi đến đâu không khí bị đóng băng đến đó, lạnh lẽo tận xương khiến sắc mặt Tiêu lão ngưng trọng, trên người phóng ra một ngọn lửa công kích về phía băng tuyết phong bạo.
So với băng tuyết phong bạo vừa rồi, công kích lần này rõ ràng mạnh hơn gấp mấy lần...
“Đều mau nằm sấp xuống!” Sắc mặt Tiêu lão đại biến, vội vàng rống lên với mấy người phía sau.
“Tiêu lão!”
Đám người Tiêu Thiên Vũ nhìn thân ảnh che chắn trước mặt mọi người, tâm chìm vào đáy cốc, nét mặt bi thống...
Tựa như không nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, Tiêu lão vẫn đứng thẳng trước mặt mọi người, vô số ngọn lửa bao quanh làm khuôn mặt hắn đỏ bừng, nhưng vẻ mặt hắn lại hiện lên vẻ thoải mái.
Vì Tiêu gia, dù phải chết hắn cũng cam tâm tình nguyện...
“Oanh!”
Tiếng nổ cường đại vang vọng khắp chân trời.Tiêu Thiên Vũ vội vàng ôm Thánh Nguyệt phu nhân vào ngực, ngước mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, vừa nhìn thấy, con ngươi hắn đột nhiên co rút, trái tim như bị cái gì hung hăng đập vào, run rẩy kịch liệt.
Trong gió lốc mãnh liệt, Tiêu Lão vẫn trước sau đứng thẳng, gió nhẹ phất qua, áo xám bay lên, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, không di động nửa bước....
Mà trận gió lốc đủ để hủy diệt Tiêu gia đã bị hắn chặn lại.
Giờ khắc này, bóng dáng già nua cường đại như thế, dùng sinh mạng mình cố gắng chống đỡ công kích thay Tiêu gia...
“Tiêu lão!”
Thân thể Tiêu lão gia tử kịch liệt run rẩy, nước mắt chảy dài, hắn không màng tất cả vọt qua hướng Tiêu lão.
Nhưng Tiêu lão đột nhiên nâng tay lên, ngăn động tác của Tiêu lão gia chủ lại....
“Phụt!”
Tiêu lão phun ra một ngụm máu, thân thể rốt cuộc không chống đỡ nổi, hai chân quỳ trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng phun ra, một ngụm lại một ngụm, cũng khiến trái tim mọi người co rút....
___________________________________
CHƯƠNG 295: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (1)
“Tiêu lão!”
Tim Tiêu lão gia chủ nhấc lên tới cổ họng, trong lòng tràn ngập sợ hãi làm hắn run rẩy lên, trong mắt toàn là kinh sợ.
“Khụ khụ!”
Tiêu lão ho khan hai tiếng, miệng phun ra máu tươi nhiễm đỏ áo bào màu xám, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Nam Cung Tử Phượng. Từ đầu đến cuối hắn vẫn chắn trước mặt mọi người, chưa từng rời đi.
“Lão phu đã nói, dù phải chết cũng phải bảo hộ người Tiêu gia, muốn tổn thương bọn họ nhất định phải bước qua xác ta!”
Hắn nắm chặt nắm đấm, từ từ đứng dậy...
Thân thể lão giả lung lay tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, nhưng bước chân hắn lại cứng rắn dị thường, mặc kệ chịu đả kích cỡ nào cũng không tránh ra...
Tiêu lão ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục mang theo sự kiên quyết, thấy chết không sờn: “Nam Cung Tử Phượng, tới Tiêu gia chính là sai lầm lớn nhất của ngươi, nếu đã vậy, ngươi hãy bồi lão nhân ta cùng xuống hoàng tuyền đi, ha ha ha!”
Oanh!
Một màng chắn trong suốt từ từ bao phủ Tiêu gia, giống như muốn bảo hộ mọi người trong tấm chắn kia.
“Tiêu lão, ngươi muốn làm gì?” Tiêu lão gia chủ nôn nóng hô to, vung tay phóng một ngọn lửa xanh biếc về phía tấm chắn, nhưng lại bị một luồng sáng bắn ngược ngược lại.
'Phịch' một tiếng, lão gia chủ ngã trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thân ảnh màu xám mờ ảo , đạm mạc bên ngoài.
“Đây là át chủ bài cuối cùng của Tiêu gia, có thể ngăn cản lực lượng tự bạo của một cường giả thiên phú, Nam Cung Tử Phượng, lão phu là người sắp bước vào quan tài, trước khi chết có thể kéo theo một võ giả thiên phú làm đệm lưng cũng không uổng phí.”Tiêu lão tươi cười kiên định mà thỏa mãn, đáy mắt mang theo sự tự tin.
Giờ phút này, trên mặt mọi người Tiêu gia đều cực kì bi thống, lão gia chủ phẫn nộ rống to không ngừng.
Nỗi bi thương mãnh liệt làm cả người hắn giống như sắp điên rồi, liên tục đấm vào lá chắn...
“Oanh!”
Một cỗ lực lượng cường hãn từ trên người lão nhân bùng nổ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía Nam Cung Tử Phượng. Cảm nhận được cỗ lực lượng kia, Nam Cung Tử Phượng biến sắc, trong mắt hiện ra chút hoảng hốt.
“Lão nhân đáng chết, hắn thật sự không muốn sống nữa!”
Một cường giả thiên phú trung cấp tự bạo, cho dù nàng may mắn không chết thì nửa đời sau cũng sẽ tàn phế, nếu ở trong địa bàn Tiêu gia mà bị bán thân bất toại (liệt nửa người), Tiêu lão gia chủ kia nhất định sẽ một đao chém chết nàng.
Tiêu lão nhàn nhạt cong khóe môi, từ từ nhắm mắt lại...
Thời khắc cuối cùng, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hồi ức những năm tháng cùng lão tổ tông chinh chiến tứ phương, đoạn thời gian đó dù rất nguy hiểm nhưng lại là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Hiện tại, hắn rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ lão tổ tông giao cho, có thể xuống địa ngục đi theo hắn rồi, trời biết hắn đã chờ đợi ngày này đã bao lâu.
Chết vì Tiêu gia, hắn cũng không hối tiếc!
Tiêu lão mở to mắt, thân thể nhanh chóng phình to lên như một quả khí cầu, dưới ánh mắt hoảng sợ của người Tiêu gia và Nam Cung Tử Phượng, hắn điên cuồng cười phá lên.
“Ha ha ha, Tiêu lão ta sống cả đời muôn màu muôn vẻ, đã không còn gì phải tiếc nuối, gia chủ, chờ sau khi ta chết rồi, hi vọng ngươi có thể mai táng tro cốt ta bên cạnh lão tổ tông, sau khi xuống địa ngục, ta còn muốn kề vai sát cánh cùng lão tổ tông chiến đấu!”
______________________________________
CHƯƠNG 296: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (2)
Khuôn mặt lão gia chủ tràn ngập bi thương, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà bây giờ hắn bị nhốt trong lá chắn, có muốn ngăn cản cũng không cách nào làm được...
Tiêu Thiên Vũ ôm chặt Thánh Nguyệt phu nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể đang từ từ phình to của Tiêu lão, vẻ mặt trầm trọng, nắm đấm khẽ run lên.
“Cha, mẹ...”
Trong đại sảnh Tiêu gia, Tiêu Uyển sợ hãi co rụt trong góc tường, đôi mắt to ngập nước mắt, nàng cố gắng không cho mình khóc thành tiếng.
Vừa rồi cha bảo nàng ở đây chờ, nàng ngoan ngoãn nghe lời nhưng không biết tại sao trong lòng rất bất an, nàng muốn đi tìm cha mẹ nhưng vừa bước ra khỏi cửa, một lá chắn trong suốt lại ngăn nàng lại.
Nàng muốn xuyên qua cái lá chắn kia nhưng không được...
“Cha, mẹ, các ngươi ở đâu? Uyển Nhi sợ hãi...”
Thân thể nhỏ nhắn của Tiêu Uyển run run, ánh mắt hoảng sợ nhìn tộc đường không một bóng người.
Tuy nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng không muốn một mình ở chỗ này, chỉ muốn đi tìm cha mẹ... nhưng vì sao nàng không ra khỏi đây được? Hiện tại mẫu thân ở nơi nào?Nhìn cả tộc đường chỉ có một mình mình, Tiêu Uyển ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, một đôi mắt to tràn ngập bất an...
“Không!”
Tiêu lão gia chủ nhìn thân thể Tiêu lão từ từ phình to lên, sắp nổ mạnh, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, bi thống hô to một tiếng, thanh âm quanh quẩn thật lâu trong không gian Tiêu gia...
Bá!
Trong lúc mọi người tuyệt vọng, một ánh sáng bạc xẹt qua bầu trời, nhập vào thân thể Tiêu lão, trong chốc lát, thân thể Tiêu lão như quả cầu bị xì hơi, dần dần xẹp xuống, một thân lực lượng cường đại cũng theo gió tan mất.
“Này... này là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Lão gia chủ chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn bạch y thanh thuần như tuyết trên không trung.
Thiếu nữ đứng giữa không trung, bạch y tung bay trong gió tạo thành độ cong duyên dáng, nàng rũ mắt nhìn về phía mọi người, khi nhìn đến Nam Cung Tử Phượng, đáy mắt xẹt qua lãnh ý.
“Nguyệt Nhi?”
Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ đứng trong không trung.
Ở đại lục này, có thể tùy ý bay trên không trung cũng chỉ có thiên phú.....
Chẳng lẽ Nguyệt Nhi đột phá tới cấp thiên phú rồi? Không phải Mộ Dung Thanh Sơ nói thực lực của nàng bị phong ấn, còn gặp nguy hiểm sao?
Thấy nữ nhi mình bình an vô sự, Thánh Nguyệt phu nhân kích động, nàng vội vàng giơ tay bụm môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ một thân bạch y kia.
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Nam Cung Tử Phượng, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Lão, thân thể nàng chợt lóe, đáp xuống trước mặt Tiêu lão.
“Ngươi vừa làm gì ta vậy?” Tiêu lão hồi phục tinh thần, kinh ngạc hỏi.
Rõ ràng hắn cảm thấy thân thể sắp tự bạo, nhưng không biết Mộ Như Nguyệt đưa thứ gì vào thân thể hắn, lực lượng tự bạo kia lại kỳ tích ổn định trở lại...
“Ta chỉ dùng ngân châm phong bế huyết mạch của ngươi cưỡng bách lực lượng kia ngừng lại.” Mộ Như Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
Nhưng mà giờ khắc này, trong lòng nàng trầm xuống.
Cũng may nàng kịp thời về tới Tiêu gia.
Nếu chậm một chút nữa, phỏng chừng Tiêu lão sẽ đồng vu quy tận cùng Nam Cung Tử Phượng....
Tiêu lão ngẩn ra, cười khổ lắc đầu: “Đại tiểu thư, ngươi không nên làm như vậy, ta đã ôm quyết tâm phải chết, chỉ cần ta cùng Nam Cung Tử Phượng đồng vu quy tận thì có thể đổi được Tiêu gia bình an, mà ta cũng không sợ chết, khụ khụ...”
____________________________________
CHƯƠNG 297: MỘ NHƯ NGUYỆT TRỞ VỀ (3)
Nói tới đây, Tiêu lão ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay vài cái, suýt nữa ngã xuống.
Vừa rồi chặn một kích của Nam Cung Tử Phượng đã khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị trọng thương, có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.Mộ Như Nguyệt vội vàng lấy một viên đan dược từ trong nhẫn không gian ra nhét vào miệng Tiêu lão, vừa vào miệng, đan dược hóa thành một dòng nước ấm chảy vào bụng, vết thương của hắn dần dần khôi phục lại như cũ.
Tiêu lão hơi sửng sốt, đan dược sư đỉnh địa giai? Nhưng cho dù nàng mạnh mẽ cũng chỉ mới đột phá thiên phú thôi, làm sao có thể là đối thủ của Nam Cung Tử Phượng đã là thiên phú trung cấp?
“Đại tiểu thư, ngươi mau rời khỏi nơi này, chỉ cần ngươi còn sống, chính là hi vọng của Tiêu gia chúng ta!” Ánh mắt Tiêu lão nôn nóng, nha đầu này là truyền nhân tiếp nhận truyền thừa của lão tổ tông, nếu nàng không chết, Tiêu gia liền có hi vọng chấn hưng, hắn cũng có mặt mũi đối mặt với lão tổ tông nơi chín suối.
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, cũng không đáp lời Tiêu lão, nàng chợt ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trong lá chắn, nhẹ giọng nói: “Cha, mẹ, gia gia, Mộ Như Nguyệt đã trở lại....”
Đúng vậy, nàng đã trở lại.
Nếu nàng đã trở về thì nhất quyết sẽ không cho phép Nam Cung Tử Phượng động đến một người nào của Tiêu gia!
“Nguyệt Nhi! Đi mau!” Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, lập tức hoảng loạn, “Nam Cung Tử Phượng muốn đối phó ngươi, ngươi đi mau! Vô Trần và đại ca ngươi đã đến Trung Châu tìm ngươi, ngươi mau đi tìm bọn họ, ngày sau lại báo thù cho chúng ta!”
Đi mau...
Thánh Nguyệt phu nhân cắn chặt môi, ánh mắt cầu xin nhìn thiếu nữ.
“Ngươi yên tâm”, Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, cười lạnh nói, “Hôm nay chỉ cần ta ở đây, tuyệt đối không để Nam Cung Tử Phượng thương tổn người Tiêu gia!”
Nàng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng, dung nhan tuyệt mỹ vô cùng kiên định.
Ngữ khí như vậy, căn bản khiến người khác không thể hoài nghi lời nàng nói...
“Ha ha ha!” Nam Cung Tử Phượng khôi phục lại tình thần, nghe xong lời nói tự cho là đúng của Mộ Như Nguyệt, nàng lập tức cười điên cuồng, tiếng cười tràn ngập hàn ý, “Mộ Như Nguyệt, không, Nguyệt tôn! Ngươi cho rằng ngươi đột phá thiên phú thì sẽ là đối thủ của ta? Vậy cũng quá buồn cười đi, ta tuyệt đối sẽ không nhường Vô Trần ca ca cho nữ nhân như ngươi!”
Nói đến đây, nàng hơi ngừng một chút, nở nụ cười kiêu căng.
“Nhưng mà, Mộ Như Nguyệt, hiện tại ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ bắt ngươi lại, tra tấn ngươi, làm mọi cách để hủy đi kí ức của Vô Trần ca ca, làm hắn yêu ta, còn ngươi, nhất định phải nhìn chúng ta ân ái cả đời, nhìn nam nhân ngươi yêu cùng ta ân ái triền miên.”
Giết nàng, làm sao có thể tiêu tan sự ghen ghét trong lòng mình?
Chỉ có để nàng tận mắt chứng kiến Vô Trần ca ca triền miên cùng mình mới có thể khiến nàng đau lòng muốn chết, càng muốn để nàng nhìn thấy mình cùng Vô Trần ca ca sinh con đẻ cái, như thế mới là phương pháp tốt nhất để trả thù nàng.
Khiến nàng chịu nỗi khổ mà mình phải chịu ở kiếp trước...
Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, thần sắc đạm mạc nhìn Nam Cung Tử Phượng: “Thứ nhất, ngươi không có cách nào xóa đi kí ức của Vô Trần đối với ta, đây chỉ là ý nghĩ kì quái của ngươi mà thôi, thứ hai, cho dù Vô Trần quên ta, hắn cũng sẽ không yêu ngươi.”Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng biến đổi.
Nàng biết rõ lời Mộ Như Nguyệt nói là sự thật.
Kiếp trước nàng không chỉ hại chết Mộ Như Nguyệt, ngay cả Tử Hoàng ca ca cũng không buông tha, bởi vì nàng biết rõ cho dù Mộ Như Nguyệt chết, Tử Hoàng ca ca cũng không yêu nàng, chỉ có hắn cũng ngã xuống, nàng mới có cơ hội.
Nhưng mà, kiếp trước Tử Hoàng ca ca yêu Nguyệt tôn, kiếp này, Quỷ Vương Dạ Vô Trần mất đi kí ức lại yêu Mộ Như Nguyệt.
Đây thật sự là trời định sao?
Không!
Nàng không cam lòng!
Dù chỉ có một phần vạn cơ hội, nàng cũng muốn có được nam nhân kia...
______________☆☆☆______________
Chương 298 là lời chúc mừng năm mới tác giả Tiêu Thất Gia gửi đến các bạn độc giả cho nên mình sẽ lướt qua chương này.
Nhân tiện mình cũng chúc mọi người giáng sinh vui vẻ. Ai không đi chơi đêm noel thì ở nhà đọc truyện vui vẻ nhé :D
Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ mình trong thời gian qua. Love everyone, enjoy the story and merry christmas.
______________☆☆☆______________
CHƯƠNG 299: VẠN NGƯỜI MỘT LÒNG (1)
“Mộ Như Nguyệt, ngươi đi chết đi!”
Nam Cung Tử Phượng rống to, khắp không trung nháy mắt xuất hiện vô số bông tuyết, trường kiếm nhẹ vung, một trận gió lốc mang theo khí thế ngập trời đánh về phía Mộ Như Nguyệt...
Tức khắc, trời đất biến thành một mảnh băng tuyết.
Bông tuyết trắng tinh thuần khiết lại không cách nào che được máu tươi và vết bẩn...
Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, sự ghen ghét gặm nhấm trái tim nàng, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh đôi cẩu nam nữ này ân ái, nàng liền bùng lên lửa giận muốn hủy diệt thiên địa.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi không xứng với Vô Trần ca ca!”
Nam Cung Tử Phượng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặt không đổi sắc đứng trong gió lốc.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, một ngọn lửa màu đỏ từ thân kiếm bùng lên, dần dần lan đến người nàng, cả người nàng tựa hồ đều biến thành hỏa nhân, bay vút lên trên không...
“Nguyệt Nhi!”
Thánh Nguyệt phu nhân cả kinh, thân thể hung hăng lao vào lá chắn, nước mắt chảy xuôi theo dung nhan tuyệt mỹ: “Tiêu lão, mau thả chúng ta ra ngoài, Nguyệt Nhi sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiêu lão cười khổ lắc đầu, một khi lá chắn đã được lập, không đến thời điểm thì sẽ không thể mở ra, hắn cũng không có cách nào...
Thánh Nguyệt phu nhân cắn chặt môi, thân thể run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ nhìn thiếu nữ bị cuốn vào cuồng phong.
“Phu quân, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của ta... Không, ta muốn đi cứu Nguyệt Nhi, không ai được thương tổn Nguyệt Nhi của ta!” Thánh Nguyệt phu nhân đột nhiên đứng lên, hung hăng đâm vào lá chắn, lá chắn lập tức phát ra một dòng khí khiến thân thể nàng bắn ngược trở lại.
Nàng tựa như không cảm giác được đau đớn, lại lần nữa đứng lên vọt tới....
Tiêu Thiên Vũ cũng không ngăn cản Thánh Nguyệt phu nhân, hắn rút kiếm ra, đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt thâm tình mà kiên định: “Ngọc Nhi, chúng ta cùng nhau lao ra giúp Nguyệt Nhi.”
Nữ nhi của bọn họ chiến đấu ở ngoài đó, thân làm cha mẹ sao có thể tránh ở trong lá chắn? Cho dù phải chết cũng không cho Nam Cung Tử Phượng tổn thương nàng...
Thánh Nguyệt phu nhân mắt rưng rưng gật đầu, nàng đã để nữ nhi thua thiệt quá nhiều, chắc chắn sẽ dùng cả đời này bù đắp cho nàng...
“Các vị, chúng ta cùng nhau xông lên!” Tiêu lão gia chủ cũng bình tĩnh lại, vung tay lên, quát lớn: “Mọi người đều là người Tiêu gia, tất nhiên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hiện tại Tiêu gia gặp nguy cơ, sao chúng ta có thể trốn ở đây để một nữ hài tử hơn mười tuổi một mình đối mặt với nguy nan? Như thế làm sao còn xứng là trưởng bối Tiêu gia? Có lẽ các ngươi đã từng có ít nhiều ân oán với nhau, nhưng giờ phút này ta hi vọng mọi người bỏ qua ân oán cá nhân, cùng nhau đối kháng kẻ địch! Ta tin tưởng nếu Tiêu gia trên dưới một lòng, không có gì là không thể!”
Bất luận là các trưởng lão Tiêu gia hay các đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc, khi nghe xong lời Tiêu lão gia chủ nói đều nhịn không được ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa hiện lên ánh sáng.
Gia chủ nói không sai, hiện tại Tiêu gia đang phải đối mặt với kẻ địch cường đại, bọn họ không làm gì cũng chỉ có thể chờ chết, nếu cùng nhau cố gắng có lẽ còn có đường sống.
Huống chi bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ đơn độc chống chọi với kẻ địch còn mình lại trốn ở chỗ này? Thật sự là mất hết mặt mũi....