CHƯƠNG 375: KẾT CỤC CỦA TIỂU TAM (4)
Võ Nghi thút thít rơi lệ, thanh âm già nua hơi run rẩy khiến người ta cảm động.
Viện trưởng khẽ cau mày, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Phàm giai đan dược của Tống Nhiên quả thật đều đã dùng hết, một viên cuối cùng cũng bị ta lấy tặng cho đồ tôn của ta rồi, hắn ngã gãy tay cũng là sự thật, ta tận mắt nhìn thấy hắn vấp cục đá ngã gãy tay.”
Nét mặt Võ Nghi cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn viện trưởng sắc mặt không tốt lắm.
Vấp cục đá có thể ngã gãy tay? Các ngươi muốn nói dối thì cũng nên tìm lý do tốt chút chứ, này cũng quá khoa trương rồi! Rõ ràng là nói bậy!
Nhưng Võ Nghi cũng hiểu ra được một điều.
Viện trưởng bao che Tống Nhiên!
Vì sao chứ?
“Đúng rồi, Võ Nghi....”
Một thanh âm trên đỉnh đầu vang lên làm Võ Nghi hồi phục lại tinh thần, hắn vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng: “Viện trưởng còn có chuyện gì?”
“Nga, là thế này”, viện trưởng nhẹ nhàng vuốt ve ngân diệp, cũng không ngẩng đầu, nói: “Nếu ngươi cũng nói là đồ nhi ngươi cũng có lỗi trước, vậy chuyện này cứ cho qua như vậy thôi, ngươi cũng đừng tìm đệ tử đan đường gây phiền toái, nếu để ta biết ngươi gây phiền toái cho bọn họ, hậu quả chính ngươi rõ ràng!”
Lão gia hỏa này, không cho người thông báo trước liền xông thẳng vào đây khóc tang, hại mình suýt nữa làm ngã ngân diệp, bây giờ còn muốn mình giúp hắn đối phó Nguyệt Tôn? Nằm mơ!
Sắc mặt Võ Nghi cứng đờ, ngây ngốc nhìn viện trưởng, hắn vốn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy sắc mặt viện trưởng có chút không kiên nhẫn lại nuốt lời muốn nói vào bụng, thất hồn lạc phách đứng lên đi ra ngoài.
Cả đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy mất mát như vậy!
Tất cả đều là nữ nhân kia hại!
Trong mắt Võ Nghi chỉ có lửa giận ngập trời, bất luận thế nào, Dạ Vô Trần là đệ tử võ đường, trừ phi hắn muốn bị trục xuất khỏi học phủ, nếu không hắn nhất định phải rời khỏi nữ nhân kia!
Nam nữ ở Trung Châu đều thực dụng, tình cảm và lợi ích, nên lựa chọn cái gì bọn hắn rõ ràng hơn ai hết.
Bóng đêm như nước.
Phía sau màn giường, hai thân ảnh giao triền không dứt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng thở dốc, thật lâu sau mới ngừng lại....
Dạ Vô Trần xoay người nằm xuống, nâng cánh tay kéo nữ tử vào trong ngực, đóa mạn đà la trên dung nhan anh tuấn càng thêm tà mị cao quý, hắn rũ mắt nhìn nữ tử mồ hôi đầm đìa, ôn nhu cười nói: “Nương tử, sao ta cảm thấy ngươi còn mệt hơn ta?”
Vô nghĩa!
Mộ Như Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Tinh lực ta không tràn đầy như ngươi, Dạ Vô Trần, những chuyện mà Nam Cung Tử Phượng nói, ngươi có ấn tượng gì không?”Nhắc tới nữ nhân này, sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, hồi lâu mới cong môi cười nói: “Chỉ có mấy đoạn ngắn thôi, cũng không phải toàn bộ kí ức, bất quá, ta có dự cảm cuối cùng sẽ có ngày chúng ta nhớ lại tất cả.”
“Thật ra, quá khứ hay hiện tại đều không có gì khác nhau, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là đủ, đúng rồi, còn có nhi tử của chúng ta ở kiếp trước, lần này tới đây chính là vì muốn tìm hắn.”
Mộ Như Nguyệt kể chuyện Nam Cung Tử Phượng từng uy hiếp mình cho Dạ Vô Trần nghe. Sau khi nghe nàng kể xong, sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống.
“Nam Cung Tử Phượng, nàng cũng dám uy hiếp ngươi, may mắn nàng đã chết, nếu không nữ nhân này sớm muộn gì cũng sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp ngươi.”
Mộ Như Nguyệt khẽ cười: “Yên tâm đi, ta sẽ không để Tử Phượng tổn thương nhi tử chúng ta, mà ta cũng sẽ không chịu bị uy hiếp.”
________________________________
CHƯƠNG 376: KẾT CỤC CỦA TIỂU TAM (5)
Nụ cười của Dạ Vô Trần càng thêm ôn nhu, cánh tay ôm chặt nữ tử trong ngực.
“Nguyệt Nhi, chúng ta mau chóng sinh mấy đứa đi, miễn cho ngươi một mình cô đơn.”
Mấy đứa?
Mộ Như Nguyệt trợn tròn mắt, gia hỏa này coi nàng là heo sao?
Còn chưa kịp phản bác lời nam nhân nói, hắn liền lật người đè lên, phát tiết tất cả nhớ nhung cùng dục vọng mấy tháng nay, cùng nữ tử hòa làm một...
So với bên này tình cảm nồng đậm, Lâm Nhược Ảnh lại lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Đau!
Lúc này nàng chỉ cảm thấy đau tê tâm liệt phế!
Loại cảm giác này không phải lục phủ ngũ tạng bị dằn xé thống khổ mà là có một ngọn lửa thiêu đốt thân thể nàng, khiến nàng cảm thấy đau đớn vạn phần!
Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, thân thể run nhẹ.
Phanh!
Cửa phòng bị mở ra, Lâm Nhược Ảnh quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa, trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ.
Ánh trăng thanh lãnh bao phủ dáng người thon dài của thiếu niên, gió đêm thổi qua, ngân bào nhẹ bay trong gió. Thiếu niên này rõ ràng đẹp khiến người ta hít thở không thông, đẹp đến cực hạn, làm người ta không thể bỏ qua....
Nhưng mà, trong tay thiếu niên còn xách theo một nam nhân, nam nhân kia thô thiển, xấu xí, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn cắt ngang, mũi tẹt, môi dày, vừa nhìn thấy đã làm dạ dày nàng sóng cuộn biển gầm.
Nam nhân thô thiển, cường tráng như thế, lại bị thiếu niên nhẹ nhàng xách trong tay, giống như là xách một túi rác.
“Ngươi.... ngươi lại muốn làm gì?”
Lâm Nhược Ảnh hoảng sợ la lớn, nàng muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng lúc này lại bị một lực lượng cường đại áp xuống khiến nàng không thể phát ra tiếng...
“Ta tới giúp ngươi”, Tử Thiên Cảnh nâng mắt, lạnh lùng nói, “Đan dược kia là mẫu thân ta đã từng luyện chế, ta trộm giấu đi mấy viên, trên đời này chỉ có nàng mới biết giải độc như thế nào, đáng tiếc mẫu thân đã mất đi kí ức, hiện tại nàng cũng không nhớ rõ nên giúp ngươi thế nào, bất quá, ta có một biện pháp không cần dùng bất kì năng lực gì cũng có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn.”Tử Thiên Cảnh cong khóe môi, cười nói: “Biện pháp đó chính là, dùng nam nhân giải độc!”
Lâm Nhược Ảnh trừng to mắt, sợ hãi há hốc mồm.
Xuân dược? Chẳng lẽ hắn cho nàng ăn xuân dược? Chỉ có xuân dược mới cần nam nhân làm giải dược.
Có lẽ nhìn ra nàng muốn nói gì, Tử Thiên Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Đừng so sánh dục hỏa đan với mấy loại xuân dược tầm thường thấp hèn kia, xuân dược chỉ làm ngươi thêm thoải mái, một lần là có thể giải hết được, nhưng dục hỏa đan lại làm ngươi sống không bằng chết, toàn thân như lửa đốt, dùng nam nhân có thể tạm thời giúp ngươi giải độc nhưng đêm mai sẽ phát tác lại, lặp đi lặp lại không ngừng, đây là đan dược lúc trước mẫu thân luyện chế thất bại vô tình chế ra, nàng không có hứng thú với đan dược mình vô tình chế ra, nhưng với trình độ của nàng, nếu biết được thành phần của đan dược còn mất ba ngày mới chế ra giải dược, còn những người khác, mấy năm cũng không nghiên cứu ra.”
Tử Thiên Cảnh nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của Lâm Nhược Ảnh, thanh âm tàn nhẫn vô tình như đày người ta vào địa ngục.
“Vì là đêm đầu tiên, ta tốt bụng tới nói cho ngươi cách giải độc, sau này tự ngươi tìm nam nhân tới giải quyết đi, đương nhiên, dục hỏa đan cũng có yêu cầu đối với nam nhân làm giải dược, phải là nam nhân xấu xí mới được, nếu là nam tử tuấn mỹ chỉ sẽ càng làm ngươi thêm thống khổ, có lẽ ngươi nghĩ chỉ cần chịu đựng qua một đêm, nhưng mà dục hỏa đan sẽ làm da thịt ngươi bỏng cháy, hủy hoại dung mạo ngươi, nếu tìm nam nhân tuấn mỹ thì ngọn lửa sẽ càng nóng hơn như thế nữa.”
Đương nhiên, lời này là Tử Thiên Cảnh cố ý hù dọa nàng, nếu là xả giận cho mẫu thân, vậy dĩ nhiên càng ngoan độc càng tốt, đây chính là kết cục của tiểu tam!
_______________________________
CHƯƠNG 377: NAM NHÂN CỦA TA, AI DÁM ĐOẠT? (1)
Môi Lâm Nhược Ảnh run lên cầm cập, mấy lần muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng như bị bốc cháy, không cách nào phát ra tiếng.
Sư phụ, cứu ta!
Trong lòng nàng điên cuồng la lớn, ánh mắt tràn ngập ý cầu xin.
“Lâm Nhược Ảnh, ngươi muốn thoát khỏi thống khổ chỉ có một biện pháp”, Tử Thiên Cảnh cười lạnh, gằn từng chữ một, “Đó chính là, chết! Ta sẽ không ngăn cản ngươi tự sát, nếu ngươi thật sự không chịu nổi, hoàn toàn có thể chết ngay bây giờ!”
Nói xong, thiếu niên xoay người đi ra ngoài.
Cỗ uy áp biến mất, Lâm Nhược Ảnh hoảng sợ nhìn nam nhân đang tiến gần về phía mình, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng.
Đại hán kia giống như ăn phải xuân dược, dung nhan xấu xí đỏ ửng, ánh mắt nóng bỏng khi nhìn thấy Lâm Nhược Ảnh trên giường, tựa như người bị khát lâu ngày tìm được một cốc nước, chạy vọt qua, bắt đầu không chút nào thương hoa tiếc ngọc tàn phá.
Xoạt!
Lâm Nhược Ảnh hít một ngụm khí lạnh, đau đớn kịch liệt làm khuôn mặt nàng cũng trở nên vặn vẹo.Tử Thiên Cảnh nói không sai, xuân dược sẽ làm ngươi vui thích, mà dục hỏa đan lại làm ngươi vô cùng đau đớn. Càng ghê tởm hơn chính là mùi vị trên người nam nhân này, làm dạ dày nàng sóng cuộn biển gầm, hận không thể phun hết toàn bộ thức ăn hôm nay ra.
Chẳng lẽ chỉ có chết mới là giải thoát?
Nhưng mà nàng lại không có dũng khí tự sát....
Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, nhắm mắt lại không nhìn nam nhân đè trên người mình, tựa hồ như vậy có thể khiến nàng tưởng tượng trên người mình hiện giờ là nam nhân tôn quý cường đại kia....
Hôm sau.
Nắng sớm chiếu vào phòng khiến không gian tràn đầy ấm áp.
Mộ Như Nguyệt mở mắt, quay đầu nhìn nam nhân nằm bên cạnh mình, khẽ cười.
Không thể không nói, nam nhân này rất tuấn mỹ, đóa mạn đà la trên mặt càng làm hắn thêm tà mị, da thịt trắng nõn dưới ánh nắng tản ra ánh sáng trong suốt.
Một nam nhân tuấn mỹ đến trình độ này, làm nữ nhân có chút thẹn không sánh bằng.
Mộ Như Nguyệt từ từ nâng tay lên, ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên dung nhan tinh xảo của hắn, khi đến đôi môi mỏng kia, ánh mắt nhìn nam nhân càng ôn nhu hơn, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thời điểm nàng muốn rút tay về, nam nhân bỗng nhiên mở to mắt, bắt lấy tay nàng, thuận thế đặt nàng dưới thân mình.
“Vô Trần, ngươi tỉnh?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, “Hiện tại ta vừa mệt vừa đau, ngươi còn chưa đủ? Đi xuống cho ta!”
Dạ Vô Trần cong môi cười: “Là ngươi vừa mới khiêu khích vi phu.”
“Khiêu khích?” Mộ Như Nguyệt trợn to mắt, hung hăng trừng hắn một cái, tức giận nói: “Nếu như vậy được coi là khiêu khích, vậy ngươi cũng quá dễ bị khiêu khích đi.”
“Vi phu chỉ dễ dàng bị nương tử khiêu khích thôi, bất quá hôm qua đúng là vi phu có hơi thiếu tiết chế làm nương tử quá vất vả, cho nên hiện tại vi phu tha cho ngươi trước.”
Dạ Vô Trần rũ mắt nhìn thiếu nữ dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, cười tà mị: “Chúng ta rời giường trước, phỏng chừng hôm nay còn có chút phiền toái tìm đến cửa.”
Mộ Như Nguyệt quay đầu đi, tránh thoát ánh mắt ôn nhu chăm chú của Dạ Vô Trần, bị hắn nhìn như vậy, tim nàng suýt nữa nhảy ra khỏi ngực.
“Vô Trần, dù hôm qua ngươi không xuất hiện, một mình ta cũng có thể giải quyết những người đó, nhưng mà...” Nàng hơi ngừng lại một chút, nở nụ cười, “Ngươi đã trở về....”
________________________________
CHƯƠNG 378: NAM NHÂN CỦA TA, AI DÁM ĐOẠT? (2)
Tuy nàng có thể tự mình giải quyết nhưng nhìn thấy hắn trở về, nàng vẫn cảm thấy vạn phần kích động.
Chỉ vì hắn là phu quân của nàng.
Dạ Vô Trần hiểu rõ, cười nói: “Nguyệt Nhi, ta giúp ngươi thay quần áo, được không?”
“Không cần, ta có thể tự thay.””Nguyệt Nhi, ngươi là thê tử của ta, cưới ngươi về chính là để hầu hạ ngươi.”
Cưới ngươi về chính là để hầu hạ ngươi.....
Cho dù Mộ Như Nguyệt mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân, đối với lời nói nhỏ nhẹ của nam nhân mình yêu không thể không cảm động....
Trong sân, một thiếu niên đứng đưa lưng về phía cửa, thân hình thon dài dưới ánh mặt trời tạo thành một cái bóng thật dài, mái tóc nhẹ bay trong gió lộ ra cảm giác lười biếng tôn quý không nói nên lời.
Kẽo kẹt!
Nghe tiếng cửa mở, thiếu niên quay đầu lại, cười tươi sáng, không nháy mắt nhìn chằm chằm nữ tử vừa bước ra: “Ngươi ra rồi? Ta ở đây chờ các ngươi đã lâu.”
Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên đứng trong nắng sớm, trong lòng xẹt qua một cảm giác quái dị, thật giống như bọn họ đã quen biết từ rất lâu rất lâu rồi....
“Không được nhìn hắn!”
Bên hông hơi căng thẳng, tiếng nam nhân bá đạo truyền vào tai.
Dạ Vô Trần rất ghen tuông, vừa rồi Nguyệt Nhi lại thâm tình chăm chú nhìn thiếu niên kia, làm hắn phảng phất như bị ngâm vào lu giấm, cả người đều là vị chua.
Bất quá, sự phức tạp trong mắt Mộ Như Nguyệt rơi vào mắt Dạ Vô Trần lại bị hắn ngộ nhận là thâm tình....
“Vô Trần, ngươi lại làm sao vậy?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Dạ Vô Trần, khẽ cau mày, gia hỏa này hôm nay lại uống lộn thuốc.
“Muốn nhìn thì nhìn ta, dù sao cũng không được nhìn hắn.”
Dạ Vô Trần ôm chặt eo Mộ Như Nguyệt, giọng điệu cường thế bá đạo.
Tử Thiên Cảnh làm như không nhìn thấy Dạ Vô Trần ghen tuông, vẻ mặt dịu dàng đi về phía Mộ Như Nguyệt: “Ngươi hẳn là đói bụng rồi? Không bằng hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm?”
Đối với người có cấp bậc cao như bọn họ đã có thể không dính khói lửa phàm tục, nhưng ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, cho nên dù đã tu luyện đến cấp thiên phú, thời điểm không có việc gì cũng sẽ đi ăn cơm.
“Ta đã chuẩn bị đồ ăn sáng đặt trong phòng ngươi rồi, chúng ta cùng đi đi.”
Phòng Nguyệt Nhi?
Chuông cảnh báo trong lòng Dạ Vô Trần vang lên, đôi mắt tà khí tràn ngập cảnh giác nhìn Tử Thiên Cảnh.
Hắn có thể tùy tiện ra vào phòng Nguyệt Nhi?
Đây chính là tín hiệu nguy hiểm.
Tuy hắn tin tưởng Nguyệt Nhi nhưng ai biết tiểu tử này có nhìn lén Nguyệt Nhi tắm rửa thay quần áo hay không? Lấy cái đức hạnh này của hắn, phỏng chừng không có gì không làm được....
“Vô Trần, chúng ta cùng nhau qua đó đi.” Mộ Như Nguyệt cầm tay Dạ Vô Trần, cười nói.
Nghe vậy sắc mặt Dạ Vô Trần mới nhu hòa lại, cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, cười ôn nhu: “Tốt, ngươi nói cái gì chính là cái đó.”
Tử Thiên Cảnh cười lười biếng, cơ hội cả nhà cùng nhau ăn cơm như vậy, hắn đã chờ quá nhiều năm....
Nhưng mà có một số việc lại lệch khỏi quỹ đạo dự liệu của Tử Thiên Cảnh...”Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì!” Nhìn Dạ Vô Trần phân cách mình ra một cái bàn khác, Tử Thiên Cảnh hung hăng cắn răng, phẫn nộ rống lên.
“Ý tứ rất đơn giản”, Dạ Vô Trần tươi cười, không nhanh không chậm nói, “Phu thê chúng ta dùng bữa, không cần ngươi tới quấy rầy.”
Lửa giận trong lòng Tử Thiên Cảnh hừng hực thiêu đốt, hung hăng trừng mắt nam nhân tà mị này: “Nàng là tức phụ của ngươi, cũng là mẫu thân của ta! Ta cùng mẫu thân ngồi ăn cơm cùng nhau có gì không đúng?”
__________________________________
CHƯƠNG 379: NAM NHÂN CỦA TA, AI DÁM ĐOẠT? (3)
Trong lúc quá tức giận, Tử Thiên Cảnh không cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng, hắn ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía hai người, trong mắt có chút khiếp sợ.
“Mẫu thân?” Dạ Vô Trần cong môi cười, “Bổn vương đã nghe Nguyệt Nhi nói, lúc đầu ngươi ngộ nhận nàng là mẫu thân ngươi, bất quá, bổn vương và nàng còn chưa sinh con đẻ cái, lấy đâu ra nhi tử?”
Cũng khó trách Dạ Vô Trần không nhận ra, bởi vì trong kí ức của Nam Cung Tử Phượng, nhi tử kiếp trước của bọn họ bị cầm tù ở một nơi thời gian ngưng đọng, nói cách khác, dù đã qua ngàn năm, nhi tử của bọn họ vẫn là bộ dáng năm tuổi, sao có thể lớn như vậy?
Quan trọng hơn là, nhi tử của bọn họ bị chặt đứt tay chân, còn di truyền một đôi mắt tím giống hắn, cho nên không nhận ra Tử Thiên Cảnh cũng là chuyện đương nhiên.
“Ta....”
Tử Thiên Cảnh nhất thời ngây ngẩn, bỗng nhiên căm giận nói: “Ta không quan tâm nhiều như vậy, nàng chính là của ta! Ta muốn ở bên cạnh nàng!”
Hắn đã rất nhiều lần muốn nói ra hết tất cả, nhưng mà cuối cùng vẫn sợ hãi, sợ bọn họ không nhận hắn, không tin lời hắn nói....
Dạ Vô Trần nhướng mày, lơ đãng đảo qua khuôn mặt Tử Thiên Cảnh, sau đó rũ mắt nhìn nữ tử bên cạnh, cười nói: “Nguyệt Nhi, chúng ta nhanh chóng ăn xong rồi tiếp tục đi hoàn thành kế hoạch tạo người, ngươi nói chúng ta sinh mấy đứa thì tốt? Không phải có câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính sao? Hay là, chúng ta sinh chín đứa đi?”
Lời này là hắn cố tình nói cho Tử Thiên Cảnh nghe.
Không phải ngươi nói Nguyệt Nhi là của ngươi sao? Đáng tiếc, nàng đã sớm là thê tử của Dạ Vô Trần ta....
Mộ Như Nguyệt liếc xéo hắn một cái: “Chín? Có bản lĩnh ngươi sinh mấy đứa cho ta xem!”
“Chúng ta sinh ba lần, mỗi lần đều là thai ba là đủ rồi”, Dạ Vô Trần ôm eo Mộ Như Nguyệt, ghé sát vào tai ái muội nói, “Hôm qua vi phu ra sức như vậy, làm eo ngươi đau đến mức không xuống giường được, cho nên vi phu tin tưởng, chúng ta sẽ nhanh chóng có tin vui.”
Nghĩ đến chuyện hôm qua, Mộ Như Nguyệt nhịn không được trừng mắt hắn một cái.
Nam nhân cấm dục một năm, quả nhiên hung mãnh như hổ!
Trong lúc hai người bọn họ đang còn nói chuyện, Tử Thiên Cảnh đã tự ý ngồi vào chỗ trước mặt bọn họ, không để ý đến ánh mắt của Dạ Vô Trần, gắp một củ sen hầm cam thảo vào chén Mộ Như Nguyệt.
“Ăn đi, tay nghề của ta cũng không tệ đâu.”
Nói thật, từ khi quen biết Tử Thiên Cảnh tới nay, đây là lần đầu thấy hắn xuống bếp, Mộ Như Nguyệt thật sự có chút kinh ngạc.
“Hương vị này....” Nàng gặp một củ sen vào miệng, hơi ngẩn ra một chút, “Vô Trần, hương vị này rất giống ngươi làm...”
Lúc nói chuyện, nàng ngẩng đầu lên, lại ngây ngẩn lần nữa.
Dạ Vô Trần và Tử Thiên Cảnh đều cẩn thận lựa cam thảo ra, ngay cả động tác đều không khác gì nhau.
Trước kia không phát hiện, hiện tại Mộ Như Nguyệt lại phát giác hai người này cực kì giống nhau, đặc biệt là khuôn mặt, giống đến mười phần.
“Vô Trần, có phải ngươi còn có huynh đệ ruột thịt nào không?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Không phải huynh đệ ruột, làm sao giống nhau đến thế?
“Không có”, Dạ Vô Trần lắc lắc đầu, cười nói, “Ta không có bất kì huynh đệ tỷ muội nào.”
“Vậy chắc là ta nhầm lẫn.”
Trong mắt Mộ Như Nguyệt còn có chút nghi hoặc, phu thê Nam An Vương đã qua đời 16 năm rồi, cho nên Tử Thiên Cảnh cũng không phải là nhi tử của bọn họ....