Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 95: Chương 95




CHƯƠNG 385: AI LÀ THIÊN TÀI? AI LÀ PHẾ VẬT? (1)

Trên đài luận võ, sắc mặt Lâm Nhược Ảnh tái nhợt, ánh mắt lộ rõ cảm giác suy yếu, ẩn nhẫn nhìn chằm chằm phía trước, hít sâu một hơi.

Mộ Như Nguyệt!

Trong lòng nàng lẳng lặng đọc ba chữ này, hận ý vô tận suýt chút nữa bộc phát, chỉ cần nghĩ tới những chuyện gần đây gặp phải, nàng liền hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ nhân này.

Có lẽ vì hôm nay là ngày hai người tỷ thí, các đệ tử học phủ đều không đi học, từ sáng sớm đã chạy đến đài luận võ xem tỷ thí.

Trong học phủ, người trẻ tuổi đạt cấp thiên phú quả thật không ít, nhưng đạt tới cấp bậc như Lâm Nhược Ảnh vẫn rất hiếm có.

Một người hơn hai mươi tuổi đạt thiên phú cao cấp đủ để nàng trở thành nữ thần trong mắt đám đệ tử.

Mộ Như Nguyệt tuy thiên phú luyện đan rất cao nhưng không có nghĩa là sức chiến đấu cũng cường hãn, dù sao thực lực của một người cũng có hạn, sao có thể giỏi cả hai phương diện luyện đan và tu luyện? Nếu không, học phủ cũng không chia ra đan đường và võ đường.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng thêm tin tưởng điểm này.

Mộ Như Nguyệt chiến đấu với Lâm Nhược Ảnh rõ ràng là muốn bị đánh, nàng cho rằng có Vô Trần sư huynh che chở thì có thể thích làm gì thì làm sao? Ở học phủ này, người xứng với Vô Trần sư huynh cũng chỉ có Lâm Nhược Ảnh.

Đột nhiên, thanh âm nghị luận im bặt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mấy thân ảnh cách đó không xa đang đi tới...

Gió nhẹ thổi qua, bạch y như tuyết, thân hình nữ tử thon gầy mảnh khảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Làn da dưới ánh mặt trời trắng nõn mịn màng, đôi môi mỏng phớt hồng, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm.

Nàng tựa như theo gió mà đến, một mùi hương thoang thoảng xẹt qua chóp mũi mọi người.

Lâm Nhược Ảnh nắm chặt tay, trái tim như bị một con sâu gọi là ghen ghét gặm nhấm.

Đúng vậy, nàng ghen ghét Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này đẹp đến mức không giống thật, nàng là nữ nhân cũng cảm thấy kinh diễm. Nữ tử như vậy bất quá là bình hoa di động mà thôi, nhu nhược không chịu nổi một kích, gặp chuyện chỉ biết trốn sau lưng nam nhân, không cường đại, tự lập bằng mình.

 Nàng chợt quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, đáy mắt mang theo vẻ si mê...

Nam nhân này vẫn tuấn mỹ tà mị như vậy, tựa như thần tiên.

Đồ án mạn đà la trên khuôn mặt trắng nõn không những không phá hư mỹ cảm mà còn khiến hắn càng thêm kinh diễm, thật khó tưởng tượng một nam nhân cũng có thể đẹp đến mức này.

Hắn một thân trường bào tím, khí thế tôn quý tà mị không thể xâm phạm, giống như thần Tu La cao cao tại thượng, toàn thân quanh quẩn khí chất cường đại khiến người ta ngừng thở.Nhưng mà nam nhân cường đại như vậy, khi nhìn nữ tử bên cạnh, trong mắt tràn đầy nhu tình làm mọi người bất giác động dung....

Tình cảm đó tựa như muốn sủng nàng đến tận xương, trong thiên hạ chỉ có một mình nàng có thể lọt vào đôi mắt tím ngạo nghễ kia....

Lâm Nhược Ảnh nắm chặt nắm tay, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giật giật môi, cười yếu ớt: “Vô Trần, ngươi cũng tới?”

Dạ Vô Trần nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, từ đầu đến cuối hắn đều không thèm nhìn liếc nữ nhân này một cái, giống như chỉ liếc một cái cũng vũ nhục hai mắt mình....

______________________________________

CHƯƠNG 386: AI LÀ THIÊN TÀI? AI LÀ PHẾ VẬT? (2)

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh truyền đến.

Thanh âm quen thuộc này khiến Lâm Nhược Ảnh biến sắc, hoảng sợ nhìn thiếu niên một thân trường bào màu bạc.

Nàng vĩnh viễn không cách nào quên được cơn ác mộng thiếu niên này mang lại cho mình...

Tử Thiên Cảnh quét mắt về phía Lâm Nhược Ảnh sắc mặt tái nhợt, cười châm chọc, trào phúng nói: “Ngươi không thấy người khác lạnh nhạt với mình sao? Còn xưng hô hắn thân mật như vậy, Lâm Nhược Ảnh, ta thấy nên gọi ngươi là Lâm mặt dày thì đúng hơn, ngươi không xứng với cái tên Lâm Nhược Ảnh này!”

Nếu là trước đây, bị nhục nhã như vậy, Lâm Nhược Ảnh sao có thể chịu đựng được?

Nhưng hiện tại, nàng không hề nói được câu nào.

Không phải nàng không muốn phản bác lại Tử Thiên Cảnh mà nàng sợ, cực kì sợ thiếu niên này, một câu cũng không nói nên lời....

“Khụ khụ, nếu hai bên đã đến rồi, vậy tỷ thí bắt đầu.” Tống Nhiên ho khan hai tiếng, mỉm cười nhàn nhạt nói.

Võ Nghi lạnh lùng nhìn hắn: “Tống Nhiên, đây không chỉ là cuộc tỷ thí giữa các nàng mà còn là tỷ thí giữa đan đường và võ đường! Cho nên, trận chiến này, Nhược Ảnh tất thắng!”

Tống Nhiên bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ai thắng ai thua, hiện giờ còn chưa thể biết được, Võ Nghi, ngươi cũng đừng nói trước quá sớm miễn cho đến lúc đó lại trở thành trò cười.”

Lâm Nhược Ảnh đúng là thiên tài, nhưng Mộ Như Nguyệt lại có thể là Nguyệt Tôn chuyển thế, không có khả năng thua nữ nhân Lâm Nhược Ảnh này...

Trên đài luận võ, hai thân ảnh đứng đối diện nhau, tóc đen tung bay trong gió.

Lâm Nhược Ảnh nhìn về phía nữ nhân trước mặt, lúc này nàng không hề ngụy trang nữa, trên mặt đều là hận ý cùng phẫn nộ, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi biết luyện đan cũng không tính là gì, đan dược sư có lực ảnh hưởng rất lớn nhưng đối với ta mà nói, thực lực mới là quan trọng nhất, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là thiên tài, ai mới là phế vật!”

Ai mới là thiên tài, ai mới là phế vật....

Nghe câu nói này, ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, cười lạnh nói: “Ta cũng đang có ý này!”Thiên tài và phế vật, thường chỉ cách nhau trong một đêm!

Trong mắt Lâm Nhược Ảnh xẹt qua hồng quang, rút trường kiếm ra hung hăng bổ về phía Mộ Như Nguyệt, nàng lập tức lui về phía sau né tránh công kích này.

“Oanh!”

Kiếm quang nện vào mặt đất làm tấm ván gỗ trên sàn luận võ văng ra ngoài, bụi đất mù mịt. Mộ Như Nguyệt đứng trong tro bụi vẫn như cũ là một thân không dính bụi trần, thần sắc đạm mạc cao ngạo.

Có điều, sự cao ngạo của nàng là giấu bên trong, sẽ không dễ dàng lộ ra trước mắt người đời....

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng tay, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng, trên thân kiếm tỏa ra vầng sáng màu đỏ....

“Nhất trọng hỏa viêm kiếm!”

Một luồng sáng đỏ hiện lên, nhanh như chớp bắn về phía ngực Lâm Nhược Ảnh.

Lâm Nhược Ảnh khinh thường hừ lạnh một tiếng, kiếm xẹt qua không trung thành một vòng cung, oanh một tiếng, hai luồng kiếm quang va chạm nhau trên không trung làm Mộ Như Nguyệt lui về phía sau vài bước.

“Thiên phú trung cấp! Cái nữ nhân quyến rũ Vô Trần sư huynh là thiên phú trung cấp!”

“Nàng mới 19 tuổi thôi mà đã là thiên phú trung cấp, quả thật có bản lĩnh để kiêu ngạo, đáng tiếc, Nhược Ảnh sư tỷ là thiên phú cao cấp, cũng không phải chỉ thua kém một chút.”

______________________________________

CHƯƠNG 387: AI LÀ THIÊN TÀI? AI LÀ PHẾ VẬT? (3)

Nhìn thấy Mộ Như Nguyệt bị bức lui về phía sau, mọi người bất giác lắc đầu.

Dù nàng là thiên tài, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lâm Nhược Ảnh?

Giờ phút này, không ai chú ý tới chỗ cách đài luận võ không xa, viện trưởng cùng một lão nhân mặc hồng bào đang đứng quan sát, đột nhiên, lão giả ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

“Liệt hỏa viêm kiếm! Nữ nhân này có lai lịch gì? Tại sao lại có tuyệt kỹ nổi danh Liệt hỏa viêm kiếm của Tiêu Vân tiền bối?”

Tiêu Vân là nhân vật thiên tài nhất trong các đời Tiêu gia, tuổi còn trẻ đã đạt đỉnh thiên phú, đáng tiếc bị người ta ám toán, về sau không thể đột phá được nữa, nhưng mà Tiêu Vân tiền bối là nhân vật cả đời này hắn sùng bái.

Hiện giờ có thể nhìn thấy Liệt hỏa viêm kiếm, làm sao hắn có thể không kích động?

“Liệt hỏa viêm kiếm có ba cấp, mỗi cấp uy lực sẽ càng tăng lên, năm đó khi Tiêu Vân tiền bối là thiên phú trung cấp đã dùng kiếm pháp này đánh bại thiên phú cao cấp!”

Ánh mắt lão nhân kích động, hưng phấn, không chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Tiêu lão nhân, ngươi nói nàng sử dụng chính là Liệt hỏa viêm kiếm? Đúng rồi, nàng và Tiêu gia có quan hệ gì?” Viện trưởng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lão nhân bên cạnh.

Tiêu Bạch Hiên hồi phục tinh thần, cười ha ha nói: “Tuyệt kỹ của Tiêu gia không truyền cho người ngoài, nha đầu này không phải đệ tử của Tiêu Vân thì chính là hậu nhân của hắn, nếu ta đoán không sai, chắc hẳn nàng và tiểu tử Tiêu Phong kia có chút quan hệ, tiểu tử kia đồng ý cùng ta trở về Tiêu gia với điều kiện là người Tiêu gia giúp hắn tìm một người, ta đoán người hắn muốn tìm hẳn là nha đầu này.”Viện trưởng ngẩn ra, cười khổ một tiếng: “Tiêu lão, ta không thể không bội phục vận khí của ngươi.”

“Lời ngươi nói có ý gì?” Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn viện trưởng, khó hiểu nhướng mày, “Ta vận khí tốt? Không biết vận khí tốt thế nào.”

“Cái này sao, bây giờ người chưa cần phải biết.” Viện trưởng vuốt vuốt chòm râu trắng, cười nói.

Vận khí của hắn đương nhiên tốt.

Nha đầu kia chẳng những là chủ nhân đan thư, còn có quan hệ với mấy lão gia hỏa sau núi, hơn nữa còn là Nguyệt Tôn chuyển thế, ngươi như vậy lại có quan hệ với Tiêu gia, không phải vận khí hắn quá tốt là gì?

Sắc mặt Tiêu Bạch Hiên trầm xuống, xụ mặt nói: “Lão nhân, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, ngươi còn đánh đố ta? Nói chuyện với ngươi thật dễ làm người ta khinh bỉ!”

“Mặc kệ ngươi hỏi thế nào ta cũng không thể nói với ngươi”, viện trưởng trừng hắn một cái, “Ta chỉ có thể nói một câu, nếu nha đầu này là người Tiêu gia thì phải đối xử tốt với nàng, đừng làm chuyện gì đắc tội nàng, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là mấy cái lão bất tử của Tiêu gia kia, nghe nói năm đó là những lão bất tử đó liên hợp với nhau đuổi Tiêu Vân ra khỏi Tiêu gia, ta dám cam đoan, nếu nha đầu này trở về Tiêu gia nhất định sẽ bị bức bách, cho nên ta mới nhắc nhở các ngươi một câu.”

Hậu quả của việc đắc tội nàng, thật không dám tưởng tượng......

Sắc mặt Tiêu Bạch Nhiên cứng lại, kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêm túc của viện trưởng.

Lão gia hỏa này trước nay đều già mà không đứng đắn, rất hiếm khi có thần sắc nghiêm túc thế này.

Hơn nữa, đánh giá cao như vậy quả thật khiến Tiêu Bạch Hiên khiếp sợ. Nha đầu kia rốt cuộc có năng lực gì mới có thể được lão gia hỏa này nói ra lời như vậy?

“Ta chỉ nói tới đây thôi, những chuyện khác ngươi chậm rãi suy nghĩ, bất quá ta có thể nói cho ngươi, Trung Châu học phủ là hậu thuẫn của nàng, nếu nàng nói một câu, chúng ta có thể vì nàng lên núi đao xuống biển lửa.”

______________________________________

CHƯƠNG 388: AI LÀ THIÊN TÀI? AI LÀ PHẾ VẬT? (4)

Ở đại lục Trung Châu, học phủ cường đại cỡ nào?

Không những tuyển nhận đệ tử của các thế lực lớn, có quan hệ mật thiết với các thế lực lớn, còn là vì dược tông áp đảo thiên tài của các môn phái.

Nếu Trung Châu học phủ trở thành hậu thuẫn của nàng, có ai ở Tiêu gia dám khi dễ nàng?

“Lão nhân, nha đầu kia không phải là đệ tử ngươi mới thu chứ?” Tâm tư Tiêu Bạch Hiên suy nghĩ liên tục, cuối cùng cho ra một kết luận tương đối đáng tin như vậy.

“Đệ tử?” viện trưởng cười nhạo một tiếng, “Ta cũng muốn, đáng tiếc, ta không có phúc phận này.”

Tiêu Bạch Hiên trợn tròn mắt.

Lão nhân này là viện trưởng Trung Châu học phủ mà lại nói mình không có phúc phận trở thành sư phụ nàng? Nha đầu kia ngoại trừ có quan hệ với Tiêu Phong còn có lai lịch gì đặc thù hay sao?Hắn chăm chú nhìn về phía thiếu nữ trên đài luận võ, trong mắt lập lòe tia sáng không rõ...

Trên đài, Mộ Như Nguyệt nâng kiếm ngăn cản công kích cường đại ập đến, lui về sau vài bước, đột nhiên nàng đẩy thanh kiếm trước mặt ra ngoài.

“Nhị trọng hỏa viêm kiếm!”

Oanh!

Một ngọn lửa từ thân kiếm phát ra, tựa như gió bão càn quét về phía Lâm Nhược Ảnh.

Lâm Nhược Ảnh hơi ngẩn ra, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khinh thường, trường kiếm trong tay nàng xẹt qua không trung phân tán thành vô số thanh kiếm được hồng quang bao phủ, sau đó tạo thành một bức tường chắn song song lao về phía ngọn lửa gió lốc!

Lực lượng hai bên va vào nhau tạo thành một tiếng vang lớn truyền khắp không trung, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, công kích hai bên đều hóa thành một làn khói hồng tiêu tán....

“Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”

Hai mắt Lâm Nhược Ảnh lập lòe sát khí, nhanh chóng lao về phía Mộ Như Nguyệt.

Thấy đối phương hùng hổ lao về phía mình, Mộ Như Nguyệt nhanh chân lui về phía sau tránh thoát công kích, sau đó nhẹ nâng trường kiếm lên, một ngọn lửa cường đại bùng lên tạo thành một dã thú khổng lồ trên bầu trời.

“Tam trọng hỏa viêm kiếm!”

Thanh âm lạnh băng này vừa dứt, sắc mặt Lâm Nhược Ảnh lập tức tái nhợt, kinh ngạc nhìn đầu dã thú cường đại kia, ánh mắt cực độ hoảng sợ....

Nhanh, quá nhanh!

Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, ngọn lửa mãnh thú đã đến trước mặt, bao trùm khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Vốn dĩ nàng còn rất khinh thường Mộ Như Nguyệt, lúc này giống như bị người ta tát vào miệng, kinh ngạc không nói nên lời.

Lâm Nhược Ảnh là thiên phú cao cấp, thế nhưng bị nàng đánh bại?

Mà từ đầu đến cuối chỉ dùng ba chiêu!

“Không!” Võ Nghi đứng bật dậy, la khàn cả giọng, “Nhược Ảnh!!!”

Ánh mắt hắn tràn ngập bi thống, tuyệt vọng nhìn ngọn lửa bao trùm cả võ đài, trong lòng sát khí mãnh liệt.

“Ngươi dám hạ sát chiêu!” Hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói thật, Mộ Như Nguyệt cũng không ngờ Liệt hỏa viêm kiếm lại có lực lượng lớn như vậy. Từ khi tiếp nhận truyền thừa của lão tổ, nàng chưa từng có cơ hội sử dụng.

Lâm Nhược Ảnh đúng lúc tự tìm đến cửa, trở thành vật cho nàng lợi dụng.

Ba cấp của Liệt hỏa viêm kiếm, quả thật mỗi cấp uy lực càng mạnh lên, hiện tại thực lực của nàng còn chưa đủ để dùng Cửu thiên long viêm kiếm, cho nên Liệt hỏa viêm kiếm xuất hiện giống như đưa than trong ngày tuyết rơi...

Mộ Như Nguyệt nhướng mày cười, có liệt hỏa viêm kiếm pháp, thực lực của nàng sẽ càng cường đại hơn.

____________________________________CHƯƠNG 389: AI LÀ THIÊN TÀI? AI LÀ PHẾ VẬT? (5)

Trên đài luận võ, ngọn lửa dần dần tiêu tán. Võ Nghi không rảnh tìm Mộ Như Nguyệt tính sổ, vội vàng muốn kiểm tra thương thế Lâm Nhược Ảnh....

Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.

Lâm Nhược Ảnh quần áo tả tơi từ trên mặt đất bò dậy, mặt mày xám tro, mái tóc đen bị cháy sạch, bộ dáng chật vật, xấu xí không chịu nổi.

Rất khó tưởng tượng đây là thiên tài của học phủ, Lâm Nhược Ảnh.

Nhưng mà chuyện khiến mọi người kinh ngạc còn ở phía sau....

“Xoẹt!”

Lâm Nhược Ảnh xé nát bộ quần áo tả tơi trên người mình, lộ ra thân thể mềm mại trơn bóng như ngọc, miệng phát ra thanh âm nũng nịu: “Thật khó chịu.”

Loại cảm giác nóng bức này khiến nàng không chịu đựng được...

“Không ngờ còn sẽ như vậy”, Tử Thiên Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Nhược Ảnh, hơi nao nao, “Vừa rồi, ngọn lửa của nàng kích thích dục hỏa đan phát tác, vốn dĩ buổi tối mới phát tác hiện giờ phát tác luôn rồi, bất quá như vậy cũng giúp nàng giữ được một mạng, nếu không đã sớm chết dưới công kích vừa nãy, có điều... Kế tiếp có trò hay xem rồi, dược tính phát tác quá nghiêm trọng, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.”

Tử Thiên Cảnh quay đầu nhìn hướng khác, tựa như nhìn cái thân thể ghê tởm kia một cái cũng làm bẩn mắt hắn...

Còn Dạ Vô Trần trước sau chỉ chăm chú vào Mộ Như Nguyệt, trong mắt tràn ngập nhu tình. Tình huống Lâm Nhược Ảnh thế nào, hắn căn bản không rảnh liếc một cái...

“Võ Nghi, ngươi sốt ruột làm gì, chúng ta cứ nhìn xem đồ nhi ngươi muốn làm gì trước.”

Thấy Võ Nghi muốn lên ngăn trở Lâm Nhược Ảnh, Tống Nhiên sao có thể cho hắn cơ hội? Tiến lên ngăn cản đường đi của Võ Nghi, cười tủm tỉm nói.

“Tránh ra!” Sắc mặt Võ Nghi trầm xuống, lạnh giọng quát.

“Ngươi có thể đánh lại ta, khiến ta tránh đường.” Tống Nhiên nhếch môi, tựa hồ rất hưng phấn có thể nhìn thấy Võ Nghi sau này. Lâm Nhược Ảnh càng làm càn, Võ Nghi bị đả kích càng lớn.

Trong lúc hai lão nhân còn đang tranh cãi, Lâm Nhược Ảnh đã túm được một nam nhân gần đó, bất chấp hắn phản kháng, đem quần áo hắn xé nát.

Sau đó tiến hành diễn live xuân cung đồ...

Đây chính là đài luận võ a!

Nhóm nữ đệ tử kinh hô một tiếng, vội vàng dời mắt đi, trong lòng cực kì khinh thường, không ngờ Lâm Nhược Ảnh bề ngoài nhìn đàng hoàng như thế mà lại.... lại có thể phóng đãng đến mức này, nam nhân xấu xí như vậy cũng có thể hạ thủ được.

Nhóm nam đệ tử thì kích động, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người trên đài, không thể không nói, kỹ thuật của Lâm Nhược Ảnh rất điêu luyện, cũng không thấy máu, có thể thấy đã làm rất nhiều lần rồi.

Nhìn động tác thuần thục của nàng, có vài nam đệ tử bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhưng không ai đi ngăn cản...

Có điều, trên mặt Lâm Nhược Ảnh không hề có bất kì biểu cảm sung sướng nào, chỉ tràn ngập thống khổ, tựa như đang chịu phạt...

Nàng quả thật rất thống khổ, ý thức đều bị ngọn lửa mãnh liệt cắn nuốt, tất cả hành động này đều là bản năng thôi, dù sao dục hỏa đan của nàng phát tác trước mặt công chúng cũng nằm ngoài dự liệu của Tử Thiên Cảnh.

Cho đến nửa canh giờ sau, nàng mới từ từ khôi phục ý thức....

“Tê!” Cảm giác đau đớn khiến Lâm Nhược Ảnh hồi phục tinh thần, nàng ngẩn ra một chút, tựa như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, sau khi nhìn rõ bọn họ đang làm chuyện gì, nàng dại ra một lúc, sau đó la hét tê tâm liệt phế như dã thú tuyệt vọng.

“A a a!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.